Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện


Chương 3


CHÀNG ROMÉO CỦA JULIET

Juliet Coop bị xe đuổi theo à? Cảnh sát trưởng Reynolds hỏi lại trong khi chụp một hộp nhựa đầy bắp cải sống thay rau. – Cậu nói rõ hơn đi Hannibal!

– Lôgíc thôi. – Thám tử trưởng ngã lưng ra ghế bắt đầu nói – Tưởng tượng mình chạy xe xuống dốc dưới trời mưa, rồi chiếc xe chạy đến nỗi rời khỏi đường. Thì mình sẽ làm gì?

– Cố gắng không thắng gắt để không bị trượt xuống hố. – Bob nói.

– Chú cảnh sát trưởng Reynolds, sau đó chú sẽ lâm gì? – Hannibal hỏi.

– De xe để đi cứu giúp người trong xe kia. – Bob tuyên bố.

– Đúng! – Hannibal kêu với một nụ cười đắc thắng – Vậy theo chú, người lái chiếc xe kia có đến cứu giúp Juliet không? Người đó có kiểm tra xem Juliet còn hay không không?

– Phải nói là không. – Cảnh sát trưởng Reynolds thừa nhận – Chúng tôi không hề thấy dấu chân trong bùn bên mép đường. Ai biết? Có thể người lái chiếc xe thứ nhì không xuống xe.

– Chú thật sự nghĩ rằng một người có thể ở trong xe và không ra cứu giúp người bị nạn à? – Hannibal hỏi trước khi tự mình trả lời – Theo cháu nghĩ, đó là một người đuổi theo Juliet Coop. Và người đó không cần biết Juliet có chết trong tai nạn hay không!

– Lý luận cũng có cơ sở. – Cảnh sát trưởng Reynolds thừa nhận – Cậu có bằng chứng không?

– Không, nhưng tụi cháu sẽ tìm ra! – Hannibal khẳng định rồi đứng dậy – Bob, đi chưa?

Bob và Hannibal định ra, thì cảnh sát trưởng Reynolds gọi lại.

– Các cậu đừng lo! Khi nào con gái ông Vua Gà Rán tỉnh dậy, thì cô ấy sẽ kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra.

Điều này hiển nhiên, và Hannibal biết rõ. Khi tỉnh lại, có thể Juliet sẽ nói rằng có một kẻ nào đó rượt đuổi theo mình, trước khi tai nạn xảy ra. Rằng có một chiếc xe toan ép Juliet chạy lệch ra khỏi đường…

Juliet sẽ biết trả lời cho tất cả những câu hỏi này. Hiện thì Juliet vẫn còn ngủ. Ba Thám Tử Trẻ phải chờ Juliet tỉnh lại thôi.

Nhưng liệu Juliet có nói sự thật không? Đó mới chính là vấn đề. Nếu cha của Juliet có liên quan ít nhiều đến vụ đầu độc thì có thể Juliet sẽ nói dối để che chở cho cha.

Khi hai thám tử ra khỏi đồn cảnh sát để đến xe của Bob, bao tử Hannibal bắt đầu kêu to lên.

– Chế độ ăn kiêng, cậu thật là dũng cảm! Nhưng không ăn dầu mỡ, và bữa nào cũng ăn dưa lê, thì chán lắm! – Bob nhận xét.

– Cậu nói… Cậu đâu phải chọn cỡ XL khi mua áo sơ mi!

Thấy giọng điệu của bạn, Bob hiểu rằng nên nói chuyện khác.

– Xin lỗi! – Bob nói – Chương trình tiếp tục là làm gì?

– Ta không có cách nào khác. Ai đã lái chiếc xe chạy theo Juliet Coop? Có thể là một trong ba người tối hôm qua.

– Ý cậu nói Sean Fellows, Maria Gonzales và người mà Kelly gọi là Cục Cưng hả?

– Đúng. Ta cũng phải cố gắng tìm hiểu thêm về Michael Argenti nữa. Đối thủ của Big Barney. Có máy vi tính ở bộ tham mưu, thì sẽ dễ thôi. – Hannibal nói – Mình sẽ nối với ngân hàng dữ liệu và sẽ tìm trong tâm tin mọi thông tin có được về Michael Argenti và Roast Roost. Báo Wall Street có trên đó. Mình sẽ lấy được khá nhiều thông tin. Trong thời gian này, cậu hãy thử tìm hiểu xem Sean Fellows đang ở đâu đêm hôm ấy, trước khi ghé bệnh viện.

– Không được! – Bob đáp – Sax cần mình ở hãng. Tiếc quá!

– Thôi vậy! Cậu cứ gọi điện thoại cho Peter ở bệnh viện, nhờ Peter lo chuyện này.

– OK! Còn Maria và Cục Cưng?

– Tạm gạt Maria, – Hannibal quyết định – theo mình Maria không có động cơ nào. Nhưng mình sẽ gọi chị ấy để đặt vài câu hỏi. Còn người kia, thì thế nào cũng sẽ gặp lại!

Bụng Hannibal lại kêu nữa. Bob chở Hannibal đến siêu thị gần nhất, để cậu mua một quả dưa hấu năm ký.

Bob đưa Hannibal về Thiên Đường Đồ Cổ, rồi đi làm. Từ chỗ làm, Bob gọi Peter ở bênh viện, giải thích rằng Peter phải tìm thông tin về Sean Fellows, bồ cũ của Juliet.

Rất trễ, Peter mới chịu rời Kelly. Rồi đến chủ nhật, Peter mới đến nhà Sean Fellows, ở 23 Laurel Street.

Nhà nằm ở một khu ngoại ô yên tĩnh của Melton, cách Rocky vài cây số về phía bắc. Dọc theo đường là những ngôi nhà gỗ nhỏ có cổng vòm và vườn nhỏ xíu.

Trước nhà số 23 có chiếc Bonneville cũ mui trần. Peter nhìn thấy một thanh niên tóc vàng hớt ngắn đang ngồi dưới cổng vòm. Anh mặc quần jean bạc màu và áo thun trắng dưới áo khoác đa. Khi thấy Peter bước vào vườn, anh đứng dậy.

– Chào! – Anh thanh niên vẫy tay phải trong khi tay trái để phía sau lưng – Tao sẽ cho mày bài học!

Khi Peter vào đến cổng, người thanh niên lạ chìa tay trái ra: trong tay là dây xích xe gắn máy.

Chuyện gì sẽ xảy ra? Tim Peter đập thật mạnh. Tự nhiên vô cớ có một kẻ điên đòi đánh Peter. Dây xích vòng hai lần thắt lưng người thanh niên, và một đầu đu đưa tự do. Peter đứng sững tại chỗ. Peter thử đối phó bằng những miếng võ mới học được? Hay nên chạy trốn?

– Lần này chỉ có mình hai ta! – Người thanh niên kêu – Đúng như ý mày, phải không?

Người thanh niên lắc cánh tay. Đầu dây xích kêu leng keng rồi va vào lan can gỗ dưới cổng. Gỗ nứt ra dưới cú sốc.

“Đừng nghĩ đến karate nữa”, Peter tự nhủ rồi bước lui.

– Tao sẽ cho mày biết tay! – Người thanh niên kia hét lên rồi bước tới nhanh hơn.

Anh ta không to khỏe lắm. Thật ra anh ta nhỏ hơn Peter, và gầy hơn. Nhưng trong giọng nói anh có sự hằn thù. Còn sợ dây xích mà anh giận dữ đu đưa nữa…

– Dường như có hiểu lầm… – Peter ấp úng rồi thụt lùi vài bước.

Anh thanh niên vẫn tiếp tục tiến tới. Đôi ủng đen như nuốt chửng khoảng cách giữa hai người.

– Tôi tìm anh Sean Fellows. – Peter trình bày – Tôi là bạn của chị Juliet Coop.

Đôi ủng đen ngưng không tiến tới nữa. Sợi dây xích không đu đưa nữa.

– Thật à?

Peter gật dầu, nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm, sẵn sàng đánh.

– Ờ… Thì… xin lỗi… – Anh thanh niên nhẹ nhõm nói.

Toàn thân anh như thư giãn ra.

– Tôi là Sean Fellows. Tôi bị rắc rối với bọn punk. Bọn chúng toan lấy cắp xe tôi.

Sean chỉ chiếc Bonneville cũ kĩ đậu ngoài đường.

– Thì anh cứ để bọn chúng lấy. – Peter thốt lên sau khi nhìn xe – Bánh xe lủng rồi, và xe bị chảy dầu nữa.

– Tôi biết… Còn bình sạc thì hết điện đã mười lăm ngày nay rồi. – Sean cười nói thêm – Nhưng tôi không muốn nó rơi vào tay bọn punk! Cậu hiểu tôi chứ?

Sean nhìn lan can rồi nói tiếp:

– Vậy là tôi làm hư lan can vô ích! Cậu quen với Juliet à?

– Thật ra thì không. – Peter thú nhận – Chị Juliet nằm cùng phòng với Kelly, bạn gái của em.

– Vậy à? – Sean hỏi rồi lôi Peter vào nhà.

Không có dây xích và không dữ dằn nữa, trông Sean như một học sinh hiền lành. Trong phòng anh có nhiều hình dán tường hơn là đồ gỗ.

– Em định hỏi anh xem tại sao anh ghé bệnh viện hôm tối thứ sáu trễ dữ vậy. – Peter bắt đầu nói.

– Maria, bạn của Juliet, gọi anh để báo rằng Juliet bị đụng xe. Anh và Juliet đã nghỉ chơi nhau từ vài tháng rồi, nhưng anh vẫn còn thương Juliet. Anh muốn biết tình trạng sức khỏe Juliet thế nào. Juliet tỉnh lại chưa?

– Chưa. Bác sĩ nói rằng chị Juliet cần nghỉ ngơi nhiều.

Sean nhìn Peter một hồi.

– Anh muốn biết một điều.

– Cuối cùng Sean nói vì nhận ra mình không hề quen Peter – Nếu em không phải là bạn của Juliet, thì em đến đây hỏi tung tung để làm gì?

– Kelly cho rằng chuyện này không rõ ràng, trong vụ tai nạn ấy. Em đang thử làm rõ vụ bí ẩn này. Anh nghĩ sao về Big Barney Coop?

– Big Barney Coop! Không có ông ta, Juliet và anh vẫn còn là bạn của nhau.

– Anh muốn nói sao?

– Anh và ông ta không thuận nhau lắm. – Sean thú thật – Em biết không, anh ăn chay. Không ăn thịt, không ăn cá. Do đó không ăn thịt gà! Anh không chịu được khi người ta giết thú vật hay kiếm tiền bằng cách giết thú vật. Hèn gì Barney đều thích anh. Rồi anh và Juliet bắt đầu hay cãi nhau; Juliet không đồng với suy nghĩ của anh. Khi Juliet báo cho anh biết là sau khi lấy bằng sẽ làm việc cho cha thì anh và Juliet chia tay nhau.

– Thêm một câu hỏi nữa, rồi em sẽ để anh yên. – Peter nói tiếp – Anh làm thế nào để vào được bệnh viện vào bốn giờ sáng?

– Nói láo với cô y tá. Anh nói rằng Juliet là vị hôn phu của anh. Hay chưa?

° ° °

Buổi chiều hôm sau ba thám tử tụ họp tai Thiên Đường Đồ Cổ. Peter kể lể chuyến đi gặp Sean Fellows.

Hannibal nói:

– Theo mình, điều quan trọng nhất trong tất cả những gì Peter nói là việc Sean Fellows có xe.

– Mình không hiểu! – Bob kêu – Peter vừa mới kể một chuyện tình có kết cuộc không hay chỉ vì vấn đề… cứ tạm gọi là bất đồng ý kiến về chế độ ăn uống, vậy mà cậu lại nói cái điều tầm thường kia.

– Ta đang tìm một kê tình nghi – Hannibal mắng. – Đó là mục tiêu của ta. Ai chạy xe rượt đuổi theo Juliet Coop?

– Xe của Sean Fellows bị loại hoàn toàn. – Peter kêu – Bánh xe xẹp và bình sạc cạn từ mười lăm ngày nay.

– Làm sao cậu biết được? – Hannibal hỏi.

– Mình có hỏi thăm. Sean nói với mình, và hàng xóm đã xác nhận.

– Nếu vậy… – Hannibal thở dài – Mà anh chàng này không hề thuộc túyp trầm tĩnh! Huơ dây xích không phải chuyện đùa!

Peter nhún vai, rồi thử bật công tắc xe để kiểm tra xem động cơ có chạy không. Có tiếng kêu ù ù rồi một tiếng kỳ lạ. Tiếng kêu loại Pình! Pằng! Pình!

– Peter, tiếng này nghĩa là sao vậy? – Bob hỏi.

– Nghĩa là: “Ta hư rồi! Phải thay ta!” – Peter cười trả lời.

Bob đã quen nghe những câu đùa về chiếc xe cũ kĩ, nên cũng phá lên cười theo.

– Cậu phải nói rõ hơn một chút chứ. – Bob nói.

– Theo mình, thì quá nghiêm trọng, không thể sửa ngay.

– Không có thời gian! Phải làm việc một tuần! Có chuyện gì mới về Maria Gonzales và về Michael Argenti không? – Peter hỏi Hannibal.

Thám tử trưởng mỉm cười.

– Mình có gọi điện thoại cho Maria: chứng cớ ngoại phạm vững chắc như kiềng ba chân! Lúc xảy ra tai nạn, chị Maria đang bị mắc kẹt trong thang máy cùng với sáu người khác. Còn Michael Argenti, thì là chuyện khác. Như các cậu đã biết, ông này là đối thủ cạnh tranh chính của Big Barney Coop. Theo tờ Wall Street Journal, ông ta vừa mới toan mua tất cả các quán ăn Chicken Coop.

– Hay nhỉ! – Bob kêu – Nhưng mình không hiểu tại sao Michael Argenti lại đi gây tai nạn cho Juliet Coop…

– Mình cũng không biết nữa. – Hannibal thú nhận – Có thể để chứng tỏ với Big Barney Coop rằng ông ta cũng có thể tỏ ra bạo lực trong làm ăn, khi cần thiết.

– Theo các cậu thì chính ông ta là kẻ âm mưu cho thuốc độc vào gà của Big Barney Coop à? – Bob hỏi – Theo mình, đây là kẻ tình nghi duy nhất.

– Không. – Hannibal ngắt lời – Vẫn còn Big Barney Coop và Cực Cưng, nếu hắn tái xuất hiện.

Điện thoại trong bộ tham mưu reng, Peter đi nhấc máy.

– A-lô! Văn phòng Ba Thám Tử Trẻ. Peter Crentch nghe đây.

Kelly gọi tử bệnh viện và chỉ nói có một câu:

– Anh Peter ơi, Juliet đã tỉnh lại rồi!

Câu này đủ để làm cho bộ ba lính quýnh lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN