Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm
Chương 15: Kế hoạch của giáo chủ
Hannibal đứng bất động phía sau tấm màn dày mừng thầm về cơ may này: một chổ rách trên màn ngay tầm mắt cho phép thám tử trưởng quan sát mà không bị thấy. Đột nhiên, ánh đèn điện tràn ngập gian phòng lớn, làm ánh đèn cầy mờ đi. Nơi này như bị giải ngộ. Hannibal nhận thấy tấm thảm phủ bàn dính đầy bụi. Những tấm màn thì cũ kỹ, cột nến bạc không sáng bóng nữa và trông không có giá trị.
Trông gian phòng hết sức tầm thường, nếu không nói là tiều tụy. Hai nhân vật mà Hannibal nhìn thấy cũng không còn phong độ nữa. Mark, tên bảo vệ tóc bạc đã bắt Peter, đang ghé từng cột nến một để tắt đèn cầy. Mặt ông đầy vết nhăn, còn bụng thì bắt đầu xệ xuống.
Người đàn ông mặc đồ đen đã quay về chỗ ngồi trên ngai, nhưng lần này thì gác chân trên bàn. Nhờ ánh đèn điện, Hannibal nhận thấy nước da tái mét của ông không tự nhiên, mà do lớp phấn.
– Hệ thống điện thoại ở cổng không hay lắm. Ông nói khẽ.
Sau khi thổi cây đèn cầy cuối cùng, Mark ngồi xuống . Trông ông mệt mỏi.
– Tất nhiên là tôi có thể canh ở cổng và điểm mặt những người vào, nhưng để làm gì ? Làm sao chống lại bọn nhóc. Nếu muốn, chúng sẽ lẻn vào nhà một lần nữa… và chúng sẽ nói. Ta đã kiếm được khá nhiều tiền ở đây rồi. Sao không đóng tiệm và đi chỗ khác? Anh có thể diễn vai bác sĩ Shaitan ở San Francisco, San Diego hay Chicago. Ta nên đi trước khi sự việc xấu đi.
– Mark à, anh quên rằng còn cái ngon nhất nằm ở phía trước !
Bác sĩ “Shaitan” vừa nói vừa tháo cái mũ đen ra. Hannibal cười thầm. Đại giáo chủ có mài tóc màu hung đỏ. Rồi người đàn ông cởi áo choàng đen, và lấy khăn tay chùi mặt. Chẳng lâu nước da ông hồng hào trở lại.
– Anh phải nhớ rằng ta phải mất nhiều thời gian mới tập hợp được một mớ người ngây ngô như thế này. Ông nói tiếp – Mụ Enderby đã tỏ ra khá hào phóng khi bọn láng giềng khó chịu của mụ dọn đi chỗ khác ở, còn cha Robertson thì cũng không ngần ngại chìu chuộng chúng ta, khi cầu khẩn quyền lực con rắn để người ta không xây thêm mấy tầng trên nhà đối diện cha ấy. Patricia Osborne chưa chịu, nhưng cũng sẽ phải thanh toán thôi: Hugo Falsell sẽ lo vụ này. Món này khá béo bở đấy !
– Nhưng ta chưa nắm chắc chắn trong tay ! – Mark thở dài.
– Anh sẽ thấy, sắp có thôi – Bác sĩ Shaitan mỉm cười – Ellis giải quyết chuyện Margaret Compton rất khéo. Không ai nghi ngờ gì. Anh có để ý đến Patricia Osborne tối nay không?
– Có. Dường như chị ấy đang sợ.
– Nếu không chịu cho cái mà ta muốn, mụ sẽ hoảng sợ hơn nữa !… Ngược lại, Noxy không phải loại người hay sợ, hoặc hay bị lương tâm cắn rứt… Ta sẽ moi được nhiều tiền của cha này. Khi thấy tiệm cạnh tranh bị tiêu diệt, hắn sẽ biết ơn ta bằng cách tỏ ra rộng lượng. Chỉ vì món này thôi, ta cũng nên chờ một chút, rồi hẵng cuốn gói.
Mark cười khinh bỉ:
– Ước muốn của đám này làm tôi kinh ngạc – Tên bảo vệ thú nhận – Patricia thì mơ ước được sở hữu một quả cầu pha lê từng thuộc một nghệ sĩ điện ảnh, còn Noxy thì không chịu nổi cửa hàng cạnh tranh phía bên kia đường lại thu hút nhiều khách hàng hơn cái cửa tiệm sơ bẩn của hắn. Nhưng cha này giàu làm. Cha không quan tâm đến vấn đề tiền bạc.
– Không, Shaitan nói. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề quyền lực. Loại người này thích nghĩ mình có uy quyền. Vì vậy mà ta sẽ thuyết phục họ rằng họ thật sự có uy quyền.
– Làm thế nào anh thuyết phục được Noxy ? Mark hỏi . Chẳng lẽ anh gây thêm một vụ tai nạn ô tô nữa ?
Bác sĩ Shaitan nhún vai.
– Anh nghèo trí tưởng tượng quá ! Không ! Đối với trường hợp Noxy, con rắn sẽ can thiệp bằng cách khác. Mạo hiểm hơn, nhưng sẽ thành công. Và Noxy sẽ không bỏ rơi ta được, cả nếu hắn muốn, bởi vì lần này đích thân hắn sẽ giao con rắn ! Ta sẽ bố trí để hắn chứng kiến kết quả hành động của hắn. Hắn sẽ đầu hàng, y như Patricia Osborne !
Bác sĩ Shaitan ngáp.
– Tôi đi ngủ đây – Ông thông báo – Mệt quá .
Ông đứng dậy, rời khỏi phòng.
– Làm như có mình anh là mệt ! – Mark càu nhàu phía sau lưng.
Tên bảo vệ cũng đứng dậy, tắt đèn, rồi đi theo “giáo chủ” lên lầu một. Hannibal nghe tiếng cửa đóng sập lại, rồi tiếng nước chảy trong đường ống. Khi đó, thám tử trưởng bước ra khỏi chỗ trốn và rón rén quay về nhà bếp. Hannibal kéo chốt, bước ra vè đi thật nhanh về phía cổng. Một lúc, thám tử trưởng đứng lại để nhìn một cửa sổ có đèn trên lầu. Trên cửa sổ sáng, một bóng người hiện rõ lên. Hannibal mỉm cười. Bác sĩ Shaitan đang đánh răng !
Hannibal ướ có một thợ nhiếp ảnh có mặt để chụp một tấm ảnh của vị giáo sĩ sa-tăng đang chuẩn bị đi ngủ…
Đến cổng, Hannibal tìm sau mớ dây leo cái nút mở cổng. Mong sao nút không bị cắm vào hệ thống báo động, vào giờ khuya thế này ! Không… không có gì xảy ra. Không có đèn chiếu sáng lên. Hannibal chỉ nghe tiếng động khẽ phía bên ngôi nhà… Dù sao, cũng có thể do bấm nút mà có tiếng động ấy. Hannibal không mất thời gian kiểm tra chuyện này. Thám tử trưởng xoay tay cầm và kéo cổng mở ra.
Đúng lúc đó, lúc bất ngờ nhất đối với Hannibal, đèn chiếu sáng lên đột ngột.
– Thằng nhóc mắc dịch, hãy đợi đấy ! Tao sẽ tóm cổ mày !
Hannibal không quay lại. Cậu nhận ra giọng nói của Mark. Thám tử trưởng vắt chân lên cổ mà chạy…
– Mày sẽ phải trả giá ! – Mark hét lên một lần nữa.
Đột nhiên, Hannibal bị một ai đó nhào lên người làm ngã xuống đất. Cả hai lăn trên sỏi đường.
– Đừng có đứng dậy, đồ ngốc ! – Một giọng vang lên bên tai Hannibal.
Có tiếng rầm rú vì giận dữ, tiếng đan bay ngang qua đầu thám tử trưởng, rồi lạc vào đám bụi hồng bên vệ đường.
– Đừng động đậy ! – Kẻ lạ ra lệnh nữa và tiếp tục giữ cậu nằm dưới đất.
Hannibal rụt cổ xuống, khi nghe một loạt đạn bay qua phía trên đầu. Hai phát được bắn từ lối đi trong biệt thự.
– Chạy được rồi đó ! – Kẻ lạ kêu.
Hannibal cảm giác người đó thả mình ra. Thám tử trưởng đứng phốc dậy và nhìn thấy người đàn ông chạy thật nhanh về hướng ngõ cụt của Torrente Canyon. Kẻ đang chạy quay lại nhìn Hannibal.
– Chạy đi ! Ông la lên.
Hannibal bắt đầu chạy về hướng ngược lại. Thám tử trưởng cố chạy thật nhanh, theo sức đôi chân run rẩy.
Chiếc Ford của Warrington đậu ngay góc Sunset Boulevard. Xe vẫn để máy chạy. Cửa sau mở ra.
– Ổn cả chứ ? – Bob hỏi.
Hannibal nhảy vào bên trong xe.
– Đi ! – Hannibal hét lên.
Warrington cho xe chạy đột ngột đến nỗi Hannibal muốn văng xuống đất.
Doris ngồi ở ghế trước quay lại hỏi:
– Chuyện gì xảy ra vậy ?
Hannibal ngồi lại cho thoải mái.
– Tối nay, không chỉ có chúng ta quan tâm đến ngôi biệt thự bí ẩn, Hannibal bắt đầu nói. Có người khác đang canh bên ngoài : một người đàn ông có ria hải cẩu. Các cậu có nhớ đến ai không?
– Bentley hả ?
– Hình như thế – Hannibal đáp – Mình gần như chắc chắn là ông ấy. Phải nói thêm là mình rất muốn có một cuộc nói chuyện ngắn với ông ấy … ít nhất là cám ơn ông ấy.
– Cám ơn à ? – Doris hỏi – Tại sao vậy ?
– Không có ông ấy, cái đầu anh sẽ bị thủng đầy lỗ như một cái chao… Anh bạn của bác sĩ Shaitan mất bình tĩnh. Hắn không thích trẻ con… nhất là loại trẻ con hay đột nhập vào nhà người ta mà không xin phép trước. Đúng ! hắn đã mất bình tĩnh… và hắn đã lấy súng bắn hai phát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!