Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm - Chương 16: Dì Pat bị rắc rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm


Chương 16: Dì Pat bị rắc rối


– Những gì Shaitan và đồng lõa làm chỉ là ảo thuật giả vờ ! Bob tuyên bố. Tức là đồ dỏm !

Ba Thám Tử Trẻ đang tập hợp ở bộ tham mưu và thảo luận về sự kiện tối hôm qua … Bob dùng tay vỗ một quyển sách mới mượn ở thư viện thành phố lúc sáng.

– Cuốn sách này – Bob nói tiếp – là một trong những nguôn kiến thức của bọn kia. Tựa sách là Trò phù thủy. Bọn mình đã thấy một quyển y như vậy ở nhà Bentley. Sách được bày bán khắp nơi. Tác giả nói về thuật vô-đu bên Antilles, cũng như về thuật phù phép bên Úc. Thường các loại trò phù thủy khác nhau đạt được mục tiêu… trừ phi khi bọn ở Torrente Canyon ứng dụng.

– Có lẽ – Hannibal thản nhiên nói – vì các nạn nhân bị nhắm không tin vào chuyện này !

– Đúng ! Cậu đoán đúng đấy, Babal à !

– Phiền các cậu chịu khó giải thích cho mình một chút … – Peter càu nhàu.

– Dễ thôi … Bob vừa nói vừa đặt tay vào quyển sách. tác giả từng đi Châu Phi, Nam Mỹ, Mê -hi-cô và Úc. Tác giả kể rằng nguyên tắc gần như giống nhau. Chỉ có phương pháp là khác. Người ta dùng kim đâm một con búp bê hay người ta đốt đèn cầy khẩn quyền lực của cái xấu, người ta cắt đứt một sợi dây tượng trưng cho mạng sống con người. ít lâu sau, nạn nhân ngã bệnh, héo hắt đi, rồi ngoẻo luôn.

– Bộ cậu tưởng mình sẽ tin à. … – Peter bắt đầu nói.

– Nhưng chuyện này đúng – Hannibal ngắt lời – Nạn nhân là người cả tin. Nạn nhân biết mình bị ém bùa. Nạn nhân chờ đợi cái chết và cứ tự để mình héo hắt đi.

– Ý cậu muốn nói là chỉ cần tin một chuyện nào đó là sẽ chết à?

– Đúng, với điều kiện là phải thật sự tin vào chuyện đó – Bob tuyên bố – Có thể nạn nhân chết do sợ hãi.

– Mình hiểu. Falsell và Shaitan hành động giống như mấy tên phù thủy bộ lạc. Nhưng lại dùng con rắn. Con rắn được giao cho nạn nhân, thế là đùng ! – Bắt đầu rắc rối !

– Trong trường hợp mà ta quan tâm, thì không hẳn như vậy – Hannibal đính chính – Giống như Bob nói, đây là trò phù thủy dỏm. Thật vậy, các nạn nhân bị Shaitan và đồng bọn n hắm hoàn toàn không biết rằng có người muốn hại mình. Margaret Compton không hề sợ con rắn ! Đối với bà, đó chỉ là một chiếc vòng đeo tay độc đáo mà thôi. Ngược lại, chính dì của Doris lại tin chắc như đinh đóng cột rằng con rắn đã gây tai nạn cho bà Compton. Dì Pat tự quy trách nhịem cho mình và dì khiếp sợ. Phản ứng này là tự nhiên, bởi vì dì Pat là người tốt bụng và không hề muốn gây nguy hiểm cho tính mạng của địch thủ… Còn chính ta thì có nhiều nguyên nhân để không cả tin giống dì Pat. Mình đã nghe rõ Shaitan nói rằng một tên Ellis nào đó đã phá hoại thành công chiếc xe của bà Compton tội nghiệp.

– Còn bây giờ thì Shaitan và đồng bọn đang âm mưu khử địch thủ của Noxy – Bob rầu rĩ nói.

– Nếu mình hiểu đúng lời của Mark – Hannibal nói tiếp – người cạnh tranh Noxy ở ngay đối diện ông. Do cửa hiệu ấy thu hút nhiều khách hơn, Noxy muốn trả thù… Shaitan có nói rằng “thân chủ” của hắn mong muốn mình trội hơn người khác… Họ đều khao khát quyền lực. Còn chính hắn, Shaitan, thì khao khát tiền bạc. Mình không hiểu Bentley muốn gì ! Đây là một dấu chấm hỏi to tướng. Ông ấy xin vào làm việc với tư cách là người giúp việc, rồi biến mất khi chúng ta phát hiện ông ấy quan tâm đến trò phù thủy và các giáo phái mật. Trong câu chuyện này , mục đích của ông ấy là gì?

– Có thể ông ấy cũng chạy theo tiền – Bob gợi ý – Có thể ông ấy chỉ là kẻ tống tiền tầm thường. Dì gì đi nữa, cũng may cho cậu là ông ấy có mặt đúng lúc để tránh cậu khỏi bị lủng đạn.

– Đương nhiên ! Chắc là Bentley thấy cây súng sáng lên trong tay Mark. Ông ấy đã vồ lấy mình và kéo mình ra khỏi đường bắn đúng lúc tên kia bóp cò.

– Bentley vẫn là điểm bí ẩn nhất – Bob kết luân – Bọn mình biết bọn kia đang ra sức điều khiển những người cả tin, loại như dì Pat . Xem nào ! Bọn mình quyết định thế nào về bọn chúng đây ?

– Báo cảnh sát – Peter đề nghị.

– Sợ không ai tin ! – Hannibal nhận xét.

– Bà Compton đã bị thương – Peter nhắc lại.

– Tai nạn. Xe bà bị mất một bánh xe. Chỉ có vậy thôi ! Nếu phá hoại khéo léo, thì không còn dấu vết gì . Và giả sử ta thuyết phục được cảnh sát ập đến Torrente Canyon, thì họ sẽ tìm thấy gì trong ngôi biệt thự ? Hai người đàn ông, cộng vài cây đèn cầy đen … Không ! Ta không thể báo cảnh sát được. Ít nhất là lúc bấy giờ. Khi mà ta còn thiếu chứng cớ.

– Còn Falsell ? – Bob hỏi thử – Hắn đối xử rất tệ với dìi Pat.

– Nhưng dì sẽ không bao giờ nhận chuyện này. Dì sẽ không bao giờ dám tố cáo kẻ làm khổ mình – Hannibal tuyên bố – Dì quá sợ hắn. Và sớm muộn gì , dì Pat cũng sẽ nộp cho cái giáo phái cái mà bọn chúng yêu cầu. Nếu không tuân thủ, thì hậu quả sẽ quá khủng khiếp.

– Cái mà bọn lưu manh kia yêu cầu, thì cũng dễ đoán thôi – Peter càu nhàu – Vì dì Pat không có bao nhiêu tiền, bọn chúng nhắm vào vòng đeo cổ của nữ hoàng Eugénie !

– Mà cũng may là nó nằm an toàn ở chỗ cửa hiệu kim hoàn – Bob nói thêm.

– Anh Hannibal ơi ! Anh đang ở đâu vậy ? Anh Hannibal !

Giọng nói giống như tiếng kêu cứu, vang đến tai ba thám tử qua của sổ nhỏ của xe lán . Hannibal nhảy phóc dậy.

– Doris đó !

Peter đã mở cửa sập ra và đang chui trong Đường Hầm Số Hai.

– Còn con bé này, không thể nào ngồi yên một giây – Peter tuyên bố.

Một lát sau, ba thám tử ra với Doris. Cô bé đang đứng chờ ngoài sân, cạnh văn phòng nhỏ. Chuyện bất thường, cô bé như sắp khóc. Có một vết đỏ xấu xí in hằn trên má bên trái của cô bé.

– Bác sĩ Shaitan – Doris nói – Hắn đang ở nhà em.

– Hắn đánh em hả ? Peter hỏi

– Không ! Dì Pat đánh.

– Em nói đùa à ?

– Không, dì không định làm em đau. Khi thấy một chiếc xe to đến, chở Shaitan và tên bảo vệ mặc đồng phục tài xế, dì hoảng hốt lên, thế thôi. Dì Pat run rẩy ra lệnh em biến đi chỗ khác. Nhưng làm sao em bỏ dì một mình được. Khi thấy em không vâng lời, dì tát em và lôi em ra cửa sau nhà. Dì đẩy em ra ngoài đúng lúc bọn kia bấm chuông ở cửa chính. Thậm chí em không trở vào nhà được bằng cửa sau. Dì Pat khóa mất. Em chưa bao giờ thấy dì như thế.

– Mình nói đúng – Peter nói – Doris ! Em gọi cảnh sát đi !

– Không được ! Dì Pat đang ở một mình với hai tên kia. Nếu thấy cảnh sát , có thể bọn chúng sẽ hại dì.

– Bọn anh đến nhà em – Hannibal đột ngột quyết định – Nhanh lên !

Mặc dù cố đi rất nhanh , bốn bạn đến nhà Jamison đúng lúc một chiếc xe to đen chạy đi.

Mark ngồi tay lái. Falsell ngồi bên cạnh. Bác sĩ Shaitan, mặc đồ đen, đang ngồi thoải mái ở yên sau.

Cửa vào không đóng. Doris chạy vào tiền sảnh kêu:

– Dì Pat ! Dì Pat ơi !

Cô Osborne trông giống như một con ma màu tím nhạt mảnh khảnh ngay giữa phòng khách xanh lá và vàng.

– Doris, cưng ! Dì xin lỗi. Dì không muốn đánh con đau đâu .

Doris chạy lại với dì.

– Dì cảm thấy thế nào ? Doris hỏi.

– Bình thường, tốt thôi…

Một giọt lệ chảy trên má cô Osborne .

– Ông Falsell và … và … dì pat bắt đầu nói bằng một giọng run rẩy.

– Và bác sĩ Shaitan … Hannibal nói tiếp thây dì.

Dì Pat ngồi sụp xuống ghế.

– Bọn chúng đòi dì đưa vòng đeo cổ, phải không ạ? – Thám tử trưởng nói tiếp – Dì đưa bọn chúng vòng giả, phải không ạ?

– Sao… sao cậu biết ? – Dì Pat kinh ngạc hỏi khẽ.

– Tụi cháu biết dì đã đặt làm một bạn sao. Tụi cháu cũng nghĩ rằng bọn này muốn chiếm đoạt vòng đeo cổ của nữ hoàng và vì thế mà Hugo Falsell ở lại nhà dì. Bọn chúng có đe dọa dì để lấy món nữ trang không?

Dì Pat khóc nức nở.

– Câu chuyện khủng khiếp quá ! – Dì thở dài – Từ lâu, bọn chúng hành hạ dì, đòi dì phải đưa một vật quý giá nào đó cho bọn chúng…

Dì Pat lấy khăn tay chậm mắt. Rồi dì hỉ mũi và tằng hắng.

– Nhưng dì đã lừa bọn chúng ! – Dì Pat nói tiếp, giọng pha chút âm điệu đắc thắng – Dì để bọn chúng phải năn nỉ. Dì bắt bọn chúng chờ đợi. Dì đã khôn hơn bọn chúng. Hiện chúng chỉ có được một món nữ trang giả, còn vòng đeo cổ thật của nữ hoàng thì được an toàn.

– Trong két sắt của cửa hiệu kim hoàn, đúng không ạ – Hannibal hỏi.

– Không. Để làm gì? Người ta đã giao lại vòng đeo cổ thật cho dì, cùng lúc với vòng đeo cổ giả… có gói giấy bình thường. Dì nhét vào túi váy để cất.

– Trời ơi – Doris thốt lên – Vậy là nó ở trong nhà.

– Tất nhiên, cưng à. Chứ còn ở đâu nữa ! Con yên tâm đi. Dì giấu kỹ lắm. Không ai tìm được. Dì không nói chỗ giấu cho ai nghe hết. Cả con, dì cũng không nói.

Doris ngồi xuống cạnh dì.

– Được rồi , dì Pat à – doris nũng nịu nói – dì cứ giữ bí mật của dì. Nhưng dì báo cảnh sát đi !

– không được !

– Doris nói đúng – Hannibal tuyên bố – Từ nay, tụi cháu đã có bằng chứng chống lại bọn người đó. Bọn chúng đã cưỡng đoạt một món nữ trang quý giá của dì. Dì hãy kể lại hết cho cảnh sát trưởng Reynolds.

– Không được ! – Dì Pat lập lại.

– Dì Pat ơi, bọn này nguy hiểm lắm. Nếu không bắt bọn chúng sẽ còn hại những nạn nhân khác ở Los Angeles. Chẳng lẽ dì đồng lõa với loại người này, đúng không?

– Do lỗi dì, một người vô tội đáng thương ! … Nhưng nếu dì tố cáo bọn chúng .. ôi ! – Dì sợ lắm !

– Được thôi. Nhưng dì hãy nghĩ đến điều này : Shaitan sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng vòng đeo cổ là đồ giỉa. khi đó, chuyện gì sẽ xảy ra ?

Thấy dì Pat im lặng, Hannibal nói thêm:

– Dì hãy suy nghĩ cho kỹ… nhưng dì đừng chờ lâu quá !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN