Vũ Điểm Cô Thiên
Chương 9: Cứu Văn Nhân Bà Bà Xuất Hiện
Quỷ Công Tử cười mỉm bất giác giơ tay phải ra trước ngực nhằm vào Văn Viễn. Văn Viễn giật mình thấy một kình lực hút ông về hướng công tử tóc bạc nọ. Văn Viễn dầu cố gắng chạy khỏi nhưng vẫn bị hút đi không sao cưỡng lại được. Ông bàng hoàng luôn miệng la hét kêu cứu.
Trần Quang đứng gần đó đánh liền một chưởng cắt ngang kình lực của Quỷ Công Tử. Hai luồng khí lực chạm đều phản ngược lại. Cả họ Trần cùng Quỷ Công Tử tự nhiên phải thối lui mấy bước. Văn Viễn té ngửa trên sân đau điếng. Ông hoảng hồn lồm cồm đứng dậy chạy ra sau lưng Trần Quang mà không thôi lắp bắp:
– Không…không phải! không….phải! Ta không phải là tên…tên Cuồng Sinh kia! Ta …không phải …không phải thật mà …!
Quỷ Công Tử cười lớn nhìn họ Trần:
– Xem ra trời giúp U Minh Cung ta. Hôm nay bổn công tử thu được một mối hời. Bắt được hai ngươi sợ gì không nắm được bí mật trên! Chỉ cần bắt được ngươi, những tên còn lại của Hoa Sơn Thất Hiệp tự nhiên sẽ đến cứu. U Minh Cung ta lại hốt thêm một mẻ lớn!
Quỷ Công Tử giơ cao tay lên trời phất nhẹ một cái. Bốn bề liền có tiếng chân dồn dập chạy tới. Không biết từ đâu những kẻ mang mặt nạ quỷ nhiều màu khác nhau ùa ra vây kín lấy miếu thổ thần. Kẻ nào tay cũng lăm lăm trường kiếm sáng loáng. Văn Viễn kinh hãi đếm ra phải trên dưới một trăm tên.
Một kẻ mang mặt nạ quỷ màu đỏ tươi như máu bước đến cạnh Quỷ Công Tử cung kính:
– Thuộc hạ đến trể mong thiếu cung chủ thứ tội!
Quỷ Công Tử cười xòa:
– Không trể! Không trể! đến rất kịp lúc! Ta nhất thời cũng không thể chế ngự được tên này. Có Nhị Đường Chủ trợ giúp một tay , ta không tin tên Trần Quang chạy khỏi được!
Kẻ mới đến là Nhị Đường Chủ U Minh Cung. Văn Viễn nhìn hắn cao lớn uy lẫm, tự nhiên có cảm giác ớn lạnh. Trần Quang nhìn người này cũng sinh cảm giác phòng bị. Y liếc xuống thấy tay hắn bị cắt cụt mấy ngón liền bừng lửa giận. Trần Quang nghiến răng:
– Ta nghe thiên hạ đồn đại cứ tưởng là bịa đặt. Hóa ra ngươi đã chịu làm thân trâu ngựa cho U Minh Cung!
Tên Nhị Đường Chủ thản nhiên đáp:
– Ta đầu dưới trướng U Minh Cung thì sao? Kẻ nào chịu dung túng mà trọng dụng thì ta theo kẻ đó!
Trần Quang nghe hắn nói lửa giận bốc cao đến tận mặt. Y cơ hồ chỉ muốn xông vào mà đánh một trận sống chết.
Tên Nhị Đường Chủ lúc này cùng Vương Tố Tâm đã liền tiến lên đứng cạnh Quỷ Công Tử. Trần Quang đưa mắt nhìn cả ba rồi vận công tạo ra một làn khí tím bao bọc thân mình lẫn Văn Viễn đang run lẩy bẩy. Văn Viễn thấy vậy liền nói thầm:
– Huynh đài không cần phải lo lắng cho ta. Ta chỉ là văn nhân bọn họ sẽ không làm được gì. Với bản lãnh của huynh thoát khỏi nơi này không có gì khó khăn! Huynh đài nên tự biết giữ thân!
Trần Quang liếc nhìn thấy Văn Viễn sắc mặt tái xanh biết ông đang sợ hãi, thầm nghĩ:
– Tên này không rõ thân thế ra sao nhưng nhất định không phải là phường ác bá. Nếu như Sa tiểu thư nói đúng thì ta càng phải bảo vệ hắn. Thúc thúc cũng đang tìm Cầm Điệp Cuồng Sinh. Tên văn nhân này nhất định sẽ giúp được thúc thúc ít nhiều!
Lúc này bà bà áo đen mới nói bên tai Văn Viễn:
– Tên ngốc mi còn không sợ chết ? Hay muốn nhìn bọn quỷ giết rồi mới sáng mắt!
Trần Quang thấy một nhu lực sượt qua vai. Nhu lực nọ tuy yếu ớt nhưng vẫn dễ dàng xuyên qua luồng khí tím. Y chưa kịp phản ứng thì Văn Viễn đã trúng phải một tát. Trần Quang kinh hãi không biết kẻ nào có được nội công thâm hậu đến vậy. Xem ra còn cao hơn y đến mấy bậc.
Văn Viễn trúng một tát đau chảy nước mắt. Ông liền xoa má liên hồi thì lại nghe giọng bà bà áo đen văng vẳng bên tai:
– Còn không mau lôi lá Hắc Kỳ ta đưa cho ngươi mà dùng ?
Văn Viễn lúc này mới sực nhớ ra. Ông miệng không ngừng cảm tạ thần tiên bà bà, tay phải lập tức luồn sâu vào ngực áo mà lục lọi. Ông lôi lá cờ bà bà áo đen đã tặng mà đưa ra. Trần Quang thấy ông có hành động kỳ lạ định hỏi nhưng bỗng giật nảy người. Cả bọn U Minh Cung cũng la lên rồi đứng thừ ra không dám manh động. Quỷ Công Tử lúc nào cũng ngạo nghễ nhưng nhìn thấy lá cờ trên tay Văn Viễn liền nghiêm mặt:
– Ngươi từ đâu có lá cờ này ?
Văn Viễn sợ hãi định trả lời thì lại nghe giọng bà bà áo đen bên tai:
– Không việc gì phải trả lời hắn. Ngươi hãy ra lệnh cho bọn chúng rút đi!
Văn Viễn tuy biết uy danh bà bà thần tiên nhưng thấy bọn U Minh Cung kẻ nào cũng đằng đằng sát khí lòng có chút do dự:
– Thật sự thần tiên bà bà có thể khiến bọn chúng vâng lời ư ?
Ông tự trấn tỉnh mà cố nói rõ từng lời một:
– Chủ nhân lá cờ ra lệnh các người mau chóng rút đi không được làm khó dễ vị Trần huynh đây!
Quỷ Công Tử sa sầm nét mặt:
– Hắc Quan Âm sao lại nhúng tay vào chuyện của U Minh Cung. Ngươi là gì của Hắc Quan Âm ?
Văn Viễn nói:
– Ngươi…ngươi không cần phải quan tâm! Chủ nhân lá cờ này ra lệnh các ngươi phải rút đi!
Quỷ Công Tử cau mày cau mặt tức tối. Hắn cứ nhìn chăm chăm lá cờ trên tay Văn Viễn rồi không kiềm được bật một tràng dài chửi rủa. Tuy nhiên hắn chỉ mạt sát Văn Viễn nào là tên phá đám, tên trời đánh nhưng không dám động chạm đến bà bà áo đen. Văn Viễn thấy vậy thì biết bọn chúng cũng như Phi Hồ Tứ Quỷ đều rất sợ bà bà nọ. Tên Nhị Đường Chủ trầm ngâm rồi nói:
– Hắc Mai Kỳ ở đây thì thấy cờ như thấy chủ nhân!
Hắn quay sang Quỷ Công Tử mà nói:
– Năm xưa thuộc hạ nợ Hắc Quan Âm một ân tình. Xem ra hôm nay không thể ra tay được! Mong thiếu cung chủ thứ lỗi!
Nhị đường chủ nói xong liền quay lại nhìn Văn Viễn. Hắn hướng đến lá cờ trên tay ông đang cầm, cung kính nói:
– Nợ ơn ngày trước, hôm nay đáp đền! Tiếc là không thấy được mặt của cao nhân! Ơn xưa tại hạ vẫn ghi sâu trong lòng!
Hắn vài thêm ba cái liền quay người đi thẳng. Quỷ Công Tử không thể giữ lại càng tức giận thóa mạ thêm một hồi.
Văn Viễn thấy một cường địch đã bỏ đi trong bụng mừng thầm. Ông lúc này liền nhìn Quỷ Công Tử mà hỏi:
– Ngươi sao còn không đi?
Quỷ Công Tử giận chỉ muốn đánh một chưởng cho Văn Viễn tan xương nát thịt. Hắn giơ tay lên cao cuối cùng lại phải bỏ xuống. Đôi mắt xanh biếc của hắn hằn những đường máu nhìn rất khiếp đảm. Hắn nghiến răng trèo trẹo nói:
– Hắc Quan Âm sao lại cố tình can dự chuyện của U Minh Cung? Có phải muốn chống đối? Ngươi mau nói cho ta biết từ đâu lại có lá cờ này? Hay ngươi dám cả gan ngụy tạo?
Văn Viễn không ngờ Quỷ Công Tử nhất định không chịu buông tha còn cứng lý vặn hỏi. Ông lúng túng chưa biết phải đối đáp thế nào cứ ấp úng liên hồi
Lập tức có tràng cười lảnh lót vang lên. Văn Viễn ngơ ngác thấy cả bọn đều nghiến răng tụ khí vận công. Bọn tiểu tốt U Minh Cung vây bên ngoài thì ôm tai lăn lộn ra vẻ đau đớn. Trần Quang đứng cạnh đó cũng phải gồng người chịu trận mồ hôi đầm đìa trên trán. Văn Viễn sực nhớ bà bà áo đen đã từng dùng tiếng cười khiến bọn Phi Hồ Tứ Quỷ sợ đến vỡ mật.
Giọng bà bà áo đen vang trong gió:
– Chuyện ta muốn can dự. Ngươi quản được sao ?
Tiếng cười càng dội liên hồi công kích lớn hơn. Tên mã tài vội vã nhảy lên xe ngựa mà nắm lấy tay Sa tiểu thư để giúp nàng chống chọi. Trong chốc lát nơi sân miếu chỉ còn ngỗn ngang tiếng khóc la đau đớn của bọn tiểu tốt U Minh Cung. Quỷ Công Tử, Vương Tố Tâm, Hắc Sát, Trần Quang tuy vẫn đứng yên một chỗ nhưng ai nấy cũng đều đem hết sức lực ra mà gắng gượng chịu đựng. Văn Viễn càng nhìn càng kinh sợ tiếng cười của bà bà áo đen. Ông thầm nghĩ, nếu bà ta muốn hại ông, chỉ cần cười cho ông nghe ba tiếng nhất định ông đã hồn lìa khỏi xác.
Sa tiểu thư trong xe thần hồn phách lạc:
– Loạn Tiếu Ma Phong! Loạn Tiếu Ma Phong! Đích thực là Hắc Quan Âm Mai Chiêu Anh!
Tiếng cười đột nhiên dừng lại. Những người còn lại trên sân miếu qua cơn hoảng loạn đều tự biết thân phận. Quỷ Công Tử mặt bừng lửa giận nghiến răng nhìn Trần Quang và Văn Viễn:
– Xem như các ngươi lớn mạng! Ta hôm nay nể mặt chủ nhân Hắc Mai Kỳ. Ngày khác sẽ tính sổ các ngươi một thể!
Quỷ Công Tử ngước nhìn phía sau lưng Văn Viễn rồi nói:
– Xin Hắc Bà Bà lần sau không can thiệp vào chuyện của U Minh Cung!
Thì ra bà bà áo đen đã xuất hiện đứng ngay sau lưng Văn Viễn. Bà bà áo đen quát lớn:
– Bọn chuột các ngươi cút đi hết cho ta. Ta đếm đến ba, kẻ nào còn lởn vởn quanh đây đừng trách bổn nương xuống tay vô tình!
Lời vừa dứt bà bà áo đen phất tay một cái. Tên Hắc Sát đứng gần đó chỉ ối một tiếng ngã lăn ra đất. Chiếc mặt nạ quỷ hắn đeo trên bị bể nát một bên in dấu năm ngón tay. Rõ ràng bà bà nọ thị uy tát một cái cảnh cáo cả bọn. Trần Quang đã giao đấu qua với tên Hắc Sát biết hắn cũng vào hàng cao thủ không phải kẻ thường, rốt cuộc vẫn không kịp đỡ một cái phất tay. Trần Quang thầm nghĩ:
– Giang hồ đồn không sai! Hắc Quan Âm quả nhiên là hàng cao nhân thiên ngoại! Ta nếu giao đấu nhất định không phải là đối thủ!
Bà bà áo đen điềm nhiên hô to:
– Một..!
Quỷ Công Tử không dám chần xoay đầu bỏ đi không dám đôi co nửa lời. Bọn tiểu tốt thấy vậy vội vàng gắng gượng đứng dậy mà chuồn êm. Bà bà áo đen đếm tiếng thứ hai thì sân miếu thổ thần chỉ còn Văn Viễn, Trần Quang, Sa tiểu thư cùng tên mã tài. Bà bà áo đen nói lạnh lùng:
– Ta đã nói không muốn thấy ai trong miếu thổ thần ngoài trừ tên văn nhân này!
Trần Quang nghe giọng nói đầy sát khí cũng vội cung tay hành lễ:
– Đa tạ ra tay tương cứu. Trần mỗ không dám quên ơn!
Y quay sang Văn Viễn vái chào rồi đi thẳng, trong nháy mắt đã mất dạng.
Sa tiểu thư lời nói run run rõ ràng sợ hãi tột độ:
– Không biết Hắc bà bà quang lâm! Tiểu nữ xin cáo lui! Xin bà bà lượng thứ! Xin bà bà lượng thứ!
Tên mã tài không chờ nàng ra hiệu. Hắn liền vội vàng ra roi đánh ngựa phi nước đại. Miếu thổ thần chốc lát chỉ còn Văn Viễn và bà bà áo đen nọ. Văn Viễn nhìn cục diện lắp bắp:
– Bà bà thần tiên thật sự uy danh ghê ghớm vậy sao ? Kẻ nào thấy đều phải sợ hãi. Bà bà thần tiên thật sự bà bà là ai vậy ?
Chỉ nghe những tiếng bốp bốp vang lên liên hồi. Văn Viễn bị tát tới tấp hai bên má đến tối tăm mặt mũi. Ông biết mình cãi lời chọc bà ta nổi giận nên không dám hé răng kêu ca. Ông mím môi chịu đựng đến khi hai bên má đều ửng đỏ. Nước mắt chảy thành dòng trên mặt. Bà bà áo đen nọ như cũng nguôi ngoai liền thôi trừng phạt.
Văn Viễn không còn tâm trí để quan tâm đến đau đớn trên người. Ông ban đầu cho rằng bà bà áo đen vốn là người có địa vị giang hồ cao nên đều được người trọng vọng. Nhưng đến kẻ cao ngạo như Quỷ Công Tử gặp cũng không dám đôi co mà đi thẳng. Sa tiểu thư luôn miệng đùa cợt lại kinh hãi thành tiếng rồi rút êm. Văn Viễn chợt nhận ra Hắc Quan Âm là nhân vật vô cùng ghê ghớm. Chánh tà hai bên đều kinh hãi, gặp phải như dê con thấy sói đều nhất mực tránh xa. Ông mồ hôi ra ướt áo như tắm run run giọng:
– Bà bà thần tiên thật sự là người như thế nào ? Vãn bối…vãn bối…
Bà bà áo đen thấy ông cứ ấp a ấp úng liền nạt:
– Vãn bối cái gì ?
Văn Viễn mặt tái xanh không còn giọt máu lắp bắp:
– Vãn bối thật sự …sợ hãi!
Bà bà áo đen cười lạt:
– Đừng nói ngươi! Võ lâm kẻ nào nghe đến danh ta cũng phải khiếp đãm! Có biết tại sao bọn họ đều gọi ta là Hắc Quan Âm ?
Văn Viễn không dám ngước nhìn cứ cúi đầu mà đáp:
– Vãn bối…..vãn bối không biết!
– Là vì Mai Chiêu Anh ta chính là vong hồn ngạ quỷ của võ lâm. Kẻ nào thấy mặt nhất nhất không thể sống sót. Quan Âm phật luôn cứu độ nhân gian. Mai Chiêu Anh ta lại là kẻ luôn lấy mạng người khác!
Bà bà nói có phần căm giận dậm chân một cái. Lớp đá lót sân miếu thổ thần vỡ vụn như bị ngàn vạn nhát búa lớn nện trúng. Văn Viễn biết bà ta động nộ liền quỳ mọp xuống:
– Vãn bối vô tri xin bà bà đừng giận!
Bà bà áo đen nghiến răng nói:
– Ngươi bị bọn quỷ U Minh Cung vây khốn lại không sợ hãi. Ta cứu mạng ngươi mấy lần lại làm ngươi sợ như thấy ma quỷ! Ngươi đúng là kinh thư nhiều, bụng toàn chữ nghĩa nhưng cũng chỉ là hạng vô ơn!
Thật sự nếu bà bà áo đen muốn giết, Văn Viễn dầu có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ. Ông thấy bà bà tuy giận nhưng lời nói có phần uất ức tự nhiên lại thấy ái ngại. Rõ ràng ông đã nhất thời hồ đồ không phân thiệt hơn.
Bà bà áo đen quát lớn:
– Ngươi mau lên ngựa mà đến trấn Ngô Phong cho ta. Không được dây vào chuyện bao đồng của thiên hạ. Bằng không ta có giết sạch hết những kẻ ở Giang Nam cũng không cứu nổi cái mạng tên ngốc hiếu sự nhà ngươi!
Văn Viễn nghe lời còn đầy căm giận liền không dám dây dưa. Ông vái một cái dài rồi lủi thủi ra trước cửa miếu. Con Ô Phong Mã nhận ra liền hí lớn chạy đến bên cạnh. Văn Viễn lên ngựa quay đầu lại nhìn bà bà áo đen một mình đứng giữa sân miếu, lòng ngậm ngùi:
– Không biết bà bà thần tiên là hạng người thế nào nhưng thủy chung vẫn rất tốt với ta. Dù biết ta không phải là Cầm Điệp Cuồng Sinh vẫn hết sức bảo vệ. Ơn này Văn Viễn cả đời không dám quên! Chờ ta lo xong mọi việc sẽ đưa bà bà về Ứng Kê mà phụng dưỡng đến trọn kiếp, nhất định cung kính không dám chọc giận nửa lời!
Ông cúi đầu vái mấy cái rồi ra cương. Truy Phong mã cất vó lao đi trong nháy mắt đã hơn mười dặm đường, bụi mù bay phủ.
Bà bà áo đen nhìn Văn Viễn đi khuất mới hỏi lớn:
– Không phải ta đã nói đếm đến ba không muốn thấy kẻ nào còn trong miếu thổ thần này sao ?
Bốn bề vẫn vắng lặng như tờ.
Bà bà áo đen lại nói:
– Thấy cũng đã thấy rồi! Gặp cũng đã gặp rồi! Các ngươi còn điều gì lưu luyến ?
Chỉ nghe một giọng thánh thót vang lên:
– Đại sư tỷ bao năm không gặp uy phong vẫn còn rất lớn! Ta chỉ muốn nhìn xem có phải là hắn không ?
Lại thêm một giọng êm dịu nối lời:
– Muội cũng muốn xem có phải là hắn không thôi! Nào dám chọc giận đại tỷ!
Bà bà áo đen thở dài:
– Các người bị dối gạt bao năm qua vẫn rất mực yêu thương tên vong tình phụ nghĩa đó. Than ôi! Là các người hồ đồ hay là kẻ chung tình thái quá ? Phương muội không đến sao ?
Tiếng nói êm dịu liền đáp:
– Có đến, đã khóc một trận rồi lại đi!
Bà bà áo đen nói:
– Các người nên ẩn thân là tốt hơn hết! Tự nhiên xuất hiện một tên giống hệt hắn lai vãng Giang Nam. Bên trong còn nhiều ẩn khúc. Ta chỉ có thể quản nổi được hắn. Còn các người đừng hồ đồ gây náo sự. Nếu không ta nhất định không dung tình!
Giọng nói thánh thót bật ra tiếng thở dài đáp:
– Bọn muội ngu xuẩn hại đại tỷ một đời nhơ danh. Thật không còn mặt mũi diện kiến. Xin đại tỷ bảo trọng!
Chỉ nghe mấy tiếng gió khe khẽ rít, sân miếu thổ thần lại vắng lặng như tờ.
Bà bà áo đen ngước nhìn về phía cây đại thụ lớn bên cạnh sân miếu mà hỏi:
– Sao ngươi còn chưa đi ?
Từ trên ngọn cây lại phát ra một giọng trung niên khàn khàn:
– Không phải là hắn! Nhất nhất không phải là hắn!
Bà bà áo đen cười nhạt đáp:
– Tất nhiên không phải hắn. Bằng không một chưởng ta đã đánh chết hắn rồi!
Giọng trung niên điềm nhiên:
– Ta nói không phải ý này! Kẻ lợi dụng hắn đi vào Giang Nam vốn không biết được rõ mặt mũi Cầm Điệp Cuồng Sinh. Kẻ đó không biết!
Bà bà áo đen nghe vậy liền hỏi:
– Không phải tên văn nhân này rất giống diện mạo Cầm Điệp Cuồng Sinh ?
Giọng trung niên đáp:
– Rất giống! Giống như khuôn đúc! Nhưng chỉ là khuôn mặt! Chỉ là khuôn mặt mà thôi! Ta mất bao năm vẫn không tìm ra hắn! Nếu ngươi gặp được, trước khi giết hãy hỏi hắn dùm ta một câu!
Bà bà áo đen hỏi:
– Câu gì ?
– Hỏi hắn, họ Hoàng ta trong lòng hắn như thế nào ?
Bà bà áo đen khẻ gật đầu:
– Được, ta sẽ chuyển lời!
Chỉ thấy ngọn cây đại thụ động nhẹ. Một người khoác y phục thiên thanh lao vút đi như cánh chim ưng.
Bà bà áo đen nhìn theo rồi cũng thở dài. Bà ta khẻ nhấc chân đã biến mất như làn khói. Miếu thổ thần trở lại vẻ hoang lặng vốn có.
Lúc này, một kẻ từ sau lưng pho tượng phật trong điện thờ mới lững thững bước ra. Hắn nghe ngóng động tĩnh gần nguội một tách trà thì thở khoan khoái:
– Xem ra tất cả đều xuất hiện đủ! Thật hay! Thật hay!
Hắn cười dài một tràng lớn rồi cũng đề khí chạy đi mất.
Lại nói cổ xe ngựa chở Sa tiểu thư vừa đi khỏi miếu thổ thần chừng năm dặm đã gặp Trần Quang đứng chắn giữa đường. Tên mã tài thấy vậy liền kiềm cương ngựa. Sa tiểu thư vén nhẹ rèm nhìn Trần Quang mà hỏi:
– Không biết có chuyện gì công tử lại chắn đầu xe tiểu nữ!
Họ Trần chắp tay thi lễ đáp:
– Dầu rất hận việc tiểu thư nói ra nhiều chuyện liên quan đến bổn môn nhưng tiểu thư cũng đã nhiều phen nói giúp. Trần mỗ ta công tư phân minh chỉ muốn vái tạ không có hàm ý khác!
Sa tiểu thư cười khúc khích:
– Xem như tiểu nữ thay mặt mấy ngàn hộ dân bị nạn lũ lụt trả ơn công tử đã phân phát vàng bạc cứu trợ!
Nàng ta nhổm người đứng dậy bước ra khỏi xe ngựa.
Kỳ thực dung nhan bá mị.
Kỳ thực tuyệt sắc giai nhân.
Sa tiểu thư chỉ vừa ngấp nghé mười chín hai mươi. Khuôn mặt ánh lên nét thánh thiện thoát tục. Lớp lụa trắng hòa cùng nước da như một. Kẻ phong lưu đương cơn túy lúy trông thấy nhất định ngỡ rằng thần tiên hạ phàm.
Trần Quang hơi ngẫn người. Y vẫn tưởng Sa tiểu thư cũng đã lớn tuổi. Hóa ra cũng chỉ là một tiểu cô nương. Y thân đã gần ba mươi lại cung kính với một tiểu cô nương rõ ràng có chút ngượng nghịu.
Sa tiểu thư ra hiệu. Tên mã tài vội vàng bê thùng gỗ đựng vàng mà nàng ta đã thu được từ bọn giang hồ trong miếu thổ thần đến đặt trước mặt họ Trần.
Sa tiểu thư nói, miệng điểm nụ cười nhẹ như Trà Hoa chớm nụ rất hút hồn người:
– Nghe nói phía Tây vừa qua một trận hạn lớn. Tiểu nữ thân liễu yếu ớt không tiện đi lại nhờ Trần đại hiệp giúp một chuyến phân phát. Ơn này tiểu nữ không dám quên!
Trần Quang nghe vậy liền đỏ mặt cúi đầu đáp:
– Ta vẫn tưởng tiểu thư đem kiến thức đổi vàng bạc tư lợi, hóa ra vì dân lâm nạn. Trần mỗ xấu hổ đã nghĩ xấu cho tiểu thư! Số vàng bạc này ta nhất định sẽ phân phát đều không sót một ai. Xin tiểu thư an tâm!
Sa tiểu thư cười khúc khích:
– Trần đại hiệp quả nhiên xuất thế anh hùng. Kẻ thấy được mặt tiểu nữ mà không nổi tình ý ngoài mã tài ca ca đây, Trần đại hiệp là người duy nhất!
Sa tiểu thư thật sự còn có một ngoại danh là Tiêu Hồn Tiên Nữ. Nàng ta ngay năm mười sáu dung nhan đã tuyệt mỹ. Đến độ người nào thấy cũng phải tán hồn siêu phách. Đồn rằng có một Hành Giả Tăng ghé ngang phủ họ Sa khuất thực đã bị dung nhan Sa tiểu thư hút hồn. Hành Giả Tăng nọ từ đó không thể siêu tụng được hết một chương kinh nào. Sau, vị Hành Giả Tăng này phải van xin sư phụ cho hắn tục huyền trở lại xin cưới tiểu thư nhà họ Sa. Sa lão lão tất nhiên không biết làm thế nào mới vẹn bèn để mặc cho ái nữ tự quyết định. Ngờ đâu vừa gặp mặt, Sa tiểu thư đã dùng lời lẻ sắc bén khiến Hành Giả Tăng nọ xấu hổ vì thân nơi cửa phật vẫn nặng lòng phàm. Nghe đâu vị Hành Giả Tăng này đã quay lại chùa dưới tượng Như Lai sám hối hết bốn mươi chín ngày mà chết. Y trong cơn hấp hối vẫn không thôi gọi tên Sa tiểu thư.
Giai thoại này được truyền tụng khắp vùng lân cận. Người ta vẫn thường khuyên các bậc chư tăng không nên lai vãng khuất thực Sa gia, tránh làm hỏng mất lòng tu đạo.
Trần Quang nghe Sa tiểu thư nói hiểu nàng ta vừa ca tụng việc y không màng đến nhan sắc như phàm phu tục tử nhưng lại vừa trách y có phần hời hợt với giai nhân, liền nghiêm giọng:
– Sa tiểu thư xin cẩn ngôn! Trần mỗ không quen nghe những lời như vậy!
Sa tiểu thư cười tiếng càng trong trẻo:
– Trần đại hiệp quả là kẻ xem trọng tiểu tiết! Tiểu nữ thất lễ rồi!
Nàng ta nói hết bảy tám phần có ý châm chọc nhưng lời ngọc như rót vào tai khiến người nghe dầu có chút phật ý vẫn không thể giận.
Trần Quang đứng nhìn cổ xe ngựa chạy đi lòng ngỗn ngang trăm mối:
– Một kẻ dấu mặt dùng nội công Thiếu Lâm Tự đánh ta trọng thương. Lại thêm một kẻ dùng Tử Hà Thần Công đi gieo họa khắp nơi. Kẻ lý ra có thể một chưởng giết ta lại không giết. Ta hồ đồ mất rồi! Chỉ cần tìm ra thất đệ tự nhiên sẽ kiểm chứng được một chuyện! Ta phải nhanh chân hơn bọn U Minh Cung!
Y thở dài não nề ôm lấy rương gỗ của Sa tiểu thư bên hông rồi nhẹ nhàng trở gót.
Con đường dẫn vào trấn Ngô Phong phút chốc chỉ còn bụi bay lờ mờ giữa từng ngọn thu phong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!