Là cười nhạo.
Tần Ý đẩy nhẹ hắn, ra hiệu hắn thu liễm một chút, lại bị Đường Ngự Thiên bắt lấy cổ tay. Tần Ý giãy không ra, không thể làm gì hơn ngoài chiều theo ý hắn.
“Mao tiên sinh, vậy anh bây giờ… Có theo nhiệm vụ nào không?” Tần Ý quyết định nói chuyện từ từ, “Tôi có thể giúp gì không?”
Mao Cát Tường đang rất đau khổ: “Không phải tôi đang làm nhiệm vụ đây à.”
Trong lúc nói chuyện, hắn rốt cục cũng tìm được công thức, miễn cưỡng tính xong một đề. Mao Cát Tường dùng ngón tay trái che đáp án, hắn hít sâu, chậm rãi rời ngón tay đi, nhìn nửa đáp án lộ ra đã biết mình lại tính sai rồi.
Tức chết, toán học khó muốn chết luôn.
Tần Ý: “Vậy, nhiệm vụ của anh là…”
“Thi khảo sát á.” Mao Cát Tưởng tự mình nói ra cái danh từ khiến người bi thương kia, hắn lắc đầu một cái, “Đúng là dù đi tới đâu, bất kể có phải là phú nhị đại hay không đều phải gặp loại vận rủi này.”
Hắn nói xong, tự giác thấy mình nói quá nhiều rồi.
“Biển học vô biên, sách là túi không đáy. Trong thế gian này, không thể đọc hết mọi loại sách.” Tần Ý không đồng ý với cách nói “vận rủi” này, anh cau mày, “Học là một trải nghiệm đến già, những người đi trước đã phải tốn rất nhiều thời gian mới đúc kết được kiến thức học tập, là một việc đáng quý___ tuy người không còn, nhưng tinh thần bọn họ vẫn mãi trường tồn.”
“…”
Mao Cát Tường bắt đầu dao động, đây rốt cuộc có phải đồng minh của hắn không?
Thật sự rất giống! Bất kể là cách nói chuyện hay hướng suy nghĩ… Hỏi thế gian có mấy người chính trực được như thế!
Mao Cát Tường suy nghĩ một hồi, do dự hỏi: “Cậu còn nhớ ám hiệu của chúng ta không? Thiên Vương Cái Địa Hổ!”
Tần Ý: “…”
Đường Ngự Thiên nghe toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ, hắn vốn đã không hài lòng khi thời gian của bà xã bị người không liên quan chiếm lấy, vừa định lấy đi ống nghe trong tay Tần Ý, trực tiếp ngắt máy, Tần Ý sốt sắng ngăn hắn lại, chủ động nắm lấy tay hắn.
“Anh đừng nghịch.” Tần Ý thì thầm, Đường Ngự Thiên nghe lời không lộn xộn. Anh liền tiếp tục cầm điện thoại, thẳng thắn nói: “Tôi không biết, hơn nữa, chúng ta có ám hiệu sao?”
Không biết Bảo tháp trấn yêu là được rồi! Loại từ ngữ lưu hành này, tuy đã thời, nhưng đối phương không biết là được!
Quê mùa như vậy còn có thể có ai!
Ngoài dự đoán, Mao Cát Tường lại kích động: “Hello, đồng minh, cậu khỏe không?”
Ờm…
Có vẻ như phương pháp mọi người dùng để phân biệt anh đều khá là kỳ lạ.
“Mao tiên sinh, chúng ta trở về đề tài chính. Hiện tại có một sự kiện quan trọng, không biết có nên nói cho anh hay không.”
Chuyện rất nghiêm trọng?
Mao Cát Tường suy nghĩ một chút: “Sẽ ảnh hưởng tới kỳ thi ngày mai của tôi sao?”
Mao Cát Tường bây giờ, làm tròn số thì cũng coi là bạn nhỏ đi thi, Tần Ý đối với chuyện thu cử vẫn luôn giữ một loại thái độ thần thánh. Đồng chí Mao đang ở ngã ba nhân sinh, không qua loa được, anh mà nói ra, khả năng sẽ lưu lại một vệt bẩn trong cuộc đời hắn!
… Đương nhiên, nghĩ như vậy có hơi chút khoa trương, nói chung, trong lòng Tần Ý vẫn là xoắn xuýt.
Mao Cát Tường hiện tại nghiễm nhiên lấy thi cử là mục tiêu trước nhất, mặc dù hắn cũng rất tò mò, nhưng vẫn khéo léo từ chối: “Nếu như vậy, thì đừng nói với tôi.”
Bạch Dư mấy ngày nay đều ở nhà dạy hắn học, nếu như hắn phải thi lại, thì thực sự là không có mặt mũi rồi.
“Tôi đã trượt ba lần,” Mao Cát Tường than thở, “Không thể lại thế nữa.”
Mỗi lần hắn thi trượt, Bạch Dư không nói hai lời liền đè hắn xuống giường ra sức làm.
Vừa xuyên vừa cầm sách giáo khoa để hắn nhớ công thức.
…
Quả thực là ác mộng.
Nếu mà hắn nhớ không ra, Bạch Dư liền ngừng động tác, hắn chỉ có thể rầm rì mò sách đọc, nhớ kĩ đống công thức kia trong một khoảng thời gian ngắn.
Thật chăm chỉ, giờ tự hồi tưởng lại hắn cũng thấy muốn khóc.
Theo thường lệ, hôm nay Bạch Dư trở về nhà rất sớm, hiện tại, Mao Cát Tường cứ nhìn thấy anh là cúc hoa lại căng thẳng, sau đó còn có trực tràng, rồi thì một cỗ sức mạnh thần bí nào đó nổi lên, trong đầu liền không tự chủ được tòi ra cả đống công thức với chả định luật.
Hay rồi, Bạch Dư đã một lần đả thông hai mạch nhâm đốc của trực tràng với đại não của hắn.(*)
Bạch Dư cực kỳ nhạy cảm, anh đặt hộp sầu riêng mua cho Mao Cát Tường xuống, trên mặt không chút rung động, nói: “Đề thi thử xong hết rồi?”
Mao Cát Tường nhìn vào vài tờ vẫn trắng không, quyết đoán giật chúng xuống, nhét vào một quyển sách khác.
Làm xong hết thảy, hắn mới gật gật đầu: “Đã làm xong.”
Bạch Dư gật đầu: “Nộp bài đi.”
Mao Cát Tường bất đắc dĩ đưa đề thi đến trước mặt anh: “Vầng.”
Bạch Dư đưa tay tiếp nhận, sau đó đẩy hộp sầu riêng trên bàn cho hắn.
“Ây, nhiều thế này thật ngại quá.” Mao Cát Tường vừa nói vừa không chút khách khí mở hộp, nhìn sáu bát sầu riêng xếp chỉnh tề bên trong, cười đến lộ ra hai cái răng nanh, hắn thừa dịp Bạch Dư vẫn chưa tìm mình tính sổ, nhanh chóng nhét hai miếng vào miệng.
Ôi, sầu riêng.
Ở ngoài giòn mà bên trong lại mềm! Tầng giữa lại có chút trơn tuột dinh dính.
Bạch Dư đánh hai điểm đỏ đỏ trên bài làm của hắn, sau đó dừng lại, nhíu nhíu mày, chọn lựa giữa người yêu và sầu riêng, cuối cùng cũng phải cúi đầu trước thế lực sầu riêng: “Em ăn xong rồi làm tiếp.”
“Được.”
Mao Cát Tường cầu còn không được, hắn ôm tô sầu riêng, nửa nằm trên ghế sa lông xem ti vi, cảm thấy theo Bạch Dư thực sự là… Trở lại khoảng thời gian trước khi được tự do.
Người đàn ông của hắn bây giờ lại vừa là cha, vừa là mẹ của hắn nữa.
Mao Cát Tường xem variety show mà cười ha ha, ba Bạch đánh mười cái dấu đỏ, rốt cục nhịn không được. Anh đặt bút xuống, lạnh mặt nói: “Chíp bông, em lại đây.”
“Dạ…” Mao Cát Tường nhích đến từng bước, nghiêm mặt nói: “Có phải anh muốn khích lệ em không, cái này, có phải em tiến bộ hơn một chút so với hôm qua không, cũng hết cách, em thông minh vậy mà.”
Bạch Dư hơi nhức đầu.
Anh chỉ chỉ bài thi: “Em viết gì ở đây?”
Mao Cát Tường liếc mắt nhìn: “Em chọn A.”
“Em nhìn kỹ chút.”
“Chính xác là A!”
“Đề này là chọn một hay nhiều đáp án?”
“A…”
Nhân sinh thật bi thương, một buổi đêm tốt đẹp lại phải lãng phí trên đề thi thử.
Mao Cát Tường cắn bút, nhìn ra ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.
Tần Ý so với hắn lại càng nặng nề, dựa cả vào người Đường Ngự Thiên, để hắn giúp tẩy não: “Chuyện như vậy, để cậu tự nhận ra sẽ biết mình nên làm gì, em sớm nói cho cậu ta biết thì có ích lợi gì? Ngoài việc khiến cậu ta nghĩ lung tung thì thêm được gì?
“Ừm.”
“Em ừm bừa mạnh miệng nhỉ, anh vừa nói gì? Em nghe rõ chứ?” Đường Ngự Thiên nhẹ nhàng vỗ đầu anh.
Tần Ý có chút oan ức, mà cứ chuyện không liên quan đến mình thì Đường Ngự Thiên liền đẩy ra thật xa, một bộ việc đó cùng bản đại gia không có quan hệ gì, anh có thể làm gì đây.
Có điều, sau đó Đường Ngự Thiên cũng nói một câu khiến anh tự hiểu ra: “Hơn nữa, em cảm thấy cậu ta sẽ thi đậu sao?”
Thật có đạo lý!
Có điều, ngoài miệng Tần Ý vẫn lưỡng lự, nói thời gian không phụ lòng người có tâm, không có mười ngàn cũng có vạn nhất, chỉ cần nỗ lực, nhất định sẽ có kỳ tích.
“Được, được, được, kỳ tích.” Đường Ngự Thiên nhéo nhéo anh, hai người cứ ngọt ngấy như vậy đi tới trước cửa. Người đàn ông này ôm anh, chôn đầu vào hõm cổ, trầm tiếng: “Anh phải đến công ty rồi.”
Tần Ý đẩy đẩy hắn: “Vậy anh đi đi, làm việc cho tốt.”
Anh biết Đường Ngự Thiên muốn ám chỉ điều gì, nhưng anh có nguyên tắc, lúc làm việc sẽ không để việc tư bị ảnh hưởng. Vào giờ làm mà Đường Ngự Thiên muốn đưa anh đến, người trong công ty sẽ nghĩ thế nào đây?
Nếu người này là tổng giám, vậy phải xây dựng bản thân, trở thành một tấm gương tốt, trước mặt nhân viên phải tuân thủ nguyên tắc, làm việc thật tốt, như vậy mới có thể tạo hòa khí với nhân viên, rất có lợi trong việc xây dựng văn hóa nơi làm việc.
Nếu như Đường Ngự Thiên mà biết anh nghĩ gì, hẳn là sẽ vừa bất đắc dĩ, vừa thấy có chút vui mừng.
Hắn có nắm quyền cổ phần công ty, nhưng số cổ phần nắm giữ đều chuyển đến một thủ hạ từng là người hướng dẫ của hắn.
Làm tròn số lên thì Tần Ý cũng tương đương người này, ngày ngày thúc giục, dạy bảo, còn để bụng tới công ty như thế.
…
Tần Ý tựa như cô vợ nhỏ, lại vừa như người hướng dẫn mà tiễn Đường Ngự Thiên đi, nhưng, nếu anh biết sau đó xảy ra chuyện gì, anh sẽ không kiên trì cái nguyên tắc công tư phân minh kia nữa, cứ trực tiếp theo Đường Ngự Thiên đến công ty là được.
Bởi vì, ngay sau khi Đường Ngự Thiên đi không quá mười phút, Tiểu Manh Manh mới khoan thai đến muộn.
“Keng”.
Tiểu Manh Manh: “Kí chủ, chuẩn bị xong chưa? Nhiệm vụ của ngài đến rồi, quẩy tung nó đi.”
Tần Ý: “…” Làm nhiệm vụ quy củ lâu như vậy, trong chớp mắt lại nghe thấy câu này cũng làm anh có chút không kịp thích ứng.
Kỳ thế nào ấy, gì mà, nhiệm vụ đến rồi, quẩy tung nó lên chứ?
Tiểu Manh Manh: “Tôi cũng không quen, ngài đừng xoi mói, hiện tại tôi tan vỡ lắm rồi, tôi đã từng là người thừa kế danh tự Hệ thống ba tốt trong toàn bộ Hệ thống của các thế giới song song đấy.”
“Ngài đừng không tin,” đối với phương diện danh dự, Tiểu Manh Manh rất lưu ý. “Mỗi năm tôi vẫn nắm trong mười Hệ thống lớn làm rung động toàn bộ thế giới song song đấy.”
Tần Ý khôn muốn đánh giá thêm về phương diện này, đề tài đi có chút lệch, hiện tại anh khá hứng thú đến cái nhiệm vụ mình phải quẩy tung kia.
“Thế đó là nhiệm vụ gì?” Anh đang ở thư phòng lầu ba, lúc nói, ngón tay đang lần theo gáy sách, cuối cùng dừng lại trước một quyển sách quen thuộc.
Sẽ có thiên thần… thay anh yêu em?
Thật sự là quá quen mắt.
Vì sao lịch sử đen thích đọc truyện thanh xuân đau đớn lại bày ra trắng trợn trên giá sách thế này?
Tần Ý nhớ mang máng, quyển này phải để trên giá trên cùng ___- hơn nữa còn giấu sau Đỏ và Đen mới đúng.
Anh do dự lấy nó ra, lại nghe Tiểu Manh Manh nói tiếp một câu: “Có phải Đường Ngự Thiên đang ở công ty không? Hôm nay trong số mệnh ngài ấy sẽ có một kiếp, a không đúng, phải nói là trong số mệnh của ngài ấy có một đoạn nội dung được tăng thêm, là do tổng bộ tự ý thêm vào.”
“Hửm?”
Tần Ý hờ hững lật lật quyển thanh xuân đau đớn, ra hiệu nó nói tiếp.
“Trong nội dung vừa mới tăng thêm một tiểu bạch liên, cô ta là trợ lý mới của Đường Ngự Thiên, diễn rất nhiều, hơn nữa còn dựa theo lý tưởng của Đường Ngự Thiên mà diễn… Tổng bộ nói là để triển khai nội dung vở kịch khó khăn thếm chút, tiểu bạch liên phải cùng Đường Ngự Thiên phát triển một hồi tình cảm khó mà diễn tả.”
Tay Tần Ý run lên.
“Đương nhiên, tổng bộ cũng không phải đơn giản nói thêm là thêm, thành hay không còn dựa vào sự phát triển của nhân vật. Ngài không làm gì cũng không sao, đương nhiên, để tiểu bạch liên nhanh xuống sân khấu, ngài vẫn sớm quấy rối một chút thì hơn.”
Nhiệm vụ này…
Nói đơn giản không phải là tranh giành đàn ông sao?
Trong lúc nhất thời, cảm xúc Tần Ý trăm mối ngổn ngang, đây cũng là lĩnh vực anh chưa bao giờ nghiên cứu qua.
Ban nãy vì tay quá run nên một trang giấy vàng kẹp trong sách rơi ra, mà tờ giấy này cũng không xa lạ gì.
Quả nhiên,Tần Ý khom lưng nhặt lên, ánh mắt chạm tới mấy dòng chữ viết nhỏ: Em không thể xé rách tâm tôi, còn dễ dàng bỏ tôi đi. Nếu như em cảm thấy có lỗi với tôi, vậy em phải hết mực yêu tôi. Khi em yêu tôi, yêu đến không thể rời bỏ tôi, khi đó, có lẽ tôi sẽ đẩy em đi, coi như một sự trừng phạt.
Quá đau luôn.
Tần Ý không đành lòng nhìn thẳng, đang muốn nhét trở lại, đột nhiên phát hiện mặt sau hình như có thêm gì đó.
Hửm?
Nhìn nét mực, rõ ràng là gần đây mới viết lên, nét bút mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết từ tay ai.
Chỉ có điều, nội dung của nó…
Tần Ý xem mà có chút sửng sốt.
____ Nếu như anh yêu em, sẽ dung túng để em xé rách lòng anh.
Cái này, cũng đau đớn quá luôn.
Là viết thêm vào lúc anh rời đi sao? Tần Ý có chút không chắc. Sau đó tiếp tục nhìn xuống, phát hiện nửa câu sau văn phong hoàn toàn khác.
___ ngu xuẩn, chờ đến lúc anh tìm tới, tốt nhất là em nên còn độc thân, không thì anh sẽ giết em.
Tần Ý không thể không tưởng tượng ra cảnh Đường Ngự Thiên đau khổ ôm “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em”, đọc đi đọc lại, cầm bút lên viết được mấy chữ thì lại bắt đầu cáu kỉnh.(**)
Anh đặt lại sách về chỗ, hỏi Tiểu Manh Manh: “Cô ấy tên là gì?”
“Cô ta muốn cướp đàn ông của ngài, ngài còn lịch sự như vậy,” Tiểu Manh Manh chậc một tiếng, “Để tôi nhìn xem, ừm… Là Bạch Liên.”
Tiểu Manh Manh xem một lần thông tin nhân vật của em gái này, kinh ngạc nói: “Không thể không nói, thiết lập khá tốt.”
“Ừm, cô Bạch.”
“Ngài không được xem thường cô Bạch này! Tuy rằng ngài với Đường Ngự Thiên hiện tại tâm đầu ý hợp, hai bên tình nguyện, sinh hoạt tình dục hài hòa…” Tiểu Manh Manh có lòng tốt nhắc nhở, “Thế nhưng cũng không được xem thường, vị tiểu bạch liên này được tạo ra để hợp với Đường Ngự Thiên, khó đảm bảo là cô ta không thành công cướp vị trí.”
Hợp với nhau…
Cùng với Đường Ngự Thiên? Hợp là hợp thế nào?
Tần Ý hiện tại cũng không tưởng tượng ra.
Tiểu Manh Manh chỉ tiếc mài sắt không nên kim, chỉ điểm cho anh: “Ngài vừa cầm ấy, là sách gì?”
Tần Ý: “…” Hình như đã hiểu thêm một chút.
Không nói đến vấn đề thanh xuân đau đớn, Tần Ý lặng lẽ suy nghĩ, nếu như có người giống anh, thích đọc sách sử và yêu thích việc học tập, anh nhất định cũng sẽ có ấn tượng tốt với người đó.
Nghĩ như vậy, cũng có chút cảm giác nguy hiểm.
Bạch Liên này liệu có chiếm được tâm Đường Ngự Thiên hay không?
Đáp án đương nhiên là___
Không.
Lúc Tần Ý lén lút chuồn ra khỏi nhà, ngồi taxi, đi về phía công ty Đường Ngự Thiên, hắn đã bị nữ thần không biết tới từ đâu nọ chỉnh tới điên rồi.
“Hồng Bảo, cậu vào đây một chút.”
Hồng Bảo còn đang hắng giọng chuẩn bị nhận điện từ Vương tổng, nghe vậy, không nói hai lời đã cúp điện thoại ___ Cậu ta vẫn còn nhớ dạy dỗ của ông chủ lúc trước, không thể cho người khác có cơ hội cúp điện thoại, lúc gọi điện cũng phải biết giữ gìn tôn nghiêm!
Cậu ta mạnh mẽ uốn éo mông đi vào văn phòng tổng giám đốc, nhiệt tình nói: “Có chuyện gì sao, thưa Đường tổng!”
Đường Ngự Thiên thả bút máy trong tay, xoa xoa mi tâm, sau đó duỗi một đầu ngón tay ra chỉ chỉ: “Người phụ nữ bên ngoài kia, từ đâu ra vậy?”
“Được Đường Bát gia phái tới ạ.” Giọng điệu Hồng Bảo vui sướng như lên trời, Đường Ngự Thiên nghe thấy không đúng lắm, giương mắt nhìn thì thấy gương mặt của tiểu tùy tầm này ngậm sắc xuân, toàn thân đều tản ra khí tức xuân sang.
“…”
Vốn muốn đuổi người đi, thế nhưng thế thì không đúng với tiểu tùy tùng vừa mới biết yêu.
Đường Ngự Thiên càng đau đầu.
Không biết trong lúc bản thân đang đau đầu, bà xã nhà hắn đang mang một hộp cơm nhỏ tới đây.
Số lần Tần Ý đến công ty Đường Ngự Thiên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, anh mang theo hộp cơm “che tai măt”, nói với lễ tân là anh muốn tìm Đường Ngự Thiên.
Tiểu Manh Manh ở bên xem cuộc vui, thuận tiện nói thêm hai câu: “Ngài chờ mà xem, dựa theo truyền thống của văn tổng tài, trước khi lên sân khấu, ngài tuyệt đối sẽ bị nhục nhã trước mặt người ta một phen.”
“Hả?”
Nhiều năm làm hệ thống như vậy cũng đâu phải không là gì, nó bắt chước như thật, dùng âm thanh máy móc bén nhọn của mình: “Không có hẹn trước còn muốn tìm ông chủ, nhìn cái dạng nghèo túng của anh còn muốn bò lên giường ông chủ, anh tỉnh lại đi.”
Tần Ý nhìn cô gái đang mỉm cừi xinh đẹp nhìn anh ở quầy lễ tân, cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tiểu Manh Manh càng nói càng hăng, không ngừng phổ cập cho Tần Ý: “Sau đó còn có một đám quần chúng vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói tới mức ngài không còn chỗ dung thân, lúc sắp khóc đến nơi, tổng giám đốc sẽ bước ra từ thang máy VIP ___ trước mặt mọi người, tuyên bố quyền sở hữu.”
Lúc này, nhân viên ở quầy lễ tân bắt đầu mở miệng.
Tiểu Manh Manh: “Hừ, hãy chờ xem! Nhân loại ngu xuẩn.”
Nhân viên lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn, âm thanh ấm áp: “Tô tiên sinh, chào ngài.”
Tiểu Manh Manh: “…”
Nhân viên đưa cho Tần Ý một tấm thẻ, làm thế “xin mời”, nghiêng đầu nói với anh: “Ngài cầm thẻ này rồi đi theo thang máy VIP bên kia ạ, sẽ đến văn phòng tổng giám đốc luôn, ngài có thể tới, Đường tổng nhất định sẽ rất vui.”
Tần Ý nhận thẻ, cũng đáp lại bằng một gương mặt tươi cười, ngũ quan vốn đã thanh tú lại càng thêm rực rỡ, chỉ là lúc nói vẫn còn hơi chút cứng ngắc: “A, được, cảm ơn cô.”
Tiểu Manh Manh bị người làm mất mặt thật chẳng muốn nói gì.
Làm hệ thống sao mà mệt mỏi quá.
Nó liều mạng tranh nốt một hơi: “Không đúng, tôi không tin, thế này không đúng với nội dung truyền thống, ngài hỏi xem vì sao cô ta nhận ra, nhanh lên!”
Tần Ý hết cách rồi, không thể làm gì hơn ngoài lễ phép hỏi.
Nhân viên lễ tân cười càng vui vẻ: “Trong công ty chúng tôi, có ai mà không biết ngài, trong phòng làm việc của Đường tổng bày toàn ảnh ngài… Ừm, còn nữa…” Cô nghiêng người, tạo khoảng trống cho Tần Ý nhìn thấy một bức ảnh nhỏ dán trên đó, nói với Tần Ý, “Hồi trước, Đường tổng phát cho chúng tôi mỗi người một tấm, nói là để nhận thức bà chủ tương lai.”
…
Tiểu Manh Manh: Được, tôi phục rồi, Đường Ngự Thiên, tôi quỳ trước mặt ngài luôn.
—
Hal: (*) Hal không hiểu lắm về cái này nên câu này dịch sẽ khôngđúng nghĩa =))) Nhưng chắc mọi người cũng hiểu là chíp bông bảo hai cái phần đấy của ổng thông nhau bà nó rồi, Bạch đại là chất dẫn =)))
(**) HÌnh tượng của Đường tổng vụn nát quá rồi =))))