Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện - Chương 94
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện


Chương 94


Bạch Liên này người cũng như tên, một thân đồ trắng tung bay, rất có tiên khí.

Tóc cô hận không thể dài đến mắt cá chân, bước đi còn như mang gió, nhẹ nhàng không xương, mà vẻ mặt lại có mấy phần quật cường.

Tần Ý mang theo hộp cơm, đến trước cửa phòng giám đốc liền thấy một cô gái đang bồi hồi ngồi đó.

Anh vốn không muốn nói nhiều với cô ta, nhưng cô lại ngồi che ở cửa, không có chỗ cho anh gõ.

Tần Ý do dự một chút, vỗ vỗ vai cô:  “Cô gái, cô có thể cho tôi nhờ chút không?”

Đáy mắt Bạch Liên tựa như hiện ra một hồ xuân thủy, sau đó lùi lại hai, ba bước, chỉ có từng đấy, cũng phải mất rất lâu mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Tần Ý thầm nghĩ, đừng có nói là đây còn là kiểu người không thể chạm vào nhé, anh chỉ vỗ nhẹ một cái thôi, sao lại thành ra dạng muốn ngã chổng vó ra thế kia?

Tiểu Manh Manh cũng nhìn mà than thở, nó vỗ vỗ tay: “Trâu bò thật, nhìn ra thiết lập của một tiểu bạch liên luôn!”(*)

“Cảm ơn.” Tần Ý thuận miệng nói, sau đó đẩy cửa đi vào.

Tiểu Manh Manh: “Ngài không quấy cô ta một chút sao? Phải làm loạn một chút chứ, quậy tung cô ta luôn.”

“…”

Ờ…

Tần Ý khó khăn biểu đạt, sau khi anh tới đây, đã không muốn để ý tới bạch liên hoa gì đó rồi.

Hiện tại chỉ muốn gặp Đường Ngự Thiên thôi.

“Tốt, rất được, rất có tiền đồ.” Tiểu Manh Manh phân nhiệm vụ xong, người cũng đã an toàn đến công tu Đường Ngự Thiên, nó cũng nên xuống sân khấu, “Tôi rút đây, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi khoongquas muốn nhìn hai người ngọt ngấy, đặc biệt là ngài.”

Kí chủ đang yên lành, nói yêu đương liền yêu đương, nó còn không kịp đề phòng.

Hệ thống nói xong, Tần Ý không chút lưu luyến đáp: “Gặp sau.”

Hừ.

Sói trắng nhỏ.

Tiểu Manh Manh đi rồi, suy nghĩ trong đầu Tần Ý cũng ngày càng rõ ràng.

Nhiệm vụ này phải quấy thế nào?

Nghĩ tới đây, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn, lại thấy nữ sĩ Bạch Liên vẫn còn đứng ở cửa.

Tần Ý nghĩ, nếu người này không làm gì, anh cũng sẽ không làm khó dễ người ta, con gái da mặt mỏng, náo lên cũng không hay.

Nhưng Bạch Liên lại chủ động xuất kích.

Cô nâng tay, vén vài sợi tóc dài đang tán loạn vào sau tai, sau đó nở nụ cười, trong nụ cười này vừa có vẻ thanh thuần, vừa có điểm sầu bi, mở mồm là một câu: “… Tôi là một đóa hoa không thể nở hết, vẫn tuyệt vọng chờ đợi một ngày có thể khoe hương.”

Tay Tần Ý đang nắm tay cầm cửa phải run lên, tâm cũng run rẩy.

Sau đó cẩn thận cân nhắc câu kia một phen: “Chưa nỏ hết thì sao biết đấy chỉ là một nửa?”

Nếu như Bạch Liên phá hình tượng, hẳn phải nói: Người anh em, muốn biết thì đi hỏi Nhiêu Tuyết Mạn ấy!(**)

Nhưng mà không, cô là một đóa sen nghiêm túc, giỏi suy nghĩ với mong muốn tiếp tục sự nghiệm làm sen trắng.

Cô chỉ ngẩn người, mày cau càng chặt, con người lập lòe ánh sáng yếu đuối cô tịch, đốt ngón tay trắng bệch, cả người lảo đà lào đảo, chầm chậm nói ra lời giải thích: “Bởi vì thiên sứ một cánh, phải đỡ mới có thể bay lượn.”(***)

“…”

“Nếu không có liên kết giữa quá trình và kết cục, việc gì phải vướng mắc, như vậy bản thân chỉ càng cảm thấy tham lam.”

Anh không quá hiểu.

Anh thực sự không hiểu lắm.

Thế giới thanh xuân đau đớn quá mức phức tạp.

Bạch Liên thành công tạo một làn sóng thương tổn cho Tần Ý, sau đó cô ta miễn cưỡng vui cười: “Ngìa chính là Tô tiên sinh.”

… Đây là đang muốn làm gì?

Anh suy nghĩ một chút, sau đó gật gù, lịch sự hỏi lại: “Vậy cô là?”

“Chúng ta qua năm tháng vụn vỡ, tại nơi phương xa cô quạnh này lại có thể gặp gỡ,”  lúc Bạch Liên nói lời này, không biết từ đâu thổi đến một cơn gió, “Tôi là Bạch Liên, ngài có thể gọi tôi là Liên Nhi.”

Tần Ý: “À, ra là Bạch nữ sĩ.”

Mấy phút trước, Đường Ngự Thiên nhận được điện thoại từ bên lễ tân, nhân viên bên đó dùng giọng nói rõ ràng như đọc bản tin thời sự, nói với hắn “Đường tổng, tổng tài phu nhân đang cầm thẻ VIP lên văn phòng”. Cho dù hắn bị hai người thần kinh bên người huyên náo đến đau cả đầu, lúc này cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng.

Sáng sớm đứa ngốc ấy còn liều chết, nói gì mà, làm việc mạnh giỏi.

Bây giờ còn không phải vì quá nhớ hắn mà chạy đến rồi sao.

Đường Ngự Thiên chọn kịch bản cho mình, hắn ra vẻ không biết, giơ tay nới lỏng cà vạt và cổ áo, thậm chí còn lấy gương ra soi xem tóc tai mình bây giờ có vấn đề gì không.

Sau đóm người đàn ông này giả bộ cầm tài liệu, tiếp tục ngồi trên ghế “chăm chú” làm việc,

Một phút trôi qua…

Hai phút trôi qua…

Thang máy VIP đi thẳng tới văn phòng hắn, mất nhiều thời gian vậy sao?

Ngồi ngay ngắn mấy phút, Đường Ngự Thiên chờ đến phiền lòng, hắn bèn quăng bút, từ bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Hắn vừa mở cửa, liền bắt gặp hai người phong cách khác biệt.

Bạch Liên: “Ở phía bên kia bờ BỈ Ngạn là một hồi bi kịch, tất cả máu và nước mắt cùng bụi gai khô héo, mang theo kinh nghiệm luân hồi từ bảy cơn giông tố, sau đó ẩm ướt trong không khí…”(****)

Tần Ý: “Tôi không hiểu cô nghĩ thế nào, bây giờ chúng ta cần phải duy trì kỷ luật của Đảng, bằng không, mọi thứ sẽ rơi vào vũng bùn.”

Bạch Liên: “Bươm bướm bay đến biển xanh, biển xanh vô tình không bờ bến. Với anh tôi là diều, nếu không thể đem thả, hãy cẩn thận đưa tôi về nhà, đừng dùng tình cảm vô hình trói buộc tôi, khiến tôi tổn thương.”

Tần Ý: “Hugo từng nói, tự do phải xuất phát từ tình hữu ái mới có thể bảo toàn.”

Đều là mấy câu không hợp ý nhau đến phân nửa, hóa ra hai người cứ đàn gảy tai trâu nãy giờ, lại còn nói đến vui vẻ? Đường Ngự Thiên thật không biết phải nói gì cho phải, hắn đưa tay ôm Tần Ý, kéo người tiến vào lồng ngực mình.

Hắn cúi đầu nhìn người đàn ông chỉ cao đến cằm mình, nhíu mày, mà giọng nói lại cực độ nuông chiều: “Làm gì vậy.”

Tần Ý không ngờ Đường Ngự Thiên lại đột nhiên mở cửa, cả người như bị hoảng sợ, lúc bị ôm suýt chút nữa nhảy dựng lên, song, khi được luồng khí tức quen thuộc kia bao phủ cũng bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ nói chuyện thôi.”

“À, nói chuyện.” Đường Ngự Thiên lặp lại một lần, ánh mắt vẫn rơi vào người Tần Ý, liếc cũng không liếc, hoàn toàn coi tiểu bạch liên lảo đà lảo đảo gần đó là không khí, “Nói vui chứ?”

Tần Ý vốn muốn nói cũng không thệ lắm, nhưng để ý đến ngữ khí của Đường Ngự Thiên, lời chưa ra khỏi miệng đã đi đường vòng: “Đương tiên sinh, anh đói không?”

Anh nhấc hộp cơm mang theo lên, ở trong là vài phần cơm nắm anh tiện tay làm trong bếp.

Ánh mắt Đường Ngự Thiên trầm xuống, cúi đầu thầm thì bên tai anh: “Đói bụng.”

Câu trả lời này sao như có ý khác.

Tần Ý cảm thấy lỗ tai bị hơi nhiệt phả vào ngưa ngứa, anh đẩy Đường Ngự Thiên ra, sau đó chào Bạch nữ sĩ: “Có thời gian lại nói chuyện tiếp, chúc cô vui vẻ.”

“Chúc cái gì mà chúc,” Đường Ngự Thiên dùng âm lượng mà cả ba người bọn họ đều có thể nghe thấy. Rõ ràng Tần Ý đến đề giữ đàn ông, lần này anh chẳng qua chỉ nói với Bạch Liên mấy câu, mà Đường Ngự Thiên thậm chí còn ghen ghê hơn, người đàn ông này còn rất phách lối mà chọc thêm một câu, “Người không quá quan trọng như cô ta thì để ý làm gì.”

Đáy mắt Bạch Liên mơ hồ như sắp tràn nước, đỏ bừng, khẽ nói: “Đường tổng…”

Nếu như Đường Ngự Thiên còn để ý đến cô ta, cũng chỉ có một khả năng, đó là muốn bắc cầu cho trợ lý nhỏ mù mắt coi trọng cô ta kia.

Những năm nay Hồng Bảo đều theo hắn, rất nhiều loại đàn em không cần vợ chồng cưới xin, chỉ cần có nam thần bên cạnh là có thể sống thanh thản đến chết.

Hắn cũng không thể quá tàn nhẫn, vất vả lắm người ta mới coi trọng một cô gái, mặc dù là người bị bệnh thần kinh, thế nhưng mỗi người đều có cách nhìn riêng.

Đường Ngự Thiên đẩy Tần Ý vào phòng, sau đó dựa vào cạnh cửa nói với Bạch Liên: “Cô đi tìm trợ lý Hồng, để cậu ta dẫn cô đi xem vài điểm tiêu thụ của công ty.”

“Điểm tiêu thụ nào ạ?” Ngón tay Bạch Liên quấn vào nhau, sắc mặt ửng hồng, trong mắt ngậm chờ mong, “Ngài chuẩn bị… bồi đắp tôi sao?”

Để em có thể trở thành người phụ nữ xứng với ngài.

Tại nơi trần thế đau đớn này mà an ủi lẫn nhau! Ngài là biển xanh của em, còn em là cánh bướm của ngài!

Đường Ngự Thiên nheo mắt: “Cũng không hẳn, chỉ cho cô một cơ hội thôi.”

Thánh mẫu trong lòng Bạch Liên phất cờ hò reo: một cơ hội cũng có thể làm tổng tài phu nhân, một cơ hội cũng có thể dắt tay người đàn ông ưu tú này nhìn ngắm thành phố A, một cơ hội cũng phải đọc lại Minh Hiểu Khê!

Ay.

Tiểu Bạch Liên, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đang lúc Bạch Liên muốn té qua cảm ơn đại ân đại đức của tổng giám, Đường Ngự Thiên đã “ầm” một tiếng đóng cửa phòng.

Mũi cô suýt thì đập vào cánh cửa.

“…”

Trong phòng làm việc, Tần Ý đã bày mấy phần cơm nắm nhỏ từ hộp cơm ra trên mặt bàn.

Cái này, lúc anh đi vội quá, lại không thể ngốc ở nhà bếp quá lâu, nếu không Đức thúc sẽ chạy tới hỏi chuyện, thế nên làm có chút ít.

Giờ nhìn lại, thật sự keo kiệt quá.

Anh ngàn dặm xa xôi lại đây, lại chỉ mang cho Đường Ngự Thiên một chút cơm nắm thế này, nói ra sẽ bị người cười chết.

Tần Ý bày xong liền có chút lúng túng, chuẩn bị thu dọn lại hộp cơm, tự mình về nhà ăn. Nhưng anh vừa đụng tới mép đĩa đã bị Đường Ngự Thiên ôm lấy từ phía sau.

Tư thế của hai người bây giờ là Đường Ngự Thiên ôm lấy anh, sau đó Tần Ý cứ núp ở lồng ngực của người này như vậy, nhìn hắn vươn tay còn lại tới chỗ cơm nắm.

Thật sự… Quá keo kiệt.

Tần Ý căn bản không dám nhìn.

Mà anh cũng đánh giá thấp giới hạn của Đường Ngự Thiên rồi, người đàn ông này cầm cơm nắm cắn mấy miếng, đưa ra vài lời bình, cái gì mà cỡ vừa đủ, mềm lại dẻo… Nói cứ như món cơm nắm này là món then chốt trong phòng năm sao vậy.

Đường Ngự Thiên, anh tỉnh một chút cho em, Đại Thanh cũng muốn vong mất thôi!

Nhưng Đại Thanh đúng là vong thật, Đường Ngự Thiên bình luận xong còn xoa nhẹ đầu anh: “Bà xã của anh thật ngoan, muốn thưởng cái gì nào?”

Tai Tần Ý có chút ửng hồng, bà xã cái gì, chỉ mới cầu hôn, cười xin… Làm gì nhanh như vậy.

Anh lại như nam sinh ngây thơ, vì một cái xưng hô mà lâm vào vòng nước xoáy, thật lâu không thể tự thoát ra được. Mãi đến khi Đường Ngự Thiên cúi đầu cắn loạn lên tai anh, anh mới hồi phục tinh thần: “Cái cô Bạch nữ si ban nãy, cô ấy…”

“Hửm?” Đường Ngự Thiên hài lòng nhìn nơi hắn cắn càng trở nên đỏ lựng, dùng giọng mũi hỏi ngược lại.

Tần Ý ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Cô, cô ấy có, ừm, cô ấy…” Cô ấy cô ấy nửa ngày, Tần Ý cũng không biết nên nói cái gì.

Nói thẳng kiểu, cô ấy có câu dẫn anh không? Anh có bị người ta quyến rũ mà động lòng không? Các anh bàn về sách thanh xuân đau đớn có vui không?

Nhưng mà Đường Ngự Thiên lại cười nhẹ một tiếng, tổng kết bằng một câu: “Cái người kia bị thần kinh.”

Hả?

“Là người Đường Bát gia đưa tới, vốn anh cũng không để ý tới, nhưng sáng nay anh thấy cô ta ôm một đóa hoa ngồi xổm ở cửa công ty.” Đường Ngự Thiên nhắc đến chuyện này lại thấy đau đầu, “Lần sau gặp thì đừng nói chuyện với cô ta, cẩn thận bị lây bệnh.” Mà hắn cũng không để cho bà xã có cơ hội tiếp xúc với cô ta.

“Cô ấy cầm hoa làm gì?” Tần Ý chớp chớp mắt.

Đường Ngự Thiên lại hôn nhẹ lên tai người trong lòng, hỏi: “Bảo bối, nghe đến Đại Ngọc Chôn Hoa chưa?”

Cô gái này cũng đau khổ quá rồi.

Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ngoài cửa hồi nãy, Tần Ý chợt hiểu: “Không phải cô ấy cũng nói cái câu, gì mà… Tôi là một đóa hoa chua nở hết, tuyệt vọng chờ đợi đến khi được khoe hương?”

Đường Ngự Thiên nhíu mày: “Sao em biết?”

Không phải là gặp ai cũng nói chứ! Có thể đổi lời kịch hay không?!

Không cần Tần Ý trả lời, Đường Ngự Thiên cũng có thể đại khái đoán ra: “Mặc kệ cô ta, nếu như không phải là người Hổng Bảo coi trọng, anh cũng sớm cho cô ta cuốn gói rời đi rồi.”

Tần Ý làm thế nào cũng không tưởng tượng được, tiểu Nhạc Vân Bằng đứng cùng một chỗ với bạch liên hoa là hoàn cảnh gì, anh khó khăn hỏi: “Hóa ra Hồng Bảo lại thích… cái loại này?”

“Đừng hỏi anh, anh cũng không giải thích được.”

Nói chung, nhiệm cụ này không cùng quấy cũng tự thất bại.

Tần Ý ngồi ở ghế sa lông trong phòng làm việc, cầm tablet lướt web, Đường Ngự Thiên thì ngồi cách đó có mấy bước.

Đều nói, đàn ông lúc làm việc là tuấn tú nhất, Tần Ý vô cùng tán thành với điều này.

Ánh mắt anh không tự chủ mà lưu luyến ở khuôn mặt Đường Ngự Thiên, cổ tay cùng đốt ngón tay đang cầm bút máy. Càng xem càng có loại cảm giác không chân thực, đàn ông tốt như vậy, lại là người của anh.

Yêu anh.

Hơn nữa, không lâu sau còn có thể tiến tới hôn nhân.

Tần Ý chỉ lo nhìn chằm chằm, không thu liễm, bị Đường Ngự Thiên bắt được. Lúc người kia ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu nhìn lại anh, mặt Tần Ý đã nóng bừng.

Anh mở một trang khác, cúi đầu tiếp tục lên mạng.

Cái người bị rình coi kia còn vô cùng hào phóng mà vạch trần: “Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, thẹn thùng cái gì.”

Mặt Tần Ý càng đỏ, chỉ có thể nhỏ giọng đáp: “Anh, anh có thể cài áo hẳn hoi không?”

Có một từ anh đã giấu trong lòng lâu lắm rồi, ờ… khoa trương quá mà.

Đường Ngự Thiên ném bút, đứng lên, không tới vài bước liền ở trước mặt anh.

“Anh làm gì vậy?”

“Cài khuy, em làm đi.”

“…”

Hai người náo loạn một chút lại ai làm việc nấy. Trong lúc đó, Hồng Bảo đang tản ra hơi thở mùa xuân có vào đưa tài liệu cho Đường Ngự Thiên, Tần Ý nhìn dáng vẻ của cậu ta, tâm tình cũng thấy phức tạp.

Nhưng anh tập trung nhiều hơn vào thông tin tìm việc, mỗi một tin đăng lên, nếu Tần Ý thấy phù hợp thì sẽ lưu lại.

Tần Ý vẫn còn chưa biết mình hiện đã là người giàu một phương, đang suy tính kế hoạch sống của bản thân, không thể dựa mãi vào Đường Ngự Thiên được. Anh tính toán số tiền còn lại trong tài khoản, còn tầm mấy vạn. Trước đây Tô Thất tiêu xài hoang phí, biết chơi, cũng có kiếm tiền, nhưng những đồng tiền kia… Nói thẳng ra đều là lai lịch bất minh, thậm chí còn dính dáng đến ma túy.

Vì tiền mà không có nguyên tắc, tuy là khi còn bé rất nghèo, nhưng sợ nghèo cũng không thể làm những việc này.

Tần Ý vốn lưu ý mấy vị trí làm trợ lý, làm một thư kí nhỏ cũng không sao, có điều, nghĩ lại, anh vẫn muốn làm việc như trước kia, trở lại thành một giáo viên.

Tiểu Manh Manh  cảm thấy anh quấy nhiệm vụ đến giờ chắc cũng được rồi, bèn bò lên chúc mừng: “Chúc mừng kí chủ, đã phá hỏng nhiệm vụ một lần, ồ, kí chủ, ngài đang xem gì vậy?”

“Thông tin việc làm.”

“Ừm.”

Sau đó, Tiểu Manh Manh tiếp tục: “Kể cho ngài nghe chuyện cười này, kết quả thi thử của Mao ngu xuẩn có rồi, đứng đầu toàn trường từ dưới lên, thi thật mà đậu thì có quỷ. Ngài ấy còn phải tiếp tục bay nhảy, trước tầm này sang năm, ngài ấy đại khái sẽ không có cơ hội biết tin tức về cái chết của mình rồi.”

Hal: (*) tôi không hiểu lắm ;”<

(**) Ai biết tác giả này thì cho tôi hỏi có truyện nào nói đến câu hoa hoét kia không =))) tôi tìm thì tìm ra tên này đấy nhưng cũng không chắc.

(***)Hack não quá, tôi cũng không hiểu lắm…

(****) Tôi thật sự bó tay, lời thoại này tôi load không nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN