Vùng Đất Của Các Vị Thần
Chương 2: Mở Đầu (tiếp)
@Hàn Thiên Thanh : Cảm ơn nàng đã ủng hộ
Mở Đầu (tiếp)
Thánh Linh đại lục đang dưới thời đại trị vì của Hoàng long Lý Thần Dực – một vị vua lắm mưu, nhiều kế, tâm khó nắm bắt. Ấy vậy mà khiến Thánh Linh đại lục trở nên cường thịnh, không nơi nào sánh ngang được.
Thánh Linh đại lục chính là liên minh của 5 quốc gia: Hỏa quốc, Thủy quốc, Kim quốc, Mộc quốc, Thổ quốc cùng bộ tộc Ám Dạ khiến người người khiếp sợ.
Hoàng long chính là Hoàng tộc, đã dẫn dắt cả Thánh Linh đại lục từ thuở sơ khai đến nay. Thế lực được coi là hùng mạnh nhất trong các Long tộc.
… ………
Một thiếu niên tầm 10 tuổi ngồi vắt vẻo trên cây, cách nơi có một ông lão đang kể chuyện cho tụi nhóc không xa lắm, đủ để nghe toàn bộ câu chuyện.
– Hừ… Hoàng tộc thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là hư danh thôi sao?
Thiếu niên trùm áo kín mít, nhưng vẫn để lộ vài sợi tóc bạch kim ánh xanh. Nếu nhìn kĩ, ta có thể lầm tưởng đây là thiên sứ. Gương mặt anh tuấn, đôi lam mâu hút hồn người. Ngũ quan tinh xảo, khi kết hợp lại tọa thành tuyệt tác của tạo hóa. Một thân bạch y phong lưu tiêu sái, thiết phiến trong tay dáng vẻ vô cùng tao nhã. Thật là một yêu nghiệt nam tử!
– Công tử, tiểu thư cho mời người.
Thiếu niên bên cạnh tầm khoảng 14, 15 tuổi, chẳng biết đã đến tự bao giờ, bộ dáng vô cùng cung kính với thiếu niên nhỏ tuổi kia.
– A Mộc, về thôi!
~~~~~~Ta là phân cách tuyến a~~~~~~~
Long Thành – thành trì sầm uất nhất của Thánh Linh đại lục, trực thuộc sự giám sát của Hoàng tộc, 4 năm trở lại đây có rộ lên một sự kiện. Đó là sự xuất hiện của cặp song sinh Vô Song và Vô Ảnh.
Có người nói Vô Song, Vô Ảnh dáng vẻ yêu nghiệt, vừa giống tiên tử lại vừa giống chủng hồ ly.
Có người nói đó là một bạch y nam tử cùng một lam y nữ tử.
Lại có người nói ngay cả giọng nói của bọn họ cũng mười phần thì bảy phần giống nhau.
Nhưng điểm chung trong các câu chuyện của bọn họ, chính là hai người họ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nơi nào bị cặp song sinh hỏi thăm đều không còn sót lấy một cắc bạc!
Được lòng dân như thế, nhưng chưa bao giờ Vô Song, Vô Ảnh xuất hiện công khai. Hình dáng thực của bọn họ, đến giờ vẫn là bí ẩn.
… ………
– Băng Băng a… Danh tiếng của chúng ta thực không tồi! Tỷ nói xem, lần này sẽ là nạn nhân nào?
Lam Băng một thân lam y, dáng vẻ nhàn nhã dựa vào người Lam Phong. Đôi lam mâu lười nhác nhìn yêu nghiệt nam tử bên cạnh, cười như không cười.
– Phong Phong, ta nghĩ nên đổi cách làm ăn một chút. Đệ đi thanh lâu bán thân đi, kiếm được bội tiền đó a.
Lam Phong mắt lạnh băng quay nhìn nữ tử bên cạnh. Mái tóc bạch kim tùy ý thả xõa, làn da trắng như bạch ngọc. Đôi lam mâu lúc nào cũng như có một tầng sương mù bao phủ. Cái mũi nhỏ nhắn. Môi đỏ mọng nước, thật muốn mời người ta cắn một cái. Đưa tay nâng cằm nhỏ, Lam Phong cợt nhả cất lời:
– Băng Băng, ta nghĩ tỷ đi thì thích hợp hơn đó a! Nhất định kiếm bộn tiền.
A Tinh cùng A Mộc đứng bên nhìn hai tiểu chủ nhân vui đùa, trong lòng dâng lên cỗ xúc động. Từ sau vụ ám sát bất thành 4 năm trước, hai tiểu chủ nhân đều như lột xác. Lam Băng tiểu thư chẳng biết từ đâu trở nên ngoan độc, luôn làm việc cẩn trọng. Lại chăm chỉ tu luyện thuật pháp, cơ hồ đã đạt đến trung cấp, lại có linh thú bảo hộ. Bất quá hai người chưa được diện kiến linh thú của nàng.
Lam Phong công tử từ một hài đồng ngây thơ, sau một đêm lột xác thành kẻ dám nghĩ, dám làm. Cùng với Lam Băng tiểu thư chăm chỉ tập luyện, trở thành tinh linh sứ trung cấp, điều khiển linh thú hệ băng – băng lang.
Lại nói, hai người họ chính là làm nên danh tiếng của Vô Song và Vô Ảnh, cả Thánh Linh đại lục đều nghe đến. Nếu hoàng hậu còn tại thế, chắc chắn sẽ vô cùng tự hào!
– A Mộc, xuống núi tìm một biệt viện yên tĩnh, thu xếp để nội trong ngày mai chuyển tới.
– Tiểu thư định xuất sơn? – Thiếu niên lục y thắc mắc.
Lam Băng không đáp, chỉ gật đầu thừa nhận. Nàng lại quay sang hồng y nữ tử đứng bên cạnh A Mộc.
– A Tinh, ngươi tìm về 10 hạ nhân. Thân thủ cao một chút, biết làm việc một chút. Quan trọng là tuyệt đối trung thành. Thu xếp cho bọn họ ở trong biệt viện A Mộc tìm được.
– Dạ, tiểu thư.
Lam Phong ngồi dậy vươn vai vài cái, lười nhác mở miệng cất lời:
– Tỷ bế quan 4 năm chưa từng xuất sơn. Đi dạo phố chút không?
– Ân~ Sửa soạn một chút.
– Hảo. Ta giúp tỷ sửa soạn.
Lam Băng cũng không ý kiến. Từ khi xuyên đến nay, Lam Phong cũng đâu dưới 10 lần giúp nàng sửa soạn, thay y phục. Hắn muốn, nàng cũng chẳng quản. Đằng nào từ lúc ở trong bụng mẹ, nàng và hắn đã thấy nhau không sót một bộ phận nào!
Lam Phong tay nghề đã cao, mau chóng giúp Lam Băng sửa tóc, lại lấy ra một áo trùm màu lam có hoa văn tinh xảo đưa cho nàng.
– Tỷ mặc cái này vào.
– Vì sao? – Lam Băng nghiêng đầu hỏi.
– Đừng nhiều lời. Bộ dáng của tỷ mà để lộ ra, thực sự sẽ làm Thánh Linh đại lục một trận phong ba! Nữ nhân trong thiên hạ thật là chỉ hận không thể hại chết tỷ đi.
Lam Băng gật đầu tán đồng. Ừm, Phong Phong nói quả không sai đi. Cũng đón lấy áo trùm mà khoác lên, lam mâu đưa nhìn người đối diện:
– Ta thế nào?
– Tuyệt sắc nữ nhân! – Lam Phong đáp mà không cần nghĩ.
Lam Băng chỉ nhìn hắn cười cười. Lại mau chóng bám tay hắn ý muốn dời đi:
– Phong Phong, mau đi.
– Theo ý tỷ.
Dưới chân núi, đôi nam nữ tử áo trùm che khuất mặt nhưng vẫn không che được khí chất hơn người, đang hướng Long Thành thẳng tiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!