Vương Bài
Chương 162: Hòa giải
Lý Phục nói:
– Dựa theo tâm lý hạnh phúc, một người có tài sản hàng tỉ mà có thêm trăm nghìn nữa thì chỉ số hạnh phúc sẽ không tăng bao nhiêu. Nhưng một người nghèo chỉ có mười nghìn mà có thêm một trăm nghìn thì chỉ số hạnh phúc sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí là nhiều hơn.
Đỗ tiên sinh nói:
– Đúng, ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi chợt phát hiện ra, mỗi lần bị Vu Minh móc đi mười nghìn tệ thôi, chỉ số bất hạnh của tôi sẽ tăng lên gấp đôi.
– Ha ha.
Lý Phục cười, liếc nhìn Đỗ tiên sinh một cái:
– Đỗ tiên sinh là vị tỉ phú thân thiện nhất mà tôi gặp ở Trung Quốc, có câu này không biết có nên nói không.
Đỗ tiên sinh nói:
– Người Mỹ cũng chơi kiểu như này sao?
– Nhập gia tùy tục mà, dù sao cũng không có mấy người thích nghe lời nói thật.
Đỗ tiên sinh dừng bài lại một lúc, nói:
– Hạ Tri Vũ có lẽ không phát hiện cô ta có một thói quen nhỏ, đó là khi tán gẫu với ai, ngón tay cái của tay phải sẽ vuốt nhẹ vào vòng tay bên tay trái. Tuy không thường đeo Ngôi sao trong đêm, nhưng cô ta luôn đeo vòng tay bên tay trái. Tôi không muốn suy nghĩ vì sao trong hẳn một giờ đồng hồ mà cô ta không phát hiện là đã mất vòng tay. Nhưng lại muốn biết, tại sao lại là Thanh Thanh? Hai người này hoàn toàn không có quan hệ gì.
Lý Phục đang nhớ lại những đánh giá của Vu Minh về Đỗ tiên sinh, đó là thông minh hơn bề ngoài rất nhiều. Trong vụ thu mua cổ phần của Vale, Đỗ thị quốc tế có thể trổ hết tài năng khi cạnh tranh với trăm cường khác đều không phải dựa hết vào sự nỗ lực của Đỗ Lôi của bộ phận Hải ngoại, có thể nói Đỗ tiên sinh đã có ảnh hưởng không nhỏ. Ba giờ trước khi đấu thầu, Đỗ tiên sinh đã khẩn cấp gặp Đỗ Lôi, sau đó Đỗ Lôi đã giảm giá đấu thầu xuống 7%, hơn nữa tới phút cuối đã trúng thầu với giá tiền này.
Lý Phục trả lời một nẻo:
– Đỗ tiên sinh, lúc đấu thầu cổ phần của Vale, ngài đã nói gì với Đỗ Lôi?
– Tôi nói với Đỗ Lôi rằng, kinh doanh chỉ có hai loại. Một là kiếm tiền, hai là thua lỗ. Vì sao Vale lại nóng lòng muốn bán cổ phần? Chỉ có hai khả năng, một là tin tốt, muốn gom nguồn tài chính lại để ganh đua quặng sắt mới còn chưa được công bố. Mà cái còn lại là tin xấu, gặp rắc rối. Chúng tôi cược tin tốt, tỷ lệ được và thua là bằng nhau. Chúng tôi cược tin tốt, tỷ lệ thua lỗ và lời lãi đều tương đối thấp. Nhưng chúng tôi chỉ có thể đánh cược được một cái, không thể lấy cái giá của tin xấu để cược tin tốt, thế giới này làm gì có bữa cơm không mất tiền. Cái giá mà Đỗ Lôi trả là giá tốt cho tin tốt, nhưng hắn không có kế hoạch ứng đối tin tốt hay tin xấu. Cho nên hắn sửa lại giá, lấy giá cho tin xấu để báo giá. Sự thật chứng minh, tất cả công ty có ý thu mua cổ phần của Vale đều cảm thấy rối rắm vì sao Vale lại sốt ruột bán cổ phần như vậy. Bọn họ đều báo cái giá cho tin xấu, mong chờ có thể được tin tốt.
Lý Phục tò mò hỏi:
– Vậy kết quả là?
– Tin xấu.
Đỗ tiên sinh lạnh nhạt nói:
– Công ty Vale nhận được tin từ quan lớn rằng Cục an toàn sản xuất của Brazil cho rằng quặng Caracas không đủ an toàn, muốn bỏ một lượng tiền lớn để tiến hành chỉnh đốn và cải cách, còn có thể đối mặt với phí tốt tụng và tiền phạt. Cho nên Vale muốn trước khi công khai tin này liền cắt đứt cái đuôi rắc rối này đi. Đỗ Lôi giảm 7%, trùng hợp bổ sung sơ hở này. Đây không phải một vụ kinh doanh tốt, có kiếm được tiền hay không thì còn phải xem bản lĩnh của Đỗ Lôi tới đâu.
Lúc này Lý Phục mới biết vụ thu mua náo động toàn cầu lại có cạm bẫy như vậy. Rất nhiều quốc gia phạt tiền những công ty nào không tuân thủ quy định, đặc biệt là những quy định về an toàn sản xuất, vô cùng nặng, đồng thời đãi ngộ của doanh nghiệp cũng thay đổi, ví dụ như bồi hoàn…
Lý Phục nhớ tới một câu thế này, nối giáo cho giặc. Nếu Vu Minh không bảo vệ bí mật cho Vale, như vậy Vale sẽ tổn thất ít nhất là mười triệu đô la Mỹ, mà Vu Minh chỉ lấy được chút thù lao làm tiền tiêu vặt. Đương nhiên Vu Minh là bảo vệ quyền lợi của cố chủ. Nếu Vale làm trái pháp luật, Đỗ thị quốc tế có thể tiến hành khởi tố Vale. Đôi khi, khó có thể dùng pháp luật để định nghĩa đúng và sai.
Đỗ tiên sinh nói:
– Lý Phục, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Lý Phục nói:
– Đỗ tiên sinh lòng như gương sáng, tôi cho rằng tôi không cần nói nhiều.
…
Nửa giờ sau, Đỗ lão tiên sinh lại tập trung mọi người lại. Đỗ lão tiên sinh nhìn quét một vòng, rồi nói:
– Chuyện đã điều tra rõ, có kẻ cố ý hãm hại Đỗ Thanh Thanh. Mà kẻ đó là ai, tôi sẽ không nói, bởi hôm nay là giao thừa, người tới đây đều là khách, tôi sẽ chừa lại cho khách chút mặt mũi. Thế thôi, bảy giờ bắt đầu bữa cơm tất nhiên, mọi người cứ chơi vui vẻ.
Đỗ lão tiên sinh nói đi là đi. Mọi người đều lén bàn tán với nhau. Đa số không nghi ngờ lời của Đỗ lão tiên sinh, có một số ít thì cho rằng Đỗ lão tiên sinh có lẽ là vì bảo vệ Đỗ Thanh Thanh nên mới nói vậy. Nhưng chủ đề bàn tán đều xoay quanh một câu: Người tới đây đều là khách. Theo hàm ý của câu này thì kẻ này thực sự không phải do Đỗ lão tiên sinh mời tới. Còn có người cho rằng Đỗ lão tiên sinh vốn không thích người này. Đầu tiên có thể loại trừ người của nhà họ Lâm và nhà họ Hải. Nếu như là người nhà họ Lâm hay họ Hải mà làm sai thì Đỗ lão tiên sinh nhất định sẽ kéo hai vị chủ nhà tới. Trong lời nói còn mang theo hãm hại…
Mọi người bắt đầu quay sang nhìn tới một góc của biệt thự, nơi Hạ Tri Vũ đang đứng.
Vu Minh cũng không biết lần tập trung này, bởi hắn đang ở ngoài biệt thự. Hải Na gặp phiền toái, Hải lão gia tử ban lệnh cấm túc một tháng. Hải Na không phục, nói lần này mình không có gây họa. Thế là hai người làm rùm beng lên bên ngoài biệt thự. Cậu Hai nhà họ Hải muốn nhờ Vu Minh báo cho Đỗ Thanh Thanh tới cứu giá. Bởi theo tình hình hiện tại, chỉ có Đỗ Thanh Thanh mới có thể xin hủy bỏ lệnh cấm túc cho Hải Na.
Vu Minh ngồi ở một bên, nhìn ông bố và cô con gái vô cùng thú vị này. Thực ra Hải Na rất sợ ba, không đủ mạnh nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất chi là oai phong. Mà Hải lão gia tử cũng sợ cô con gái này, sợ sự càn quấy của cô ta, cho nên hai người cãi nhau đều dùng đạo lý chứ không phải phát giận. Cơ mà đây cũng là lần đầu tiên Vu Minh gặp được cách cãi nhau bằng lý lẽ với âm thanh lớn như thế này.
Hải lão tiên sinh gầm lên:
– Mày bảo ba mày câm miệng ngay trước mặt mọi người…
Hải Na quát lại:
– Là ông không tin bạn của tôi! Giờ bạn tôi được chứng minh là vô tội, ông đã không xin lỗi thì chớ, lại còn định cấm túc. Ông đúng là đồ phát xít.
Hải lão tiên sinh:
– Mày bảo tao câm miệng có tác dụng gì à?
Khí thế yếu đi.
Hải Na:
– Đây chính là thái độ. Tôi nói sai rồi, không phải phát xít, là Italia. Đã xấu xa lại còn không có tiết tháo.
Hải lão tiên sinh nổi đóa:
– Mày thì có tiết tháo à? Trước mặt nhiều thân thích bạn bè như vậy mày nói thế làm bẽ mặt tao?
Ông ta chỉ có thể níu lấy ưu thế đạo đức duy nhất này.
Hải Na:
– Là ông tự tìm chứ đâu. Ông không nói lời nào đâu ai bảo ông là kẻ câm điếc.
– Mày…
Hải lão tiên sinh tức tới muốn ngất:
– Cấm túc ba tháng.
Hải Na bĩu môi, nước mắt liền trào ra:
– Tôi… Sao tôi lại mang họ Hải chứ. Tại sao tôi lại có ông bố không biết lý lẽ như ông vậy.
Vu Minh cầm cốc Coca, an ủi:
– Hải Na, cô nên hiểu cho ba mình, ba cô không mong cô bênh vực lẽ phải cho bạn bè. Mà cô bị cấm túc một tháng mới khiến ba cô có mặt mũi được.
Hải lão tiên sinh sao không biết Vu Minh đang châm chọc ông, lạnh lùng nói:
– Cậu Vu Minh, đây là chuyện riêng của nhà họ Hải.
Vu Minh cười nói:
– Hải lão tiên sinh, Hải Na rất tôn trọng ngài. Ngài xem bản lĩnh của Hải Na đi, nếu ngài không mời đặc công Lôi Vân tới thì liệu ai cấm túc được cô ấy? Hải Na chắc chắn có sai, nhưng cha mẹ nào chẳng muốn tốt cho con mình? Hiện giờ Hải Na tuổi không còn nhỏ nữa, trái nhốt một tháng, phải nhốt một tháng, nào có cơ hội tìm bạn trai ổn định đây. Hải lão tiên sinh, ngài có nhốt Hải Na lại hay không thì cô ấy cũng là con của ngài, tính tình vẫn là như vậy. Nhưng ngài nhốt cô ta lại thì có lẽ không có con rể đâu.
Cậu Hai nhà họ Hải thấy thái độ Hải lão tiên sinh có điều thay đổi, vội tiến lên nói:
– Đúng đó ba! Giờ chị đang có công ty riêng của mình, hơn nữa tháng nào cũng đều kiếm được lợi nhuận. Ba nhốt chị lại thì công ty làm sao bây giờ? Có bao nhiêu người đang chờ kiếm miếng cơm.
– Hừ! Con cũng biết nó giờ đang là giám đốc à? Vậy phải hiểu chuyện hơn chút đi.
Hải lão gia tử không nói gì thêm, bước vào trong biệt thự. Cậu Hai nhà họ Hải thì nhảy mắt với Hải Na, sau đó đi theo Hải lão tiên sinh.
Thấy mọi người đi rồi, Hải Na ôm lấy Vu Minh, dùng áo khoác của Vu Minh lau nước mắt nước mũi:
– Không được nói cho người khác là tôi khóc, kể cả Thanh Thanh.
– Rõ.
Vu Minh đau lòng nhìn áo khoác của mình.
– Cảm ơn.
– Không khách khí.
Hải Na đột nhiên buông Vu Minh ra, nhìn lướt qua đũng quần Vu Minh một cái rồi giơ nắm đấm đánh vào bụng Vu Minh:
– Đồ lưu manh.
Sau đó bỏ chạy.
Không quá đau, đúng là đặc huấn thật lợi. Vu Minh gượng cười, đây là phản ứng sinh lý tự nhiên của nam giới. Cô dùng ngực ép tôi, còn không cho tôi được có phản ứng gì, cô có biết lý lẽ không đấy?
…
Bữa tất niên bắt đầu, các bàn được sắp xếp xong xuôi trong sân. Mỗi bàn có bốn tới năm người, mà gần bục nhất là vị trí của ba ông cụ và vợ của bọn họ. Trên bàn có bày rượu đỏ, đồ uống và các loại hoa quả. Vu Minh, Nghê Thu, Lý Phục, Đỗ Thanh Thanh và Hải Na ngồi một bàn. Hải Na oán hận nhìn Vu Minh, rồi ghé vào tai Đỗ Thanh Thanh thì thầm. Đỗ Thanh Thanh che miệng bật cười, sau đó lặng lẽ thì thầm vào tai Hải Na, Hải Na giận dỗi véo Đỗ Thanh Thanh một cái.
Nghê Thu nhìn mà không hiểu:
– Vu Minh, gì kia?
– Không biết.
Vu Minh nhìn, Bạch Tiêu San, Đỗ tiên sinh, Lâm Hà Y và cậu Hai nhà họ Hải ngồi một bàn. Hạ Tri Vũ đâu? Sao không thấy cô ta đâu? Vu Minh hỏi:
– Hạ Tri Vũ đâu rồi?
Lý Phục nói:
– Hình như có việc nên về trước rồi.
MC lảm nhảm một hồi rồi ảo thuật gia lên biểu diễn. Ảo thuật gia xòe một bộ bài ra, giao cho mọi người kiểm tra thực hư, sau đó để Đỗ lão tiên sinh rút một lá bài. Đỗ lão tiên sinh rút xong, nhìn thoáng qua rồi nhét trở lại. Ảo thuật gia xáo bài, sau đó giơ hai ngón tay quét qua, nói:
– Đỗ lão tiên sinh, mời ngài sờ miệng túi áo của mình.
Đỗ lão tiên sinh sờ túi áo của chiếc comple, lá bài mà nãy ông ta rút được rõ ràng nằm ở bên trong. Đỗ lão tiên sinh vỗ tay, mọi người vỗ tay theo. Hải Na tò mò hỏi:
– Sao lại làm được thế?
Mọi người cùng nhìn Vu Minh, Vu Minh lau mồ hôi lạnh:
– Nhìn tôi làm gì?
Nghê Thu nói:
– Nếu ở bàn chúng ta mà có người biết, như vậy người này chắc chắn là cậu.
Vu Minh lắc đầu:
– Vạch trần bí ẩn của ảo thuật là không đạo đức đâu.
Hải Na cầm dao và nĩa ma sát nhau, khiêu khích nhìn Vu Minh.
– … Được rồi, thật ra trước khi về bục biểu diễn, ảo thuật gia dùng tay phải thu hút sự chú ý của mọi người, còn tay trái thì cầm lá bài kia bỏ vào túi áo của Đỗ lão tiên sinh.
Lý Phục nói:
– Điểm này tôi cũng đoán được, nhưng Đỗ lão tiên sinh đưa lá bài về, rất là ngay ngắn, muốn nhanh chóng rút nó ra là không thể.
Vu Minh nói:
– Tác dụng của đạo cụ.
Nghê Thu hỏi:
– Là anh ta đeo loại kính đặc biệt có thể nhìn thấy ký hiệu trên lá bài? Không đúng, bài này đã bị xáo lại, muốn tìm ký hiệu thì cũng phải tìm từng lá một.
Vu Minh nói:
– Bộ bài mà chúng ta thường dùng là hình chữ nhật, nhưng ảo thuật gia lại dùng bài hình thang.
Lý Phục nghe vậy mới hiểu. Bài hình thang mà đưa vào chồng bài thì chỉ cần hai ngón tay là có thể dễ dàng rút ra. Biên độ của hình thang rất nhỏ, nhưng đủ để phân biệt, thoạt trông có vẻ thần bí đấy, nhưng nói toạc ra thì lại không đáng một đồng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!