Vương Bài - Chương 163: Chơi cờ một mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Vương Bài


Chương 163: Chơi cờ một mình


Tới trò ảo thuật thứ hai, mọi người lại truy hỏi. Vu Minh cười khổ nói:
– Mọi người như vậy thì xem ảo thuật còn gì thú vị nữa?

Mọi người cảm thấy có lý, Hải Na thì tỏ ra vô cùng thông cảm cho Vu Minh:
– Thông minh thú vị lắm sao?

– Có đôi khi buồn tẻ vô cùng.
Vu Minh trả lời thành thực.

Mà tiết mục biểu diễn của vị ảo thuật gia này Vu Minh cũng biết mánh lới bên trong, kẻ trong nghề xem kẻ trong nghề, thật chẳng vui chút nào. May là biểu diễn ảo thuật nhanh chóng chấm dứt, MC tiến lên bục nói:
– Đêm nay chúng ta vô cùng vinh hạnh mời một vị khách quý, Bạch Tiêu San Bạch tiểu thư sẽ biểu diễn cho chúng ta.

Bạch Tiêu San mang theo một hộp giấy không nhỏ lên bục, gật đầu nói:
– Tiêu San bêu xấu, tạm thời không làm huyền học, coi như biểu diễn ảo thuật thôi.

Nói xong, Bạch Tiêu San mở hộp giấy, trải ra trên bàn, sau đó lại gấp hộp giấy lại. Rồi Bạch Tiêu San cởi dây chuyền xuống, đội mũ của áo khoác lên. Đây chuyền là một viên thủy tinh nhỏ. Bạch Tiêu San tay trái nắm viên thủy tinh, tay phải thì nhận mấy chục tấm danh thiếp từ nhân viên phục vụ, rồi mời hai vị khách quý tới nghiệm chứng, sau đó đều đổ vào trong hộp.

– Những danh thiếp này là tôi nhờ quản gia lấy của mọi người. Có người nói danh thiếp chỉ là một tờ giấy, nhưng tôi thì không cho là vậy. Mọi vật đều có linh hồn, tôi muốn mời ba vị khách quý thay phiên lên ngồi trước mặt tôi, nhắm mắt suy nghĩ, sau đó thò tay vào trong hộp lấy một tờ danh thiếp ra, xem có phải là tên của mình hay không. Ai có hứng thú không ạ?

– Tôi…

Những người trẻ tuổi hầu hết đều giơ tay.

Hải Na ghé sát vào Vu Minh:
– Cái này thì làm thế nào?

Vu Minh khẽ lắc đầu:
– Tôi cũng không rõ lắm.

Bạch Tiêu San cười:
– Thế này đi, để tránh mọi người nói tôi ăn gian, tôi mời Tổng giám đốc Lâm Hà Y lên trước.

Mọi người không có ý kiến gì. Vẻ mặt Lâm Hà Y có vẻ không hòa hợp với quần chúng cho lắm, cả một ngày không nở được một nụ cười, hoàn toàn giống lúc ở công ty. Mọi người tin rằng cô ta chắc sẽ không nhàm chán tới mức móc nối với Bạch Tiêu San.

Lâm Hà Y bước lên, mặt không chút thay đổi ngồi đối diện Bạch Tiêu San, nhắm mắt lại, sau đó thò tay vào hộp giấy, lấy ra một tấm danh thiếp. Lâm Hà Y nhìn liếc qua, nói:
– Là của tôi.
Rồi bước về chỗ mình.

– Ồ…
Mọi người kinh ngạc.

Bạch Tiêu San nhìn phía dưới, giơ tay:
– Đỗ tiên sinh là người thành thực đứng đầu Đỗ thị quốc tế, cũng là danh dự của Đỗ thị quốc tế, vậy thì mời Đỗ tiên sinh lên sân khấu.

Lời của Bạch Tiêu San làm mọi người tin phục. Thanh danh của Đỗ tiên sinh quả thật không tệ. Đỗ tiên sinh bước lên, thò tay vào trong hộp lấy một tấm danh thiếp, ngẫm lại thì khẽ cười, bỏ tờ đó đi, lấy một tờ khác, sau đó lấy ra nhìn thoáng qua. Đỗ tiên sinh kinh ngạc nói:
– Đúng là của tôi?

Khán giả không chút keo kiệt tiếng vỗ tay của mình.

Hải Na nhìn Vu Minh. Vu Minh bội phục nói:
– Thật lợi hại.

Hải Na hỏi:
– Thế là sao?

Vu Minh lắc đầu:
– Đây không phải là ảo thuật nữa, dẫu sao thì tôi cũng không rõ.

Đúng là kỹ thuật của thầy bà cũng thật thấp. Trọng điểm của ảo thuật này là ở chỗ chọn người. Đầu tiên danh thiếp đổ vào trong thùng chỉ là thủ thuật che mắt, trong thùng có một cơ quan đơn giản, một tấm ngăn trùm lên danh thiếp thứ nhất, dựa theo trình tự gọi người lên mà bày thêm tầng ngăn cách thứ hai. Nếu muốn thiết lập mấy chục tầng danh thiếp cho mấy chục người thì hiển nhiên một thùng này không đủ để che giấu, cho nên trọng điểm của ảo thuật này là ở chỗ chọn người. Chỉ cần gọi người dựa theo thứ tự mà mình đã tính sẵn là có thể khiến người lên bục lấy được danh thiếp của mình.

Vu Minh đoán rằng hiện tại trong thùng đã thả mấy chục tấm danh thiếp của vị khách thứ ba. Cho dù vị khách thứ ba này có lên bắt lấy tấm nào thì cũng đều là danh thiếp của mình.

– Về vị khách thứ ba, Tiêu San xin mời một người chuyên nghiệp lên sân khấu.

Bạch Tiêu San nói qua microphone:
– Vu Minh, anh lên đây hay là để một đồng nghiệp của anh lên?

Vu Minh kinh ngạc, Bạch Tiêu San định làm trò mèo gì đây? Chỉ định mình lên là xong, sao còn để cho mình chỉ định đồng nghiệp lên bốc danh thiếp. Chính hắn lên đài? Dường như bị Bạch Tiêu San ám chỉ rồi. Mà để lo lên? Mình không bị ám chỉ liền phái Lý Phục, kẻ nổi tiếng nhất, hoặc Bạch Tiêu San đoán được rằng Lý Phục chính là tấm biển hiệu cho công ty Tinh Tinh? Nghê Thu là thành viên phải nói là vô hình nhất công ty thám tử. Nếu để Nghê Thu lên đó, liệu có bị Bạch Tiêu San lừa không? Đỗ Thanh Thanh là sếp, mình mà mời lên là xong. Còn có Hải Na nữa, để tránh bị Bạch Tiêu San nhìn thấu, mình không thể để cho vị nhân viên không phải nhân viên này lên sân khấu được. Nhưng Bạch Tiêu San có lẽ đã biết được mình định làm thế nào rồi.

Vu Minh rơi vào tử cục của ván cờ tự đánh một mình. Một mình đánh cờ là một loại vấn đề mà người thông minh quá nhàm chán mới gặp phải, nguyên nhân thì nhiều lắm. A và B, có một đường là cạm bẫy, người đào bẫy C nói đường A có bẫy. Vì thế bạn bắt đầu suy xét rằng có lẽ C cố ý nói thật cho bạn biết, nhưng có khả năng là C biết bạn cho rằng hắn cố ý nói cho bạn tình huống thật, nhưng cũng có thể là C biết bạn biết C sẽ cố ý nói cho bạn tình huống thật.

Tự chơi cờ là thứ mà Vu Minh thường gặp phải. Vu Minh lập tức dọn dẹp suy nghĩ, không thèm lo lắng xem phái ai lên thì mới không rơi vào bẫy của đối phương, mà nghiên cứu mục đích của Bạch Tiêu San. Ừm… Trước đó hắn vốn không biết Bạch Tiêu San, mà hiểu biết của Bạch Tiêu San về công ty Tinh Tinh là có hạn. Bảy giờ quản gia mới tìm mọi người xin danh thiếp. Bạch Tiêu San không thể có thời gian phục chế mấy chục tấm được. Bạch Tiêu San phải quyết định tiết mục, sau đó phục chế danh thiếp của khách rồi bỏ vào tầng ngăn. Lâm Hà Y, Đỗ tiên sinh là lộ số đã được trù tính sẵn. Nếu không có gì thay đổi thì người được chọn thứ ba hẳn là cậu Hai nhà họ Hải. Như vậy đều chiếu cố tới cả ba nhà họ Đỗ, Lâm và Hải.

– Để tôi.
Vu Minh sửa sang lại quần áo, rút tay phải ra khỏi túi áo khoác, trong tay hắn là danh thiếp của chính mình, hắn bước lên sân khấu, ngồi xuống.

Bạch Tiêu San cũng không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn Vu Minh. Vu Minh nhắm mắt, thầm mắng Bạch Tiêu San ăn no rỗi việc, sau đó giơ tay phải vào trong rương. Không sai, hắn đụng tới danh thiếp có in chữ vàng, mà chất giấy là chất giấy của hắn.

Vu Minh nhìn Bạch Tiêu San. Bạch Tiêu San mỉm cười nhìn Vu Minh. Đôi môi tô son phản quang khá tốt nên trông như châu ngọc. Vu Minh không biết Bạch Tiêu San tính làm gì, chẳng lẽ tính dùng danh dự nghề nghiệp tới đánh cuộc với mình một phen? Nếu hắn lấy danh thiếp thiếp vàng ra, chiêu bài của Bạch Tiêu San coi như xong. Hoặc là Bạch Tiêu San đã biết rằng hắn có thể nhanh chóng nghĩ ra những vấn đề mấu chốt bên trong?

Đây là cái cảm giác bị người ta khống chế. Bạch Tiêu San này có ham muốn khống chế rất mạnh. Vu Minh nhìn mắt Bạch Tiêu San, chậm rãi rút tay ra, trong tay là một tấm danh thiếp chất giấy. Nếp nhăn khi Bạch Tiêu San cười đã rõ hơn rất nhiều, đồng tử cũng phóng to hơn. Vu Minh thầm cười, quả nhiên cô ả cũng rất căng thẳng.

Vu Minh nhìn danh thiếp, vô cùng giật mình:
– Đúng là danh thiếp của tôi.

Với Lâm Hà Y và Đỗ tiên sinh thì mọi người đều rất lễ độ, nhưng với Vu Minh thì tùy tiện hẳn đi. Ngay cả Đỗ lão tiên sinh cũng đều rướn cổ lên xem. Vu Minh chìa tay đưa danh thiếp cho Đỗ lão tiên sinh. Đỗ lão tiên sinh giơ danh thiếp lên, nói:
– Không sai.

Tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Bạch Tiêu San đứng bên cạnh Vu Minh, cúi người cảm ơn mọi người bên dưới, miệng thì nói:
– Cảm ơn.

Vu Minh mỉm cười với mọi người, đáp lại:
– Chỉ một lần này thôi.

– Tất nhiên rồi.
Bạch Tiêu San bổ sung một câu:
– Đêm dài đằng đẵng, cửa ngỏ bày rượu chờ người tới tâm tình.

Vu Minh cười:
– Hoa hồng rải khắp nơi, làm gì cứ đi chọn bông có gai?

Nói xong, Vu Minh đi xuống sân khấu. Ý của Bạch Tiêu San là tối tới cùng lên giường. Ý của Vu Minh là, anh có chỗ để lên rồi, không cần tìm cưng. Hắn nhớ lại ông chú Yến Tam của mình, phỏng chừng năm đó cũng là bị thầy bà dụ dỗ rồi lên giường, cho nên Yến Tam mới nói cam tâm hồ đồ đổi lấy một đêm xuân.

Tiết mục tiếp theo phần lớn là khách khứa tự biểu diễn. Lâm lão tiên sinh lên trình diễn một bài thổi sáo, Hải lão tiên sinh thì làm một bài Hồng Hà Cốc, còn Đỗ lão tiên sinh thì biểu diễn bài Tịch Dương Hồng. Ba ông cụ biểu diễn xong, là tới phần đất cho người trẻ tự do phát huy. Mà trong đó Hải Na là dữ nhất, dùng tay không đánh vỡ cục gạch. Lâm Hà Y lên sân khấu nói vài câu cho có lệ. Đỗ tiên sinh thì làm một ảo thuật nho nhỏ, cơ mà thất bại, nhưng mọi người vẫn vỗ tay cổ vũ.

Mà điều khiến mọi người, kể cả Vu Minh, phải mở rộng tầm mắt là Lý Phục cởi áo khoác lên sân khấu biểu diễn trượt ván kèm dẫn bóng. Từ đó có thể thấy Lý Phục chơi trượt ván và bóng rổ đã được ít nhất là năm năm. Vu Minh và Nghê Thu không đăng ký tham gia. Khi thấy Lý Phục được ba ông cụ mỗi người cho một phong bao lì xì, hai người hối hận vỗ bàn cái rầm. Lý Phục quay trở lại, Vu Minh và Nghê Thu cùng xé đi bao lì xì của anh ta, làm xong hai người lại hối hận.

Không ngờ đó là một đồng tiền vàng kỷ niệm nặng một ao-xơ, tiền kỷ niệm ba mươi năm mà Đỗ lão tiên sinh cho Đỗ thị quốc tế. Hai vị Lâm và Hải cho tiền kỷ niệm hai mươi lăm năm của tập đoàn Lâm Hải. Lý Phục cất ba đồng tiền vào túi, thật không phúc hậu làm động tác hoan hô. Không phải tất cả các tiết mục biểu diễn đều được tiền vàng, trừ phi là các tiết mục được người xem tán thành.

Chương trình kéo dài tới 0 giờ sáng. Trong đó có ba lần bốc thưởng. Đỗ Thanh Thanh được một chiếc túi xách LV trị giá năm nghìn Euro. Lý Phục thì được một chiếc thắt lưng có giá một nghìn đô la Mỹ. Ngay cả Đỗ lão tiên sinh cũng ngẫu nhiên rút được một chậu lan quân tử. Nghê Thu và Vu Minh đều buồn bã muốn khóc, bởi ba lượt rút thăm mười lăm người được thưởng, mà bọn họ chẳng được gì. Lý Phục không chỉ được ba đồng tiền vàng, mà còn rút ngẫu nhiên hai lần được hai phần thưởng là bộ đồ dùng trượt tuyết có giá hai mươi nghìn Nhân dân tệ, và một chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ có giá bốn nghìn Euro.

Mười hai giờ, Đỗ lão tiên sinh và Bạch Tiêu San tiến hành hoạt động chiêu hồn. Một số người đi nghỉ, một số người chưa buồn ngủ thì tiếp tục chơi.

Vì phối hợp với mọi người, lúc mười hai giờ còn có tiệc đứng, mọi người có thể thoải mái ăn uống. Nếu muốn phong bao lì xì thì bảy giờ sáng mùng một dậy cùng ăn sáng với ba ông cụ kia. Vu Minh nghe được quy củ này, ba ông già ăn uống xong, đám con cháu lần lượt lên chúc tết, sau đó được cho phong bao lì xì.

Vu Minh bất ngờ nhận được tin nhắn chúc mừng của chủ tịch Montero, Vu Minh cảm động không thôi. Sau hắn mới biết rằng, căn cứ theo tư liệu mà thành viên nhập vào, máy tính sẽ gửi tin nhắn đi đúng giờ. Hỏi tín ngưỡng của bạn, nếu bạn là tín đồ Cơ Đốc giáo, như vậy mỗi ngày hội của Cơ Đốc giáo đều sẽ gửi tin nhắn cho bạn.

Mùng một, sau khi lấy được phong bao lì xì có tám trăm đô la Mỹ, đám người công ty thám tử Tinh Tinh đi tới nhà ông bác của Nghê Thu. Ông bác của Nghê Thu sống trong vùng nông thôn ở huyện lân cận, không khí đón tết nông thôn thật đầm ấp. Hai ngày sau, mọi người trở về thành phố lạnh lùng buồn tẻ.

Sáng mùng bốn, Đỗ Thanh Thanh gọi cho Vu Minh:
– Lại đi lêu lổng chỗ nào rồi?

Nào có lêu lổng gì, ngày hôm qua ba tên con trai tập trung ở phòng Lý Phục coi phim, uống nhiều quá nên ngủ. Vu Minh đùa cợt:
– Đỗ tiểu thư, có gì cần dặn dò?

Đỗ Thanh Thanh nói:
– Hôm nay tôi định tới nhà họ Hải chúc tết, anh máu tới lấy lì xì đi công ty đưa cho Trương Diêu, sau đó thay Hải Na tới công ty con phát cho nhân viên.

Vu Minh gượng cười:
– Đỗ tiểu thư, tôi có quen gì công ty con đâu.

– Có lì xì, quen hay không không liên quan.
Đỗ Thanh Thanh nói:
– Tôi chờ anh ở ký túc xá, nhanh chút.

Vu Minh lái xe, cầm một xấp bao lì xì rồi tới công ty. Văn phòng khá là vắng vẻ, Vu Minh nhìn công ty chỉ có một mìn Trương Diêu, cảm thấy cô nàng thật đáng thương, nhưng cảm giác là cảm giác, chắc chắn Vu Minh sẽ không thêm tiền vào lì xì. Vu Minh chào hỏi Trương Diêu vài câu rồi đưa lì xì cho cô ta. Sau đó hắn nói:
– Trương Diêu, Đỗ tiểu thư bảo cô đem những bao lì xì này chia cho các nhân viên hôm nay đi làm ở công ty con.

Trương Diêu không nói lời nào lập tức nhận lấy, lại do dự hỏi:
– Anh Vu Minh, vừa rồi một vị khách có hẹn trước, tầm mười phút nữa sẽ tới.

Vu Minh nói:
– Để tôi lo.

Trương Diêu đi rồi, Vu Minh rót một ly Coca, rồi ngồi trong văn phòng mở, thuận tay mở máy tính chơi game. Mười phút sau, rất đúng giờ, một người tuổi còn trẻ gõ cửa.

Vu Minh đứng lên đón. Người đến là người châu Á, cao một mét bảy tư, mặc âu phục nhưng không đeo cà vạt, không chú trọng vẻ bề ngoài. Hai bên bắt tay, vừa nghe đối phương nói là Vu Minh biết anh ta không quen thuộc với tiếng Trung cho lắm:
– Xin chào, tôi là Đặng Tiểu Mộc.

– Tôi là Vu Minh, mời ngồi.
Vu Minh nhường chỗ, sau đó rót nước, để chén nước tới trước mặt Đặng Tiểu Mộc rồi hỏi:
– Anh Đặng cần giúp gì?

– Tôi thay mặt chủ tịch của chúng tôi tới đây.
Đặng Tiểu Mộc đưa một tấm danh thiếp ra, phía trên đều ghi tiếng Anh. Đặng Tiểu Mộc nói:
– Công ty Tinh Vân là một công ty nhỏ chuyên khai thác khoáng thạch ở châu Phi, tổng công ty ở Durban, có vùng mỏ ở ba quốc gia châu Phi.

Vu Minh nhíu mày:
– Thật ngại quá, công ty chúng tôi chỉ tiếp nhận các ủy thác giới hạn trong Trung Quốc.
Chẳng lẽ biết mình là người của Hiệp hội Thám Tử Quốc Tế?

Đặng Tiểu Mộc lễ phép nói:
– Vâng, chúng tôi đang muốn tìm một người trong Trung Quốc.

– Tìm ai?

– Đây là tư liệu.
Đặng Tiểu Mộc nói:
– Chúng tôi tìm một thanh niên trưởng thành, năm nay hai mươi ba tuổi. Đây là giấy sinh đẻ của bệnh viện. 

Vu Minh nhìn giấy sinh, là hai mươi mấy năm trước. Vu Minh hỏi:
– Cụ thể là xảy ra chuyện gì?

– Bốn năm trước, chủ tịch sống ở thành phố B, cũng coi như là thế hệ giàu. Ừm… Nói cho đơn giản, chủ tịch ngủ với bảo mẫu, bảo mẫu sinh một cậu con trai. Phu nhân chủ tịch vì sinh hai cô con gái nên rất tức giận, khiến cho người ta trộm đứa trẻ kia đi, nói dối là đã chết. Tháng trước phu nhân chủ tịch qua đời, trước lúc lâm chung đã nói chuyện này cho chủ tịch. Hơn nữa còn nói, tiêu năm trăm tệ giao cho một nông dân tên là Ngưu Tam xử lý. Chúng tôi tìm được Ngưu Tam, nhưng Ngưu Tam đã qua đời. Tin tốt là vợ Ngưu Tam nói, Ngưu Tam không giết đứa trẻ, mà bỏ đứa trẻ vào trong chậu rồi thả xuống sông. Chúng tôi điều tra sông kia, năm đó nước sông khá chậm, hơn nữa vùng hạ du có không ít thôn xóm, nên tin rằng đứa trẻ có lẽ còn sống. Tiếc rằng những thôn này vì xây đập mà đều di chuyển đi hết, chúng tôi không còn cách tra tiếp nữa.

Không trùng hợp thế chứ? Vu Minh lòng thất kinh. Hắn vốn nhặt được ở thành phố B, cũng trôi xuống từ thượng du, cũng năm tuổi. Vu Minh hỏi:
– Có tín vật nào không?

Đặng Tiểu Mộc trả lời:
– Chỉ có một ngọc bội Quan Thế Âm bình thường. Đúng rồi, đứa trẻ mặc yếm đỏ, được bọc trong một chiếc chăn màu lam.

Vu Minh lòng kinh hãi, truy hỏi:
– Thôn mà Ngưu Tam vứt đứa trẻ tên là gì?

– Thôn Thượng Dương.

À, không phải rồi, mình vốn ở thôn Hắc Lâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN