Vương gia bá đạo cuồng sủng phi
Chương 13: Quyết định của hoàng thượng (2)
Hoàng thượng đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ, đau khổ nhìn người phụ nữ trước mắt. Tịnh Tuyết nàng ta vốn là con gái của Tạ thừa tướng dũng mãnh. Nổi tiếng là nhất tiếu khuynh thành, tài trí hơn người, võ công tái thế. Nhưng đâng tiếc thay nàng lại thân nữ nhi, hôn nhân không thể tự mình quyết định.
Năm đó khi thế lực Tạ gia suy yếu đã nhanh chóng đem nàng gả cho ta. Mà ta lúc ấy chỉ là 1 vị vương gia không quyền, không thể lại bị tiên hoàng ghét bỏ. Ta lúc ấy là 1 tên khờ định tự sinh tự diệ trobg vòng xoáy vương quyền chốn thâm cung.
Ông trời có lẽ đã thương ta nên ban cho nàng xho ta. Từ khi có sự giúp sức của nàng, ta thành công lên ngôi thái tử. Sau khi tiên hoàng băng hà lại thành công trở thành vua.
Lúc đó bên nàng, ta chỉ có sự đố kị cùng thấp hèn. Nàng quá xuất chúng đến mức triều chính của ta nàng cx có thể phê duyệt, truyện đại sự liên quan đến quốc gia đều phải có nàng. Ta như 1 kẻ hèn hạ nấp sau váy nàng ấy, chờ đợi và chờ đợi. Có nhiều lần, trong triều mọi người nói ta là tên hôn quân bất tài, vô dụng, ta cũng không thể làm gì! Cuộc sống của ta cứ tối tăm mù mịt cho đến khi có 1 ngày Cầm Nhi xuất giện!
Nàng ấy trả cho ta sự tự do và trao cho ta tình yêu thật sự. Ở bên nàng ấy ta có cảm giác tồn tại mà cảm giác đó cta chưa tuqfng có trước đây. Ta đã yêu nàng say đắm tới mức ta không thể rự thíat ra mặc dù ta biết nàng vôbs không phải hoàng hậu thật. Cứ đắm chìm cho đến khi Mạt Mạt xuất hiện, cuộc sống vốn có lại trở về như ban đầu, ta phải đối mặt vs sự thật.
____kết thúc hồi tưởng
Người phụ nữ khuôn mặt hốc hác, xanh xao vì chịu khổ, trên người từng vết sẹo to nhỏ méo tròn thay phiên nhau đè lên. Cái gọi là nhan sắc khuynh thành, cái gọi là sự thông minh sáng suốt liệu có còn mãi? Hay chỉ là phù du bọt biển? Chỉ có tình yêu mới vĩnh hằng.
Hoàng thượng đứng dậy đi về phía Tịnh Tuyết, đưa nàng một chiếc lệnh bài:
– Hãy đi về Tạ gia của nàng, ta đã cho Tạ gia 1 ngàn kim tệ, 3 ngàn xếp lụa, cùng hàng loạt kì trân dị bảo, mong nàng sống tốt quãng đường còn lại. Hãy coi đây là 1 giấc mơ đi, hoàng hậu đã an táng, nàng chỉ là Tạ Tịnh Tuyết- 1 nữ nhi xuất chúng hơn người thôi!
Nàng khóc, khóc vì người nàng yêu rũ bỏ nàng, khóc vì tình cảm vợ chồng 20 năm ko bằng 1 người phụ nữ 6 năm giả dạng. Rốt cuoicj nàng tạo nghiệt gì? Nhan sắc không còn, pháp lực cũng không còn, chồng con rũ bỏ lại bị coi là người đã chết! Rốt cuộc nàng chịu nghiệt gì????
Nàng đứng dậy, nhìn thẳng vô mắt hắn:
– Đã từng… đã từng YÊU TA chưa?
Nàng lay hắn thật mạnh, đôi mắt khoing ngừng khóc. Đáng thương, bi ai cũng được… bây giờ lúc này đây ta muốn… sống thật với chính mình. Hoàng thượng gạt tay nàng ra:
– Chưa, chưa từng.
Nàng gào lên:
A…A…A
Nàng ôm chặt đầu, khoing ngừng gào thét, lệ đã thành huyết. Tình yêu tan vỡ. Nàng ngất lịm đi trong tiếng khóc làm trái tim hắn như đứt nhịp. Tiếng la hét gọi thái y, tiếng khóc, tiếng xin lỗi giờ đã như hư vô.
__________Hoàng cung
Cứu vương gia chậm rãi mở miệng:
– Trong cung có rất nhiều đại bàng nhưng chỉ có duy nhất 1 con được đặc ân đeo chuông. Đó là con của thái tử điện hạ.
Nàng kinh ngạc khoing nói lên lời. Không phải chứ cái tên giết gà không chặt ấy có khả năng sao? Hay đây là 1 cái bẫy?
Càng lúc vụ án càng khó, nàng nên tiếp tục hay không? Nàng sợ một khi đã tiến vô vụ án này, nàng sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Mời các vạn đón đọc!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!