Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc - Chương 20: Đầu trộm đuôi cướp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc


Chương 20: Đầu trộm đuôi cướp


Lúc đêm khuya vắng người, toàn bộ Kiều Quốc công phủ đều đi vào mộng đẹp. Một bóng đen bay nhanh đến, đi thẳng vào Thanh Lan viện. Âm thầm đi nhẹ nhàng vào phòng của Kiều Thanh, lục lọi giỏ đựng kim khâu ở trên bàn, lấy ra một cái hà bao nhét vào trong lòng, sau đó lại lấy một cái khăn tay ở trong giỏ đựng kim khâu nhét vào trong lòng, mỉm cười lặng yên không một tiếng động rời đi.

Ngày hôm sau, An Vương Phủ.

“Vương gia, cái hà bao trong tay người thật khác biệt, là ai thêu vậy? trong?” Phong Dương nhìn Mạc Hoa Sênh từ sáng sớm đã bắt đầu vuốt ve một cái hà bao trong tay, nhìn không được tò mò mở miệng hỏi.

“Là tiểu thất thêu.” Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói. Mặc kệ Kiều Thanh chuẩn bị tặng cái hà bao này cho nam nhân nào, hắn nhanh chân đến lấy trước là được! Nàng thêu tiếp hắn thấy thì sẽ lấy!

Tiểu Thất… Phong Dương đã biết đây là bảo bối trong lòng của chủ tử nhà mình, tuy nhiên, cái hà hao này thật sự là Kiều thất tiểu thư đưa cho chủ tử nhà mình sao? Phong Dương có chút nghi ngờ.

Nghĩ đến nửa đêm hôm qua chủ tử nhà mình đi ra ngoài một chuyến, trong đầu Phong Dương hiên lên một ý nghĩ quỷ dị, có lẽ nào – tối hôm qua Vương gia nhà hắn đi làm đầu trộm đuôi cướp sao?! Điểm quan trọng nhất là hoa văn và kích thước của cái hà bao này, nhìn thế nào cũng thấy giống như đồ giành cho hài tử dùng…

Phong Dương yếu ớt nói: “Vương gia, cái hà bao này nhỏ như vậy, chắc là kiều Thất tiểu thư làm cho hài tử dùng đi?” Làm một thuộc hạ phúc hậu, hắn có nghĩa vụ phải nhắc nhở chủ tử của mình khi hắn gây phiền toái… Chủ tử người thực sự đi trộm hà bao người khác làm cho hài tử để trong lòng à?

Mạc Hoa Sênh ngẩn người một chút, sờ sờ hà bao có kích thước lớn bằng bàn tay hài tử ở trong tay, trong nháy mắt giống như bị sét đáng! Hắn biết nam nhân trong miệng Tiểu Thất ngày hôm qua là ai, chính là đứa bé nằm ngủ say khò khò ở trên giường!

Mạc Hoa Sênh bỗng nhiên cảm thấy hà bao trong tay thật bỏng tay, làm sao bây giờ? Nếu trả lại có thể bị Kiều Thanh đánh cho một trận hay không? Thế nhưng nếu không trả lại hình như hậu quá có vẻ nghiêm trọng hơn…

Lúc Mạc Hoa Sênh ở bên này đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, thì Kiều Thanh đã phát hiện tối qua có trộm vào Thanh Lan viện, hơn nữa hai thứ này làm cho nàng nhớ đến nam nhân ghê tởm tối qua, Kiều Thanh bỗng nhiên cảm thấy rất ngứa răng, nam nhân kia thật sự là vô sỉ không có giới hạn!

“Mẫu thân, lễ vật?” Tiểu bánh bao Kiều Dục nhìn chăm chú vào Kiều Thanh đưa bàn tay nhỏ bé ra nói.

Sáng sớm, lúc rời giường Kiều Thanh đã nói với nhi tử lát nữa muốn tặng cậu một món quà nho nhỏ, kết quả là bây giờ phát hiện lễ vật không cánh mà bay, Kiều Thanh có chút bất đắc dĩ nói: “Dục nhi ngoan, ăn cơm trước, tối nay mẫu thân sẽ đưa lễ vật cho con.” Dù sao trước lạ sau quen, tốc độ của nàng cũng rất nhanh, sẽ làm xong được một cái. Tiểu bánh bao Kiều Dục ngốc ngốc gật đầu.

Lúc đang dùng cơm, Kiều Hoài Cẩn đến. Thường ngày phần lớn thời gian hắn cùng Kiều Hoài Mẫn phải đến Quốc Tử Giám đọc sách, chuẩn bị cho kì thi khoa cử sang năm, vậy nên thường xuyên không có ở trong phủ, tuy nhiên có nhiều thời gian hắn vẫn đến thăm Kiều Thanh cùng hài tử.

“Đại cữu cữu!” Tiểu bánh bao Kiều Dục nhìn thấy Kiều Hoài Cẩn qua đây cực kỳ vui sướng kêu một tiếng, Kiều Hoài Cẩn càng ngày càng thích hài tử đáng yêu này, ôm hài tử từ trong lòng Kiều Thanh ra ước lượng nói: “Dục nhi lại nặng thêm.”

“Đại ca ăn cơm chưa?” Kiều Thanh mỉm cười hỏi. Ở Kiều Quốc công phủ này, người đối với nàng tốt nhất chính là hai phụ tử Kiều Chấn Hiên cùng Kiều Hoài Cẩn, hơn nữa nghe Lan tử nói, trước đây nguyên chủ gây họa không ít, đều là do Kiều Hoài Cẩn giải quyết cho.

“Ta ăn rồi, ngày hôm nay Quốc Tử Giám cho nghi, ta thấy thời tiết cũng không tệ, Thất muội có muốn đi du hồ không?” Kiều Hoài Cânr mỉm cười nói.

Hắn từng hỏi Hạ Uyển Như vì sao lại không thích Kiều Thanh, lúc nào cũng đối xử lạnh lùng với Kiều Thanh như vậy, Hạ Uyển Như cũng không nói lên lời, chỉ nói, Kiều Thanh làm cho người khác quá thất vọng thật sự không thể thích nổi. Chính vì tử bé Hạ Uyển Như đã không thích Kiều Thanh, cho nên Kiều Hoài Cẩn càng thêm chiếu cố người muội muội nhỏ nhất này. Trước khi Kiều Thanh lưu lạc một năm ở bên ngoài bị thương mất trí nhớ, Kiều Hoài Cẩn người đại ca này đối với nàng có nhiều hơn mấy phần thương tiếc. Hơn nữa, lại trở lại, tình tình của Kiều Thanh thay đổi thật nhiều, so với trước kia, Kiều Hoài Cẩn càng thích vị Thất muội hiện tại hơn.

Đi du hồ? Nghe nói thành Thịnh Dương có một nơi phong cảnh nổi danh là thánh địa hồ Kính Nguyệt, Kiều Thanh tất nhiên là chưa từng đi. Còn không đợi nàng nói, tiểu bánh bao Kiều Dục đã ôm cổ của Kiều Hoài Cẩn cười híp mắt nói: “Đi du hồ!”

“Được, Đại cữu cữu dắt con đi du hồ!” Kiều Hoài Cẩn mỉm cười nhìn tiếu bánh bao Kiều Dục nói.

Nhi tử đã quyết định, Kiều Thanh ăn cũng gần xong, dọn dẹp sơ qua một chút rồi đi theo Kiều Hoải Cẩn ra khỏi cửa.

Kiều Hoài Cẩn ôm tiếu bánh bao Kiều Dục, Kiều Thanh đi ở bên cạch, phía sau chỉ dẫn theo một nha đầu Lan tử. Vừa mới đi ra Thanh Lan viện không lâu, thì gặp phải ba vị tỷ tỷ, Kiều Hân Nhiên cùng hai vị song sinh tỷ muội.

Kiều Hân Nhiên nhìn Kiều Hoài Cẩn ôm một hài tử xinh đẹp, có chút kinh ngạc đi đến nói: “Đây chính là hài tử của Thất muội sao? Dáng vẻ thật xinh đẹp.” Dường như người nào từng gặp qua tiểu bánh bao Kiều Dục đều khen một câu từ trong lòng, bởi vì dáng dấp của hắn thực sự rất đẹp.

“Gọi Tứ adi.” Kiều Hoài Cẩn mỉm cười nói với tiểu bánh bao Kiều Dục.

Tiểu bánh bao Kiều Dục rất nhu thuận nhìn Kiều Hân Nhiên gọi một câu: “Tứ adi.” Kiều Hân Nhiên cười gật đầu, liếc mắt nhìn Kiều Thanh ở bên cạnh, mỉm cười hỏi Kiều Hoài Cẩn: “Đại ca cùng Thất Muội phải ra ngoài sao?”

“Ừ, ta mang Thất muội đi hồ Kính Nguyệt.” Kiều Hoài Cẩn mỉm cười nói. Hắn rất chiếu cố đối với Kiều Thanh, với mấy muội muội khác thì vẻ mặt lúc nào cũng ôn hòa, mấy đệ đệ, muội muội rất kính trọng đối với người đại ca này.

“Thất nuội trở về, đại ca đều quên mất mấy người chúng ta.” Kiều Hân Nhiên giả vở uất ức nói.

Kiều Hoài Cẩn ngẩn người một chút, ngược lại, vừa cười cười nói: “Hôm nay các muội không có việc gì thì đi cùng đi, nhiều người càng vui, ta cho người đi gọi nhị đệ cùng tam muội.” Kiều Hoài Cẩn vốn chỉ nghĩ ngày hôm nay mang Kiều Thanh cùng hài tử đi ra ngoài giải sầu một chút, không nghĩ tới sẽ đụng phải đám người Kiều Hân Nhiên, Kiều Hân Nhiên đều nói như vậy, hắn cũng không có ý kiến gì.

Kiều Hân Nhiên ba người đều bày tỏ các nàng không có việc gì, tuy nhiên người Kiều Hoài Cẩn phái đi gọi nhị công tử cùng tam tiểu thư trở về nói, nhị công tử có hẹn với đồng môn đã ra khỏi cửa từ sáng sớm, Tam tiểu thư nói thân thể không được khỏe không muốn đi. Như vậy, cuối cùng người đi ra ngoài biến thành Kiều Hoài Cẩn mang theo bốn vị muội muội, còn có tiểu hài tử Kiều Dục này nữa.

An Vương Phủ.

“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy người nên tự mình mang trả lại cái hà bao này đi.’’ Phong Dương nhìn vẻ mặt rối rắm của Mạc Hoa Sênh nhỏ giọng đề nghị.

“Tiểu Thất sẽ tức giận.” Mạc Hoa Sênh có chút buồn rầu nói.

Chủ tử, người không trả lại chắc chắc Kiều thất tiểu thư sẽ tức giận hơn! Phong Dương đã vô lực phỉ nhổ. Tuy nhiên, sau một lúc lâu đấu tranh tư tưởng, Mạc Hoa Sênh vẫn quyết định là mang trả lại hà bao, kết quả đến Thanh Lan viện thì phát hiện Kiều Thanh cùng hài tử đều không có ở trong viện?!

“Bọn họ đi nơi nào?” Mạc Hoa Sênh ngồi ở trong phòng Kiều Thanh nhàn nhạt hỏi.

“Hồi bẩm Vương gia, tiểu thư cùng Tiểu thiếu gia theo đại công tử đi du hồ ở hồ Kính Nguyệt.” Một nha hoàn đứng ở trước mặt Mạc Hoa Sênh cung kính trả lời, chính là nha đầu Thu Nguyệt mà Kiều Thanh vẫn luôn cảm thấy làm việc rất tận tâm tận lực, đáng tin cậy nhất.

“Ta biết, bảo vệ tốt bọn họ, có chuyện gì thì truyền tin trở lại.” Mạc Hoa Sênh nói xong cũng rời đi.

—— Hết chương 20 ——

Tiểu kịch trường lộn xộn:

Tiểu Thất: Người nào trộm hà bao của ta?! Lăn ra đây cho ta!

Đậu phộng: Người nào trộm hà bao của Tiểu Thất?! Lăn ra đây cho ta! Tiểu Thất ngươi yên tâm, bất kể là ai ăn tim gấu gan báo, ta sẽ làm cho hắn ăn không được!

Phong Dương mặc niệm trong lòng: Chủ nhân nhà ta là anh minh nhất, chủ nhân nhà ta là lợi hại nhất, chủ nhân nhà ta là mạnh mẽ nhất… Tổng hợp tất cả những điều trên lại, chắc chắc là vừa rồi thuộc hạ mở lỗ tai không đúng phương pháp, chắc chắn nam nhân có da mặt dày nhất vừa nói bậy bạ kia là một ảo giác, là một ảo giác, là ảo giác…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN