Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc
Chương 21: Du ngoạn hồ Kính Nguyệt (dơ hai tay cầu xin)
Lại nói về hồ Kính Nguyệt bên này.
Thịnh Dương thành là nơi cũng khá nổi danh về phong cảnh thánh địa. Diện tích hồ nước rất lớn, hình dáng tổng thể giống như là một mặt gương hình bầu dục(*), nước hồ trong vắt, sóng gợn lăn tăn.
(*) hình bầu dục: hình elip
Hồ Kính Nguyệt còn có một chỗ vô cùng đặc biệt, chính là đá cảm thạch trên lan can xung quanh hồ, cách hai thước(*) lại có một cột trụ, mỗi cái chóp đỉnh trụ đều có một tượng đá sư tử nhỏ. Vây xung quanh hồ Kính Nguyệt có tổng cộng 988 tượng đá sư tử nhỏ, điều người ta nhìn mà than thở chính là hình dạng từng cái tượng sư tử nhỏ đều không giống nhau. Hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc nằm, hoặc nằm, hoặc bò, hoặc chạy, hoặc nhảy, hơn chín trăm cái tượng sư tử nhỏ, hơn chín trăm cái hình dáng, hơn nữa từng cái đều được điêu khắc giống nhau như đúc.
(*) Hai thước: (“thước” đơn vị xuất xứ từ thước lỗ ban của Trung Quốc) = 84 cm.
Một năm bốn mùa hồ Kính Nguyệt đều có rất nhiều du khách, nhất là công tử tuổi trẻ và tiểu thư chiếm phần lớn.
Kiều Quốc công phủ có một chiếc thuyền hoa(*) đỗ sát bên bờ hồ Kính Nguyệt, mấy người huynh muội ở bên hồ xuống xe ngựa sau đó vừa vặn đụng phải một nhóm người. Kiều Thanh chỉ muốn cảm thán một câu Thịnh Dương thành thật nhỏ, hoặc là có thể nói oan gia đường thật sự chật hẹp…
(*) thuyền hoa: Thuyền trang trí lộng lẫy dành cho du khách – qicktranlator (nguyên là “thuyền hoa lệ thuyền hoa” nhưng “hoa lệ” cũng có nghĩa là lộng lẫy nên ta để mỗi thuyền hoa cho nó đỡ lặp nghĩa cũng như từ.)
Dẫn đầu chính là thái tử Mạc Lưu Vân, bên cạnh còn có vị công chúa Kiều Thanh đã gặp qua, lần trước sau khi trở về cô đã biết, đó chính là muội muội ruột thịt của thái tử – Tam công chúa Mạc Dục Tú.
“Hân Nhiên tỷ tỷ!” Đã từng đối đầu với Kiều Thanh châm chọc khiêu khích – công chúa điêu ngoa nhìn thấy Kiều Hân Nhiên hết sức thân mật gọi một câu Hân Nhiên tỷ tỷ, Kiều Hân Nhiên tự nhiên thanh thản đối với Mạc Lưu Vân và Mạc Dục Tú hành lễ:“Hân Nhiên gặp qua thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.” Mỹ nữ hành lễ như liễu rủ trong gió(*) cũng là thưởng tâm duyệt mục(**).
(*) liễu rủ trong gió: (Từ này đại khái mọi người sẽ hiểu nhưng ta vẫn giải thích thêm.) “Liễu”: loại cây đẹp dùng để trang trí sân vườn, công viên, lối đi, lá phiến thon hẹp mọc thòng dài xuống mặt đất, ưa ẩm nên trồng gần sông suối ao hồ, lá đung đưa theo gió khiến người nhìn cảm thấy đẹp mắt.
(**) thưởng tâm duyệt mục: cảnh đẹp ý vui.
“Hân Nhiên tỷ tỷ, cũng đã nói với tỷ nhiều lần không cần như vậy, hoàng huynh muội sẽ không để ý, đúng không?” Mạc Dục Tú ý tứ sâu xa đối với Mạc Lưu Vân và Kiều Hân Nhiên nháy mắt ra hiệu.
“Đúng vậy, Hân Nhiên ngươi cũng biết Bổn cung cũng không lưu tâm.” Mạc Lưu Vân đắm đuối đưa tình nhìn xem Kiều Hân Nhiên nói.
“Bất quá Hân Nhiên tỷ tỷ chính là hiểu lễ nghi, không giống người nào đó, không có tài hoa coi như xong, ngay cả cấp bậc lễ nghĩ căn bản cũng đều không hiểu.” Mạc Dục Tú có ý riêng nhìn Kiều Thanh nói.
Đứng ở phía sau cùng nằm cũng có thể trúng đạn Kiều Thanh đã chuẩn bị làm một cái bản bối cảnh an tĩnh rồi. Trên mặt Kiều Hoài Cẩn cũng mất dáng vẻ tươi cười, mang theo mấy muội muội hành lễ với thái tử và công chúa xong sau đó liền cáo từ lên thuyền.
“Hân Nhiên tỷ tỷ, ngươi theo ta và hoàng huynh ngồi chung đi!!” Mạc Dục Tú kéo cánh tay Kiều Hân Nhiên thân mật mời mọc nàng ta, Mạc Lưu Vân cũng tha thiết nhìn nàng ta.
Kiều Hân Nhiên đang trong thời điểm lâng lâng ( Edit: vừa hút thuốc phiện chăng??), liền nghe đến Kiều Hoài Cẩn có chút không vui nói:“Tứ muội, còn không mau đuổi kịp.”
Chống lại ánh mắt Kiều Hoài Cẩn không ủng hộ, trong nội tâm Kiều Hân Nhiên giật mình, có chút ít xin lỗi đối với Mạc Dục Tú nói:“Hôm nay chúng ta đều là theo giúp Thất muội ta đi giải sầu, ngày khác ta lại bồi công chúa.”
“Cái hoa si đó có gì tốt mà bồi?” Mạc Dục Tú bật thốt ra lời nói làm cho sắc mặt Kiều Hoài Cẩn tối lại, Kiều Thanh đã không muốn nhìn cái người vô thì vô khắc lúc nào cũng phải nói xấu xuyên cô một đao chặn ngang thân tỷ tỷ rồi. Tỷ muội làm đến nước này, cô cũng là mê man.
“Tứ muội!” Kiều Hoài Cẩn hơi nghiêm nghị gọi một tiếng, Kiều Hân Nhiên đuổi theo sát cước bộ của bọn họ.
Cuối cùng lái thuyền, Kiều Thanh ôm Tiểu bánh bao Kiều Dục ngồi ở mũi thuyền trên mui tàu, gió thu mát lạnh thổi cảm giác thật thoải mái. Kiều Thanh nắm thật chặt áo choàng nhỏ của Tiểu bánh bao Kiều Dục, đeo lên cho cậu bé một cái mũ trùm đầu, sợ gió thổi nhiều làm bé cảm lạnh. Trong khoang thuyền Kiều Hoài Cẩn nói chuyện với Kiều Hân Nhiên thanh âm thỉnh thoảng truyền vào trong tai Kiều Thanh.
“Bây giờ ngươi vẫn còn chưa hứa hôn, bây giờ Thịnh Dương thành đã truyền khắp nơi chuyện của muội và thái tử, điều này có hậu quả gì muội không phải rõ ràng lắm sao?” Kiều Hoài Cẩn nghiêm túc nhìn Kiều Hân Nhiên nói.
“Đại ca, thái tử điện hạ thích Tứ tỷ như vậy, nhất định hắn sẽ thú (cưới) Tứ tỷ làm thái tử phi!” Kiều Hân Nhiên cúi đầu không nói gì, lão ngũ Kiều Hân Vinh hơi bất bình vì nàng ta nói.
“Câm miệng! Cái gì gọi là nhất định sẽ thú? Nữ tử hôn nhân đại sự quan hệ cả đời hạnh phúc, như thế nào có thể tự mình đoán bừa trong lòng còn có may mắn? Trước khi thành thân nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hôn nhân đại sự đều là lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, mấy người các muội đều nhớ kĩ cho ta, nhất là Tứ muội, muội từ nhỏ so với người khác thông minh hơn, đại ca là vì muốn tốt cho các muội.” Kiều Hoài Cẩn ngữ trọng tâm trường(*) nói.
(*) Ngữ trọng tâm trường: lời nói thấm thía
Lúc này Kiều Thanh mới cảm giác được Kiều Hoài Cẩn đối với mình thật sự là quá ôn hòa, đồn đãi Kiều gia đại công tử là nổi danh ở Thịnh Dương thành đoan chính nghiêm cẩn(*), quả nhiên cuối cùng hôm nay Kiều Thanh cũng thấy được. Hơn nữa Kiều Hoài Cẩn cũng thật sự là một lòng vì muội muội suy tính mới có thể nói những lời này, không hổ là một đại ca tốt.
(*) đoan chính nghiêm cẩn: đứng đắn, chặt chẽ cẩn thận
“Đại ca, muội hiểu được, cám ơn đại ca.” Đời này đây là lần đầu tiên Kiều Hân Nhiên bị người nghiêm nghị khiển trách như vậy. Mặc dù trong long hơi không thoải mái, bất quá nàng không phải người ngu, ngược lại nàng hết sức thông minh, tự nhiên biết rõ Kiều Hoài Cẩn là thật tâm vì tốt cho nàng mới có thể nói những lời này.
Lời nói Kiều Hoài Cẩn cũng đánh thức nàng, đột nhiên nàng ý thức được khiến Mạc Lưu Vân thích nàng là không đủ, nàng muốn làm thái tử phi, sẽ phải làm cho Mạc Lưu Vân mau chóng thú nàng, tuổi nàng cũng không còn nhỏ, Mạc Lưu Vân là thái tử, chuyện chung thân của hắn chính hắn cũng không thể toàn quyền làm chủ, cho nên nhất định phải sớm vạch ra mưu đồ mới phải…
Nếu như Kiều Hoài Cẩn biết rõ hắn dùng tâm dạy bảo Kiều Hân Nhiên muốn thận trọng từ lời nói đến việc làm, mấy câu nói khiến Kiều Hân Nhiên quyết định nghĩ cách mau chóng trở thành thái tử phi, nhất định sẽ tức giận đến ngất…
“Hoài Cẩn!” Nghe được một tiếng hô to, Kiều Thanh quay đầu liền nhìn đến cách đó không xa một chiếc thuyền hoa ba nam nhân đang đứng trên mũi thuyền, đúng là ngày ba người cô đụng ở trà quán Thiên Thịnh. Lúc này Tiểu bánh bao Kiều Dục đang ở trong long Kiều Thanh chơi rất vui vẻ, Kiều Hoài Cẩn chiêu một cánh tay với bọn họ, hai chiếc thuyền hoa rất nhanh nhích tới gần.
“Hoài Cẩn qua bên này đi!” Mạc Đông Dương mỉm cười chào hỏi Kiều Hoài Cẩn. Lời nói Kiều Hoài Cẩn dịu dàng xin miễn:“Ta mang theo vài người muội muội đi, ngày hôm nay sẽ không qua.”
Kiều Thanh dựa trên thuyền của mình cũng đi vào buồng nhỏ trên thuyền rồi. Kiều Hoài Cẩn không có ý định đi qua, nhưng là có người muốn đi.
Tiểu bánh bao Kiều Dục đối với Tần Dịch không ngừng quơ bàn tay nhỏ bé, liên thanh kêu: “Thúc thúc! Thúc thúc! Ôm ôm!”
Mạc Bắc Nguyệt ha ha cười một tiếng nói: “Tần đại ca, oa nhi kia hết sức thích huynh đó! Đi đến ôm ngoạn(*) một chút!”
(*) ngoạn: vui đùa
Khóe miệng Tần Dịch rụt rụt nói: “Đừng hồ nháo!” Cái gì ôm tới ngoạn một chút, coi ta như hài tử?
Tựa hồ hôm nay Tiểu bánh bao Kiều Dục dùng hết sức nhất định phải làm cho thúc thúc đối diện kia ôm ôm, Kiều Hoài Cẩn dụ dỗ Dục nhi như thế nào cũng không theo.
Mạc Bắc Nguyệt cười nói: “Kiều đại ca, chính là huynh sang đây đi! Nhóm muội muội của huynh sẽ không có chuyện gì đâu!” Dạo chơi trên hồ mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng Kiều Hoài Cẩn vẫn là ôm hài tử theo chiếc thuyền hoa kia, giữa lúc đó một chiếc thuyền tam bản(*) đi qua, Kiều Thanh nhìn cũng không nói gì. Đứa con trai này của nàng một ít cũng không sợ người lạ, hơn nữa còn yêu thích các thúc thúc cao lớn uy mãnh, Kiều Thanh cũng không muốn làm cho hài tử mất hứng.
(*) thuyền tam bản: 舢舨 – xuồng ba lá, thuyền gỗ xuất xứ Trung Quốc, có đáy tương đối bằng phẳng và dài từ 3,5 đến 4,5 m. Đôi khi dựng những lán nhỏ làm nơi trú tạm trên sông nước. Sử dụng rộng rãi làm phương tiện vận chuyển ở các vùng ven biển và sông nước hay để đánh bắt cá. Thuyền tam bản ít khi đi xa ra biển vì chúng gần như không thể chống chọi được với điều kiện khắc nghiệt. – wiki
Trong khoang thuyền chỉ còn lại bốn người tỷ muội, nhất thời ai cũng đều không nói gì, bầu không khí trầm mặc xuống. Kiều Thanh là không biết rõ muốn nói cái gì với các nàng, Kiều Hân Nhiên đang rơi vào suy nghĩ của chính mình, hai tỷ muội song sinh cũng không nói gì.
“Thất muội, tên gọi của hài tử là gì vậy?” Kiều Hân Du mỉm cười nhìn Kiều Thanh hỏi.
“Gọi Kiều Dục, Dục nhi.” Kiều Thanh nhàn nhạt nói. Chứng kiến Kiều Hân Vinh trừng Kiều Hân Du một cái, Kiều Hân Du cúi đầu không nói gì nữa. Kiều Thanh cũng đã nhìn ra, đối với hai người tỷ muội song sinh này người quyết định mới là Kiều Hân Vinh, tính cách Kiều Hân Vinh hơi cường thế(*), tính tình Kiều Hân Du miên nhuyễn(**), tỷ tỷ quản muội muội, ở chung ngược lại cũng hài hòa.
(*) cường thế: mạnh mẽ
(**) miên nhuyễn: mềm mại
Kiều Thanh lại đến mũi thuyền đi hóng gió, thuyền hoa của Tần Dịch bọn họ đã cách rất xa. Có Kiều Hoài Cẩn ở đấy, nàng không lo lắng Kiều Dục sẽ xảy ra chuyện gì.
—— Lời ngoài mặt ——
Tiểu kịch trường loạn thất bát tao:
Kiều Hoài Cẩn: Ta là đại ca của nữ chính, ta có thật nhiều muội muội, muội muội của ta từng người như hoa như ngọc tài mạo song toàn, xin gọi ta muội khống, cám ơn!
Dân chúng Thịnh Dương Thành: Cái gì kia, tiểu thư Kiều Quốc công phủ là có vài người tài mạo song toàn mỹ danh truyền xa, bất quá cũng không kể cả cái phế vật hoa si kiều thất kia!
Kiều Hoài Cẩn: Dám nói tiểu muội ta là phế vật hoa si! Chờ sau này nàng sáng chói mù mắt các nguwoi đi! Be be(*) ha ha! (^0^)
(*) Be be: tiếng dê kêu
( Du Du nói chuyện tào lao, hoan nghênh nhắn lại đùa giỡn ~)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!