Vương Phi Thần Trộm - Chương 4: Trường An, tương phùng với cố nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Vương Phi Thần Trộm


Chương 4: Trường An, tương phùng với cố nhân


Thêm một tháng nữa trôi qua, không biết có phải vì các sư phụ được mời đến phủ nhà họ Ngọc quá đỗi lợi hại hay do ta tư chất thông minh mà mới có hai tháng, ta đã bắt đầu thông hiểu đôi chút về cầm kì thi họa. Mấy thứ như “Tứ thư ngũ kinh”, ta cũng đã đọc thuộc kha khá. Nói tóm lại, hiện giờ dưới ánh mắt của người ngoài, ta đích thực đã trở thành một thiên kim tiểu thư đúng mực. Bởi vậy những ngày tiếp theo, cuộc sống của ta cũng trở nên dễ chịu và thoải mái hơn. Bây giờ, ta thậm chí còn có thể ra khỏi phủ.

“Tiểu thư, người thực sự càng lúc càng xinh đẹp! Người có nhận thấy tất cả mọi người trên con đường này đều đang nhìn người không?” Tiểu Thúy lắc nhẹ tay ta rồi lên tiếng thì thầm.

“Em có chắc rằng họ không nhìn vào bông hoa mẫu đơn trên đầu ta đấy chứ?” Lúc này, trên đầu ta đang cài một bông hoa mẫu đơn. Đám ruồi, muỗi rồi ong đều đang tụ tập trên đó. Tiểu Thúy nói đây là kiểu trang điểm mà trước kia ta đặc biệt yêu thích, lại còn nói chỉ có hoa tươi mới xứng với làn da trắng muốt của ta… Nghe Tiểu Thúy nói, ta không khỏi rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà.

Món hời lớn nhất khi làm thiên kim tiểu thư chính là được đi dạo phố, mệt rồi thì ngồi kiệu, thích thứ gì đều có thể mua, hay lấy kẹo hồ lô của người ta mà không còn bị đuổi theo khắp phố, bởi vì nha đầu thân thiết Tiểu Thúy sẽ trả tiền thay cho. Ngẩng đầu đi về chỗ mình ăn xin trước kia, ta đột nhiên nhận ra thân phận của bản thân đã cao quý hơn nhiều.

“Tiểu thư, xin hãy thương xót cho tiểu nhân, tiểu nhân ba tuổi phụ thân chết, bốn tuổi mẫu thân qua đời, năm tuổi ca ca ra đi, sáu tuổi lại mất tỷ tỷ, bảy tuổi bị bán tới Trường An, lên tám tuổi người chủ cũng chết, vậy nên giờ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, ba bữa không no…” Vừa mới đi sang con đường phía Tây, bất ngờ có mấy đứa trẻ xông ra ôm chặt lấy chân ta, chúng khóc lóc kêu than, rồi còn lâu hết nước mắt, nước mũi vào váy của ta.

Ta nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhóc dưới chân mình, nhất thời không nói được lời nào.

“Ây da, đừng có ôm lấy tiểu thư nhà ta, số bạc vụn này cho các ngươi đi mua đồ ăn đấy.” Tiểu Thúy dường như sợ ta tức giận, nhanh chóng lấy chút bạc trong người ra. Bọn trẻ vừa nhìn thấy bạc vụn, cội vàng chộp lấy rồi chạy biến đi ngay.

“Tiểu thư, bọn chúng đáng thương quá! Đại Kỳ chúng ta xưa nay quốc thái dân an, làm sao có chuyện dưới chân thiên tử, ngay tại kinh thành Trường An lại có nhiều đứa trẻ đói cơm đi xin ăn thế này?” Tiểu Thúy chu miệng, nước mắt long lanh. Ta im lặng, trong lòng thầm nghĩ, một người từ nhỏ lớn lên trong một gia đình phú quý, cho dù là nha hoàn, cũng không thể hiểu được những chuyện mà ta đã trải qua, càng không thể nhận ra đám nhóc vừa rồi đã lừa mình. Ta vỗ nhẹ lên phần váy bị đám nhóc con làm bẩn khi nãy, nghĩ thầm, kiểu gì cũng phải tính sổ với bọn nhóc tinh ranh này mới được.

“Tiểu thư, không xong rồi! Ngân lượng của chúng ta mất hết rồi.” Chưa đi được vài bước, Tiểu Thúy liền hét lên hoảng hốt. Hầy, lúc nãy chúng ta bijddasm nhóc con ăn mày đó vây quanh, ôm chặt lấy chân, có muốn giữ lại ngân lượng cũng khó!

“Tiểu thư, phải làm thế nào đây, chúng ta có nên báo quan không?”

“Báo quan? Không cần, không cần đâu. Em cứ quay về trước đi, ta tự sẽ có cách.” Ta vỗ ngực đầy tự tin. Ít nhiều gì thì đám nhóc con tinh ranh đó cũng do ta một tay đào tạo. Nếu ngay đến bọn chúng mà ta cũng không xử lí được, thì ta sẽ cảm thấy rất xấu hổ với hai chữ “thần trộm.”

“Thế nhưng, tiểu thư… việc này…”

“Việc này cái gì? Em muốn để phu nhân biết mình đã làm mất tiền sao? Mau quay về đi, nếu có người đến tìm, thì cứ nói ta đang ngủ trưa. Ta sẽ về sớm thôi.” Ta giục Tiểu Thúy, sau đó, nhanh chóng trốn vào một góc khuất trong ngõ.

***

“Đã nói rằng mỗi người một nửa, mau đưa ra đây.”

“Túi tiền này rõ ràng là do ta trộm được, bảo ngươi trộm của “hoa mẫu đơn”, kết quả ngươi chẳng lấy được một xu nào hết.”

“Ta rút kiểu gì cũng không được vì “hoa mẫu đơn” đó nắm túi tiền rất chặt. Ngươi đừng tưởng người đó trông giống cô ngốc, thực ra người đó tinh nhanh mà cổ quái lắm! Có bản lĩnh, lần sau ngươi hãy trộm của cô ta đi!”

Cái gì? Dám nói ta là cô ngốc, có phải bà cố ta lâu ngày chưa cho mấy đứa một trận không? Ta đứng bên ngoài, nghe vậy tức giận vô cùng, liền vén tay áo định xông vào bên trong.

Bỗng một tiếng rên khẽ vang lên, sắc mặt mấy đứa tức thì trắng nhợt, tất cả đồng loạt xông vào góc sâu của ngôi miếu đổ nát. Bên trong miếu có người? Mấy tên nhóc này nhân lúc ta không có ở đây, dám làm bừa làm vậy, chúng phải biết đó là góc phòng quý tộc trong ngôi miếu hoang này và nó chỉ thuộc về ta. Phải chăng, bọn chúng đã cho tên ăn mày khác thuê lại? Mới nghĩ tới đây, ta tức thì bốc hỏa, xông thẳng vào trong ngôi miếu. Nếu biết tên khốn kiếp nào ngủ ở chỗ mình, ta nhất định sẽ xé hắn thành tám mảnh rồi đem cho dã thú ăn!

“Ai thế? Á! “Hoa mẫu đơn”, toi rồi, chạy mau!” Vừa đẩy cửa ra, một đứa nhìn thấy ta, vô cùng kinh ngạc, hét toáng lên. Sau đó nó tóm lấy túi tiền định chạy, trong khi những đứa còn lại, hốt hoảng chạy tới chạy lui tìm chỗ trốn như một lũ chuột nhắt. Ngay lúc đó, ta tay trái chặn một đứa, tay phải xách một đứa, chân trái trói một đứa, còn chân phải đá một đứa… không lâu sau, bốn đứa nhóc con đã nằm xếp hàng gọn ghẽ trước mặt.

“Ngươi… ngươi… ngươi làm sao mà biết được chúng ta sẽ trốn đi đâu?”

“Qua Qua, Quả Quả, Hoa Hoa, Thảo Thảo. Bốn tên nhóc các ngươi định làm gì, ta đây lại còn không biết sao? Nếu không phải ta cố ý để các ngươi trộm đồ, dựa vào kĩ thuật mèo hen gà xù của mấy đứa mà cũng đòi trộm được tiền sao? Đã thế khóc lóc gì mà chẳng giống chút nào. Ai dạy các ngươi ăn trộm không được thì liền cướp? Ta đã không ra tay thì thôi, lại còn dám hỗn láo. Có tin ta bắt mấy đứa đi báo quan không? Đại tỷ đây vốn là thần trộm lợi hại, không ngờ các ngươi chẳng học được chút bản lĩnh nào từ ta hết.” Ta ngồi bệt xuống chiếc chiếu, mở miệng phê bình từng đứa một.

Bọn chúng nhìn ta, miệng từ tròn đến há hốc, to đến mức nhét vừa cả quả trứng gà. Sau cùng, tất cả đều nhìn chăm chăm về phía ta, đồng thanh lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai? Ta đánh hết một lượt mấy đứa rồi mà vẫn chưa nhận ra hay sao?” Ta tiện tay lấy chiếc chổi đặt đằng sau tượng Phật, tẩn cho bọn chúng một trận nữa.

“Hung dữ!” Qua Qua khóc lóc gào thét.

“Đanh đá!” Quả Quả hãi hùng kết luận.

“Mẫu dạ xoa!” Hoa Hoa tiếp tục bổ sung.

“Tất cả những tính cách này đều là đặc điểm của tỷ ấy… vậy đây là…” Thảo Thảo nhìn ta đầy kinh hãi.

“Lão đại!” Cả bốn đứa thét lên đầy thảm thiết, khiến căn miếu hoang như gặp phải một cơn đại chấn. Cuối cùng chúng uất ức đứng chụm lại với nhau, trông chẳng khác nào bốn con chó con bị bỏ rơi, nhìn ta đầy thương cảm.

“Lão… lão… lão đại, chúng đệ đã định bán thân để chôn người… thế nhưng Ngọc Thừa tướng đã đem thi thể của người cho chó ăn…” Qua Qua đưa lời giải thích.

“Lão… lão… lão đại… chúng đệ còn định đốt ít tiền vàng xuống cho người dùng, nhưng lại nghĩ khản năng thần trộm của người lợi hại, đốt tiền xuống cho người dùng chẳng phải là sỉ nhục bản lĩnh của người sao? Vì thế, bọn đệ cho rằng người sống dưới địa phủ rất tốt, cho nên đã từ bỏ ý định.” Quả Quả lanh lợi giải thích hết mọi chuyện, đám còn lại gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình. Nhìn dáng vẻ tinh ranh của đám tiểu quỷ, thực có nét khá giống với tác phong của ta, có điều, diễn xuất của chúng vẫn còn rất non kém.

“Lão đại, chúng đệ vì muốn phát huy truyền thống tốt đẹp của người, dũng cảm trước khó khăn, cho nên mới làm bậy trên đầu thái tuế, không ngờ lại thành ra trộm đồ của người.”

Lúc này, ta đang ngồi trên chiếu cắn hạt dưa, nghe Thảo Thảo tổng kết mọi việc. Tóm lại đám trẻ chỉ muốn bào chữa cho bản thân ý là bọn chúng không hề làm sai, vì vậy không đáng bị phạt. Khi ta cắn đến hạt dưa cuối cùng, bốn đứa Qua Qua, Quả Quả, Hoa Hoa, Thảo Thảo đều sán đến trước mặt, đợi chờ phán xét. Ta đưa tay cốc lần lượt lên đầu bọn chúng khiến đám nhóc nhăn mặt, đưa tay xoa đầu, rụt cổ.

“Ta tạm thời không chấp nhặt việc các ngươi trộm túi tiền của ta, nhưng là đứa nào to gan lớn mật, để người khác ngủ trên chiếu của ta vậy?” Ta chỉ về phía chiếc chiếu cũ nát trong góc căn miếu hoang.

“Lão đại, giúp người vốn là chuyện đáng làm, đáng vui mà.”

“Lão đại, cứu một mạng người hơn xây nhiều ngọn tháp.”

“Mau đứng gọn sang một bên cho ta!” Rốt cuộc là người nào mà bọn chúng lại bảo vệ đến vậy, ta “chết” chưa được bao lâu, vậy mà đã có người còn quan trọng hơn cả lão đại của bọn chúng à! Ta tức giận đùng đùng xông vào phía đó. Trước mắt ta là một người đang nằm co ro, toàn thân được che bằng bộ y phục rách rưới, hình như bị thương rất nặng, vết máu thâm đen, tóc tai rối tung, rối bù đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Nhìn lồng ngực đang thở phập phồng của người đó, ta liền nhận ra đây là một cô nương. Ta cúi người, khẽ vén đám tóc cô ta sang một bên. Vào lúc nhìn rõ khuôn mặt của nàng, tức thì ta thở hắt ra. Nếu Ngọc Phiến Nhi là một tuyệt đại giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, thì người con gái này chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.

Nàng nhắm nghiền mắt, đôi môi mím chặt trông cực kỳ đau đớn. Hai tay nàng nắm chặt, trắng bệch không còn chút sắc máu. Đôi lông mi khẽ rung, như hai cánh bướm bị thương. Khuôn mặt trắng như ngọc tạc, không còn chút sức. Cho dù tình cảnh lúc này thê thảm, lại đang nằm trong đống rơm rạ xấu xí, nhưng khí chất cao quý hơn người, cùng nét đẹp toát lên từ cơ thể nàng khiến người đối diện là ta cũng phải nín thở.

“Lúc Cầm ca ca đưa tỷ ấy về đây, tỷ ấy gần như đã tắc thở. Chúng đệ từ trước đến nay chưa từng thấy Cầm ca ca giúp người như vậy bao giờ.” Quả Quả nhìn về phía ta, thận trọng lên tiếng.

“Đệ nói gì, Cầm… huynh ấy đã đưa nàng ta về đây?” Vừa nghe đến cái tên này, lòng ta đột nhiên mềm lại, hai đầu mày bất giác nhíu chặt.

Cầm, đó là chàng trai mà một năm trước được ta “nhặt” về. Ta còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã có cảm giác kinh ngạc như khi nhìn thấy người con gái này hôm nay vậy. Khi ta gặp chàng, chàng đang nằm ngất giữa đồng tuyết trắng mênh mông. Lúc đó ta đã quyết định kéo chàng về căn miếu hoang, sau đó thì tìm thấy một tấm ngọc bội trên người chàng. Trên tấm ngọc bội có khắc hai chữ: “Thức Cầm.” Ta liền nghĩ đó chính là tên chàng. Từ đó, mọi người cũng quen dần mà gọi chàng bằng cái tên đó. Sau khi tỉnh dậy, chàng bị mất trí nhớ, thậm chí còn chẳng biết bản thân mình là ai, cũng không biết tại sao lại bị thương nặng đến vậy. Khi ấy, đôi mắt chàng mơ màng, thế nhưng lại đặc biệt tĩnh lặng. Đôi mắt đó khiến trái tim ta đột nhiên rung động lạ thường.

“Vậy huynh ấy đâu?” Nhìn người con gái đang ngủ thiếp đi, ta bỗng thấy vô cùng khó chịu.

“Ca ca đi mua thuốc cho vị tỷ tỷ này rồi.”

“Mua thuốc? Tên tiểu tử này lấy tiền đau ra chứ? Mẹ kiếp, chẳng lẽ chàng dám dùng số bạc trước kia ta ăn trộm để mua thuốc cho người con gái này?”

“Cầm ca ca không phải còn có một miếng ngọc bội sao? Huynh ấy đã đem cầm nó rồi.”

“Cái gì?” Ta cực kì kinh ngạc, rồi đột nhiên cảm thấy đặc biệt tức giận. Đó vốn là vật lưu giữ kí ức duy nhất của chàng. Cái tên này, không ngờ chỉ vì một người con gái không quen mà đem cầm cả bảo bối.

***

Thời gian vừa rồi vì đã quen với cuộc sống sung sướng, nên giờ ta có chút không quen với không khí lạnh giá, ẩm mốc trong căn miếu hoang lúc này. Màn đêm vừa buông từng đợt gió lạnh thổi tới khiến ngọn lửa không ngừng nhảy múa, hình thù như những chú kiến nghịch ngợm chạy loạn không ngừng.

Ta vẫn nhớ những đường vân rõ nét trong lòng bàn tay của Cầm, kiên định mà mạnh mẽ. Đó chính là bàn tay cầm kiếm, nhưng lại chưa từng trải qua cuộc sống lao động vất vả. Đâu như bàn tay của ta, chai sạn gồ ghề.

Lúc đó, chàng bị thương rất nặng, ta thậm chí đã nhường y phục của mình để chàng mặc phòng lạnh. Đôi môi chàng tuyệt đẹp nhất là những lúc cố gắng nhịn đau. Đôi môi ấy mím chặt không hề bật lên tiếng kêu nào. Chỉ nhìn chàng thế thôi cũng đủ khiến ta đau lòng vô hạn. Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta biết chàng không phải người thường. Chàng có khí chất cao quý toát ra từ cốt tủy, là thứ khí chất mà không phải ai cũng dễ dàng có được. Khi chàng tỉnh dậy, ta hỏi chuyện trước đây nhưng chàng nói không biết. Ta tức giận cầm miếng ngọc bội khắc chữ “Thức Cầm” của chàng đi nhờ người ta dạy cho cách đọc. Cũng vì để hiểu được hai chữ này, ta thậm chí còn bị con chó của nhà họ đuổi theo suốt ba con đường lớn.

Một thời gian sau, vết thương dần bình phục, chàng quyết định ở lại đây luôn. Từ đó chúng ta cùng nhau đi xin ăn, cùng nhau ăn trộm, cùng nhau chạy trốn. Tuy rằng tính cách chàng rất trầm, không thích nói nhiều, thế nhưng ta thực sự thích cảm giác được ở bên chàng. Ta không biết thứ cảm giác này được gọi là gì, chỉ cảm thấy khi ở cùng người có khí chất cao quý như chàng, bản thân ta cũng không còn là người thấp hèn bị người khác coi thường nữa. Trước kia ta đã từng nuôi hi vọng, nếu như chàng vĩnh viễn không phục hồi trí nhớ, thì chúng ta có thể sống như vậy đến hết cuộc đời.

Thế nhưng… bây giờ…

“Lão đại, bây giờ đệ mới hiểu thế nào được gọi là “tái ông thất mã, chim yến được phúc” rồi. Tỷ nhìn xem, chẳng phải chúng ta đang cùng nhau hưởng phúc sao?” Tiếng gọi “lão đại” khiến ta tức thì sực tỉnh. Hoa Hoa nheo đôi mắt lại, cái miệng chúm chím, tán dương ta bằng ánh mắt hân hoan. Sau đó, nó lại ngồi xuống, ăn bánh nướng cùng mấy đứa kia. Hóa ra ta đã ở lại nơi này cùng đám nhóc từ sáng tới tối khuya lúc nào không biết. Sau rồi ta liền đưa cho bốn đứa trẻ chút bạc vụn, để chúng đi mua một ít y phục dày dặn, tiện đó mua luôn đồ ăn.

“Nếu đã không biết thì đừng nói, câu đó phải là “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc”* mới đúng.” Ta liền cất lời mắng mỏ.

(*) ông già ở biên ải mất ngựa, há chẳng phải là điều may? (Phong: ta cảm thấy câu này dịch giả dịch có vấn đề hay sao ý, Tái ông rõ ràng là ông lão họ Tái trong câu chuyện Tái ông mất ngựa mà??)

“Lão đại, đây chẳng phải là câu mà tỷ vẫn dạy hay sao?”

“Ăn nói linh tinh gì thế, ta mà là loại người thiếu hiểu biết vậy sao?” Ta hoang mang, cầm chổi lên định đánh chúng, nhưng nghĩ một hồi lại hạ xuống. Xem ra, cuộc huấn luyện ma quỷ tại phủ nhà họ Ngọc thực sự có tác dụng, bởi nó đã khiến một người nửa chữ không biết như ta thành một thiên kim tiểu thư tri thư đạt lễ.

“Lão đại, sau khi tỷ chết, không ngờ lại trở nên xinh đẹp hơn, tỷ bây giờ thực sự giống như một quả trứng đã bóc vỏ.” Quả Quả đưa lời khen.

“Vậy còn trước kia thì sao?” Ta cho rằng khuôn mặt của mình lúc trước cũng không đến nỗi quá tệ.

“Thì giống như là gà mái đã đẻ trứng… ây da, lão đại, tại sao tỷ lại đánh đệ hả?”

Quá đáng! Thật không ngờ bọn chúng nói Ngọc Phiến Nhi là quả trứng, trong khi ta chỉ là gà mái đẻ trứng thôi. Ta không đánh mấy đứa nhóc con này mới là lạ.

***

Sau một canh giờ thẩm vấn lũ nhóc, ta đại khái cũng đã hiểu được cuộc sống của chúng trong những ngày thiếu vắng mình như thế nào. Tóm lại, sau khi biết ta bị thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng bóp cổ chết. Hoa Hoa và Quả Quả đã định bán thân chôn ta, có điều vì không tìm được thi thể, nên chúng đành phải từ bỏ ý định. Thay vào đó, bọn chúng tưởng nhớ ta bằng cách phát huy tinh thần, tiếp tục đi trộm tiền của kẻ giàu. Vào tháng mà ta xảy ra chuyện, Thức Cầm vừa hay rời khỏi thành Trường An, nên chàng hoàn toàn không hề biết ta đã chết. Sau khi quay về, chàng đem theo người con gái xinh đẹp này, một lòng một dạ chăm sóc nàng ta, thậm chí, quên luôn cả việc hỏi đến chuyện của ta.

Ta bất giác cảm thấy trái tim mình đau nhói, nhưng lại chẳng thể nói rõ được cảm giác đau đớn đó bắt nguồn từ đâu. Không cam tâm ta liền dùng chiếc gậy chọc vào một tổ kiến vừa mới phát hiện. Lúc này, bốn đứa nhóc vừa ăn xong bánh nướng đang liếm láp mấy ngón tay của mình. Bọn chúng trông đen đúa, bẩn thỉu như vừa mới chui ra từ mỏ than vậy. Ta nghĩ lại, mấy tháng trước, bản thân chắc cũng chẳng khác gì bọn chúng. Móng tay vừa dài vừa bển, đầu bù tóc rối, lại còn thường xuyên ăn phần cơm thừa mà người ta vứt đi. Mỗi ngàu chúng ta đều ngồi bên nhau bốc phét tán gẫu. Nghĩ tới đó ta lại đưa mắt nhìn về chỗ nằm quen thuộc của mình. Cho dù hiện tại người đó thê thẩm đến độ nào, nhưng chẳng hề mất đi vẻ thiên hương quốc sắc.

Nếu ta mà là đàn ông, nhất định không bao giờ thích một người con gái ăn mày bẩn thỉu, đen đủi. Nghĩ đến đây trong ta ngập tràn cảm giác bí bách, khó chịu. Chiếc gậy trong tay càng ngoáy mạnh hơn, khiến đám kiến dưới chân hoảng hốt chạy loạn.

“Lão đại một khi không vui là lại trút giận lên đám động vật bé nhỏ, yếu đuối.” Qua Qua khẽ khàng lên tiếng.

“Đám kiến thật đáng thương, làm láng giềng của lão đại thực sự là đen đủi!” Quả Quả ngồi bên đưa lời than thở.

“Á…” Tiếng rên khẽ phát ra từ phía trong, nàng ta… nàng ta đã tỉnh lại? Ta vứt chiếc gậy sang một bên, vỗ tay phủi bụi, rồi lau vào gấu váy. Sau khi nhận thấy bản thân đã sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, ta mới bước lại gần.

Người con gái đó quả nhiên đã tỉnh. Sắc mặt nàng ta trắng bệch. Cố gắng lắm nàng ta mới có thể chống người ngồi dậy. Cất giọng khàn khàn, nàng ta lên tiếng hỏi: “Là… các ngươi đã cứu ta sao?”

“Là Cầm ca ca của chúng ta… Ây da, lão đại, tại sao tỷ lại đánh đệ?” Hoa Hoa còn chưa nói hết câu, ta liền đưa tay ra sau, đấm cho thằng bé một quyền để nó ngậm miệng.

“Là chúng ta đã cứu nàng. Cô nương, xin hỏi tên họ là gì?” Ta cất lời hỏi với vẻ mặt đầy quan tâm.

“Các người cứ gọi ta là Thức Cầm.”

“Thức… Á! Lão đại, tại sao lần nào tỷ cũng đánh đệ đúng vào một chỗ vậy?” Hoa Hoa đưa tay xoa bên mặt bị đánh sưng lên, đau khổ kêu than.

“Hi hi, Thức Cầm cô nương, biết phải kể từ đâu đây. Cô nương biết không, lúc chúng ta phát hiện ra, cô đang nằm trong vũng máu. Dù không biết thân phận thực sự của cô là gì, nhưng chúng ta vẫn hết lòng cứu sống cô nương. Thế nhưng, kể từ khi cứu cô đến nay, thường xuyên có những người lai lịch bất minh xông vào căn miếu hoang của chúng ta… vì thế chúng ta đã phải chuyển từ căn miếu này sang căn miếu khác, sau cùng đành ở lại chỗ này. Hầy… cô nương thấy đó, bây giờ bốn đệ đệ của ta, đứa lớn mới được mười một, đứa nhỏ thì vừa lên sáu… Có điều, cô nương xin cứ an tâm, cùng lắm là cả năm người chúng ta bị giết, chứ nhất định không thể không thu nhận cô nương, bảo vệ cô nương.” Ta cứ nói mãi, sau cùng giọng nói cao vút cả lên, tiện thể quay đầu nhìn bốn đứa nhóc kia hết sức tình cảm. Lúc này lũ nhóc đang nhìn màn biểu diễn cảm động của ta bằng ánh mắt tràn ngập sự thán phục.

“Ân cứu mạng khó cất thành lời, các vị an tâm, ta quyết sẽ không ở lại đây để liên lụy đến mọi người đâu.” Vị cô nương này hiểu chuyện rất nhanh, ta nói đến mức này rồi, nàng ta chắc không dám ở lại thêm nữa. Có điều, nàng ấy nói mình tên là Thức Cầm, lẽ nào miếng ngọc bội mà ta tìm thấy trên người Cầm năm đó chính là của nàng ấy sao? Hừm, nhất định họ là một đôi trời sinh, nhưng ta quyết phá đôi uyên ương này bằng được.

“Tỷ tỷ, vết thương của tỷ nặng như vậy, hay là cứ ở lại đây… Á! Lão đại, khi đánh đệ, tỷ có thể nhẹ tay một chút không?” Hoa Hoa lại kêu lên đầy thảm thiết.

“Cô nương, trời không còn sớm nữa, nhân lúc chưa tối hẳn, cô hãy mau lên dường nếu không một khi bị kẻ thù phát hiện thì chết đấy. Chúng ta ở lại đây sẽ tận lực che giấu tung tích cho cô, cho dù bọn họ có giết, ta cũng quyết không nói cho chúng biết cô nương chạy về hướng nào.” Ta lại dõng dạc lên tiếng khuyên nhủ nàng ta. “Mau đi đi, đừng có quay lại đây nữa, nhân lúc còn sớm hãy đi đi! Đi càng xa càng tốt!”

“Muội muội hiệp nghĩa như vậy, Thức Cầm xin cảm tạ, ân cứu mạng sau này chắc chắn sẽ báo đáp. Nếu lần này may mắn thoát chết, ta sẽ quay về Vọng Nguyệt Lâu, sau này có việc gì cần, muội muội cứ đến đó tìm ta nhé!” Nói rồi nàng ta khó nhọc chống người dậy, loạng choạng men theo bờ tường, bước ra ngoài cửa miếu. Nhìn dáng vẻ tiều tụy, thê thảm của nàng ấy, ta cảm thấy có chút không nhẫn tâm, thế nhưng cứ nghĩ đến việc nàng có mối quan hệ lằng nhằng cùng tên đàn ông khốn kia, ta lại dằn lòng. Mãi cho tới khi bóng của nàng dần biến mất trong ánh trăng, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng ta đã giải quyết xong mọi chuyện. Vọng Nguyệt Lâu? Đó là đâu chứ, sao ta chưa bao giờ nghe nói đến. Ngọc Phiến Nhi ta cần đến sự giúp đỡ của nàng ta sao? Nực cười!

Sau khi đuổi được người con gái tuyệt sắc, kì bí kia đi, ta mới thấy an lòng. Hóa ra, Cầm không phải tên là Thức Cầm. Thức Cầm là tên của người con gái đó. Còn chàng chỉ là mang theo miếng ngọc bội có khắc tên nàng ta trên người mà thôi.

“Chưa chắc đã là do nàng ta tặng, nói không chừng là huynh ấy đã ăn cắp miếng ngọc bội của nàng ta thì sao? Có lẽ hai người họ thực sự chẳng có quan hệ gì.” Ta tự nhủ thầm để an ủi bản thân.

“Lão đại, tỷ cho rằng ai cũng giống mình cả ngày chỉ biết ăn cắp, ăn trộm hay sao?” Hoa Hoa nãy bị ta đánh đến mức bực bội, giờ hớn hở cãi lại một câu. Lần đầu tiên, ta thấy đám nhóc con bộc lộ vẻ chán nản, mất hết cả tinh thần, cứ như thể không nỡ để mỹ nhân kia rời đi vậy.

“Ăn cắp ăn trộm thì đã sao, đệ có biết đó là nghề đòi hỏi phải có rất nhiều kĩ thuật kết hợp cùng sự khéo léo không? Có nghề nào vừa có tính thách thức lại vừa có tiền đồ như ăn trộm nào? Cổ Thượng Tảo Thời Thiên* các đệ có biết không? Đó chính là vị tiền bối nổi tiếng của chúng ta đó. Đã đọc qua “Sử kí”chưa hả? Những câu chuyện trộm gà trộm chó sở dĩ có thể nổi tiếng toàn thiên hạ chính là nhờ trong đó có viết về ăn trộm! Mấy đứa các đệ hãy nghe rõ đây, tất cả mọi kẻ trộm có kí tưởng, có hoài bão, luôn luôn đặt sự nghiệp của bản thân lên vị trí hàng đầu, đều đáng để mọi người tôn trọng và kính nể.”

(*) Thời Thiên là vị thủ lĩnh thứ 107 trong số 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc. Thời còn trẻ là một thần trộm, nên có biệt hiệu là Cổ Thượng Tảo, nghĩa là nhanh thoăn thoắt như con sâu bật trên mặt trống.

“Lão đại, một kẻ trộm thì có lí tưởng và hoài bão gì chứ?”

“Cướp đồ bị tù, cướp quyền, cướp nước lại thành chư hầu, vương tử. Từ cướp đồ trở thành cướp nước, đây chính là hoài bão lớn nhất của chúng ta. Người ta thường nói, không trộm nhỏ sao trộm nổi thiên hạ, cho nên ta vẫn phải tiếp tục sự nghiệp trộm cắp. Các đệ nên cảm thấy tự hào bởi mình là một kẻ trộm. Hiện nay chúng ta mới là ăn cắp vặt, sau này nhất định sẽ có thể cướp nước.” Đúng lúc ta vừa dứt lời, trên trời bỗng vang lên một tiếng sấm dữ dội, khiến ta sợ phát khiếp. Ông trời, ta chỉ ăn nói tùy tiện thôi mà, thực ra thì ta nói cướp nước chỉ là nói cướp cái móc câu của quốc gia thôi, xin ngài đừng trừng phạt ta!

“Bây giờ ta phải quay về phủ rồi, ngày mai các đệ phải tập trung tại đây, ta nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ cho các đệ.” Ta nhìn thời tiết đang thay đổi chóng mặt bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, đừng có mưa chứ!”

“Hình như gần đây, tỷ ấy hiểu biết thêm rất nhiều điều, tất cả những lời tỷ ấy nói ta không hiểu.” Mấy đứa Hoa Hoa, Quả Quả bắt đầu bàn luận xôn xao, còn ta thì đắc ý bước ra khỏi căn miếu hoang. Ngày mai chắc chắn ta sẽ cho chúng một bài học nên thân mới được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN