Vượt Qua Bão Giông
Phần 17
Cô gái kia mặc một bộ vest công sở hàng cao cấp, đeo một chiếc túi hàng hiệu, cả người toát ra khí thế của một người phụ nữ vừa thành đạt vừa có tiền. Cô ấy khẽ gật đầu với Dương nhưng ánh mắt lại dán lên người tôi giống như đang dò xét điều gì đó, có lẽ là đang âm thầm đánh giá bản thân tôi. Tôi cũng biết ý nên đứng dậy nói:
– Chào chị ạ.
– Ừ… Ai đây nhỉ? Nhìn lạ thế?
– Em là trợ lý của sếp Việt ạ.
– À… à. Đúng là lâu rồi không đến Nam Việt, không biết anh Việt tuyển thêm trợ lý.
Chị Hà nói xong thì rảo bước đi lại gần giường, rất tự nhiên ngồi xuống rồi nắm lấy tay Việt:
– Sao bị thế này mà không thông báo cho em?
– Mấy chuyện nhỏ này không cần thiết phải phiền phức thế.
Nghe bọn họ nói đến đây thì Dương kéo áo tôi đi ra khỏi phòng, tỏ ý muốn tôi nhường lại không gian cho Việt và Hà nói chuyện.
Trong lúc chờ bọn họ, hai chúng tôi tự pha hai ly café rồi ra ngoài hành lang đứng. Tôi có cảm giác cô gái tên Hà này có quan hệ “trên mức thân thiết” với Việt nên chủ động hỏi Dương:
– Chị ấy là ai thế anh? Nhìn đẹp thật đấy.
– Người yêu cũ của sếp.
– Hả?
Dương uống một ngụm café rồi cười hì hì:
– Đẹp đúng không?
– Vâng. Đẹp, nhìn sang trọng nữa.
– Bà ấy xuất thân con nhà giàu mà. Giàu từ trong trứng nước luôn đấy. Bố là chủ tịch HĐQT, còn bà ấy là CEO của công ty Hoàn Vũ. Ngày xưa bà ấy với sếp quen nhau, nhưng đến giờ thì chia tay rồi.
– À. Chẳng trách em chưa gặp chị ấy ở công ty bao giờ. Nhưng người yêu cũ nằm viện mà vẫn đến thăm thế này, chứng tỏ quan hệ của hai người sau chia tay cũng không tệ anh nhỉ?
– Bà ấy vẫn yêu sếp lắm. Nhưng chẳng hiểu sao sếp nhà mình lại thôi. Anh thấy chị Hà vừa có tiền lại vừa có quyền, hợp với sếp cực kỳ. Hai người mà lấy nhau thì sếp mình như hổ mọc thêm cánh luôn, thuận lợi đủ đường ấy. Sếp chia tay chị ấy mà anh cứ tiếc mãi.
– Vâng. Biết đâu sau lần này lại có cơ hội quay lại thì sao? Kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.
– Ừ, anh cũng mong thế. Thế nên mới kéo em ra đây cho hai người đó có không gian riêng đấy.
Tôi cười cười, không muốn nói thêm vấn đề này nữa nên chỉ đứng lặng lẽ uống café trong ly mình.
Chẳng biết sao tự nhiên trong lòng tôi lại thấy hơi khó chịu, không hẳn là ganh tị nhưng cứ thấy hụt hẫng làm sao ấy. Có lẽ vì tôi thấy xuất thân của tôi và chị Hà khá giống nhau, nhưng về khí chất và địa vị thì tôi thua kém hơn chị ấy nhiều nên mới có cảm giác như vậy.
Tôi cũng là phụ nữ bình thường, cũng có những sân si tầm thường của đời người thôi, chắc không phải vì tôi ghen vì chị ta là người yêu cũ của Việt đâu, phải không?
Đứng ngoài hành lang hơn một tiếng thì tôi với Dương mới quay lại phòng bệnh, lúc này chị Hà chưa đi mà vẫn ngồi bên giường gọt hoa quả cho Việt. Thấy bọn tôi vào, anh ta định nói gì đó nhưng Dương lại chủ động lên tiếng trước:
– Chị Hà hôm nay có bận không?
– Không, hôm nay chủ nhật chị rỗi cả ngày. Đang định ở đây chăm sếp em luôn đây. Hai người mấy hôm nay vất vả lắm rồi đúng không?
– Không, ở đây phòng dịch vụ nên có vất vả gì đâu. Nhưng mà có chị ở đây chăm sếp rồi nên bọn em tranh thủ về rồi lúc khác lại vào nhé. Đông người cũng chỉ chừng ấy việc, mình chị lo cho sếp chắc được chứ ạ?
– Ừ, hai người về nghỉ ngơi đi, chị chăm anh Việt cho. Gì chứ cứ giao anh ấy vào tay chị thì yên tâm tuyệt đối nhé.
– Vâng, thế chị chăm anh ấy giúp bọn em nhé.
– Ừ. Cứ về đi em.
Tôi thấy sắc mặt Việt có vẻ không vui nhưng anh ta không nói gì mà chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình thường khi anh ta tỏ thái độ như thế, tôi sẽ đi lại giường hỏi anh ta cần gì hay muốn gì để tôi biết đường gọi y tá, nhưng lần này có bà Hà ở đây nên tôi nghĩ mình chẳng còn lý do gì ở lại nữa, dù sao đã có chị ấy lo nên tôi cũng chào hỏi xong thì cầm túi xách đi về.
Trên đường về, Dương cứ hồ hởi bảo với tôi:
– Em thấy anh thông minh chưa? Tạo cơ hội hơi bị ngon lành cho đôi trẻ nhé.
– Vâng. Thế tối nay mình không cần đến thăm anh Việt nữa hả anh?
– Không, có chị Hà rồi, mình người ngoài sao chăm sếp tốt bằng người yêu được. Tối nay chị Hà ở lại với sếp thì kiểu gì cũng phải ngủ cùng giường cho mà xem. Mà thế thì kiểu gì chả “bén” em nhỉ?
– Vâng. Thế mấy hôm nay anh ở lại trông sếp thì anh ngủ ở đâu?
– Anh ngủ ở ghế. Sếp với anh làm việc với nhau bao nhiêu năm rồi, thân thiết như anh em trong nhà luôn đấy. Nhưng sếp mình có cái bệnh không thích đụng vào người của người khác, như gã Antony kia hôm trước gặp cứ dang tay đòi ôm mà sếp chẳng đá ra đấy thôi. Thế nên anh có dám nằm cạnh sếp đâu.
Nhắc đến chuyện “không thích đụng vào người của người khác”, đột nhiên tôi lại nhớ tới hôm Việt đau ruột thừa. Rõ ràng khi đó anh ta không hề giữ khoảng cách mà đột ngột ôm tôi, còn nhất quyết níu lấy tay tôi không buông, chẳng lẽ khi ấy anh ta sốt cao quá nên đổi tính luôn?
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì có lẽ là không phải. Anh ta nhiều đàn bà như thế thì không thể có chuyện không thích đụng vào người khác được, anh ta chỉ không thích đụng vào đàn ông thôi.
Nghĩ đến đây, tôi lén lút thở dài trong lòng một tiếng, chẳng hiểu sao dạo này tôi cứ thích nghĩ đến anh ta như vậy, hết nghĩ rồi lại suy diễn lung tung, trong khi mấy thứ này chẳng hề liên quan đến việc điều tra của mình tý nào. Tôi đúng càng ngày càng rảnh quá hoá hâm rồi…
Vì chuyện này mà tôi nghiêm khắc kiểm điểm bản thân rất nhiều, tối hôm đó về nhà, tôi lôi cả đống tài liệu và sổ ghi chép ra để đọc lại, chắp nối những điểm nghi vấn lại với nhau để nhanh chóng tìm ra được nguồn tiền mà bộ trưởng X đã rót vào công ty của con trai.
Sau hơn 7 tháng làm công việc trợ lý cho anh ta, tôi biết công ty Nam Việt có một nguồn tài chính rất khủng. Giữa tình hình dịch bệnh, mọi thứ khó khăn như hiện nay, hầu hết các công ty đều điêu đứng và phải vay nợ ngân hàng, vậy mà Nam Việt vẫn vững vàng đứng yên ở vị trí đó, dù hiệu suất bán hàng và xuất khẩu đã giảm đi quá 8/10 nhưng vì quỹ tiền mặt của công ty quá lớn nên chưa bao giờ tài chính công ty là số âm.
Như vậy có nghĩa là dòng tiền đổ vào công ty cực kỳ dã man, nhưng dòng tiền đó từ đâu mà ra?
Đây chính là điều mà tôi đau đầu nhất. Tôi không thể nắm được ngọn nguồn tài chính Nam Việt bởi vì đó là tài liệu mật, chỉ có Dương và Việt mới biết được. Mà hai người họ lại chưa đủ tin tưởng tôi đến mức giao những việc ấy cho tôi.
Haizzz… lại ách tắc ở chỗ này rồi!
Lúc này tôi mới lấy điện thoại ra, đeo tai nghe vào rồi bật lại đoạn ghi âm gần đây nhất. Sáng hôm nay sau khi bộ trưởng X đến, tôi đã lén bật chế độ ghi âm rồi vờ như bỏ quên điện thoại trong phòng, sau đó mới đi ra ngoài. Bây giờ ghi tôi mở đoạn ghi âm lúc sáng ra, quả nhiên có nghe được đoạn đối thoại của hai cha con bọn họ, bộ trưởng X nói:
– Con sao rồi, có đau lắm không? Bị từ lúc nào?
– Không sao đâu. Mổ xong là xong rồi, bố đừng lo. Sao tự nhiên bố lại đến đây?
– Sáng bố thấy Dương báo con phải mổ ruột thừa, nhưng vướng cuộc họp nên không qua đây luôn được. Họp xong bố đến đây ngay. Con bị như thế thì bố phải đến chứ, sao mà bố yên tâm ngồi ở nhà được?
– Ở bệnh viện đông người, bố đến đây kiểu gì cũng có người thấy. Đến lúc ấy lại có mấy lời đồn đại không hay.
– Đồn đại, thị phi cũng không quan trọng bằng sức khỏe con được. Bây giờ không phải lúc con quan tâm mấy việc đó, chỉ cần nhanh khỏe là được. Với cả trước khi đến bố đã bảo cấp dưới nói chuyện với giám đốc bệnh viện rồi, không sao đâu.
– …
– Lần này ai đưa con vào viện?
– Trợ lý của con.
– Con ở một mình như thế, lúc đau ốm biết gọi ai? Trợ lý cũng chỉ là người ngoài thôi, năm nay con cũng hơn ba mươi rồi, cũng nên sớm sớm lấy vợ đi. Con cứ một mình thế này bố không yên tâm, mà mẹ con cũng không yên tâm.
– Tạm thời con chưa muốn lấy ai cả. Con vẫn còn tự lo cho bản thân được, bố không cần lo cho con.
– Cái thằng này… nói mãi chẳng nghe. Tự lo gì thì lo, sớm mà lấy vợ. Bố không ở bên cạnh còn suốt được, nhỏ cũng không, lớn cũng không, sau này bố cũng phải chết. Con lấy vợ đi cho bố yên lòng.
– Bố…
– Không bố gì cả, sau lần này bố thấy con ở một mình không ổn đâu. Đàn ông chừng này tuổi nên lập gia đình, có sự nghiệp rồi cũng nên yên bề gia thất để khi ốm đau còn có người chăm sóc. Để bố xem có người nào hợp với con, cuối năm này cưới đi.
– …
– Mà nghe nói con chia tay con bé Hà rồi à? Bố thấy nó hợp với con mà. Sao tự nhiên lại chia tay? Nó cũng là đứa độc lập, biết kinh doanh, hai đứa lại quen nhau lâu rồi, sao không thử tiến tới mà lại chia tay.
– Bố, chuyện này để nói sau đi. Con đang mệt lắm.
– Ừ rồi, bố không nói nữa. Con có đói không, muốn ăn gì để bố bảo người đi mua.
Đúng là bậc cha mẹ, thấy con cái trưởng thành cũng chỉ mong sớm lập gia đình. Việt ốm như thế mà chỉ có mỗi một thân một mình, bộ trưởng X lại không thể đến ở cùng con, cho nên ông ấy muốn anh ta lấy vợ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Tôi ngồi nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ từ đầu cho đến cuối, nhưng dường như bộ trưởng X và Việt rất đề phòng nên không hề nói đến những vấn đề nhạy cảm ở đây, bọn họ chỉ nói những thứ bình thường, hỏi han vài câu đơn giản mà thôi. Nghe đi nghe lại tận 3 lần mà không phát hiện ra điều gì khả nghi, tôi đành copy lại một bản ghi âm rồi gửi sang cho anh Long, báo cáo với anh ấy tình hình hôm nay rồi tắt máy.
Xong xuôi nhìn đồng hồ cũng đã hơn một giờ sáng, tôi đứng dậy mở cửa ra ban công hít chút gió trời rồi vào đi ngủ cho ngon giấc. Ai ngờ nhìn sang ban công nhà bên mới biết căn hộ sát vách đang sáng đèn, cửa ra bên ngoài ban công cũng mở toang.
Việt về nhà à? Hay là có ai đến nhà của anh ta?
Tôi tò mò nhìn sang bên đó, vì thắc mắc và ngạc nhiên mà cơn buồn ngủ lập tức bay sạch sành sanh. Tôi đoán cửa mở thế này, chắc chắn lát nữa sẽ có người phải ra đóng nên cứ đứng đó chờ xem người ở nhà bên là ai, may sao chỉ hơn hai phút sau cũng có bóng người từ bên trong đi ra.
Việt mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, dường như vừa tắm xong nên trên gương mặt vẫn còn vương lại một vài giọt nước lấp lánh. Chẳng hiểu sao tự nhiên thấy anh ta về nhà, từ đáy lòng tôi lại cảm thấy có một cảm giác vui vẻ chậm rãi lan dần lên, không biết diễn tả cụ thể như thế nào, chỉ thấy trái tim tồn tại một cam xúc nôn nao ngọt ngào khó tả.
Anh ta liếc thấy tôi đứng ở bên này thì hơi ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
– Giờ này vẫn chưa ngủ à?
– Em chưa. Sao tự nhiên anh lại về?
– Chỗ mổ sắp khỏi rồi. Về để ngày mai đi làm.
– Bệnh viện còn chưa cho xuất viện mà. Bác sĩ bảo 5 ngày mới rút chỉ rồi mới được về mà. Anh về thế lỡ vết thương nhiễm trùng thì sao? Lại còn tắm nữa.
Tự nhiên tôi càm ràm giống như bà cô già, lo lắng cho anh ta như kiểu mẹ hoặc người yêu vậy. Việt nghe xong cũng hơi ngẩn người mất một giây, sau đó bỗng dưng bật cười:
– Tôi khỏe rồi, đừng lo.
Thấy anh ta cười như vậy, tôi cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì tự nhiên lại lắm lời. May sao ở đây quá tối nên Việt không nhìn thấy được gương mặt đang ngượng ngập tôi, cho nên tôi chỉ việc điều chỉnh giọng nói cho bình ổn rồi đáp:
– Vâng. Thế anh vào ngủ sớm đi. Giữ sức sáng mai còn đi làm.
– Ừ, cô cũng vào ngủ đi.
– Sáng mai cần em đưa đi làm không?
Việt nghiêng đầu nhìn tôi, trong đêm tối, tôi cảm nhận thấy ánh mắt sẫm màu của anh ta đột nhiên thấp thoáng sự vui vẻ:
– Cũng được. Đằng nào mai tôi cũng chưa muốn lái xe.
– Thế 7h em sang gọi anh.
– Ừ.
– Ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Chào tạm biệt nhau xong, tôi sung sướng vào trong phòng rồi đóng cửa ban công lại, lúc leo lên giường nằm trùm chăn rồi mới nghe tiếng nhà bên cạnh đóng cửa ban công.
Lần đầu tiên sau một quãng thời gian rất dài, trước khi đi ngủ tôi cứ tủm tỉm cười mà chẳng hiểu tại sao mình lại cười. Có lẽ vì cuộc nói chuyện với bạn hàng xóm nhà kế bên ở ban công, có lẽ vì nghi phạm của tôi trốn viện về nhà bị tôi bắt gặp, và cũng có lẽ vì trăm ngàn lý do khác mà tôi không bao giờ muốn nghĩ đến hoặc thừa nhận.
Nhưng dù sao đi nữa thì đêm ấy tôi cũng đã mang theo nụ cười ngủ một giấc thật ngon, và chắc hẳn người ở nhà bên cạnh lâu rồi mới được ngủ ở nhà, cho nên cũng ngủ ngon y như tôi vậy.
Ngày hôm sau khi Việt quay lại làm việc thì mọi thứ bắt đầu trở về guồng như cũ, anh ta mới mổ ruột thừa xong mà chẳng biết giữ gìn thân thể gì, đến công ty cái là lao đầu vào làm việc không biết mệt mỏi, làm hai trợ lý là tôi và Dương cũng đầu tắt mặt tối theo.
Trong thời gian này thỉnh thoảng chị Hà có đến công ty tôi, dường như bên Hoàn Mỹ có ý định đặt mua nội thất của Nam Việt nên chị ấy hay lui tới để bàn chuyện công việc với Việt, hoặc nói gì đó tôi cũng không rõ.
Có mấy lần tôi nhìn qua cửa kính thấy khi bàn chuyện, chị Hà ngồi rất gần Việt, thỉnh thoảng còn vờ như vô tình mà cũng như cố ý vòng tay sang ôm lấy cánh tay của anh ta, sau đó lại nhìn Việt cười rất tươi. Không biết tiến độ của hợp đồng đến đâu, cũng không biết hai người họ nói chuyện gì nhưng tôi có cảm giác như sau lần ở bệnh viện hôm đó, mối quan hệ tưởng như đã chấm dứt của bọn họ đã được cải thiện không ít, nói không chừng còn sắp sửa quay lại với nhau.
Tôi nghĩ trong giới kinh doanh, việc kết hôn với một người có tương lai thì con đường tiến thân càng rộng mở. Việt là người thông minh như vậy, chắc hẳn cũng biết rõ điều này nên anh ta tiếp nhận sự thân thiết của chị Hà là điều dễ hiểu. Chỉ có tôi là mãi vẫn chưa quen mà thôi.
Phải rồi, chị Hà và bà Tâm khác nhau, cho nên tôi mới thấy không quen!
Đến một hôm, chị Hà hình như không hẹn trước nên khi tới thì Việt không có mặt ở công ty. Bọn tôi là trợ lý nên khi gặp “sếp bà” thì không dám đuổi về, đành phải bảo chị ấy vào trong phòng ngồi chờ.
Vì phép lịch sự, tôi pha một cốc trà rồi mở cửa đi vào. Đặt lên bàn rồi mỉm cười bảo chị ấy:
– Chị mời nước đi ạ. Ở đây có trà hoa cúc, café, nước lạnh. Chị muốn uống cái gì thì bảo em nhé.
– Đây là trà hoa nhài hả em?
– Vâng, trà hoa nhài ạ.
– Thơm nhỉ? Thế mà chị không biết, mấy lần đến toàn tự pha trà lấy. Trà đặc uống toàn bị mất ngủ.
– Vâng, lần sau chị đến thì em pha cho. Uống cái này mùi dễ chịu, mà không bị mất ngủ nữa.
– Ừ, cảm ơn em. Mà Diệp là người miền trong hả? Nghe giọng không phải người Bắc.
– Dạ. Em người Bến Tre.
– Xa thế hả? Có người quen ngoài này hay là thích Hà Nội mà ra tận đây làm việc vậy em?
– Em thích Hà Nội chị ạ. Ra ngoài này trải nghiệm môi trường sống mới, sau này chán rồi có khi lại quay về miền nam.
– Em làm trợ lý cho anh Việt lâu chưa?
– Được hơn 7 tháng rồi ạ.
Chị Hà cười cười, nhưng tôi biết ánh mắt chị ta đang âm thầm dò xét con người tôi. Dùng kinh nghiệm tâm lý học tội phạm để suy đoán thì từ những biểu hiện trên gương mặt và cử chỉ của chị ấy, tôi có cảm giác như chị Hà bề ngoài thì trông nhu mì dịu dàng, thông minh sắc sảo, nhưng bên trong lại là kiểu người có nội tâm khó dò.
Đối với một người làm kinh doanh và sinh trưởng trong môi trường kinh doanh, sự lọc lõi này có lẽ cũng chỉ là lẽ thường tình. Nhưng không hiểu sao tôi cứ có linh cảm như mình phải đề phòng chị ta, thật đề phòng, bởi vì chị Hà không giống như bà Tâm. Ngoài mặt thì có thể tươi cười với tôi là thế, nhưng trong lòng thì không biết có bao nhiêu dao găm.
Chẳng phải xưa nay người mà “vợ sếp” cần lo lắng nhất là nữ thư ký của chồng mình hay sao?
Chị Hà đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh một cách rất tự nhiên, giống như thân thiết với tôi lắm:
– Làm việc cho anh Việt vất vả lắm đúng không? Anh ấy yêu cầu công việc cao, làm trợ lý cho anh ấy cực lắm. Chị quen anh ấy mấy năm nay, chị biết mà.
– Dạ, lúc đầu thì cũng thấy vất vả nhưng dần dần rồi cũng quen chị ạ.
– Ừ, cố gắng nhé. Còn trẻ mà làm công việc bận rộn thế này thì làm gì có thời gian yêu đương em nhỉ? Diệp có người yêu chưa?.
– À…
Tôi định trả lời “Chưa”, nhưng nghĩ nếu nói thế thì bà ấy lại càng thêm đề phòng nên để yên ổn, tôi đành phải đáp:
– Dạ, em có rồi ạ.
Quả nhiên khi nghe xong câu này ánh mắt chị Hà hơi sáng lên, hiện rõ mừng thầm nhưng lại chưa thể nguôi hết sự đề phòng:
– Đẹp gái thế thì nhiều người thích là đúng rồi. Thế người yêu em có thắc mắc gì về công việc trợ lý của em không? Ví dụ như bận quá, hoặc là vì thường xuyên phải tiếp xúc với sếp là đàn ông ấy.
– À, anh ấy cũng có ghen nhưng công việc mà. Với cả yêu thì cũng nên tin tưởng nhau, em làm trợ lý cho sếp lâu rồi nhưng hai anh em chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, không có gì cả nên không có lý do để ghen chị ạ.
– Ừ, thế thì tốt rồi. Ngày xưa chị mới bắt đầu đi làm, cũng sợ nhất là đồng nghiệp cứ đồn đại mình linh tinh. Chẳng có gì phức tạp bằng công sở em nhỉ?
– Vâng ạ.
Trong cuộc nói chuyện đó, bà Hà đã khéo léo dò hỏi tôi về quan hệ với Việt, về cả mối quan hệ của tôi với người yêu và thậm chí còn nhắc nhở tôi nên tránh xa tình công sở. Nhưng hỏi dò cảnh sát hình sự những điều đó thì chị ta sai lầm rồi, nếu điều tra ra cuộc sống riêng của tôi mà dễ thế thì tôi đã chẳng mất công mài giũa mấy năm trong lực lượng công an.
Có điều làm trinh sát cài cắm bên cạnh một người đàn ông đào hoa như Việt cũng mệt thật đấy, muốn yên lành điều tra thôi mà hết cô này đến cô khác làm phiền, lại còn phải căng đầu óc lên để đối phó. Nếu cứ cỡ mười cô đến để ghen tuông thế này thì chắc tôi cũng phải xin rút về để người khác đến thay mất thôi!!!
Lại trôi đi thêm một quãng thời gian nữa, vì tôi chủ động đối phó với bà Hà nên tạm thời mọi thứ vẫn trôi qua yên bình. Cứ như vậy cho đến một hôm công ty tôi nhận hợp đồng mới với một công ty đối tác trong miền nam, Dương phụ trách hợp đồng này nên ban đầu tôi không để ý lắm, mãi cho đến hôm các bên sắp gặp nhau để ký kết hợp đồng, tôi mới giật mình phát hiện ra bên đối tác kia lại chính là công ty của gia đình tôi.
Đúng là trái đất tròn thật, đại diện bên họ lại đúng là anh hai của tôi nữa!
Tôi tò mò hỏi Dương:
– Anh ơi, sao tự nhiên mình lại ký hợp đồng với công ty này thế?
– Công ty đó chuyên dệt may mà em. Lần này bên công ty chị Hà đặt hàng một lô ghế sofa nhưng lại yêu cầu phải có mặt ghế bằng vải dệt cao cấp. Công ty mình không dệt được loại này nên phải ký hợp đồng với bên thứ 3.
– À, ra thế. Tự nhiên em thấy dệt nên tò mò. Vì công ty mình cũng sản xuất được mà.
– Mình không chuyên nghiệp bằng bên họ em ạ. Bên họ có công nghệ mới nhất, chất lượng dệt lại cao. Sếp bảo nếu lô hàng dệt lần này tốt thì mình cũng phải tham khảo công nghệ của bên họ rồi về thay hết máy móc mới.
– Vâng.
– Em quen công ty này à? Công ty này cũng ở miền nam mà.
– À đâu có, em không quen. Em hỏi vậy thôi.
– Ừ, đợt này có cả chị Hà đi cùng nữa đấy.
– Chị ấy đi để kiểm tra chất lượng mẫu hả anh?
– Ừ thì người ta là bên đặt hàng mà, nhưng đi cùng chỉ là phụ thôi, chủ yếu là hâm nóng mối quan hệ với sếp. Kiểu này sếp mình không đổ mới lạ đấy em nhỉ?
Tôi không trả lời nữa mà chỉ cười cười cho qua chuyện. Thực ra lúc đầu tôi muốn xin Dương cho tham gia hợp đồng lần này để được về Sài Gòn, nhưng vì có chị Hà cùng đi nên tôi không nói nữa, ở lại đây cho xong. Đằng nào về gặp người quen cũng không an toàn cho công việc của tôi.
Có điều ngày hôm sau tự nhiên Việt lại gọi tôi vào phòng, đẩy một tập tài liệu ghi “Hợp đồng với công ty Dệt Trường An” đến trước mặt tôi rồi nói:
– Dương vướng dự án ở Tam Đảo rồi, giờ cô thay Dương phụ trách hợp đồng này được không?
– Hợp đồng… với công ty Trường An hả anh?
– Ừ, hợp đồng lần này đơn giản thôi. Cứ mang tài liệu về đọc qua một lượt là nắm được.
Sếp đã nói thế thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả, cuối cùng dù không muốn nhưng vẫn phải cầm hợp đồng kia lên rồi gật đầu:
– Vâng, em biết rồi ạ.
– Hai ngày nữa vào Sài Gòn. Cô cứ đưa thông tin cá nhân cho lễ tân để cô ấy đặt vé máy bay là được.
– Vâng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!