Website Tình Ái
Chương 39: Anh ấy rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt
Chương 39: Anh ấy rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt
Edit: Cỏ thanh thủy văn
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết từ lúc nào tay anh đã chạm vào eo cô, nhẹ nhàng xoa nắn. Chu Dao cảm thấy thân mật như vậy ở trước mặt mọi người không tốt cho lắm, không được tự nhiên vặn người muốn né tránh.
Trình Nghị siết chặt eo cô, “Tránh cái gì, không phải em bị đau lưng sao?”
Lúc nãy thấy cô lâu lâu lại đấm đấm lưng, biết chắc là cô mệt rồi.
Người đàn ông này nhìn qua thì cẩu thả, nhưng đối với những chuyện liên quan đến cô đều rất cẩn thận, Chu Dao mím môi cười, trong đuôi mắt anh cũng có ý cười ẩn chứa sự cưng chiều.
Lâm Ngữ Hi thấy cảnh này, trong lòng vô cùng chua xót, bàn tay vô thức siết chặt túi xách. Thuở niên thiếu cô ta đã yêu một Trình Nghị vô lại, nhưng cô ta lại càng yêu tiền tài nhiều hơn, bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, cô ta vẫn không quên được anh, ngay cả khi anh không yêu cô ta.
Hôm qua từ một người bạn mới biết được rằng, anh của hiện tại đã không còn giống với trước kia, cô ta không khỏi xao xuyến trong lòng. Hiện giờ cô ta và vợ cả của lão già kia tranh nhau sinh con vô cùng khó khăn, có tiền của anh trợ lực nhất định sẽ giành được nhiều phần thắng hơn.
Nhưng nhìn thấy anh và cô gái bên cạnh vô tư thân mật không để ý đến người khác, tay của anh còn giúp cô gái đó bóp lưng, nhớ tới lời nói ngày hôm qua của cô gái dịu dàng bên cạnh anh, một người đàn ông gia trưởng như Trình Nghị lại quỳ dưới gối cô ta ɭϊếʍ nơi tư mật của cô ta, sự không cam lòng và ghen ghét trào dâng trong lòng cô ta.
Lâm Ngữ Hi chủ động chào hỏi anh, “Trình Nghị.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Nghị liếc mắt nhìn cô ta, trong ánh mắt không giấu được sự khinh thường và tức giận, con đàn bà này bẻ cong sự thật khiến vợ anh buồn lòng, thậm chí còn nói lời chia tay làm tan nát trái tim anh.
Bây giờ ả ta còn tới đây làm gì, muốn chết sao?
Trình Nghị thản nhiên ôm lấy Chu Dao, “Sao còn rảnh rỗi tìm tới đây, không cần về nhà hầu hạ con trai của ông già kia sao?”
Lâm Ngữ Hi nghe vậy sắc mặt lập tức tái mét, anh biết cô ta không muốn để người khác biết, còn nói toạc ra không chừa cho cô ta một chút mặt mũi.
Chu Dao nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo của người phụ nữ kia trở nên trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ. Cô không khỏi quay qua nhìn Trình Nghị bên cạnh, ánh mắt anh lạnh lẽo, khóe môi cong lên một nụ cười khinh miệt.
Trình Nghị cúi đầu nhìn cô, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang nóng bỏng, “Đi thôi vợ à, đừng để ý tới những người này.”
Lý Minh Hiên đứng bên cạnh quan sát toàn bộ, cả quá trình không có một chút dây dưa dông dài nào, trong lòng cười điên. Tên Trình Nghị cuồng vợ này không lưu tình chút nào, chuyên môn vạch vết sẹo của người ta ra.
Lâm Ngữ Hi thất hồn lạc vía bỏ đi mà không nói với anh một câu nào. Sáng nay cô ta dậy sớm, dày công ăn mặc lại ra về trong sự chật vật như vậy.
Bước vào văn phòng của Trình Nghị, trang trí vẫn là tone màu lạnh, đơn giản sạch sẽ, Trình Nghị nắm tay Chu Dao ngồi lên ghế làm việc, ôm cô ngồi lên đùi anh.
Chu Dao nép vào lòng anh, bàn tay nhỏ cầm lấy ngón cái của anh vuốt ve, tò mò hỏi, “Câu nói kia của anh sao lại làm cô ấy phản ứng lớn như vậy?”
Trình Nghị cười nhạo, đôi mắt đen lóe lên sự lạnh lùng, “À, người đàn bà kia vì tiền chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Sau khi lão già nhà cô ta chết cô ta lập tức câu được con trai lớn của người ta, hầu hạ cha xong lại hầu hạ con trai.”
Chu Dao kinh ngạc, dựa vào ngực anh không biết phải nói gì, đối với mục đích của một số người, thật sự cô không thể nào hiểu được cũng không thể tùy tiện đồng cảm.
Trình Nghị nâng cái cằm nhỏ của cô lên, chạm vào môi cô một cái, “Đừng nghĩ tới cô ta, bây giờ việc quan trọng nhất là mau chóng giải quyết xong xuôi mọi việc, sau đó gặp gia trưởng, nhanh chóng lấy giấy chứng nhận trước khi sang năm mới!”
Sau khi trải qua sự việc này, anh càng nôn nóng muốn cưới cô về nhà, cảm giác ngậm con thỏ trắng về ổ ăn vào trong bụng, dù thế nào trong lòng anh vẫn còn thấy không đủ an tâm.
Khuôn măt trắng nõn của Chu Dao đỏ bừng lên, “Em, em còn chưa nói với người nhà.”
Bàn tay nắm lấy cằm cô tăng thêm lực, Trình Nghị nghiến răng nghiến lợi nói, “Chu Dao, ɖâʍ huyệt của em ngứa phải không! Hai chúng ta quen nhau lâu như thế mà em còn chưa nói với người nhà!”
Chu Dao vội vàng lấy lòng, “Em sai rồi, bây giờ em sẽ gọi cho người nhà ngay.”
Thật ra trước đó lúc nói chuyện điện thoại với mẹ, có vài lần cô định mở miệng nói, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt xuống, nếu nhỡ sau này hai người bọn họ chia tay, lại phải về nhà đối mắt với sự sắp xếp không ngừng nghỉ của mẹ mình.
Nói cho cùng, trước giờ cô vẫn không có cảm giác an toàn về mối quan hệ này, nhưng tên lưu manh này lại từng chút từng chút ngang ngược tấn công cô, cuối cùng cả thể xác và tinh thần đều thất thủ.
Anh trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ muốn ăn thịt người, Chu Dao lập tức lấy điện thoại di động ra gọi, chuông điện thoại vang lên mấy lần đã được kết nối.
“Mẹ, mẹ ăn chưa?”
Mẹ cô trả lời, “Ăn rồi, Niếp Niếp ăn chưa?”
Cô nói giọng địa phương, âm điệu mềm mại, Trình Nghị nghe không rõ, chỉ cảm thấy giọng nói của cô nhẹ nhàng lại mang theo chút nũng nịu.
“Đang chuẩn bị ăn ạ.”
“Gần đây dì của con có giới thiệu vài cậu nhóc, điều kiện không tệ. Lúc nào trở về thì gặp nhau một chút.”
Chu Dao không khỏi im lặng, mỗi lần gọi điện thoại mẹ cô đều không quên nói đến đều này, bây giờ cuối cùng cô cũng dám tự tin từ chối.
“Mẹ, không cần, con có bạn trai rồi.”
Trình Nghị nắm lấy vành tai cô, đầu ngón tay niết nhẹ.
Bên trong điện thoại mẹ cô vẫn huyên thuyên không ngừng, “Con nói con xem, mỗi lần bảo con về nhà gặp người ta con cứ lần lữa ba lần bốn lượt, con xem năm nay con đã hai mươi lăm tuổi rồi, thanh xuân của người con gái chẳng có mấy năm, còn không tranh thủ tìm bạn trai.”
Đột nhiên giọng nói bên kia đứt đoạn, dừng lại, một lúc sau lại vang lên, “Ôi! Niếp Niếp nhà chúng ta tìm được bạn trai rồi! Ba nó ơi, con gái ông cuối cùng cũng tìm được con rể cho ông rồi!”
Trong nhà chỉ có một cô con gái là cô, hai anh trai đã sớm lập gia đình, cho nên ba mẹ cô luôn lo lắng, quan tâm cô nhiều hơn một chút.
Mẹ cô vui đến thất thố, Chu Dao che miệng cười.
Bà lại hỏi tiếp, “Cậu ta là người như thế nào? Có tốt với con không?”
Lỗ tai bị ngậm ướt sũng một mảnh, đầu lưỡi to ɭϊếʍ dọc theo vành tai cô đến ốc tai, Chu Dao hơi ngứa, rụt người lại, liếc mắt nhìn Trình Nghị đang cúi đầu nhìn mình.
“Anh ấy rất tốt, cũng rất tốt với con.”
Câu này Trình Nghị nghe hiểu được, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, đôi mắt nhìn thẳng vào cô cười cười.
“Lúc nào rảnh dẫn cậu ấy về nhà cho mẹ và ba ba con gặp.”
“Được ạ, con sẽ nói với anh ấy.”
Cúp điện thoại, trêи mặt Trình Nghị còn mang theo nụ cười, Chu Dao thẹn quá hóa giận, đánh lên mặt anh, “Không được cười! Có gì buồn cười đâu!”
Trình Nghị bị cô gái trong ngực cho một bạt tai, bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm, anh cũng không giận, trêи mặt vẫn tươi cười.
“Chà… Anh chiều em quá, em liền dám giương nanh múa vuốt với anh!”
Trình Nghị bắt được bàn tay muốn rụt lại của cô, đặt trong miệng giả bộ ra sức gặm nhấm, thật ra cũng không nỡ cắn mạnh, anh ɭϊếʍ từng đầu ngón tay đến khi cả bàn tay cô dính đầy nước bọt.
Chu Dao ghét bỏ lau nước bọt trêи tay lên người anh, hai người xô xô đẩy đẩy chơi đùa.
Vốn dĩ Trình Nghị đưa cô đến đây là vì anh không muốn lúc nào cũng nghĩ đến cô làm trễ nải công việc. Nhưng giờ anh mới nhận ra đưa cô đến đây mới là một lựa chọn sai lầm, có cô anh càng không có tâm trí nào để làm việc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!