Wrong Impression
Chương 2: Dù gì anh cũng là người từng đóng vai xác chết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dờ
Chung Vị Thời ngồi ở ghế sau xe đạp điện, nghe Cường Tử quy hoạch rõ ràng công việc ngày mai.
“Đại khái là thế, đầu tiên chúng ta bảo bà cô kia gọi cho Nhị Cẩu lừa gã về nhà, sau đó em với Đại Phi ngồi rình ở cửa đề phòng gã chạy ra ngoài, A Vĩ phụ trách rình ở ban công đề phòng gã nhảy lầu, còn anh đảm nhiệm đi vào thương lượng đàm phán.”
“Kiểu, Chúng mày đã bị bao vây! Không trả tiền tao đốt nhà! Cố gắng hung ác tàn nhẫn một tý, thi triển aura lão đại xã hội đen của anh ra ba thước, lúc cần thì bọn em sẽ đứng ra cổ vũ cho anh.”
“…….” Thì ra sắp xếp cả nửa ngày, một lũ chúng mày đều ở trong spectator mode, chỉ có anh mày xông pha?
“Vậy chúng mày đứng làm gì? Tấu hài chắc?” Chung Vị Thời trợn trắng mắt, còn không bằng cả bọn cùng rình ở hành lang rồi ăn cơm hộp.
Cường Tử cảm thấy Thời ca của cậu chàng quá là tự tin, “Vậy được, lúc đó bọn em sẽ không hé răng.”
“……” Chung Vị Thời bắt đầu hối hận đã nhận công việc này, “Đại Phi A Vĩ cũng đi thì chia tiền thế nào? Mỗi người 1/4?
“Về em mời chúng nó ăn cơm, hê hê.” Cường Tử ngửa mặt đón gió, toét miệng: “Anh với chúng nó khác nhau mà.”
Rốt cuộc Chung Vị Thời cũng cảm nhận được một chút an ủi.
Trên thế giới này, vô đối rất là cô đơn.
Sau đó lại nghe Cường Tử nghiêm túc nói: “Dù gì anh cũng là người từng đóng vai thi thể, từ đầu xuống chân đầy tế bào nghệ thuật, nếu đánh không lại, có thể nằm phịch xuống đất biểu diễn một màn quy tiên tại chỗ, xong bọn em sẽ mượn cớ đấy để đòi thêm thù lao!”
Chung Vị Thời nghiến răng, phun ra một chữ “Cút” có trầm bổng lên xuống.
Cảnh vật ven đường không ngừng thay đổi, từ những ngôi nhà cao tầng đèn đóm sáng trưng san sát nhau dần biến thành khu chung cư cũ với những mảng tường tróc vỡ.
Trên đường, ngoài mùi hôi của nước cống thì còn có mùi tanh tưởi của đồ ăn phân hủy, cứ như thể nhiều năm không được thanh lý rồi trôi xuống ống cống chảy ra ngoài.
Xe ngừng lại.
“12 giờ trưa mai, không gặp không về, tý nữa em gửi địa chỉ qua Wechat cho anh, đến lúc đó anh mặc cái áo may ô để lộ hình xăm ở ngực ra, tạo hiệu quả ôm cây tỳ bà che nửa mặt[1].” Cường Tử vặn người lại nói.
[1] Đại khái là nửa kín nửa hở.
Chung Vị Thời nhìn cửa ra vào của khu chung cư rách nát, vẻ mặt thất thần.
Cường Tử đụng tay cậu, Chung Vị Thời mới sực tỉnh, không đầu không đuổi “Hả” một tiếng, “Cái gì cơ?”
Cường Tử lặp lại lần nữa, thuận tay gửi địa chỉ qua Wechat của cậu.
Số 701 – tòa nhà 13 – Thanh Phong Uyển.
Chung Vị Thời nhìn trân trân vào địa chỉ trên di động, thong thả bước lên cầu thang xi măng.
Chung cư cậu ở có tất cả tám tầng nhưng không có thang máy, cả tòa chung cư được thiết kế theo hình chữ 凹, mỗi tầng có khoảng hơn mười hộ dân, có những ông bà già đã ở đây vài thập niên, nhưng càng nhiều hơn là người như cậu, những người làm thuê vất vả khổ cực lại không mua nổi một căn nhà riêng.
Nơi này là chung cư cũ nhất và rách nát nhất Dự Thành, không có nơi nào đánh bại được.
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đã hỏng mấy tháng nay, chẳng có ai tu sửa.
Ở đây không có quản lý vật nghiệp.
Hàng xóm không quen nhau, bình thường đều “việc nhà ai nhà nấy tự lo”, không ai tình nguyện bỏ tiền ra sửa đèn.
Cậu cũng không ngoại lệ.
Không có tiền.
Cậu đếm tiền mặt trong ví, tháng này nộp tiền thuê nhà xong chỉ còn lại 1200, trừ tất cả các chi phí thiết yếu thì miễn cưỡng có thể trụ được đến cuối tháng.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cậu không có tiền là bởi trước kia cậu thuê nhà chung với một cậu trai khác, sau đó cậu ta đổi công việc nên không thuê nữa, Chung Vị Thời chưa tìm được nhà mới nên đành chịu trả gấp đôi tiền nhà mỗi tháng.
Group được ghim lên đầu Wechat của cậu là một group tên là “Người theo đuổi giấc mơ”, có mấy chục tin nhắn chưa đọc.
Hơn hai mươi người trong group đều chuyên nhận vai quần chúng cho các đoàn phim điện ảnh và truyền hình, đoàn phim nào thiếu người thì sẽ thông báo trong group trước tiên.
Ba năm trước cậu được thêm vào group, lúc ấy tổng cộng có hơn năm mươi người, nam nữ già trẻ đều có cả.
Thường xuyên hỗ trợ lẫn nhau.
Có mấy người may mắn, thành công chen chân được vào nhóm diễn viên tuyến 18, thoát group. Nhưng đa số đều bị hiện thực vùi dập, làm một vô danh tiểu tốt về quê “kế thừa gia nghiệp”.
Hôm nay group vẫn vang bài ca than thở, lý do là đoàn phim “Bà con xa của anh họ lên thành phố” đã thỏa thuận trả 200 tệ một ngày, nhưng cuối cùng chỉ trả có 100, còn lại bảo là trừ vào tiền cơm nước.
[Nam Nam]: Một hộp cơm trắng thêm hai món chay, đổ cho lợn cũng không thèm ăn, đm giẻ rách.
[Tôn Tiểu Chu]: Sau này không tới đoàn đó nữa, ki bo vl. Mà đạo diễn còn yêu cầu nhiều nữa chứ, bảo là tôi diễn xác chết vùng dậy không thực tế. Con mẹ nó tôi nào thấy xác chết vùng dậy bao giờ, ai biết xác chết vùng dậy là như nào.
Phía dưới ha ha ha ha liên tục.
Chung Vị Thời cười, không lên tiếng.
Ban đầu cậu tham gia cái group này cũng chỉ để chấm mút một chút, không muốn quá thân thiết với người trong đó.
Có điều, cậu nghĩ group càng náo nhiệt càng tốt, ít nhất cũng tìm được phương hướng tương lai.
Nhìn đi.
Có một đám người như vậy đang cùng cậu nỗ lực tiến về phía trước.
Con đường này không cô độc, hơn nữa cũng đã có người đạt được thành tựu.
Dù phải nếm trải bao nhiêu thất bại, cuộc sống vẫn tràn ngập hy vọng…
Hơn 10 giờ, màn đêm bao trùm lấy thành phố này, kín kẽ không một khe hở, bên ngoài chung cư vẫn còn rất ồn ào.
Chung Vị Thời đứng tắm trong phòng vệ sinh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy một loạt hàng quán bán đồ ăn đêm ở bên kia đường.
Mì xào, cơm chiên, phở trộn, bánh chiên, vịt nướng, oden… Mỗi xe bán hàng đều có một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Từ xa nhìn lại, giống như là những ngôi sao đang hòa vào màn đêm.
Cậu tới nơi này bốn năm, đã quen với cảnh đêm và nơi ngã tư đường quen thuộc ấy.
Ồn ào náo nhiệt….nhưng lại cô đơn.
Trước lúc ngủ, cậu nhìn chằm chằm mảng tường tróc vôi mà cầu nguyện, việc đòi nợ ngày mai sẽ trôi chảy thuận lợi.
Kết quả là gặp ác mộng cả đêm.
Lúc tỉnh lại, chỉ nhớ mang máng một hình ảnh cuối cùng.
Một tên côn đồ to cao đầu bóng lưỡng rống lên: “Chúng mày đâu, lên hết cho tao!”
Hơn mười thằng giang hồ mặc áo sơ mi chim cò xếp hàng ngang, cầm vũ khí đuổi theo bọn họ điên cuồng đâm chém, Cường Tử bị chém đứt một cánh tay, chết ngay tại chỗ.
Cậu thấy họng súng đang kề sát mắt mình, lập tức bừng tỉnh.
Rời giường rửa mặt đánh răng, cậu hô lớn qua bên kia đường, “Cô Tống, để cháu một phần bánh chiên!”
“Rồi~ Xong ngay~”
Ở nơi đây, ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác biệt.
Nhìn ra ngã tư đường, hơi trống trải quạnh quẽ.
Khoảng 8 giờ sáng, bọn thành quản sẽ bắt đầu tuần tra, bắt gặp hàng quán nào chưa dọn thì phải nộp mấy trăm mới được lấy lại xe hàng, cho nên tất cả mọi người đều tranh thủ thu dọn quán trước khi thành quản tới.
Mới hơn 7 rưỡi mà trên đường chỉ còn mỗi xe hàng của cô Tống.
Trước kia nghe người ta đồn rằng chồng cô nghiện cờ bạc, thua hết tiền tích góp trong nhà rồi bỏ trốn, để lại cô Tống với hai đứa con phải thuê một căn nhà sống ở gần đây.
Cứ đúng 6 giờ tối là cô Tống mở hàng, sau khi dọn dẹp hết ca bán đêm thì quay về chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm sau, không có cả thời gian để ngủ, 4 giờ sáng đã lại thấy mở hàng, bận bịu đến 8 giờ mới dọn.
Từng ngày từng năm như vậy, chỉ vì mục đích duy nhất ― kiếm tiền cho con đi học.
Có những người, cuộc sống của họ còn chưa bắt đầu đã kết thúc mất rồi.
So sánh như vậy, Chung Vị Thời cảm thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều.
Cậu tự do.
Chí ít có giấc mơ để theo đuổi.
Kết thúc vai diễn viên quần chúng của buổi sáng, Chung Vị Thời cởi quân phục màu vàng đất của giặc Nhật, ngồi xe chạy tới Nam Thành.
Thời gian đứng chờ ở trạm xe, cậu tranh thủ bới nốt chỗ cơm thừa trong cặp lồng mang ra từ đoàn phim.
Có bà lão cùng đứng chờ xe bên cạnh cậu, không nhịn được khuyên bảo: “Chàng trai à, cháu ăn thế không dễ tiêu hóa, hỏng dạ dày đấy.”
Chung Vị Thời vứt hộp cơm, gãi gãi đầu ậm ừ: “Cháu quen rồi.”
Mới vừa lên xe, di động của cậu bắt đầu rung bần bật.
Cậu phát hiện ra Cường Tử thật sự đổi tên group từ “Nhóm cao nghèo soái Tây Thành” thành “Tổ đòi nợ siêu tốc Tây Thành”.
[Hoàng Phủ]: Ca, đến đâu rồi? Bọn em đến đủ hết rồi!
Phía dưới tin nhắn đó là một tấm ảnh chụp tập thể, Cường Tử, Đại Phi và A Vĩ, ba thằng dẩm đứng dàn hàng trước cửa căn hộ 701, chỉ ngón tay về phía biển số nhà, vẻ mặt lố bịch giống như một đám tâm thần trốn trại.
Cậu lướt lên đọc tin nhắn cũ.
[Hoàng Phủ]: Tý nữa chúng ta phải gào ầm lên, Nhị Cẩu! Mày đã bị bao vây! Nôn 10 vạn ra đây! Tao sẽ để mày sống!
[Đại Phi]: Đến lúc ấy gã sẽ sợ tè ra quần ha ha ha.
“……”
[Vị Thời]: Có người ở nhà không?
[Đại Phi]: Hình như có, mà hình như không.
[Vị Thời]:……Rốt cuộc là có hay không?
[Vĩ ca]: Bọn anh chưa gõ cửa.
[Vị Thời]: Thế bây giờ đang làm gì?
[Hoàng Phủ]: Bọn em đang đợi đại ca đấy!! Không có anh, bọn em như thiêu thân trong bóng tối không có mồi lửa để lao mình vào, cũng giống như con lạc đà đang đi trên đụn cát bồi cô đơn mất đi nguồn nước, cũng giống như trái Đất không có Einstein mất đi nguồn sáng.
[Đại Phi]: Khoan đã, em nhớ Edison mới phát minh bóng đèn điện cơ mà?
[Vĩ ca]: Thế cái ông Hawking ngồi xe lăn thì phát minh cái gì?
[Hoàng Phủ]: Hồi đấy phải viết mấy lần cảm thụ tản văn của ổng, lúc đi học em ghét ổng vl.
[Vĩ ca]: À, tao nhớ rồi! Tác phẩm “Đèn” là của ổng viết á!
Hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện được nữa.
Chung Vị Thời cắn răng đổi tên group thành “Đồng đội lợn của tôi”, sau đó nóng máu tự thoát group, mở bản đồ tìm vị trí cụ thể của Thanh Phong Uyển.
Cũng may, vừa xuống xe là tới.
Khu của người giàu đúng là khác bọt, xóm nghèo bọn họ còn lâu mới có trạm xe công cộng. Lúc cần phải đến trạm xe, Chung Vị Thời cảm thấy mình như mấy thằng cu miền núi phải trèo đèo lội suối mới tới được trường học.
Buổi tối về đến nhà, chuyện đầu tiên làm là chọc vỡ mấy cái nốt rộp da chân.
Tiếc thay, tới Thanh Phong Uyển rồi cậu mới phát hiện ra, khoảng cách có gần hơn nữa cũng vô dụng.
Đối với một người mù đường, bước vào cổng tiểu khu cứ cứ lạc vào mê cung dịch chuyển, nhìn chỗ nào cũng như đã từng đi qua.
Chung Vị Thời gọi cho Cường Tử lần thứ ba: “Anh mày đang ở dưới một gốc cây, mày ở đây vậy!?”
“Trùng hợp thế! Em cũng đứng dưới một gốc cây!” Cường Tử mừng húm, “Sao em không thấy anh nhỉ!”
Chung Vị Thời: “Mày nhìn kỹ cái cây bên cạnh mày đi, có điểm gì đặc biệt không…Anh mày muốn biết để coi vừa nãy đã đi qua chỗ đó hay chưa.”
Cường Tử ngửa đầu nhìn: “Trời **! Em thấy có tổ chim ở trên cây! Không biết có trứng chim không nhỉ, nếu có thì bữa tối thêm được một món rồi!”
Chung Vị Thời thờ ơ trước cám dỗ, nghiến răng nhắc nhở: “Cường Tử, bây giờ chúng ta phải chú trọng vào việc chính, chuyện nhỏ như móc trứng chim này để sau đi. Mày miêu tả một chút đặc điểm cho anh, hoặc nói đó là cây gì cũng được.”
Cường Tử suy nghĩ một lát, “Em phát hiện ra cái cây này trụi hơn cây bên cạnh.”
Chung Vị Thời: “……”
“Biết rồi, tòa nhà 13 đúng không, từng đến đó rồi mà…”
Bỗng nhiên có một giọng nói như vậy bay vào tai Chung Vị Thời, hai chân cậu cứng đờ tại chỗ, sau đó im lặng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông.
Sơ mi trắng và quần tây được ủi thẳng thớm khiến thân hình hắn càng thêm cao lớn gọn gàng, dây nịt cao cấp ôm lấy vòng eo gầy.
Hai bên ống tay áo xắn lên một lớp, để lộ xương cổ tay và một chiếc đồng hồ.
Chung Vị Thời thường xã giao với nghệ sĩ trong đoàn phim, cũng hiểu biết đôi chút về các dòng đồng hồ, vừa nhìn thiết kế mặt đồng hồ đã biết là hàng xịn.
Mặt trời đứng bóng, vải quần áo trở nên hơi trong suốt, đường cong cơ bắp thấp thoáng ẩn hiện trên cánh tay người đàn ông.
“Cũng không phải thiểu năng, sao có thể không tìm được đường chứ.”
“…….”
Nếu trong tay người đàn ông đó không cầm điện thoại, Chung Vị Thời đã nghĩ là người ta đang chửi mình.
“Lại nhiều chuyện rồi. Chưa, chưa ăn uống gì cả.” Giọng nói của người đàn ông rất trầm, nghe khá là hay.
Chung Vị Thời ngắt máy với Cường Tử rồi chậm rãi đi theo.
Người đàn ông rẽ vào tòa nhà 13, sau đó thoáng quay đầu lại nhìn.
Hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, lời thoại sáng nay của nữ chính chạy qua đầu Chung Vị Thời: Người đàn ông ấy thật tuấn tú, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng khiến tim người ta đập rộn ràng.
Lần đầu tiên cậu biết câu “mày như kiếm, mắt như sao” cũng có thể dùng ngoài đời thực chứ không riêng gì miêu tả nam chính trong tiểu thuyết.
Thực ra người đàn ông đó chỉ cao hơn cậu một chút, mái tóc ngắn chải ngược cẩn thận về phía sau khiến thoạt nhìn hắn cao hơn cậu cả khúc, người sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt thâm sâu mang theo một chút cảm giác sắc bén.
Đại khái đang độ ba mươi công thành danh toại.
Aura rất mạnh.
Chung Vị Thời nhìn người đàn ông ấy bấm phím số thang máy.
Cửa mở.
Hai người một trước một sau đi vào.
Người đàn ông mấp máy môi, “Tầng mấy?”
Chung Vị Thời nhìn hắn: “Tầng 7.”
Người kia bấm số 7 rồi không làm gì nữa.
Trùng hợp vậy luôn?
Chung Vị Thời dùng khóe mắt liếc nhìn người ta.
Người đàn ông kia chơi điện thoại bằng một tay, tay phải bấm bấm trên màn hình.
Không phải Weibo, không phải Wechat, không phải game……
Mà mà app đọc báo.
Đúng là một lão già mà. Chung Vị Thời thầm nghĩ.
“Tinh――” Thang máy kêu, người đàn ông tắt màn hình rồi đi ra ngoài, rẽ phải.
Mỗi tầng ở Thanh Phong Uyển chỉ có 2 hộ, cửa đối diện nhau, ở giữa cách một chiếc thang máy.
Chung Vị Thời nhìn theo bóng lưng người đàn ông, liền thấy bọn Đại Phi A Vĩ vừa nãy còn bàn chuyện vĩ nhân các nước giờ đây đang ngồi chồm hỗm cửa nhà 701.
“Là gã này?” Chung Vị Thời chỉ vào người đàn ông, dùng khẩu hình để hỏi.
Đại Phi não phẳng lập tức đứng phắt dậy, nhìn thấy Chung Vị Thời thì gần như muốn nhào qua đón, “Ca, anh nói nói gì thế? Em nghe không rõ.”
Chung Vị Thời muốn nhét hành vào mồm thằng này.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy A Vĩ bước lên mấy bước, chộp lấy cổ tay đang định gõ cửa của người đàn ông, dữ tợn nói: “Nhị Cẩu, bố mày chờ mày hơi lâu rồi đấy.”
Người đàn ông nhướn mày, kinh ngạc muốn rút tay về nhưng phát hiện ra đối phương nắm quá chặt, “Cậu nhận nhầm người rồi chăng.”
“Hừ…” A Vĩ bỗng nhiên thấy chỉ số IQ của mình tăng vọt, nhìn ra ngay gian kế, vì thế nắm càng chặt hơn, “Mày nghĩ bố dễ bị lừa lắm à? Mày hóa thành tro bố mày vẫn nhận ra được nhé.”
Chung Vị Thời rất kinh ngạc, một người đàn ông tuấn tú lịch sự thế này mà lại không chịu được tịch mịch, sa đọa đến mức trở thành đồ chơi trong tay phú bà, đồng thời cậu cũng rất bội phục bản lĩnh đọc lời thoại và phản ứng nhanh nhạy quá mức của A Vĩ.
Không hổ là fan cứng phim truyền hình đề tài báo thù.
Cứ như người này không phải là cái thằng não mượt vừa nãy đã phát ngôn rằng Hawking viết tản văn vậy.
Chung Vị Thời bồi hồi sâu sắc, đường đường một đấng nam nhi, sao lại không chịu làm người tốt? Có phải không cho anh cơ hội đâu.
Rốt cuộc là biến chất nhân phẩm hay là suy đồi đạo đức?
Giây tiếp theo, cậu bước nhanh về phía trước, đẩy người đàn ông lên cửa rồi giữ chặt lại, thay mặt Cường Tử không ở hiện trường, cậu dõng dạc hô to khẩu hiệu của tổ đòi nợ siêu tốc Tây Thành: “Nhị Cẩu! Mày đã bị bao vây!”
―――――
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Lễ Châu: Đâu ra mấy thằng thần kinh thế này?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!