Wrong Impression
Chương 3: Môi gần như dán vào vành tai hắn
Edit: Dờ
Cố Lễ Châu cảm thấy mình sắp điên mất.
Nửa bên mặt của hắn bị ép trên cửa, tay phải tay trái đều bị giữ chặt, nếu có người chụp được tư thế này thì ngày mai tấm ảnh sẽ lên mặt báo với tiêu đề: “Đối tượng tên xx thực hiện hành vi mua dâm bị bắt ngay tại hiện trường, thông tin đến từ tổ truy quét văn hóa phẩm và hành vi đồi trụy”.
Đám người này chẳng giải thích gì đã xông lên, trông thì nhỏ con nhưng rất khỏe, giữ chặt tới mức hắn cảm thấy xương sườn hơi đau. “Nhị Cẩu” này rốt cuộc là ai vậy?
Đối phương nói chắc như bắp, khiến hắn bắt đầu nghi ngờ mình có hay không đã quên đi một đoạn quá khứ khó nói nào đó.
Đang chuẩn bị mở miệng, giọng nói của đối phương lại vang lên.
Lần này môi gần như dán vào vành tai hắn, hơi thở nóng rực phả vào khiến hắn rùng mình.
“Tao nhìn mày cũng lịch sự ra dáng phết, tìm một công việc tử tế mà làm không được à? Ngoại hình này, giọng nói này, bao nhiêu người hâm mộ còn không kịp, nếu đi bán trà sữa có khi còn được hưởng tiền hoa hồng cao nhất quán, thế mà mày lại dùng để……”
Chung Vị Thời nói tới đây bỗng dưng cứng họng.
Nói thật, cậu không biết tên Nhị Cẩu này đã giở trò xấu hổ gì, Cường Tử chỉ nói gã nợ tiền, không nói gã vì sao lại nợ tiền.
Nhưng đâm lao phải theo lao, không thể thua khí thế được.
Vì thế Cố Lễ Châu nghe thấy người kia nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, “……dùng để chơi đàn bà.”
“Nói rồi, cậu, nhận nhầm người rồi……” Khuôn mặt tuấn tú của Cố Lễ Châu đã bị đè ép méo xệch, lời nói ra cũng không rõ ràng, lúc hắn muốn giãy ra, ba người đằng sau lại giữ chặt hắn.
Điện thoại cũng bị cướp mất.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được có người tháo đồng hồ của mình, tốc độ tay rất kinh người, còn có một bàn tay tội ác khác luôn vào túi quần hắn.
Sờ lui sờ lui.
“Phừng――”
Dường như Cố Lễ Châu nghe thấy tiếng sợi dây mang tên lý trí trong đầu hắn đã bị thiêu rụi.
“Buông ra!” Cố Lễ Châu nắm chặt hai đấm, trừng mắt nhìn Chung Vị Thời, “Đừng động vào tôi!”
Lúc này Chung Vị Thời đã sờ được ví của hắn, nhưng hông của đối phương lại đè sát lên cửa, tay cậu bị kẹt ở trong túi quần.
Tiến thoái lưỡng nan.
“Đcm mày bỏ ra trước, tao đếch rút được tay ra!” Chung Vị Thời cũng gào lên.
Cố Lễ Châu cảm nhận rõ ràng đối phương đã mò được ví da của mình, “Bỏ ví của tôi ra trước!”
Cho nên bọn này là cướp hả?
Hắn chỉ tới Thanh Phong Uyển vài lần, đương nhiên không để ý trên hành lang có camera hay không, đám người này cướp tiền bỏ chạy thì hắn cũng đành chịu.
Đcm quá xui xẻo.
Bởi vì không ấn được chuông cửa, hắn đành vứt bỏ sĩ diện gào ầm lên: “Mẹ! ――Mở cửa!”
Chung Vị Thời giật mình.
Cái vẹo gì thế?
Không ngờ người này còn nhận phú bà làm mẹ nuôi?
Người giàu toàn là dân chơi.
Gần như cùng lúc, cửa được mở ra từ phía trong.
Lý Ngọc Cần đang ở phòng bếp nấu ăn, nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào nhưng nghĩ là hàng xóm nói chuyện phiếm, thế là hiếu kỳ đi ra cửa.
Nhìn qua mắt mèo, mặt Cố Lễ Châu chặn ở trên đó nên không thấy gì cả.
Bà cảnh giác, không dám mở cửa, một tiếng gào long trời lở đất của con trai khiến bà khiếp đảm.
Trọng tâm cơ thể Cố Lễ Châu bị dồn hết lên cửa nên lúc cửa thình lình mở ra, hắn lảo đảo suýt thì ngã quỵ xuống sảnh.
Lực tay phía sau buông lỏng, ngay sau đó cũng không chống đỡ nổi mà ngã lên lưng hắn.
Thân thể vốn dĩ suýt ngã nay biến thành ngã sấp mặt.
“Rầm” một tiếng, quỳ trên thảm chùi chân một cách rớt hết hình tượng.
Lại còn có người nằm trên lưng hắn như một con cóc.
Đã đến nước này mà tay vẫn không quên móc ví tiền của hắn.
Nên hình dung cảm giác này thế nào đây.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn có xúc động muốn giết người phân thây.
“Vị Thời!” A Vĩ phản ứng đầu tiên, một tay nâng người dậy, ngay sau đó là Đại Phi, “Ca! Anh có sao không!”
Chung Vị Thời xoa sống mũi, khoát tay, thuận tiện nhét ví vào trong túi quần mình.
May quá, trước đây không nghe theo mấy lời quảng cáo “nâng mũi như minh tinh, kiểu dáng thịnh hành nhất” mà đi làm mũi, nếu không qua vụ này kiểu gì cũng có phốt.
Bấy giờ Cố Lễ Châu mới bò dậy khỏi chiếc thảm, quay lại đánh giá đám đầu trộm đuôi cướp này.
Tên cầm đầu là người vừa gặp ở thang máy, mặc một chiếc áo may ô đen loại 9.9 tệ một tá freeship, cổ áo hình tròn đã bị doãng thành cổ chữ V, để lộ hình xăm rất lớn bên trong.
Một con dã thú giương nanh múa vuốt.
Tuy mặt rất đẹp, nhưng rõ ràng không phải người tốt.
Hai tên đầu đinh bên cạnh, một béo một gầy, thoạt nhìn chính là loại vai diễn có chỉ số IQ không cao chết ngay khi mở màn.
Nhưng mà, lúc này trong tay hai tên ngu ngốc đó còn cầm điện thoại và đồng hồ của hắn.
“Trả đồ cho tôi.” Cố Lễ Châu đưa tay giằng lấy.
Chung Vị Thời đánh vào tay hắn, chính nghĩa nghiêm trang nói: “Trả cái gì mà trả! Mày trả tiền trước rồi nói!”
Cố Lễ Châu cảm thấy không thể giao tiếp bình thường với lũ này được, đành xuất chiêu “bắt giặc phải bắt tướng”, túm lấy cái cổ áo doãng của Chung Vị Thời kéo về phía mình.
Khoảng cách gần tới nỗi thấy được bóng mình trong mắt của đối phương.
“Nghe đây, tôi nói một lần cuối cùng. Tôi không phải Nhị Cẩu gì đó mà các cậu tìm. Trả, đồ, lại, cho, tôi.”
Giọng của hắn cực kỳ trầm, lúc nhìn chăm chú, đối phương sẽ nảy sinh cảm giác bị đè ép. Chung Vị Thời bị nhìn đến mức sững người.
“Chuyện gì vậy?” Lý Ngọc Cần ngơ ngác, “Lễ Châu, đây là những ai thế?”
A Vĩ xem quá nhiều phim nằm vùng tình báo, tự nhận là có chỉ số IQ và kinh nghiệm vượt xa người thường. A Vĩ giữ vai Cố Lễ Châu, vỗ vỗ như thể đã biết mọi chuyện, “Trò mèo thôi, diễn sâu phết đấy nhỉ, từng lấy cúp vàng Oscar hả? Nhưng mày đừng nghĩ có thể trốn tránh vấn đề.”
Đại Phi sửng sốt, lúc sực tỉnh lại mới vỗ tay cho hỏa nhãn kim tinh của Vĩ ca, cậu ta nhiệt liệt phụ họa: “Đúng!”
Lần đầu tiên Cố Lễ Châu cảm nhận được mình và kẻ điên ở gần nhau đến thế.
Đầu đau như búa bổ.
Chỉ còn một ý nghĩ: Giết.
Hắn đẩy tên đầu đinh ra, ấn tên xăm mình lên tủ giày ở sảnh rồi dùng thân thể của mình chặn lại, tay sờ xuống phía dưới tìm ví tiền.
“Trời **,” Chung Vị Thời vốn sợ nhột, bị sờ tới sờ lui như vậy suýt nữa thì NG cười rồ: “Đm mày làm gì đấy! Dừng lại!”
Hôm nay, để đóng vai du côn một cách hoàn hảo, cậu cố ý mặc một chiếc quần bơi lòe loẹt, túi quần vừa rộng vừa sâu, bàn tay kia sờ lung tung lên đùi.
Cố Lễ Châu cầm được ví tiền, Chung Vị Thời đè tay hắn lại.
“Đmm buông tay ra!” Chung Vị Thời gào lên, “Sờ chỗ nào đấy!”
Cố Lễ Châu – một người luôn giỏi kiềm chế cảm xúc, giờ phút này hắn vứt hết giáo dục lễ phép, không cam lòng yếu thế buông một câu chửi tục: “Con mẹ mày buông tay ra ấy, đây là ví tiền của tao! Mày tin chỉ cần mày cử động thì tao bóp nát dái mày không!”
“**. Má.” Chung Vị Thời ngẩn ngơ, không ngờ “Nhị Cẩu” lại vô liêm sỉ tới mức này, cậu tạm thời mất đi năng lực sắp xếp ngôn từ.
A Vĩ đứng cạnh nghe thôi cũng cảm thấy chỗ bí mật kia của mình hơi thốn, đành đi qua vỗ bả vai “Nhị Cẩu” định cản lại: “Này, à thì… Ai cũng là đàn ông, không nhất thiết phải chuyện bé xé ra to như dị.” [1]
[1] 这样子 -> 酱紫 (như vậy -> như dậy, như dị), nói ngọng hoặc là tiếng địa phương.
Đại Phi đúng lúc đứng phắt dậy: “Đúng!”
Hai người tranh đoạt, ai cũng không chịu buông tay, trong lúc giãy giụa, Chung Vị Thời không ngừng cấu “Nhị Cẩu”, móng tay sắp cắm da vào rồi.
Cố Lễ Châu bị cấu đau, cũng chộp lấy tay Chung Vị Thời vặn một phát.
―― Kỳ tích xuất hiện.
Cố Lễ Châu trơ mắt nhìn chiếc đuôi dã thú hung thần ác sát kia bị hắn chà xát bay màu.
Đương nhiên Chung Vị Thời cũng thấy.
Tình huống khó xử đến mức không thể hít thở.
Lúc này Chung Vị Thời rất muốn xé xác người kia ra làm hai mảnh.
Mất mặt thì thôi, nhưng cái hiệu ứng lưu manh xa xỉ những 100 tệ này cứ vậy mà bay rồi!?
Cậu còn định dùng nó để ứng vai diễn người trong giang hồ mà!
Vì cái phần tiền hoa hồng kia, cậu đành cắn môi, thi triển diễn xuất như sắp thăng thiên, “Sao lại là ví của mày! Mày lấy gì chứng minh đây là ví của mày! Nó ở trong túi tao thì chính là của tao!”
Cố Lễ Châu khinh thường “hừ” một tiếng, rút mạnh cổ tay ra, “Bây giờ tao chứng minh cho mày xem――”
Giây phút hắn nhìn rõ cái ví mình móc được, hắn im bặt.
Đcm đây đúng là không phải ví của hắn!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chung Vị Thời đã đưa một cái ví tiền ở túi quần bên kia cho A Vĩ.
Cố Lễ Châu sực tỉnh, quay đầu định giành lại.
Chiếc ví tiền cao cấp ấy lập tức trở thành bông hoa trong trò gõ trống tung hoa, ném từ tay A Vĩ sang chỗ Đại Phi, lại từ tay Đại Phi ném tới Chung Vị Thời.
Mắt thấy áo may ô đen vừa giơ tay lên, Cố Lễ Châu nhảy lên giữa không trung, kết quả phát hiện ra đó là động tác giả.
“Ê hê~” Chung Vị Thời lắc lắc chiếc ví tiền, nở nụ cười đểu cáng rồi ném ví cho Đại Phi.
Cố Lễ Châu đứng giữa tam giác ba người, cảm thấy hiện tại hắn không khác gì một con mèo đang cố đuổi theo chiếc gậy tua rua, rất ngu ngốc, vì thế hắn quyết định không tranh giành nữa.
Chuẩn bị báo cảnh sát tới giải quyết.
Lý Ngọc Cần còn chưa hiểu chuyện gì, lại có một tên thanh niên miệng ngậm thuốc lá đi vào, trên cánh tay xăm một đoá hoa hồng đỏ kiều diễm, nền phía sau là một cái mạng nhện.
Hiệu ứng 3D khó hiểu.
Nhân thủ đã tới đầy đủ, Chung Vị Thời bễ nghễ ngồi xuống sofa, “Đóng cửa, thả Cường Tử.”
Cùng lúc đó, Cố Lễ Châu đã dùng điện thoại của Lý Ngọc Cần gọi được cho 110.
“Xin chào, xin hỏi ngài cần trợ giúp gì ạ?” Giọng nữ phát ra từ trong loa di động.
“Người anh em người anh em người anh em! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
Đại Phi và A Vĩ vội vã nhét trả lại Cố Lễ Châu di động và đồng hồ, bao gồm cả chiếc ví tiền mà Thời ca của bọn họ liều cả mạng sống mới cướp được.
Giờ phút này Chung Vị Thời rất muốn về nhà.
Cường Tử vẫn ngớ người, “Ca, tình huống gì đây?”
“Xin chào, xin hỏi ngài có cần trợ giúp gì không ạ?” Cô gái nghe điện thoại đoán rằng người báo cảnh sát đang gặp phiền toái, giọng nói hơi căng thẳng.
Chung Vị Thời giành lời Cố Lễ Châu: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn chúc cô quốc tế thiếu nhi vui vẻ thôi!”
Mọi người: “……”
Trải qua cuộc gọi báo cảnh sát, Chung Vị Thời rất muốn biết rõ ràng quan hệ của người này với Lý Ngọc Cần.
Mẹ con.
Ruột.
Chứng minh thư trong ví tiền viết người này tên là Cố Lễ Châu.
Năm Lý Ngọc Cần sinh con thì chưa tròn 20, nơi vùng sâu vùng xa, chỉ cần đút thêm chút tiền là có thể làm khai sinh.
Bà bảo dưỡng rất tốt, dáng vẻ vẫn còn thướt tha, thoạt nhìn không quá 40 tuổi, con trai và bà đứng cùng một chỗ hoàn toàn chính là phú bà và trai bao.
“Hiểu lầm…….Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi anh em à.” Cường Tử tươi cười, quàng vai Cố Lễ Châu cùng ngồi xuống sofa, “Không ngờ con cô đã lớn thế này rồi, thoạt nhìn đâu giống mẹ con, cô trẻ quá ạ, thật đấy.”
Chung Vị Thời không biết Cường Tử đang xàm cái gì, đầu óc ngập tràn ý nghĩ: Nhị Cẩu không phải là Nhị Cẩu, thế Nhị Cẩu thật là ai?
Cố Lễ Châu ngồi xuống bên cạnh, ghét bỏ hất cánh tay đang quàng cổ mình ra, lại không cẩn thận đụng vào đùi Chung Vị Thời, đành đứng dậy ngồi xuống ghế khác.
Lý Ngọc Cần được nịnh mấy câu thì bắt đầu khách sáo, “Rốt cuộc là mấy cậu định làm gì vậy?”
Cường Tử vặt quả nho trên bàn nhét vào miệng: “Là như này, bọn con là người được công ty cho vay Tụ Bảo Bồn thuê đi đòi khoản nợ 10 vạn ― Đây là danh thiếp của con.”
“Về sau mọi người muốn vay tiền cũng có thể tới tìm con, biệt hiệu là Mị Ảnh, không cần thế chấp, chỉ cần có bản sao chứng minh thư hoặc bản sao giấy chứng nhận tài sản là có thể…”
Please!
Lúc này đừng có lấn sân ngành nghề được không!
Nội tâm Chung Vị Thời rít gào.
Cường Tử cảm nhận được ánh nhìn rực cháy ấy, vội vàng nói: “À đúng, mọi người có biết ai tên là Nhị Cẩu không?”
Lý Ngọc Cần nói: “Nhị Cẩu thì không biết, tôi chỉ quen một người tên là Trương Cẩu, gã lừa tôi hơn 30 vạn.”
“Cái gì?” Ai nấy đều sửng sốt.
Chuyện phải kể từ một cuộc gặp gỡ lãng mạn mấy tháng trước.
Bên cạnh Thanh Phong Uyển có một cái quảng trường đài phun nước rất lớn, còn có cả hiệu ứng đèn đóm bảy sắc cầu vồng, rất chấn động thị giác, nó thắp lên ngọn lửa tình yêu và nhiệt huyết của vô số người.
Mỗi tối, sẽ có rất nhiều cư dân tề tựu về đây để tổ chức một hoạt động nâng cao tinh thần và sức khỏe, một loại vận động thể dục đã gây họa cho biết bao nhiêu nghệ sĩ nhàn rỗi ― Múa quảng trường.
Có người yêu thì cùng nhau nắm tay nhảy đôi, mồ côi vợ chồng hay đã ly dị thì cô đơn múa quạt một mình.
Lý Ngọc Cần thuộc loại thứ hai.
Tôi hôm ấy, bỗng nhiên có một anh chàng bảnh trai tới gần bà, “Vị mỹ nữ này, xin hỏi liệu tôi có vinh hạnh mời nàng cùng nhảy một điệu “Quả táo nhỏ” được không?”
Trước mắt bao nhiêu người, Lý Ngọc Cần nhảy “Quả táo nhỏ” thành một điệu Waltz đầy lãng mạn.
Mấy ông già cô đơn trên quảng trường đều thấy ngưỡng mộ.
Đoạn duyên phận “tuyệt vời” ấy đã hình thành như vậy……
“Nhưng tôi không ngờ gã là kẻ lừa đảo, gã nói muốn mở công ty, bảo tôi đầu tư……” Lý Ngọc Cần nói tới đây thì khóc không thành tiếng, “Lừa của tôi mấy chục vạn! Cả gia tài đều đổ vào! Sau đó thì gã biến mất không thấy tăm hơi! Báo cảnh sát cũng không tìm thấy…….”
Cố Lễ Châu rất chi là cạn ngôn: “Mẹ cả bó tuổi rồi mà còn mắc lừa trò trẻ con này à.”
Miệng thì nói thế, tay lại không ngừng lấy khăn lau nước mắt cho bà.
“Ài…” Lý Ngọc Cần đỏ bừng mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ vốn dĩ, vốn dĩ không định nói cho con, tự nhủ cùng lắm thì cứ cho qua là được….”
“Sao có thể bỏ qua được!” Cường Tử căm phẫn, “Mẹ kiếp có còn là người không! Không bằng súc vật!”
Lý Ngọc Cần nghe Cường Tử rống to thì nấc một cái, nước mắt cũng quên rơi.
“Cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho con!” Cường Tử vỗ ngực, hiên ngang lẫm liệt nói: “Con sẽ đòi tiền về giúp cô!”
Đòi nợ không thành, lại còn lòi ra đơn hàng mới. Lúc Chung Vị Thời đi ra khỏi Thanh Phong Uyển, cậu cảm thấy buổi chiều nay cứ như đóng phim điện ảnh.
Phim máu chó dạt dào cảm xúc, lại còn viễn tưởng.
Cho tới khi có người chọc vào cánh tay cậu.
Cường Tử mong chờ nhìn cậu: “Ca, còn muốn móc cái tổ chim kia không?”
Chung Vị Thời: “……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!