Wrong Impression
Chương 38: Tôi cũng nhớ cậu
Edit: Dờ
“Tâm sự cái gì?” Cố Lễ Châu thong thả đi ra ngoài.
Tào Trí Hằng: “Hai người là sao vậy, giữa thanh thiên bạch nhật… Không phải, giữa lúc mặt trời ngả về tây, ôm ôm ấp ấp, hai người đang yêu nhau đấy à?”
“Điên à, ông sống trong xã hội phong kiến chắc? Ôm một cái cũng thành yêu nhau, vậy nếu hôn một phát sẽ mua đất đào mộ chuẩn bị hợp táng luôn?” Cố Lễ Châu lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, muốn hút một điếu hạ hỏa.
Tuy rằng không có tác dụng gì.
Bên cạnh cửa sổ có bật lửa và gạt tàn, đều do Chung Vị Thời chuẩn bị, nhóc con luôn cằn nhằn mỗi khi hắn gạt tàn thuốc vào chậu hoa, kêu ảnh hưởng đến sự phát triển của cây xương rồng.
“Đều tại anh cứ gạt tàn vào đấy mà nó mất hết chất dinh dưỡng, đây là quà sinh nhật Đại Phi tặng tôi, Cường Tử cũng có một chậu, chậu của nó nở hoa rồi.”
“Xương rồng không ra hoa là bởi bị cậu trút giận thì có, rảnh rỗi tay chân lại ngồi nhổ gai, nó nghĩ dù có nở hoa cũng sẽ bị cậu nhổ mất nên không muốn nở.”
“Nói chung là anh không được gạt tàn vào đó.”
“Được được được, tôi không gạt tàn, để xem rồi nó có nở hoa không.”
Kỳ diệu là, sau đó cây xương rồng mọc ra một nụ hoa nhỏ thật.
Cố Lễ Châu không nhịn được lấy tay búng nó, trước kia hắn cũng từng thấy rất nhiều ảnh chụp hoa xương rồng đủ loại màu sắc, không biết cây xương rồng này sẽ nở ra hoa màu gì.
“Tôi nói chuyện với ông đấy, nghe thấy không?”
Giọng nói của Tào Trí Hằng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, “Rốt cuộc ông có ý gì với nó?”
“Ý gì, chẳng có ý gì hết.” Cố Lễ Châu châm thuốc lá, giả ngu.
“Ờ, không có gì, không có thì ông dụ dỗ trai nhà người ta làm gì?” Tào Trí Hằng chỉ vào phòng ngủ hỏi.
Cố Lễ Châu sặc thuốc, đóng cửa nhà vào, khẽ gắt lên: “Cái gì mà tôi dụ dỗ! Tôi dụ dỗ gì đâu?” Hắn nhớ lại cảm giác ướt át vừa rồi, cảm thấy mình rất chiếm lý: “Ông không thấy thằng nhóc chủ động dính lên người tôi hả?”
Tào Trí Hằng trợn mắt, “Tôi thấy ông chủ động kéo con nhà người ta vào lòng, còn sờ sờ mó mó.”
Sờ sờ mó mó.
Câu này.
Quá xấu hổ rồi đi.
Có sao?
Chắc là có.
Còn về cái hôn kia, hắn không chắc nữa.
“Ôm thì tôi có thể giải thích, mang tính chất an ủi thôi, chỉ có đầu óc ông bậy bạ mới nghĩ thành như thế.” Cố Lễ Châu không muốn vô duyên vô cớ bị chụp cho tội danh dụ dỗ thanh niên ngây thơ.
“Mang tính chất an ủi?” Tào Trí Hằng nghe xong thì cười tươi như hoa, vươn tay quàng lấy cổ Cố Lễ Châu định ôm vào lòng, hai chân như càng cua hòng treo lên người hắn, “Vậy ông an ủi tôi thử xem.”
Cố Lễ Châu giãy giụa điên cuồng như bị điện giật, lập tức văng người ra xa, “Này ông bị thần kinh à! Có thấy tởm không!” Dứt lời còn chột dạ liếc mắt nhìn vào trong phòng khách.
Tào Trí Hằng chỉ vào mũi hắn: “Ông còn dám nói không có ý gì?”
Cố Lễ Châu gân cổ lên, “Ông sao có thể so với nó! Ông nhìn lại quả bụng bia của mình đi! Dáng người ông thế nào, dáng người thằng nhóc thế nào? Ôm vào giống nhau sao? Ông không tự biết được à?”
“Dáng người tôi làm sao? Tĩnh Tĩnh nhà tôi thích mập mạp đấy.” Tào Trí Hằng cảm thấy mình đã nhìn thấu tất cả, đắc ý nói: “Thích nó rồi mà ngại nhận chứ gì?”
Cố Lễ Châu cười khẩy: “Ai mà không thích thằng nhóc? Ông không thích nó chắc?”
“Ông đừng có giả ngu với tôi, tôi nói là cái kiểu thích kia kìa.” Tào Trí Hằng híp mắt, chập hai ngón trỏ lại với nhau: “L, o, v, e. Cái kiểu thích này này.”
Cố Lễ Châu lấy điếu thuốc từ gạt tàn lên rít một hơi, không đáp.
Hắn thừa nhận, đối với hắn, Chung Vị Thời là đặc biệt, hoàn toàn vượt qua giới hạn bạn bè bình thường, nhưng cũng không thái quá như Tào Trí Hằng nói, chẳng có dụ dỗ gì ở đây cả, khi hắn đưa tay ra ôm cậu đâu nghĩ nhiều đến thế.
Lúc hắn nhìn Chung Vị Thời, giống như nhìn thấy một mầm măng non bị tảng đá chặn lại, thấy cậu cố gắng giãy giụa trồi lên khỏi mặt đất, hắn muốn giúp cậu dịch chuyển tảng đá kia.
Trước kia hắn không dám nghĩ theo chiều hướng khác, có điều nụ hôn như có như không trong phòng khách vừa rồi khiến hắn hoàn toàn rơi vào mê mang.
Không đúng, không chỉ là mê mang…mà còn có một cảm giác hưng phấn khó nói thành lời.
Chờ mong có thể bắt lấy tia sáng chói mắt ấy.
Tào Trí Hằng dù gì cũng là người từng trải, nhìn thấy Cố Lễ Châu gió xuân đầy mặt lại còn không phản bác thì biết rằng hắn đã sảy chân ngã xuống bể tình rồi.
“Yêu ai chẳng được, sao phải là thằng nhóc. Ông đúng là khác người.” Tào Trí Hằng nói.
“Thằng nhóc thì làm sao?”
“Làm sao?” Tào Trí Hằng khiếp sợ, “Nó là con trai đấy! Yêu đương cái gì.”
Cố Lễ Châu liếc mắt nhìn anh ta, “Trai thì làm sao, ông cũng là trai đấy thôi, ông kỳ thị nó à?”
Tào Trí Hằng bắt được chứng cứ, chỉ thẳng vào mũi hắn, “Thế mà ông còn chối là không có ý gì với nó!?”
“Bây giờ cảm giác của tôi với thằng nhóc khá là mông lung, tôi cũng chẳng rõ….” Cố Lễ Châu chưa dứt lời, cửa phòng mở ra từ phía trong, hắn lập tức im bặt.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Chung Vị Thời ôm quần áo sạch đưa cho Cố Lễ Châu: “Tay anh không tiện tắm vòi sen, tôi xả nước tắm cho anh rồi, lúc ngâm đừng để vết thương bị dính nước, quần áo bẩn tôi cũng giặt rồi đấy.”
“Ngoan lắm.” Cố Lễ Châu xoa đầu cậu, lúc vào cửa thì quay đầu lại nhướn mày với Tào Trí Hằng, không khác gì một con công đực đang đắc ý vênh váo.
Tào Trí Hằng khinh thường trợn trắng mắt.
Chung Vị Thời tưới chút nước cho cây xương rồng, “Vừa rồi hai người nói về tôi đúng không?”
Tào Trí Hằng: “Đúng vậy, nói rằng cậu là một thằng nhóc đáng yêu, tương lai chắc chắn sẽ nổi như cồn.”
Chung Vị Thời bĩu môi: “Tôi trưởng thành rồi, không phải là nhóc đáng yêu.”
Tào Trí Hằng lập tức ném nồi cho anh em gánh: “Lão Cố khen cậu đáng yêu.”
Sau đó liền thấy cậu thanh niên trưởng thành kia cúi đầu cắn môi, đầu ngón tay gảy cây xương rồng: “……..Anh ấy nói vậy thật hả?”
“………..” Rồi, một già một trẻ hết thuốc chữa rồi.
“Tôi nói bừa đấy.” Tào Trí Hằng hỏi, “Cậu ăn cơm tối chưa?”
Chung Vị Thời lắc đầu.
Tào Trí Hằng nhìn đồng hồ, “Muộn rồi đấy, sang chỗ tôi ăn luôn đi, tôi vừa xuống nhà mua thức ăn, chúng ta nấu mì cùng ăn.”
“Ừm, tôi chờ anh ấy tắm xong…”
“Chờ cái gì mà chờ, cậu còn định hầu hạ thằng súc vật kia tắm rửa thay quần áo luôn hả?” Tào Trí Hằng túm lấy cậu, “Qua đây nấu mì với tôi!”
Chung Vị Thời đành phải gật đầu.
“Vị Thời, tay tôi bất tiện quá, cậu vào đây chà lưng cho tôi đi.” Người bên trong gọi.
Não Chung Vị Thời vốn đang mờ mịt, nghe thấy hắn gọi thì mất hồn mất vía. Sau khi hồi hồn thì tung tăng vui vẻ chạy vào trong như một con chim sẻ.
“Tới đây tới đây!”
Cậu vừa định chạy đi thì bị người phía sau kéo áo, thân thể không khỏi ngửa về phía sau.
“Cậu đi nấu mì!” Tào Trí Hằng hệt như Diêm Vương dưới địa ngục, ngăn chặn ý nghĩ lệch lạc của một già một trẻ.
Chung Vị Thời lại một lần cảm thấy hụt hẫng, giống như vị đắng của cà phê vào cái hôm Cố Lễ Châu nói phải đi.
Cậu cúi đầu đi vào 303.
Ngay sau đó, người nào đó trong phòng tắm tru tréo: “Cút cút cút cút cút!——Tôi tự làm được!”
Tào Trí Hằng bị đá ra ngoài một cách vô tình.
Trên bàn cơm, Diêm Vương mặt đen sì ngồi giữa hai người.
Cố Lễ Châu và Chung Vị Thời ngồi đối diện, thường ngước mắt lên nhìn nhau.
Tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Tào Trí Hằng nhìn trái, lại nhìn phải, đưa chân huơ dưới bàn, may mà không có quấn lấy nhau.
Trên cơ bản là trên tình bạn dưới tình yêu.
Cơm nước xong, Chung Vị Thời tiện thể rửa bát, Cố Lễ Châu vỗ sofa, “Lại đây ăn trái cây.”
Vốn dĩ Tào Trí Hằng đang tập trung điêu khắc, thấy chim sẻ nhỏ chuẩn bị nhảy bổ đến bên Cố Lễ Châu thì nhanh chân đến trước chen vào giữa, hóa thân thành dòng sông chia cắt trên bàn cờ tướng.
Cố Lễ Châu ngồi khoanh chân trên sofa, cúi đầu gửi tin nhắn Wechat.
– Ngọt không?
Di động của Chung Vị Thời vang lên.
Cậu nhìn tin nhắn rồi quay ra nhìn Cố Lễ Châu.
– Ngọt lắm.
– Vậy cậu ăn nhiều lên, ăn hết sạch đi, đừng để lại cho thằng kia.
Chung Vị Thời ăn liên tiếp vài miếng dưa hấu, hai má phình lên như một con hamster.
TV đang chiếu bộ phim truyền hình dài tập rất hot gần đây, nhưng ba người mang tâm sự không hề chú ý xem.
Cố Lễ Châu lén mở điện thoại quay cảnh hamster ăn trái cây.
Tào Trí Hằng nghĩ, nếu về sau hai người này ở bên nhau sẽ là cảnh tượng như thế nào, có hôn nhau không? Hình ảnh ấy khiến anh ta nổi gai ốc.
Chung Vị Thời rất muốn hỏi Cố Lễ Châu rằng đêm nay ngủ chỗ nào, muốn cùng cậu quay về 301 không, nhưng nghẹn hồi lâu vẫn không dám mặt dày mở miệng.
– Mai mấy giờ anh lên sân bay? Tôi tiễn anh đi.
– Chờ tôi tỉnh ngủ, chẳng biết mấy giờ nữa, đừng tiễn, cậu chỉ cần phụ trách đón thôi. Tôi chắc chắn sẽ quay lại.
Cùng là ly biệt, nhưng lần này đã có một đáp án khẳng định.
Chung Vị Thời cảm thấy rất mỹ mãn, quay đầu ra thì vừa lúc thấy khuôn mặt mỉm cười của Cố Lễ Châu.
—— Điều rung động nhất trên thế giới này là khi bạn nhìn người ấy, người ấy vừa hay cũng đang ngắm nhìn bạn.
Chung Vị Thời nắm chặt di động, cảm thấy lần này đã thua hoàn toàn trong tay gã trai bao này rồi…….
Sự thực chứng minh, ý tưởng càng nhiều, lá gan càng nhỏ.
Vài chữ đơn giản “Đêm nay anh đến nhà tôi không” kẹt mãi trong cổ họng, cuối cùng vẫn không thể nói ra.
1 giờ sáng, Chung Vị Thời nằm thẳng cẳng hình chữ đại trên giường, giương mắt nhìn trần nhà.
Cậu nhấp nhấp môi, hồi tưởng lại cảm giác chạm vào da người kia, dư vị vẫn còn chưa tan hết.
Trước khi gặp được Cố Lễ Châu, cậu vẫn cảm thấy tính hướng của mình không có vấn đề gì, không phải là chưa từng xem phim tình yêu hành động, nhưng dạo này mỗi khi nghĩ tới vài ý tưởng bậy bạ thì trong đầu luôn hiện ra khuôn mặt của Cố Lễ Châu.
Liên tục mấy lần tắm nước lạnh hạ hỏa, tinh thần sắp sụp đổ mất.
Hơn hai mươi năm trong quá khứ, cho tới giờ cậu chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai, Cố Lễ Châu giống như một linh hồn quẩn quanh bên người cậu, đi đường sẽ nghĩ tới, ăn cơm sẽ nghĩ tới, tắm rửa sẽ nghĩ tới, từng giây từng phút đều nghĩ tới……
Từng hành động cử chỉ của ông chú, từng nụ cười ánh mắt đều tác động đến cảm xúc của cậu.
Nhưng cậu lại không đoán được liệu lòng hắn có loại tình cảm ấy hay không.
Không nhịn được muốn đến gần, lại lo sợ sẽ đánh mất.
Phiền lòng. Mất ngủ.
Mới hơn hai mươi đã bắt đầu mất ngủ!
Làm thế nào để khắc phục chứng mất ngủ?
Cậu đăng xong dòng status này lên vòng bạn bè thì vừa đúng 1 giờ 30, Cường Tử ở quán net suốt đêm, bóc tem đầu tiên.
– Tuốt ống tiêu hao thể lực, cần link không, gửi link drive cho anh nhé?
– Tuốt cái đầu mày!
– Không biết hưởng thụ, bao nhiêu người muốn em còn không cho.
Cố Lễ Châu nhìn thấy status, gửi tin nhắn giọng nói qua: “Không ngủ được? Muốn nghe kể chuyện không.”
Chung Vị Thời đạp xe hai vòng trên không trung, thì thầm đáp: “Có chứ, kể cái gì?”
Cố Lễ Châu gọi điện thoại cho cậu, đồng thời mở quyển sách trên đầu giường ra, “Kể cho cậu nghe chuyện “Hoàng tử bé” được không?”
“Được.”
Đời này Chung Vị Thời chỉ từng nghe hai người kể chuyện, một là hồi nhỏ bà nội muốn dỗ cậu đi ngủ nên kể cho cậu nghe chuyện sói xám ăn thỏ trắng, làm cậu sợ tới mức lo rằng nếu mình ngủ mất thì sẽ bị sói xám ăn thịt.
Người còn lại chính là Cố Lễ Châu.
“Hoàng tử bé ở trên một tinh cầu tên là B612, cậu ấy là cư dân duy nhất trên tinh cầu ấy…….”
Giọng Cố Lễ Châu rất trầm, kể chuyện với giọng điệu bình thản, trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh ấy xuyên qua sóng vô tuyến truyền tới lại có vẻ vô cùng dịu dàng.
Rõ ràng cách mấy bức tường, lại cảm giác như người nọ nằm ngay bên cạnh mình, Chung Vị Thời nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn cúi đầu kể chuyện, có lẽ còn đeo kính.
Cậu thích nhìn Cố Lễ Châu đeo kính, giống một nhà bác học uyên bác đầy trí thức, cậu rất thích những người có văn hóa có học vấn.
Cậu chìm đắm thật sâu, giống như đang trôi dạt trên đại dương mênh mông, thân thể mềm nhũn.
Không qua bao lâu, Cố Lễ Châu nghe thấy bên kia có tiếng hít thở đều đều.
Ngày hôm sau.
Cố Lễ Châu ngồi máy bay về thành phố B, trái tim rối bời của Chung Vị Thời cuối cùng cũng chịu yên lặng, một lần nữa tập trung vào công việc.
Cậu không giành được vai nam phụ kia, nhưng mà có một tiền bối ở đoàn kịch nói nhìn trúng cậu, hỏi cậu có hứng thú tìm hiểu một chút hay không.
Chung Vị Thời chỉ từng xem kịch nói trên TV, không có hậu kỳ không có lồng tiếng, sân khấu biển diễn trực tiếp, thử thách bản lĩnh đọc thoại và diễn xuất của diễn viên. Tuy một vở kịch không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng trong đoàn đều là những nghệ sĩ gạo cội, đi theo bọn họ có thể học được rất nhiều thứ.
Chung Vị Thời không suy nghĩ nhiều, lập tức xin gia nhập.
Đoàn kịch nói có không ít những thanh niên trạc tuổi cậu, có mấy người vẫn đang theo học ở học viện hí kịch, đến đoàn kịch nói để trau dồi thêm, tôi luyện diễn xuất, chuẩn bị cho tương lai sẽ bước vào giới diễn viên chính thức.
Từ làm tự do tới đoàn kịch nói, Chung Vị Thời không quen lắm, rất nhiều thứ phải học từ đầu, nhưng dù gì cũng có tiền lương, nếu được lên diễn thì còn được trả thêm tiền catse.
Chỉ cần kiếm được miếng cơm, có gì mà cậu không thể làm quen?
Bước vào hoàn cảnh mới, con người ta sẽ phải làm việc cật lực hơn, ngày nào Chung Vị Thời cũng bận bịu như ong mật, không có cả thời gian chơi di động, tối về đến nhà thì bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
Sẽ không nhịn được nhớ tới giọng nói, dáng vẻ, nụ cười của Cố Lễ Châu, thậm chí còn cố ý dạo qua phòng hắn từng ở, tìm kiếm những dấu vết hắn để lại.
Chiếc ghế dài trên hành lang mà bọn họ thường ngồi cùng nhau, khoảng trời mà họ từng cùng ngắm sao trăng, chiếc giường cả hai từng đùa giỡn, cái gối đầu họ từng tranh giành nhau, còn có mùi dầu gội thơm ngào ngạt kia………
Tất cả hồi ức đều hóa thành nhớ nhung, gần như khiến tim cậu thắt lại.
Thực sự sắp điên mất thôi a a a a a a!
Cậu không nhịn được nữa, vào một đêm khuya tĩnh lặng, Chung Vị Thời gửi tin nhắn cho Cố Lễ Châu.
– Anh đang làm gì vậy?
Cố Lễ Châu thầm vui vẻ, đi gần một tháng, rốt cuộc thằng nhóc cũng nhớ đến hắn rồi.
– Sao, nhớ baba rồi?
Chung Vị Thời trợn trừng mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Vào thẳng vấn đề như vậy luôn sao?
Cậu trả lời rất vòng vèo.
– Ừm, nhìn thấy bật lửa trên hành lang tự dưng nhớ đến anh ha ha ha ha ha ha ha……….
– Ngày nào chú Tào cũng nhắc tới anh trước mặt tôi, chú Tào còn nuôi một con mèo.
– Cây xương rồng trên hành lang nở hoa rồi ha ha ha ha ha! Chừng nào anh trở lại?
Đúng là giấu đầu hở đuôi.
Cố Lễ Châu bật cười.
Chung Vị Thời ôm di động chờ trả lời, nhìn đi nhìn lại thấy trả lời như vậy tuy khá đỡ ngại, nhưng cậu sợ Cố Lễ Châu lại lái sang đề tài khác, tốt nhất đừng đòi cậu chụp ảnh xương rồng hay gì đó nha, bông hoa ấy rụng từ mấy ngày trước rồi.
Đối phương mãi không trả lời, cậu chau mày “xùy” một tiếng.
Nói chuyện chẳng có tâm gì hết.
Lúc cậu ngồi dậy định đi toilet, tin nhắn gửi tới.
– Tôi cũng nhớ cậu.
– Các cậu.
– Hết năm nay sẽ quay lại.
Chung Vị Thời trừng mắt sửng sốt trong 0.1 giây.
Mắt cậu tự động làm mờ tin nhắn thứ hai, nắm chặt di động điên cuồng đá chân lên không trung.
A a a a! ———
Cũng nhớ mình!
Ổng! Cũng! Nhớ! Mình!!!
Ánh trăng tĩnh mịch ngoài cửa sổ khiến cảm xúc này trở nên mềm mại tha thiết.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, Chung Vị Thời càng thêm chắc chắn với cảm xúc trong lòng mình.
Cậu 22 tuổi, ngây thơ khờ dại, trong chuyện tình cảm thì hoàn toàn là một tờ giấy trắng, chưa bao giờ nếm vị ngọt của tình yêu, cũng không ai dạy cậu phải thật cẩn thận chọn lựa đối tượng.
Cậu thiên về loại tình cảm muốn được yêu, theo đuổi hạnh phúc bình dị, một chút dịu dàng cũng đủ làm trái tim cậu tan chảy.
Lo được lo mất, lại không thể kiềm chế con dã thú đang xao động trong lòng mình.
—————————
Tác giả có lời muốn nói:
[Đang gọi điện thoại]
Lão Cố: Baba ra ngoài có việc, sẽ rất nhanh thôi. Ở nhà nhớ ngoan, lúc về sẽ có quà.
Bạn nhỏ: Bận chuyện gì thế?
Lão Cố:………Có cần thiết phải hỏi cụ thể như vậy không?
Bạn nhỏ: Tôi sẽ lo.
Lão Cố: Đi chôn một ít phục bút cho tương lai của hai ta, chôn xong sẽ trở lại.
Bạn nhỏ: Ồ! Vậy anh mau lên mau lên mau nữa lên!
Chú Tào bò cạnh cửa sổ chỉ nghe thấy câu cuối cùng, vẻ mặt vi diệu: Eww~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!