Wrong Impression
Chương 39: Người. Mà. Tôi. Ưng. Ý
Edit: Dờ
Cuối tháng 10, thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ không khí dễ chịu hơn rất nhiều.
Cố Lễ Châu mặc một chiếc hoodie rộng thùng thình, ngồi trước máy tính gõ chữ lạch cạch, bên cạnh là hai biên kịch và trợ lý của team làm game.
Cả căn phòng executive suite còn ngập mùi cơm hải sản.
Đây là ngày thứ ba bọn họ ở lại thành phố X.
Hắn đã viết xong năm cốt truyện mà Trình Hàng yêu cầu, các biên kịch khác trong team phụ trách từng phân nhánh và thêm thoại cho nhân vật.
Công việc chủ yếu của hắn là cung cấp cảm hứng, xâu chuỗi nhân vật và cốt truyện, khống chế nhịp điệu, làm cho người chơi chỉ muốn chơi mãi mà không dừng lại ở bất cứ màn nào.
Mấy người khác đều là biên kịch game chuyên nghiệp của team Trình Hàng, thỉnh thoảng sẽ nảy sinh tình huống không thống nhất ý tưởng, nhưng ai cũng là người dễ tính, cùng nhau học tập cùng nhau đôn đốc.
Nói chung là tất cả đều thuận lợi.
Vừa họp xong, cả team chạy ra phố ăn đêm, Cố Lễ Châu vẫn ngồi trước máy tính gõ chữ cành cạch.
Lâu lắm không sáng tác, tốc độ tay rất chậm, một tiếng trôi qua mới gõ được hơn 900 chữ, tốc độ này còn chưa đạt một nửa tiêu chuẩn.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thống kê số lượng chữ, hắn vẫn hơi kinh ngạc.
Hắn đăng nhập vào Tinh Hà Thế Kỷ, phát hiện ra bảng xếp hạng nào cũng có tên của Cửu Mang Tinh, nhiều bộ tiểu thuyết của gã được chuyển thể thành điện ảnh và phim truyền hình, trở thành tác giả lưu lượng chạm vào bỏng tay của trang web.
Lúc trước Tào Trí Hằng từng nhắc tới bộ “Gió Lốc”, hiện tại chuyển thể thành phim, nam chính do diễn viên tuyến một – Thẩm Cạnh thủ vai.
Hắn lật xem danh sách diễn viên, nhận ra đều là những nghệ sĩ gạo cội không phô trương, phía ekip đã thông báo đóng máy từ tháng 6, Cửu Mang Tinh viết không ít bài tuyên truyền trên Weibo, nhìn có vẻ như sẽ chiếu dịp cuối năm.
Nếu bảo rằng hắn không cảm thấy bị công kích tâm lý thì không có chuyện đó.
Ngoài cửa sổ là mặt biển mênh mang, Cố Lễ Châu nhìn ra xa, suy nghĩ cũng bay trong cơn gió.
Hắn và Thôi Thắng là bạn học, thậm chí còn cùng tham gia câu lạc bộ văn học, đam mê giống nhau, đề tài chung cũng nhiều, thường xuyên cùng nhau thảo luận chuyện sáng tác, quan hệ rất tốt.
Cho đến khi bố hắn – Cố Tử Thăng tố giác chuyện bố của Thôi Thắng nhận hối lộ…….
Bố mất việc phải ngồi tù, mẹ ly hôn đi bước nữa, đối với một thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành thì quả thật là như trời sập, lòng tự tôn của gã bị sỉ nhục, ảnh hưởng lớn đến tâm trạng viết văn, suýt nữa phá hợp đồng với website.
Thôi Thắng hận bố mình, hận Cố Tử Thăng, rồi hận cả Cố Lễ Châu.
Năm lần bảy lượt tránh mặt, Cố Lễ Châu biết Thôi Thắng muốn tuyệt giao với mình.
Hắn không phải là loại người mặt dày mặt dạn đi cầu hòa, nói cho cùng, hắn không cảm thấy mình sai, chủ động hẹn ba lần đã là cực hạn.
Lúc ấy Cố Lễ Châu chỉ nghĩ mình đã mất đi một người bạn, ngàn lần không ngờ lại nhiều thêm một kẻ địch.
Như một loại bệnh tâm lý, mỗi lần hắn nghe hoặc nhìn thấy ba chữ “Cửu Mang Tinh”, ngực rất khó chịu, đầu choáng váng muốn nôn.
Mấy tin nhắn của Chung Vị Thời khiến tâm trạng của hắn bớt u ám hơn nhiều, trả lời lại bằng giọng nói: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Chung Vị Thời giống như lúc nào cũng ôm di động vậy, lập tức “đang nhập”.
– Còn sớm mà, anh thì sao, đang bận hả?
Cố Lễ Châu khép laptop lại, đi ra cửa sổ vươn vai.
– Không bận.
Chung Vị Thời gọi video qua cho hắn, nhưng màn hình tối đen.
“Cậu đang trùm chăn à?” Cố Lễ Châu hỏi.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Chung Vị Thời hơi khàn.
“Giọng cậu lạ thế, bị cảm sao?”
“Ừm, hơi sốt, mấy ngày trước quay một cảnh rơi xuống nước.” Chung Vị Thời ho khan, “Nhưng mà hôm nay đỡ hơn nhiều rồi.”
Cố Lễ Châu lên mạng tìm phương pháp trị ho khan, “Xuyên bối mẫu chưng tuyết lê, biết làm không?”
“Không biết, Xuyên bối mẫu là gì?”
“Một loại thức ăn ngon.” Cố Lễ Châu cười gửi hình cho cậu, “Tự làm đi, làm xong chụp ảnh gửi tôi, sau đó uống.”
“………..Được rồi, ngày mai tôi đi mua.”
Cố Lễ Châu cảm thấy nói chuyện với màn hình đen hơi kỳ quái, “Lộ đầu ra xem nào.”
Nửa cái đầu chui ra khỏi chăn, chỉ lộ một đôi mắt, có điều Cố Lễ Châu vẫn nhận ra cậu đang cười.
Tâm trạng tốt, nhưng lại chưa thỏa mãn: “Sao chỉ có nửa mặt?”
Chung Vị Thời rũ mắt xuống, lí nhí đáp: “Mũi tôi mọc một cục mụn chưa tan, hơi xấu.”
“Xời.” Cố Lễ Châu cười, “Với tôi mà còn để ý hình tượng à? Cậu có trò hề gì mà tôi chưa từng thấy?”
Chính bởi là anh nên mới muốn giữ hình tượng đó!
Chung Vị Thời hừ lạnh, “Nếu anh cap màn hình gửi cho fan của tôi thì sao? Tôi lo trước khỏi họa.”
“Tôi còn lưu rất nhiều trò hề của cậu đây.” Cố Lễ Châu gửi tấm ảnh hôm bôi thuốc ở công viên.
Trên màn hình, Chung Vị Thời nhe nanh trợn mắt muốn cướp lấy di động, rất giống một con mèo xù lông, quả thật là xấu đến đột phá đường chân trời.
Chung Vị Thời ngứa răng, “Sao anh còn lưu làm gì!!”
Cố Lễ Châu nhướn mi, “Tôi thích, lúc buồn lấy ra cười chơi.”
“Mau xóa đi! Anh xâm phạm quyền chân dung của tôi!”
Cố Lễ Châu lại gửi đoạn video múa quảng trường để khiêu khích.
Đúng là như hành hình công khai.
Chung Vị Thời ủ rũ rụt về ổ chăn.
Cố Lễ Châu: “À đúng rồi, cho cậu ngắm biển.”
“Được!” Chung Vị Thời lại chui ra, đôi con ngươi lấp lánh tràn đầy chờ mong.
Màn hình chuyển ra ngoài cửa sổ.
Cậu thấy một tòa tháp rất cao, sau đó là mặt biển phẳng lặng màu xanh đậm. Đây là lần đầu tiên Chung Vị Thời thấy biển, thấy đảo nhỏ, thấy bờ cát.
Biển thật sự giống y như trong sách miêu tả vậy, mênh mông vô bờ.
Phòng Cố Lễ Châu ở ngay bờ biển, bên ngoài có mấy chiếc lều vải có treo đèn dây, rất nhiều côn trùng bay vòng vòng xung quanh ánh đèn, bước chân đạp ra sẽ lún xuống cát.
Gió biển về đêm thổi bay vạt áo, Cố Lễ Châu vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh thành phố, “Hướng kia chính là Dự Thành.”
Chung Vị Thời bị mù hướng nên chỉ biết gật đầu, cậu thấy Cố Lễ Châu đi chân trần, còn thấy cả xương quai xanh của hắn, cậu đoán là hắn lại gầy đi rồi.
Nhất định là gầy rồi.
Cố Lễ Châu nói nước biển có vị mặn, đến cả gió cũng có mùi.
Mùi thịt nướng.
Chung Vị Thời phì cười.
Cậu cảm giác mình đang cách bờ biển kia rất gần, thậm chí còn ngửi thấy hương vị của sóng biển.
Cố Lễ Châu: “Cậu ăn bữa khuya chưa?”
Chung Vị Thời: “Chưa, còn anh?”
Cố Lễ Châu: “Chưa, sao cậu chưa ăn?”
Chung Vị Thời: “Hôm nay không đói lắm, anh sao?”
Cuộc nói chuyện nhảm nhí kéo dài hơn một tiếng, cho đến khi Chung Vị Thời ngáp một cái thật dài.
“Buồn ngủ rồi?” Cố Lễ Châu nhìn đồng hồ, bất giác đã hơn 11 giờ, mỗi lần nói chuyện với Chung Vị Thời đều cảm thấy thời gian trôi rất nhanh.
“Vẫn thức được, không buồn ngủ lắm.” Chung Vị Thời lại ngáp, “Anh thì sao.”
Cố Lễ Châu cười nói: “Tôi buồn ngủ rồi, không nói chuyện nữa, cậu đi nghỉ sớm đi.”
“Ò.” Chung Vị Thời bĩu môi, “Vậy chúc ngủ ngon.”
Ba phút sau, hai người vẫn chưa cúp điện thoại……..
Chung Vị Thời xoa xoa mũi, “Lần trước anh vẫn chưa kể xong chuyện Hoàng tử bé, sau đó thì sao?” Giọng nói của cậu vì bị cảm mà có vẻ hơi yếu ớt, nghe giống như làm nũng.
Cố Lễ Châu cười, phủi cát dính trên quần, đứng dậy đi về phòng mình.
“Tôi kể tới đâu rồi?”
“Kể tới hoàng tử bé muốn đến thăm Trái Đất.”
Hoàng tử bé trong câu chuyện gặp một con cáo trên Trái Đất, cậu bé muốn nó làm bạn với mình, cùng mình chơi.
Con cáo nói, cáo không được thuần hóa thì không thể chơi với cậu.
Hoàng tử bé hỏi “thuần hóa” là gì.
Chung Vị Thời nghe thấy tiếng “tạch tạch”, cậu đoán Cố Lễ Châu đang châm thuốc lá.
Cố Lễ Châu: “Mình đối với bạn chỉ là một con cáo giống như cả trăm ngàn con cáo khác. Nhưng nếu bạn thuần hoá mình, tụi mình sẽ cần đến nhau. Lúc đó bạn đối với mình sẽ là duy nhất trên đời. Mình đối với bạn cũng sẽ là duy nhất trên đời…”
Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều trở nên quạnh quẽ, Chung Vị Thời ôm chiếc gối trong lòng, vui sướng nhắm mắt lại.
Bên tai cậu là giọng nói quen thuộc nhất, xuyên qua sóng di động, mang theo âm điệu trầm khàn đầy từ tính, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bãi đá ngầm, mênh mang mãnh liệt, kết hợp lại với nhau khiến lòng người yên bình đến lạ.
Cậu thấp thoáng nhìn thấy biển rộng vô bờ, từng bước đi vào thế giới cổ tích trong lời kể của Cố Lễ Châu.
“Con cáo hỏi hoàng tử bé: Tinh cầu của bạn có thợ săn không? Hoàng tử bé đáp: Không. Con cáo phấn khích nói tiếp: Ồ cái này hay! Còn gà thì sao? Hoàng tử bé vẫn trả lời: Không.” Kể tới đây, Cố Lễ Châu bỗng nhiên bật cười.
“Con cáo này tham ăn quá, thật sự giống y hệt cậu.”
Chung Vị Thời nằm trong chăn cười ngây ngô, cậu cũng cảm thấy Cố Lễ Châu rất giống hoàng tử bé trong câu chuyện, đi du lịch khắp các tinh cầu.
“Vậy sau đó hoàng tử bé có thuần hóa con cáo không?”
“Có.” Cố Lễ Châu nói, “Con cáo rất thích hoàng tử bé, cậu cũng rất thích con cáo, bọn họ không còn cô đơn nữa.”
Trong câu chuyện, hoàng tử bé phải rời khỏi Trái Đất, con cáo lưu luyến không nỡ rời xa đến mức muốn khóc.
Chung Vị Thời mơ màng buồn ngủ, nhỏ giọng than thở, “Vậy hoàng tử còn quay về Trái Đất không?”
Cố Lễ Châu thoát phần mềm đọc sách, sửa lại kết cục: “Có, đương nhiên là có.”
Một đêm mộng đẹp.
Cuộc nói chuyện lần này dường như đã mở ra một cánh cửa nào đó, khiến cho hết thảy đều trở nên thuận theo tự nhiên.
Từ đó trở đi, ngày nào Chung Vị Thời cũng tìm đề tài nói chuyện với hắn, cho đến một ngày đột nhiên không thấy tin nhắn nữa, Cố Lễ Châu sợ mất vía gọi video qua.
“Hôm nay đoàn kịch bọn tôi phải tập luyện, cuối tuần sẽ diễn chính thức!” Rạng sáng 2 giờ, thoạt nhìn Chung Vị Thời vẫn rất phấn chấn.
Cố Lễ Châu rất nghi ngờ: “Vậy cũng không cần tập muộn đến giờ này chứ?”
Chung Vị Thời bĩu môi: “Tôi hơi căng thẳng….Sợ diễn hỏng, tập thêm mấy lần.”
Dù đã đứng trước ống kính bao nhiêu lần với tư cách người qua đường, cậu vẫn không tránh khỏi thấy hồi hộp.
Cố Lễ Châu lên mạng tìm buổi biểu diễn kịch nói kia, đã có 322 người đặt vé online, nói cách khác, hiện trường sẽ có hơn 300 người.
Điều này khiến hắn nhớ lại buổi thuyết trình trên sân khấu hồi trung học, phía dưới chật kín người, vô số ánh mắt dõi theo hắn, giống như những tia X quét tới quét lui.
Sởn gai ốc.
Rõ ràng đã học thuộc làu hai trang giấy, vừa lên sân khấu thì như bị ai khâu miệng quên sạch sành sanh, hắn cứng đờ diễn thuyết xong, lúc đi xuống còn giơ tay giơ chân cùng hướng.
Hầy, chuyện cũ nhớ lại mà kinh.
Cố Lễ Châu cười với màn hình: “Cậu giỏi như vậy, không thành vấn đề đâu.”
Những lời này cũng chẳng phải động viên suông, hắn từng tận mắt chứng kiến Chung Vị Thời học lời thoại, gần như đạt cảnh giới nhìn rồi là không quên được.
Điểm lợi hại nhất của Chung Vị Thời là cậu có thể nhanh chóng dung nhập vào tình tiết, cảnh khóc nói khóc là khóc ngay, điểm ấy khiến hắn thấy khâm phục sâu sắc.
Hắn tin rằng Chung Vị Thời có năng lực thích nghi với sân khấu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn tìm kiếm cơ hội hỗ trợ cậu.
Nhóc con đúng thật là có thiên phú, huống hồ nhìn cũng xinh trai. Nếu có người bằng lòng khai thác tiềm lực của cậu thì hắn tin rằng một ngày kia, cậu nhất định có thể cất cánh bay cao.
“Cậu có thể tới tiệm cắt tóc của Đại Phi thử biểu diễn xem sao….. Nói chung là đừng sợ, phải tin tưởng bản thân, người mà tôi ưng ý nhất định sẽ không tồi.”
Người. Mà. Tôi. Ưng. Ý.
Cố Lễ Châu không biết, đối với Chung Vị Thời, mấy câu động viên nhẹ nhàng bâng quơ của hắn còn có hiệu quả mạnh hơn cả chất kích thích.
Mặc kệ thật giả, người như sắp bay lên rồi.
Trải qua mấy lần đến tiệm cắt tóc mở hội diễn văn nghệ, lần đầu tiên lên sân khấu của Chung Vị Thời khá thuận lợi.
Trước đó, bọn Cường Tử còn bỏ một khoản lớn mua ghế tình nhân, Đại Phi khôi phục nghề cũ, lại ăn mặc thành con gái. Đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là để con công đực Cường Tử vênh váo khoe khoang.
Video là do bọn Cường Tử quay trộm, để không ảnh hưởng đến người xung quanh, chỉ có một đoạn ngắn. Trong 10 giây ngắn ngủi, màn hình vẫn luôn đuổi theo Thời ca của họ.
Vừa đúng lúc Chung Vị Thời nói lời thoại.
Lúc trước Cố Lễ Châu chỉ nghe cậu bảo là đóng kịch nói, không ngờ lại là diễn nam chính, nghe thấy lời thoại trôi ra từ miệng cậu, Cố Lễ Châu không nhịn được mỉm cười.
Thanh âm hùng hồn, ngữ điệu chân thật tự nhiên, không nhìn ra cậu đang hồi hộp.
Chùm sáng màu lam chiếu từng tia lên sân khấu nhà hát, nhưng Cố Lễ Châu lại cảm thấy Chung Vị Thời mới là ánh sáng chói lọi nhất trên sân khấu, cướp đi toàn bộ tầm mắt của hắn.
Hắn phát hiện ra bản thân hình như không nỡ rời xa Chung Vị Thời.
Sắp tới cuối năm, Cố Lễ Châu chủ động mời hai anh em nhà họ Trình một bữa cơm.
Trước kia hắn rất không ưa kiểu mời cơm để nhờ vả như thế này, nhưng sau khi bước vào xã hội mới hiểu, đôi khi chỉ vài câu rất đơn giản cũng có thể thay đổi vận mệnh một con người.
Trình Việt xem như là fan của hắn, vừa thấy mặt đã hỏi tác phẩm mới khi nào công bố.
Hai người xã giao khen nhau mấy câu, Cố Lễ Châu dẫn dắt đề tài từ mình đến Chung Vị Thời.
“Bạn tôi từng đóng thế cho cậu, thằng nhóc khen cậu nhiệt tình, diễn xuất vô cùng tốt.”
“Ồ?” Trình Việt vui vẻ, “Bạn anh là ai?”
“Đóng thế khỏa thân cho cậu.”
“À………”
Ba chữ “Chung Vị Thời” này cũng chẳng hề xa lạ với Trình Việt, một diễn viên nhỏ tràn đầy sức sống trong đoàn phim, có nền tảng đọc lời thoại và diễn xuất cơ bản, ngoại hình khiến người ta ấn tượng sâu sắc, đáng tiếc là bằng cấp thấp, chưa tốt nghiệp cấp 3, cũng không trải qua đào tạo diễn xuất chính quy.
Trình Hàng nhấp ngụm trà nóng, “Sao ông lại quen một cậu bạn nhỏ tuổi thế?”
Cố Lễ Châu giải thích đơn giản sự việc.
Từ đầu tới cuối, mắt Trình Hàng trợn lên như chuông đồng, vẻ mặt giống như đúc Cố Lễ Châu vào lần đầu tiên nghe chuyện này, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Hoàn cảnh tội nghiệp như vậy sao? Tôi bảo mà, hèn gì lại bỏ học ra ngoài làm công.”
“Ừ, cho nên nếu có cơ hội thì phiền cậu dẫn dắt, trình độ văn hóa không đủ, tôi sẽ uốn nắn giúp thằng nhóc, nó cần một cơ hội.”
Trình Hàng là người thông minh, đến lúc này đương nhiên đã hiểu mục đích Cố Lễ Châu hẹn bọn họ đi ăn.
Nhưng Cố Lễ Châu mà anh ta quen là một người ít chịu xã giao lại sống ẩn dật, hẹn nhau một lần mà cứ như mời lão yêu quái tít tận trong núi, lần đầu tiên hẹn người khác đi ăn mà lại là vì nói đỡ cho một người bạn?
Không có chuyện đấy.
“Tôi có thể hỏi thằng nhóc là gì của ông không?”
Cố Lễ Châu khựng lại, buông tách trà, liếm môi nói: “Con trai nuôi của tôi.”
Trình Hàng sặc nước trà.
Trong giới giải trí, phàm là những mối quan hệ dính đến chữ “nuôi” thì đều bao hàm ý nghĩa hổ thẹn………..
Trình Hàng ngàn vạn lần không ngờ được, bạn học của anh ta lại có khẩu vị này.
Đúng là thói đời ngày nay.
Nhớ năm ấy, Cố Lễ Châu đứng đắn cao quý lạnh lùng đến nhường nào, nghìn nghìn vạn vạn đàn chị đàn em theo đuổi, một mình hắn làm con hạc độc thân trong bầy gà.
Ai mà ngờ nguyên nhân lại là thế này!
“Sao ông cũng…….” Trình Hàng muốn nói lại thôi, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Trình Việt nhớ lại hình thể của cậu diễn viên đóng thế cho mình, cảm thấy khẩu vị Cố Lễ Châu rất độc đáo.
Anh ta rất hiểu nỗi niềm khó xử của cộng đồng thiểu số: “Hầy, thực ra cũng không có gì to tát, bây giờ xã hội cởi mở, cũng nhiều người nhận con nuôi.”
Cố Lễ Châu không hiểu xã hội cởi mở thì liên quan gì đến chuyện nhận con nuôi.
Mặt nghệt ra.
Trình Việt: “Công ty bọn tôi đang hợp tác với một nền tảng video tổ chức show tuyển chọn tài năng《 Idol”s Power》, dự tính mùa thu sang năm sẽ phát sóng, đến lúc đó anh có thể cho bạn… À không, cho con nuôi tham dự thử xem, người giành hạng nhất sẽ trực tiếp ký hợp đồng với công ty.”
Công ty của Trình Việt là Thiên Diệu Media, trước mắt là tập đoàn truyền thông có danh tiếng nhất trong nước, chủ yếu đầu tư vào điện ảnh, phim truyền hình, gameshow, album nhạc và một số lĩnh vực khác, mảng nào cũng có thành tích xuất sắc, hoàn toàn dẫn đầu xu hướng truyền thông khu vực Đông Á.
Bản quyền chuyển thể tiểu thuyết “Vong Hồn” của Cố Lễ Châu là do chính Thiên Diệu mua, “Gió Lốc” của Cửu Mang Tinh cũng do Thiên Diệu sản xuất. Tất cả những nghệ sĩ chạm vào bỏng tay hiện tại đều đi ra từ Thiên Diệu.
Trình Việt nói, tiết mục tuyển chọn tài năng này chủ yếu là để khai thác những người mới có tiềm lực.
Nếu có thể vào công ty này, tương lai Chung Vị Thời sẽ không phải lo không có phim để quay, nhưng để được ký hợp đồng thì thực sự rất khó.
Trình Việt còn nói: “Thực ra không được hạng nhất cũng không sao, chỉ cần có chí tiến thủ thì vẫn còn cơ hội đi tiếp. Lúc bắt đầu mở đăng ký tôi sẽ thông báo cho anh, đến lúc ấy có gì khó khăn cứ tìm tôi.”
Cố Lễ Châu đứng dậy rót trà cho hai người: “Cảm ơn, phiền hai người rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Trước khi đi, Trình Hàng còn không quên nhắc nhở một câu: “Ông thả chim hoàng yến nhỏ vào giới giải trí, không sợ sau này nó vỗ cánh bay đi mất sao?”
“……….”
Cố Lễ Châu toát mồ hôi trán, thầm nghĩ dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sự hiểu lầm này nữa.
–
Giữa trưa nào đó của một ngày sau tết dương lịch, Cố Lễ Châu đang ngồi cào phím, di động rừ rừ rung lên.
Màn hình hiển thị: Thần kinh.
Thật là hiếm thấy, trừ hôm bị cảnh sát bắt rồi phải gọi điện thoại cầu cứu hắn, thằng nhóc gần như chỉ gọi qua Wechat.
Chẳng lẽ lại liên quan đến mạng người?
Cố Lễ Châu lập tức căng thẳng.
“Ca! Chỗ anh đang có TV không? Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh! Bật TV lên!”
Đầu Cố Lễ Châu hiện ra hình ảnh Chung Vị Thời đeo còng số 8 xuất hiện trên kênh tin tức địa phương.
Trong hai giây ngắn ngủi, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngồi máy bay quay về Dự Thành để khởi kiện cứu người.
“Kênh nào? Cậu có sao không?”
“Kênh Chim Sẻ ấy!”
Cố Lễ Châu khẽ thở hắt ra, may không phải là kênh pháp luật.
Lúc này kênh Chim Sẻ đang chiếu một tiết mục tên là “Dũng sĩ xông lên”, một gameshow thể thao hành động vượt ải.
Một thanh niên mặc áo may ô đen đang đi trên chiếc cầu hình trụ, chiếc cầu không ngừng xoay tròn, phía dưới có lót đệm mềm.
Góc phải trên cùng là thời gian, còn lại 30 giây.
Chung Vị Thời nghe thấy tiếng TV, “Anh bật lên chưa?”
“Ừm, cái này có gì hay?”
“Sắp hết tiền điện thoại rồi, chúng ta nói chuyện Wechat đi!”
“……….” Thánh ki bo hàng thật giá thật.
Chung Vị Thời gọi video, phấn khích nói: “Tôi cũng tham gia tiết mục này! Không ngờ lại được lên TV! Anh đợi một chút, đợi bốn người nữa là tới tôi!”
Cố Lễ Châu bật cười, thầm nhủ đường não của thằng nhóc đúng là kỳ lạ, muốn nổi tiếng thì đâu cần thiết phải tham gia gameshow kiểu này, nhưng khi hắn nhìn thấy giải thưởng vượt ải thì biết lý do tại sao rồi.
– — Một chiếc máy giặt tự động trị giá 3999 tệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!