Xác Chết - Cô giáo An
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Xác Chết


Cô giáo An



An Bộ tìm được trung tâm dạy học của chủ nhiệm Lương, trước đó hai người đã có cuộc phỏng vấn video qua mạng, tuy chỉ dạy thay nhưng cũng không thể tìm bừa một người gà mờ được.

-Đây là bàn làm việc của giáo viên Phương, cô ngồi đây để chuẩn bị bài giảng trước.

Chủ nhiệm Lương đưa An Bộ đến trước một bàn làm việc, giới thiệu qua cho cô:

-Folder màu đỏ là chương trình học mà giáo viên Phương đã chuẩn bị trước và tiến độ của chương trình học, folder màu xanh biếc là hồ sơ học sinh của các lớp, cô nhìn qua một chút. Buổi sáng 10 giờ 30 có một tiết, không biết cô đã chuẩn bị đến đâu, có thể đi lên lớp luôn được không?

-Có thể.

An Bộ gật đầu nói:

-Tôi từng đứng lớp một lần rồi.

-Tốt lắm, vậy cảm ơn cô.

Chủ nhiệm Lương bàn giao qua, rồi quay về văn phòng của mình.

An Bộ ngồi vào bàn làm việc, với tay cầm lên folder của học sinh, sau đó mở ra, một màn hình điện tử hiện ra trước mắt, sĩ số của từng lớp, tên và thông tin cơ bản, ngoài ra còn có chức năng tìm kiếm nhanh.

Khi An Bộ xem qua hồ sơ, trong văn phòng có không ít giáo viên đang thầm đánh giá cô. Không chỉ bởi vì trông cô rất trẻ, ngoại hình còn rất xuất chúng, lập tức kéo giá trị nhan sắc của văn phòng lên tầm cao mới.

Lúc này, tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, An Bộ đứng dậy, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, cất bước vào lớp học của mình.

Vừa bước vào lớp học, học sinh trong lớp ban đầu còn ầm ĩ trong nháy mắt yên lặng, ngay sau đó vang lên không ít tiếng huýt sáo và thấp thoáng trong đó như có tiếng sói tru.

Đối với sự trêu đùa của mọi người An Bộ làm như không thấy, bình tĩnh giới thiệu bản thân:

-Chào mọi người, cô tên là An Bộ, các bạn có thể gọi cô là cô giáo An, vì một số vấn đề của gia đình nên giáo viên Phương tạm thời không thể đến dạy, vậy nên từ hôm nay, chương trình học của cô Phương do cô phụ trách.

Sau đó cô lặp lại bằng ngôn ngữ Y một cách lưu loát.

Ngay khi An Bộ chuẩn bị giảng bài, một học sinh lớn tiếng nói:

-Cô giáo An, sao cô lại chỉ giới thiệu bản thân thôi vậy? Bọn em cũng muốn giới thiệu bản thân nữa.

-Đúng vậy, đúng vậy, lần đầu gặp mặt phải giới thiệu qua mới lịch sự.

Các học sinh khác cũng sôi nổi phụ họa.

An Bộ nhướng mày, sau đó khép giáo án trên tay lại, đến bục giảng, dùng tiếng Y nói:

-Được, vậy bắt đầu từ bàn một, mọi người lần lượt giới thiệu, nhưng, chỉ được nói bằng tiếng Y.

Đây là lớp ban tiếng Y, nên đối thoại thông thường hoàn toàn không có vấn đề.

-Em đầu tiên!

Ngồi ở bàn đầu là một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, cậu ta thoải mái tự tin đứng dậy giới thiệu:

-IL Mio nome e \\\\’Alberto, quest\\\\’anno, all\\\\’età di 18 Anni…… ( Tên em là Alberto, năm nay 18 tuổi…… )

Người đầu tiên giới thiệu xong, sau đó là người thứ hai, thứ ba…… Chậm thì một, hai phút, nhanh thì mười giây. Hơn mười học sinh trong lớp, rất nhanh hoàn thành phần giới thiệu của mình.

An Bộ nghiêm túc nghe mọi người giới thiệu, không để ý đến bên ngoài phòng học có một số người đang đứng nghe. Bọn họ muốn xem giáo viên mới đến giảng dạy như thế nào, không ngờ chỉ là màn giới thiệu nhàm chán, cách này không những buồn tẻ vô vị còn rất tốn thời gian, trong lòng không khỏi khinh thường: Quả nhiên là người trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm. Nhưng, hành động tiếp theo của An Bộ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

An Bộ đi đến trước màn hình giảng dạy, cầm bút cảm ứng, dùng tiếng Y chậm rãi nói:

-Kiến thức nền tiếng Y của mọi người đều rất tốt. Vậy bắt đầu từ học sinh đầu tiên, bạn phải chú ý về cách vận dụng ngữ pháp và làm thế nào có thể giới thiệu một cách sinh động.

Trong ánh mắt mê man của mọi người, An Bộ dùng bút cảm ứng lên màn hình, nhanh chóng viết xuống lời giới thiệu của học sinh đầu tiên, đồng thời còn chỉ ra mấy lỗi sai về ngữ pháp. Sau đó là người thứ hai, thứ ba… lời giới thiệu của hơn mười người, An Bộ một chữ cũng không sai viết hết ra, hơn nữa còn sửa một số chỗ sai ngữ pháp.

Mọi người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Đây là bộ não gì vậy? Chưa kể nhớ hết toàn bộ lời nói của mọi người, ngay cả một lỗi sai nhỏ thôi cũng nhớ được! Muốn quỳ lạy?!

An Bộ lại nói:

-Lời giới thiệu của chúng ta cũng giống như lễ nghi khi ăn cơm. Có thứ tự, quy quy củ củ, tên, tuổi, sở thích, sở trường, nơi ở hiện nay, những câu giới thiệu thế này đều không thể thiếu, nhưng sẽ không thể lưu lại ấn tượng cho người phỏng vấn, bởi vì những thông tin này đều đã được ghi lại trong hồ sơ bản thân rồi. Làm thế nào mới có thể biểu hiện được giá trị của bản thân, tôi có một quy tắc đơn giản đó là quy tắc MTV, quy tắc MTV chính là: Me (Tôi), Task (Công việc), Value (Giá trị).”

-Để tôi giới thiệu lại bản thân. Chào mọi người, tên tôi là An Bộ, từ tên có thể đoán được, tôi là một người khá là khiêm tốn. Mười chín tuổi vượt qua cấp tám ngôn ngữ E, hai mươi tuổi nhận được giấy chứng nhận CILS của ngôn ngữ Y trình độ C1, hai mươi mốt tuổi tự học ngôn ngữ D, đạt tới trình độ B2, nhưng tôi chưa bao giờ khoe ra, chỉ dùng thực lực để nói chuyện……

Toàn thể học sinh đều ngây người:

-……

Mẹ nó còn nói đây không phải đang “khoe ra”!

An Bộ giới thiệu xong, tiếp tục nói:

-Tuy rằng hình thức giới thiệu đều na ná như nhau, nhưng bất đồng trong phong cách ngôn ngữ, có thể tạo ra những cá tính đặc trưng, mọi người có thể dựa vào những đối tượng khác nhau, lựa chọn phương thức giới thiệu thích hợp……

Tiếp theo, An Bộ bắt chước một số tình huống, bày ra nhiều kiểu giới thiệu, hoặc là dí dỏm hài hước, hoặc văn chương lai láng, hoặc ngắn gọn súc tích, khiến người nghe ôm bụng cười to.

Không khí lớp học cực kỳ vui vẻ, tất cả mọi người đang chuyên tâm nghe giảng, không biết thời gian trôi qua, đến khi nghe tiếng chuông báo hết giờ, vẫn chưa đã thèm.

Chỉ sau một tiết, năng lực của An Bộ khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc.

-Anh, em chọn lớp này.

Bên ngoài phòng học, một cậu bé mười hai mười ba tuổi nói với người đàn ông bên cạnh.

-Ừ.

Người đàn ông không dị nghị gì, hai ánh mắt chuyên chú nhìn theo bóng dáng xinh đẹp trên bục giảng.

Người này là “Ngài Thẩm” mà An Bộ gặp ngoài bãi đỗ xe, hắn đứng ngoài phòng học suốt ba mươi phút, giống như học sinh nghiêm túc nghe nửa tiết, chính bản thân hắn cũng không ngờ mình sẽ làm như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, vị giáo viên này rất ưu tú, trong khi giảng bài khiến mọi người không thể dời tầm mắt.

Trong lớp học, An Bộ bị một đám học sinh vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi các kiểu vấn đề.

An Bộ tốn một phen công phu mới thoát khỏi vòng vây, cầm giáo án rời khỏi phòng học.

Trên thực tế, giáo án của cô căn cứ theo chương trình học của giáo viên Phương rồi soạn ra, nhưng mà, khi cô lên bục giảng thử cải biến phương pháp. Nhìn tình huống này, hiệu quả cũng không tệ lắm.

-Cô giáo An.

Đang chuẩn bị về văn phòng, bỗng nhiên có người phía sau gọi cô.

An Bộ quay đầu lại nhìn, nhận ra đối phương chính là chủ nhân chiếc xe Gers đã đâm phải cô —— “Ngài Thẩm”.

-Xin chào, anh có chuyện gì sao?

An Bộ đứng yên, chờ đối phương đến gần mình.

Thẩm tiên sinh vỗ vỗ lên người cậu bé bên cạnh, nói:

-Đây là em trai của tôi, Cốc Lặc, bắt đầu từ ngày mai thằng bé là học sinh của cô giáo An, hy vọng cô quan tâm giúp đỡ nó nhiều hơn.

-Không thành vấn đề, hoan nghênh đến với lớp của tôi.

An Bộ vươn tay ra với Cốc Lặc.

Cốc Lặc đang muốn nắm lấy, ngài Thẩm đã đi trước nắm tay An Bộ. Bàn tay lạnh lẽo, thấm vào tận tim phổi, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng khác thường.

Cốc Lặc:

-……

Anh của em ơi, anh còn biết xấu hổ không vậy?

An Bộ:

-……

-Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ cô giáo An.

Ngài Thẩm bình tĩnh thu tay.

-Về sau cũng tiện liên lạc.

An Bộ cười nói:

-Chúng tôi có một diễn đàn, nếu anh có vấn đề gì thắc mắc, có thể lên diễn đàn đó hỏi rõ.

Nói xong, đưa cho hắn mã số group của lớp.

Vừa mới móc điện thoại di động ra – ngài Thẩm:

-……

Cốc Lặc nhịn không được che miệng cười trộm, anh trai luôn thuận lợi ở phương diện phụ nữ cuối cùng đã gặp được một tấm sắt rồi.

-Xin lỗi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, có cơ hội lần sau chúng ta lại nói chuyện.

An Bộ nhìn về phía Cốc Lặc.

-Bạn Cốc Lặc, một lần nữa hoan nghênh em đến với lớp.

Nói xong, An Bộ hơi hơi mỉm cười với bọn họ, tạm biệt rồi rời đi.

-Anh.

Cốc Lặc dùng khuỷu tay chọc chọc eo ngài Thẩm, chế nhạo nói.

-Sao anh không mời người ta ăn cơm vậy?

Ngài Thẩm bày ra bộ dáng kinh nghiệm dày dạn nói:

-Cô ấy không phải kiểu phụ nữ sẽ tùy tiện ăn cơm với đàn ông xa lạ.

Cốc Lặc:

-Ha hả……

Có một tiết buổi sáng làm mẫu, chương trình học buổi chiều của An Bộ cũng rất thuận lợi. Có người mang máy ghi âm ghi lại bài giảng đăng lên diễn đàn, lập tức kéo tới một đám fanboy fangirl. An Bộ phát âm chuẩn xác, cách giảng hài hước, nội dung thực dụng, càng khiến người ta kinh ngạc chính là khả năng ghi nhớ của cô, ngay lập tức nhớ hơn mười lời giới thiệu của học sinh bằng tiếng Y, còn chính xác tìm được lỗi sai, khiến người ta bội phục sát đất.

Sau hai tiết, cô đã trở thành minh tinh giáo viên nhận được nhiều sùng bái nhất.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ dạy học, An Bộ lái xe đến trung tâm bảo dưỡng xe, để họ tiến hành kiểm tra, còn bản thân thì đi bộ về nhà. Khi đi ngang qua siêu thị còn mua không ít nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi cô mở cửa nhà, nhìn Giản Ninh Huyên đang đứng phía sau cánh cửa, không nhịn được hỏi:

-Anh muốn đi ra ngoài?

-Không phải.

Niềm vui sướng trong mắt Giản Ninh Huyên nhanh chóng biến mất, sau đó mang thần sắc bình đạm đi vào phòng khách, chỉnh nhiệt độ điều hòa đến 25 độ.

An Bộ cũng không để ý, xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.

Giản Ninh Huyên cởi từng cúc áo ra, giống như tùy ý hỏi:

-Ngày đầu tiên đi dạy thuận lợi chứ?

-Rất suông sẻ.

An Bộ bỏ kính ra, đặt trên giá, sau đó thả bộ tóc dài, đi vào phòng ngủ.

Sau một hồi, cô thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, nói với Giản Ninh Huyên:

-Ăn xong cơm xong, chúng ta cùng làm bánh quy nhé?

Giản Ninh Huyên: Sao tự nhiên muốn làm bánh quy, còn kéo hắn làm cùng?

-Cuộc sống của chúng ta tựa như khi làm chiếc bánh quy, muốn bánh hình gì sẽ ra hình đó.

An Bộ khí thế bừng bừng, ý chí chiến đấu sục sôi, ngâm nga câu hát:

-Tôi là núi, tôi là sông, tôi là một vầng sáng le lói trên cao bị đày xuống trần thế……

Giản Ninh Huyên:

-……

-Ngài Giản chính là hoa thơm, chính là chim nhỏ, chính là một 3D sống động, tỏa ánh hào quang sắc màu đặc trưng của khu đèn đỏ.

Giản Ninh Huyên:

-……

———–lời của Bảo——-

có ng định đi đón chị phải không? phải không?

cơ mà anh ơi, nguy cơ đang rình rập kìa……..

————–

Dịch: Thanh Thư

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 02/01/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN