Xác Chết
Son môi
Sau khi xác định cùng nhau thuê, Giản Ninh Huyên liền thu dọn đồ đạc chuyển vào cái ổ nhỏ của An Bộ ngay trong đêm, đồng thời ứng trước tiền thuê nhà trong một năm.
Trước khi ngủ, Giản Ninh Huyên đã có một lần tắm rửa thoải mái nhất từ khi sinh ra đến giờ. Khi hắn đi ra khỏi phòng tắm vẫn còn mang theo hơi nước mờ ảo. An Bộ nhìn thấy trên người hắn xuất hiện ánh sáng nhu hòa, loại ánh sáng phát ra từ sự vui vẻ, xuyên qua cơ thể bừng bừng sinh khí hóa thành một vòng ánh sáng rực rỡ.
Trong mắt An Bộ hiện lên ý cười nhẹ nhàng, thế giới u ám vì hắn xuất hiện mà ngay lập tức trở nên sinh động.
-Đã muộn như vậy rồi, sao còn chưa đi ngủ?
Giản Ninh Huyên đứng trước cửa phòng, nghiêng đầu nhìn An Bộ còn đang ngồi trong phòng khách.
-Ngủ!
An Bộ từ trên ghế salon bật dậy, trong tay còn ôm một cái gối ôm có hình dạng kì quái, đi đến trước cửa phòng ngủ chính, cười nói một tiếng:
-Ngủ ngon.
-Ngủ ngon.
Hai người cùng lúc đi vào căn phòng của mình ở hai bên.
Thân ở một nơi xa lạ, Giản Ninh Huyên còn nghĩ là mình sẽ mất ngủ. Không ngờ chỉ mấy phút sau hắn đã an tâm chìm vào giấc ngủ. Hắn ngủ thẳng một mạch đến hơn tám giờ sáng hôm sau.
Khi tỉnh lại, không còn thấy mồ hôi dính lên người, không còn cảm giác khô nóng khiến hắn tâm phiền ý loạn nữa. Một thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái đến không ngờ.
Giản Ninh Huyên xoay người xuống giường. Vừa ra khỏi phòng, ngay lập tức hăn đã ngửi thấy mùi cháo ngô thơm ngát. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thân ảnh màu hồng phấn đang bận rộn tại phòng bếp phía sau cửa thủy tinh.
Giản Ninh Huyên hơi nhướn mày, xoay người đi vào toilet. Vừa vào liền nhìn thấy hai bộ đồ dùng rửa mặt, một chiếc hình hoa Hồ Điệp, một chiếc hình mèo Xiêm La. Cái trước là của An Bộ, cái sau đương nhiên là được chuẩn bị cho hắn.
An Bộ giống như là có tình cảm đặc biệt với mèo, toàn bộ đồ dùng chuẩn bị cho hắn đều có hoa văn hoặc họa tiết liên quan đến mèo.
Lúc Giản Ninh Huyên rửa mặt xong thì An Bộ cũng làm xong bữa sáng.
Cháo ngô, khoai tím, dứa, ô mai, salat hoa quả cùng thịt nguội cùng với một bình mứt hoa quả. Mọi thứ được bày biện ngay ngắn trên chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch rải đầy ánh nắng. Đã đẹp mắt lại còn ấm cũng, làm cho người nhìn vào muốn nhỏ nước miếng.
-Ăn sáng xong tôi phải đến trung tâm Tiếng Anh Cao Cấp dạy học. Chìa khóa dự phòng để trong ngăn thứ hai của tủ giày, nhớ mang chìa khóa theo.
An Bộ vừa húp cháo vừa căn dặn.
-Dạy học?
Giản Ninh Huyên cảm thấy kì quái hỏi:
-Cô làm giáo viên lớp ngoại ngữ?
-Không phải.
An Bộ cười nói:
-Tôi dạy thay người ta thôi.
Thân phận An Bộ bây giờ thông hiểu ba thứ tiếng, công việc chủ yếu là phiên dịch. Thỉnh thoảng cũng làm một vài việc khác.
Cô đã trà trộn vào rất nhiều trang nhóm, tất cả các việc như giáo viên, tài xế, họa sĩ, làm đồ handmade, đầu bếp, y tá, xông hơi, chơi game, thư giãn, khảo cổ, thời sự, luật sư, dưỡng sinh làm đẹp, thâm chí cả việc nuôi dạy trẻ nhỏ, nhân viên quét dọn, làm đẹp cho thú cưng các kiểu… Rất nhiều nghề nghiệp cùng hoạt động đều do dân mạng giới thiệu và tư vấn.
Trung tâm Ngoại Ngữ Cao Cấp là trung tâm ngoại ngữ do một người có chút tiếng tăm thành lập. An Bộ có quen biết với một vị giáo viên dạy ngôn ngữ Y tại một nhóm cô tham gia, cũng đã gặp mặt vài lần, cũng coi như là chỗ quen biết. Cô ấy có việc đột xuất nên cần về nhà một chuyến. Trong lúc nhất thời không tìm được giáo viên thay thế nên nhờ cô dạy thay cô ấy một tuần.
An Bộ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Ăn sáng xong, An Bộ thay một bộ đồ phù hợp với giáo viên, mái tóc dài được búi lên, dặm một chút phấn trang điểm, đeo một chiếc kính phù hợp với bộ đồ.
Giản Nình Huyên nhìn cô không chớp mắt. Hắn cảm thấy vô cùng mới lạ với cách thay đổi nhanh chóng của cô.
Thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài, Giản Ninh Huyên không nhịn được mà gọi cô lại:
-Cô không muốn cân nhắc một chút sao?
-Cân nhắc cái gì?
An Bộ không hiểu lắm.
-Môi của cô đỏ…
Giản Ninh Huyên chần chừ nói:
-Dùng màu tím không sao thật chứ?
An Bộ im lặng:
-…
Cô đang dùng Hoa Hồng Tím, chắc là màu tím đỏ nhàn nhạt, không lẽ đánh lên lạ lắm sao?
An Bộ về phòng, mang ra bảy thỏi son, bày ra trước mặt Giản Ninh Huyên, thăm dò ý kiên hỏi: “Anh thấy màu nào thì hợp?”
Ngón tay thon dài của Giản Ninh Huyên đảo qua đảo lại đống son, sau đó cầm lấy một thỏi trong đó:
-Cái này khá được.
An Bộ cầm lấy nhìn thử, là màu đỏ cam.
-OK, vậy thì dùng màu này.
Nói xong thì xoay người đi vào WC đổi màu son.
Đợi cô đi ra, đôi môi tím trang nhã lạnh lẽo đã được thay bằng một màu đỏ rực như lửa, xinh đẹp mạnh mẽ. Kết hợp với bộ đồ công sở, vô cùng thu hút ánh mắt người nhìn.
-Thế nào?
An Bộ ngẩng mặt hỏi.
Ánh mắt Giản Ninh Huyên hơi tối lại, dừng trên môi cô một chút rồi gật đầu nói:
-Rất tuyệt.
Đôi mắt An Bộ cong lên, nói một tiếng “Hẹn gặp lại”, rồi giẫm lên đôi giày cao gót, thong thả bước đi.
An Bộ vừa rời đi, Giản Ninh Huyên ngay lập cảm thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên. Cảm giác khô nóng khó chịu lại bủa vậy lấy hắn.
Giản Ninh Huyên mấp máy môi, tâm trạng không còn được tốt như vừa rồi. Hắn chỉnh điều hòa xuống 16 độ, lôi laptop ra bắt đầu tập trung tinh thần làm việc.
Lúc nãy quên không nói với An Bộ “Đi sớm về sớm.”
Trong lớp ngôn ngữ Y của trung tâm Ngoại Ngữ Cao Cấp có tổng cộng 45 học sinh, độ tuổi dao động từ 12 đến 28 tuổi. Mỗi tuần có các buổi học vào thứ hai, thứ tư, thứ sáu, mỗi buổi học hai tiếng, học sinh có thể tự lựa chọn thời gian học sao cho phù hợp với thời gian biểu của mình.
An Bộ đậu xe bên trong bãi giữ xe của trung tâm, một tay cầm túi xách, tay kia mở cửa xe.
Đúng lúc này nghe “Bộp” một tiếng, cách tay đang mở cửa bị va chạm mạnh, làm cho ngón tay An Bộ bị trầy da. Điểm tử khí ngay lập tức tăng thêm 3 điểm.
An Bộ ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài xe, chỉ thấy một chiếc xe Huayra màu xám bạc đang đỗ ngay cạnh xe của cô. Chắc là vừa rồi khi đánh tay lái không may đụng phải cửa xe.
Chỉ một lúc sau, một người trung niên đi xuống từ chỗ ghế lái, tiến tới trước xe của An Bộ, lễ độ nói:
-Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý là trên xe có người. Đây là danh thiếp của tôi, phí sửa chữa của chiếc xe tôi sẽ chịu.
An Bộ thấy người kia có thái độ tốt, đương nhiên sẽ không tính toán làm gì. Cô cầm lấy danh thiếp, nói:
-Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh.
Ánh mặt cô quét qua tấm danh thiếp, nhớ kĩ tên cùng số điện thoại của người kia. Đông thời cô cũng chú ý tới mấy chữ “Tập đoàn Kim Hải”.
Cất tấm danh thiếp đi, An Bộ đẩy cửa xuống xe. Khi cô chuẩn bị đi vào trong trung tâm thì thấy có hai người bước xuống từ chiếc xe Huayra kia.
Một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, gương mặt tuấn lãng, ánh mắt như hòa, một đôi mắt phượng hơi cong lên, mái tóc cắt theo kiểu cổ điển. Trên người mặc một bộ âu phục tinh xảo, đắt tiền, không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, một tay đút trong túi quần. Dáng đứng thẳng tắp, bộc lộ rõ phong thái của một người trưởng thành.
Ngay bên cạnh ông ta là một cậu bé chừng 12, 13 tuổi, tướng mạo thanh tú, đôi mắt biết cười, ôn hòa, vô cùng vui vẻ.
-Thẩm tiên sinh, ngài định tự mình dẫn tiểu thiếu gia lên trên sao?
Người lái xe trung niên cung kính hỏi.
-Ừm.
Người đàn ông được gọi là “Thẩm tiên sinh” nhìn thoáng qua An Bộ một cái, sau đó thong thả đi về phía cửa trung tâm.
An Bộ cũng không suy nghĩ nhiều, cũng theo sau hai người họ đi vào trung tâm.
————
Dịch: Dạ Huyết
Biên tập: BảoNhi
Team: Thỏ thích ăn thịt
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 13/01/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!