Xác Chết - Hoa Tử Đằng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Xác Chết


Hoa Tử Đằng



An Bộ quét dọn căn phòng từ trong ra ngoài một lượt, lại đi mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn mới. Mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng, Giản Ninh Huyên cũng đúng giờ xuất hiện.

-Chúc mừng cô khỏe mạnh xuất viện.

Giản Ninh Huyên đưa bó hoa cùng đống đồ bổ trên tay cho An Bộ. Ánh mắt hắn rơi trên mặt của cô, trong lòng có chút kinh ngạc. Cho dù có phẫu thuật chỉnh hình thì cũng chỉ có thể đảm bảo rằng sau khi vết thương lành lại thì có màu sắc gần như trùng khớp với màu da ban đầu. Nhưng nếu nhìn gần thì vẫn nhìn ra được dấu vết mờ nhạt. nhìn làn da An Bộ trơn bóng không chút tì vết vào, giống như là cô chưa từng bị thương.

-Cảm ơn.

An Bộ cười híp mặt tiếp nhận món quà, Cô nghiêng người mời hắn vào.

-Mời vào, cứ ngồi tự nhiên.

Đang chuẩn bị đóng cửa thì cô thấy có bóng người từ hành lang đang đi về phía này. Trên người mặc đồng phục của nhân viên bưu điện, đôi tay đang cố gắng bê một cái gói bưu phẩm lớn.

-Cho hỏi cô là An Bộ sao?

Người đưa thư lễ phép hỏi.

-Đúng vậy.

Ánh mắt An Bộ đảo lên tờ giấy dán trên gói bưu phẩm.

-Bưu phẩm của cô, mời kí nhận.

An Bộ cầm lấy chiếc bút điện tử, nhanh chóng kí tên lên phiếu nhận hàng.

Giản Ninh Huyên vừa mới thay xong giày, xoay người thấy nhân viên đưa thư đưa đến một hộp lớn liền tiện tay nhận lấy, giúp An Bộ chuyển nó vào phòng.

-Cảm ơn.

An Bộ ra hiệu hắn để cái hộp lên bàn trà. Sau đó lấy ra một con dao nhỏ, bắt đầu bóc lớp bọc.

Giản Ninh Huyên ngồi trên ghế salon, im lặng nhìn.

An Bộ chủ động giải thích:

-Đây là bộ đồ dùng bằng sứ hồi trước tôi làm tại xưởng làm gốm.

Vừa nói, cô vừa lần lượt lấy ra từng món đồ trong hộp. Bốn cái bát, tám cái đĩa, hai chiếc thìa, hai chén trà. Tổng cộng có hai bộ, mang hai loại phong cách khác nhau. Một bộ lấy ý tưởng từ ‘mèo Xiêm La’, một bộ khác lại lấy ý tưởng từ ‘hồ điệp’. Với các hình dạng khác nhau, màu sắc tươi sáng, cá tính mười phần.

An Bộ cầm lấy một chiếc bát mèo Xiêm La, cười nói:

-Bữa trưa hôm nay dùng bộ đồ dùng mới đi.

Nuôi mèo nên dùng đồ dùng hình mèo~~~

Giản Ninh Huyên nhìn đôi mắt sáng rực của cô, luôn cảm thấy cô cười đến mờ ám.

An Bộ cầm bộ đồ dùng mới đem tới phòng bếp rửa sạch. Sau đó dùng chén trà mèo Xiêm La rót cho Giản Ninh Huyên một chén trà, sau đó tiếp tục sung sướng nấu đồ ăn.

Sau khi giản Ninh Huyên thích nghi được với các màu sắc phong phú xung quanh, lần đầu tiên nghiêm túc xem xét nơi ở của An Bộ. Bỏ qua sự phối hợp các màu sắc một cách thần kì, hắn phát hiện trong phòng trưng bày không ít các đồ vật nhỏ tinh xảo. Các loại trang sức làm từ vải, đan lát, gỗ điêu khắc, vỏ sò, đồ bằng len, tất cả đều được làm thủ công.

Cuộc sống của An Bộ giống hệt gu thẩm mĩ của cô vậy, rất nhiều màu sắc. Đối với người có cuộc sống đơn độc như Giản Ninh Huyên thì rất khó tưởng tượng đến việc sẽ có một người dư thừa tinh lực đến mức mà nhiệt tình đi học các loại kĩ nghệ.

-Tới ăn cơm thôi nào.

An Bộ mặc chiếc tạp dề in hình gấu con, bê một bàn thức ăn từ trong bếp ra.

Giản Ninh Huyên đi tới, mắt nhìn thấy một bàn hải sản thập cẩm, khóe miệng không tự giác cong lên một độ cung nhỏ.

Ngồi trên bàn ăn, vừa thưởng thức hơi lạnh, vừa hưởng thụ mĩ thực, Giản Ninh Huyên nảy sinh suy nghĩ muốn chuyển tới sống cùng cô. Nhưng thời gian bọn họ quen nhau không dài, hơn nữa còn là nam nữ chưa lập gia đình, việc ở chung rõ ràng không thích hợp cho lắm.

An Bộ không để ý, vừa ăn canh, vừa thưởng thức những màu sắc lấp lánh. Trong lòng suy nghĩ tới khả năng thu được boss mèo vào làm thiếp. Nếu như trực tiếp để hắn ở đây, có khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên hay không?

Hai người đều đang cố gắng tìm kiếm lí do để “ở chung”. Một người vì sắc, một người vì thoải mái, động cơ vô cùng “không trong sáng”.

Cơm nước xong xuôi. An Bộ pha cho Giản Ninh Huyên một chén trà, làm như vô tình hỏi:

-Ngài Giản, nơi ngài đang ở bây giờ là ngài mua sao?

-Ừm.

-Tốn mất bao nhiêu tiền?

-Sau khi tu sửa xong thì hết tầm 379 vạn.

-Tuyệt thật đó, không biết khi nào tôi mới có thể mua được nhà.

An Bộ bắt đầu trợn mắt nói dối.

-Ngôi nhà trọ này là tôi đi thuê, mỗi tháng tiền thuê nhà mất hai ngàn. Đợt chữa bệnh gần nhất tốn không ít tiền, giờ tôi nghèo rớt mồng tơi rồi. Tôi muốn tìm người thuê cùng,

Giản Ninh Huyên chưa từng nói đến vấn đề này cùng người khác bao giờ. Nhưng nghe cô muốn tìm người khác cùng thuê, đôi mắt lập tức sáng rực, cùng lúc trong đầu cũng hiện ra lời đáp: Cô nếu không ngại thì có thể chuyển đến chỗ tôi ở, hoặc là tôi sẽ chuyển đến ở cùng cô!

-Đáng tiếc, bây gờ muốn tìm người thuê chung cũng khó.

Bàn tay An Bộ nhanh nhẹn gọt hoa quả, Hàng lông mi dài rung động nhẹ.

Sao lại khó tìm? Trước mắt không phải có một người đây à? Giản Ninh Huyên im lặng nhìn cô, chỉ còn kém một bước viết lên mặt hàng chữ: Chỗ này có một người muốn thuê, xin mời nhận cho.

An Bộ đem trái cây trên tay cắt tỉa thành đóa hoa. Từ đầu đến cuối vẫn không nhận được câu trả lời, thầm cười lén trong lòng. Quả thật không thể bằng một hai câu mà đem một người đàn ông có tinh thần thép đưa vào tròng của mình.

-Ăn trái cây đi.

An Bộ không xoắn xuýt quá lâu, việc này phải cần đôi bên tình nguyện, không thể bắt ép ai được.

Ánh mắt Giản Ninh Huyên từ trên tay An Bộ chuyển tới mâm hoa quả. Hắn kinh ngạc phát hiện, chỉ trong thời gian nháy mắt, cô đã cắt tỉa một quả thành một hàng hoa Tử Đằng.

Tỉa đẹp như vậy, làm sao hắn nỡ hạ miệng được đây?

Gian Ninh Huyên nhìn An Bộ muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra:

-Tiền lương tôi trả cho cô đúng hạn, mỗi tháng trả hai ba lần, chắc hẳn là đủ cho cô thanh toán tiền thuê nhà. Nếu như còn cần cái gì thì lúc nào cũng có thể đến chỗ tôi ứng trước.

An Bộ: Thật vất vả mới tìm được cớ để đưa “mèo” nhập thất, lại bị ai đó dễ dàng công phá. Vậy mới nói, boss mèo không thể có quá nhiều tiền, nếu không thì ngay cả cơ hội bao dưỡng cũng không có.

Trên thực tế, sau khi nói xong câu kia Giản Ninh Huyên liền hối hận. Đúng lúc An Bộ đang cần người ở cùng, mình lại muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, vì cái gì mà lại còn cố kị thân phận mà do dự chứ? Cho dù có bị từ chối thì cũng không có gì là không thể.

Cuối cùng, cho đến lúc rời đi, Giản Ninh Huyên cũng không thể nói ra lời muốn nói.

Giản Ninh Huyên lái xe một đường trầm mặc đi về nhà, cởi bỏ bộ đồ bên ngoài, đem điều hòa chỉnh xuống 160C. Tự rót cho mình một chén nước đá rồi ngồi trên salon, bật máy tính lên, đột nhiên nhớ tới một chuyện quên không nói với An Bộ.

Việc An Bộ cứu người đã bị một nữ minh tinh tên Bối Mộng Lạp mạo nhận. Giản Ninh Huyên đã thu thập chứng cứ liên quan. Cho dù An Bộ không ra mặt thì cũng đủ để Bối Mộng Lạp thân bại danh liệt. Nhưng chuyện này dù sao cũng có liên quan tới An Bộ, hắn vẫn cần phải hỏi ý kiến của cô trước, tự mình lên kế hoạch rồi thực hiện có khi không ổn lắm.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy An Bộ, cả thể xác lẫn tinh thẩn của Giản Ninh Huyên đều thoải mái, hắn đem toàn bộ mấy chuyện khó chịu này ném ra sau đầu.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Người đến là trợ lý Tiểu Lưu của Giản Ninh Huyên.

Giản Ninh Huyên u ám mở cửa hỏi:

-Chuyện gì?

-Thành lão tiên sinh bảo tôi đến đưa thiếp mời cho ngài.

Trợ lý chịu đựng sức sức nóng truyền từ trên người Giản Ninh Huyên đến, cẩn thận đưa phong bì đựng thiệp mời tới.

-Thiệp mời đi đâu?

Giản Ninh Huyên nhìn cũng không thèm nhìn, trên mặt không có chút thay đổi nào.

-Bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư Dương Thiển Thiển, con gái rượu của Dương Hoài Thanh.

-Không đi.

Lúc này Giản Ninh Huyên đang định đóng cửa.

-Chờ một chút.

Tiểu Lưu chặn cửa, vẻ mặt đau khổ nói.

-Thành lão tiên sinh nói, nếu như ngài không đi thì ngài ấy sẽ đưa Vi Vi tới ở cùng ngài.

-Lần nào cùng dùng Vi Vi uy hiếp ta. Em ấy có phải cháu ruột của bác ấy không thế?

Giản Ninh Huyên vô cùng bất mãn với người bác cả kia.

Tiểu Lưu nhỏ giọng nói thầm:

-Cũng chỉ có mỗi Vi Vi đe dọa được ngài thôi mà.

Giản Ninh Huyên liếc mắt trừng cậu ta một cái, giật lấy phong bì trên tay cậu ta, rút thiệp mời bên trong ra, tùy ý nhìn lướt qua một lượt. Bỗng nhiên nhìn thấy ở một góc khuất có in hình một bông hoa Tử Đằng.

-Hoa Tử Đằng?

Giản Ninh Huyên nỉ non một tiếng.

Tiểu Lưu thấy hắn giống như có hứng thú, liền nói:

Trên thiếp mời của Dương gia đều in hoa Tử Đằng lên trên, nghe nói hoa Tử Đằng có ý nghĩa là mời, chào đón.

-Cậu nói gì cơ?

Giản Ninh Huyên bỗng nhiên nhìn về phía Tiểu Lưu, đôi mắt sắc bén dọa người.

Trái tim nhỏ bé của Tiểu Lưu ngay lập tức nảy lên một cái, khẩn trương nói:

-Tôi, tôi nói… Trên thiệp mời của Dương gia lần nào cũng in hình hoa Tử Đằng lên…

-Hoa Tử Đằng có ý nghĩa là mời, chào đón?

Giản Ninh Huyên nghiêm túc hỏi.

-Đúng vậy…

Giản Ninh Huyên ngay lập tức quay người chạy vào trong, một tay cầm lấy chìa khóa trên bàn trà, thay giày rồi lướt qua Tiểu Lưu vẫn còn đang ngơ ngác, nhanh chân đi đến phía gara.

Mười mấy phút sau, An Bộ mở cửa, nhìn Giản Ninh Huyên vừa về đã quay trở lại, kì quái hỏi:

-Sao vậy?

Giản Ninh Huyên nói:

-Hoa Tử Đằng cô tỉa vẫn còn chứ? Đột nhiên tôi rất muốn ăn.

An Bộ: Anh vội vàng chạy đến đây chỉ vì muốn ăn nó?

-Vào đi.

An Bộ nghiêng người qua một bên nhường đường.

Giản Ninh Huyên đi thẳng tới phóng khách, cầm lấy một bông hoa Tử Đằng bên trong mâm đựng trái cây lên. Hắn quay đầu nhìn về phía An Bộ, chân thành nói:

-Tôi tiếp nhân lời mời của cô.

An Bộ:

-…

-Chúng ta cùng thuê nhà đi.

——- lời của Bảo—————

Khửa khửa…. cuối cùng cũng về chung một giường…… à nhầm, một nhà.hehe

————————–

Dịch: Dạ Huyết

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 12/01/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN