Xác Chết - Diễn viên Quần Chúng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Xác Chết


Diễn viên Quần Chúng



– Ken, cậu cho rằng như vậy thực sự tốt sao? Nếu như bây giờ cô gái kia xuất hiện thì phải làm sao đây?

Bên trong một căn phòng, xuyên qua lớp băng gạc trên mặt Bối Mộng Lạp nhìn chằm chằm màn hình máy tính, biểu cảm rối bời.

– Cũng không còn cách nào khác, ai mà biết được cô phẫu thuật thẩm mỹ lại không thành công chứ, nếu không làm như vậy thì sự nghiệp của cô cũng coi như chấm dứt.

Ken ngồi ở trên ghế salon chầm chậm nói.

– Sự kiện xe buýt cứu người lần này vừa hay có thể trở thành một bước ngoặt, chỉ cần chọn đúng thời điểm, chờ vết thương trên mặt cô lành lại thì cô có thể một bước lên trời, với lại cô gái kia….

Hắn bỗng dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói.

– Ở tại hiện trường cũng không có ai thấy rõ mặt mũi của cô ta, cứ cho là cô ta thực sự xuất hiện cũng chẳng có bằng chứng gì có thể chứng minh được. Hoặc nếu có lỡ thất bại thì chúng ta cũng có thể dùng tiền lén giải quyết.

– Nhưng bệnh viện thẩm mỹ kia….

Bối Mộng Lạp vẫn còn có chút không yên lòng.

Ken cười khẩy một tiếng nói

– Bọn họ phẫu thuật hỏng, chúng ta chưa kiện họ đã là may mắn cho họ rồi, lẽ nào họ còn muốn tự công khai chuyện mất danh dự này ra nữa hay sao?

Bối Mộng Lạp không nói gì nữa, nhìn thấy mình trở thành cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, vô số người lạ bỗng dưng trở thành fan của cô, hết lời khen ngợi ca tụng cô, cô chưa bao giờ có được nhiều sự chú ý tới vậy trong lòng cô bỗng có một chút thỏa mãn khó mà diễn tả được bằng lời.

Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, Bối Mộng Lạp gần như tuyệt vọng, nhưng Ken đã ngay lập tức thay đổi kế hoạch biến cái bất lợi thành lợi thế, khiến cô trở thành người trong khốn cảnh mà thoát thân. Đây cũng là coi như là đánh một canh bạc, nếu thua cuộc thì coi như biến mất khỏi giới showbiz trở lại thành người bình thường, còn nếu may mắn thắng cuộc thì cô sẽ không cần tốn nhiều công sức mà vẫn đạt được giấc mộng nổi tiếng.

Nghĩ tới đây ánh mắt Bối Mộng Lạp từ do dự biến thành kiên định, rồi dần dần biến thành chắc chắn phải trở nên nổi tiếng.

An Bộ vẫn chẳng hề hay biết chính mình bị người khác mạo danh, cho dù cô có biết cũng sẽ không để ý. Cô vốn dĩ cứu người là vì muốn gia tăng sinh khí, người khác thích nổi tiếng thì cho bọn họ nổi tiếng, chỉ cần đừng quá lạm dụng là được.

Cô bắt xe đi tìm Tân Nghiên chơi hai ngày, sau khi trở lại An Bộ lại nhận được lời mời đi làm thêm công việc là diễn viên quần chúng.

Gần đây có một bộ phim truyền hình tên là “Khuynh Thành Tuyệt Đại” đang bắt đầu khởi quay, địa điểm quay phim ngay tại thành phố nơi cô đang ở, bộ phim yêu cầu một lượng diễn viên quần chúng khá đông. An Bộ tuy rằng không thể trở thành người nổi tiếng nhưng chỉ cần có tham dự dù với bất kỳ hình thức nào thì cũng có thể đạt được một lượng lớn sinh khí.

An Bộ đỗ xe, vừa mới mở cửa xe liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn quần áo chỉnh tề cũng bước xuống từ một chiếc xe đỗ kế bên.

Cô ta nhìn nhìn xe của An Bộ ánh mắt lộ ra một tia khinh thường nói nhỏ.

– Thời nào rồi vậy mà vẫn còn có người thích phong cách này cơ chứ?

Cô ta hừ lạnh một tiếng rồi nhẹ nhàng bước qua mặt An Bộ, đi phía sau cô ta là trợ lý trên tay vác theo túi to túi nhỏ.

Sắc mặt An Bộ tràn đầy sự khó hiểu, cô vẫn không hiểu cô ta đang nói cái gì.

Theo phía sau bọn họ An Bộ đi vào bên trong phim trường, cô tỷ mỉ quan sát bốn phía nhìn thấy mọi người trong đoàn làm phim bận rộn chạy qua chạy lại. Các thiết bị, máy quay hiện đại đặt bên trong không gian kiến trúc được trang trí theo phong cách cổ trang khiến cho người nhìn bỗng có cảm giác đảo lộn về không gian và thời gian.

An Bộ cũng không nhàn nhã lắm, làm một diễn viên quần chúng yêu cầu chính là chờ đợi và làm theo mệnh lệnh. Nhân vật đầu tiên của cô là một người qua đường, gọi chung là người qua đường Giáp. Lý do duy nhất chính là để gia tăng cảm giác đông đúc của phố xá sầm uất.

Thay trang phục cổ trang, thuần thục vấn tóc, trang điểm, chỉ 30 phút sau An Bộ đã biến thành một người phụ nữ cổ đại quanh năm chăm lo công việc gia đình nhan sắc tầm thường, quần áo mộc mạc. Lại nói về chuyện hóa trang hay thời trang thì bệnh mù màu của An Bộ khẳng định không khống chế được sức sáng tạo của chính mình. Nhưng đây chỉ là trang điểm nhẹ nhàng, thoa chút phấn tô chút son, về cơ bản không thể làm khó được cô.

Trong lúc chuyên viên trang điểm còn đang vội vã trang điểm cho những người khác thì An Bộ tay đã xách một chiếc giỏ tre đi dạo trên đường phố.

Đạo diễn vẫn đang bàn bạc với một số người về công việc quay phim, những diễn viên khác người thì vẫn còn đang hóa trang, người thì đang đọc kịch bản và diễn tập cùng nhau, có người thì lại ôm kịch bản tự đọc một mình, tất cả đều là đang chuẩn bị cho buổi quay phim.

– A! là Vũ Hạo

Bỗng nhiên một người trong đám đông kêu lên khiến cho mọi người bỗng nhiên xôn xao.

An Bộ cũng theo hướng phát ra tiếng kêu mà quay lại, cô thấy một người đàn ông ít nhất cũng phải cao 1m83 đang chậm rãi đi vào phim trường, từ đầu tới chân một bộ áo dài trắng, tóc vấn trâm cài, thắt lưng vàng nạm ngọc, khí chất trang nghiêm, giơ tay nhấc chân cũng mang theo khí chất mạnh mẽ, trong nháy mắt vẻ đẹp trai đã khiến toàn bộ phái nữ trong phim trường phải ngây ngất.

An Bộ cũng có chút ấn tượng với người này, bởi vì vẫn thường xuyên thấy anh ta xuất hiện trên các diễn đàn, quảng cáo và các phương tiện truyền thông. Anh ta cũng được coi là người nổi tiếng là một diễn viễn vừa có sắc lại vừa có tài, đóng khá nhiều thể loại nhân vật khác nhau. An Bộ dẫu rằng không cố tình ghi nhớ nhưng cũng khó lòng mà bỏ qua sự tồn tại của anh ta.

Nhân vật lần này của Vũ Hạo là Vương gia Tiết Từ Dật – một nhân vật phản diện, một kẻ có tâm cơ thâm trầm có cả thiện lẫn ác, có mưu đồ muốn cướp ngôi.

– Vũ Hạo đại thần.

Một cô gái hóa trang là một người nam thanh niên đi đến bên cạnh anh ta giọng ôn nhu nói:

– Tôi tên là Lưu Uyển Nhi lần đầu tiên hợp tác cùng đại thần, rất mong được đại thần chỉ giáo.

Vũ Hạo hơi mỉm cười:

– Cứ gọi tên thôi là được rồi, không cần phải khách khí như vậy.

– Vậy sau này tôi gọi anh là “anh Vũ” được không?

Lưu Uyển Nhi nở một nụ cười yêu kiều trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ ánh mắt tỏ ra vô cùng trong sáng động lòng người.

An Bộ nhìn thoáng qua bỗng nhận ra đây chính là cô gái mà cô vừa gặp cách đây không lâu ở bãi đỗ xe, cô ta hình như là diễn viên thứ chính đóng vai con gái của Thừa tướng và là vị hôn thê của Vương gia Tiết Từ Dật tên là Vương Lạc Tuyết

– Được rồi, mọi người tất cả vào vị trí của mình nào, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên.

Đạo diễn hô hào mọi người qua chiếc loa cầm tay.

Cảnh quay đầu tiên chính là nữ thứ Vương Lạc Tuyết giả trang thành một công tử đi dạo chợ đêm, một bên đem theo người hầu chạy vào thanh lâu tìm Tiết Từ Dật đang uống rượu mua vui tính sổ, lấy thân phận của một vị hôn thê chỉ trích hành vi phóng đãng của hắn ta.

Sau một tiếng “Action” Lưu Uyển Nhi đóng vai Vương Lạc Tuyết nổi giận đùng đùng xuất hiện ở giữa chợ đêm.

– Cút!

Cô thô lỗ đẩy mấy kẻ phía trước đang cản đường, giống như một người đàn bà đanh đá thẳng hướng thanh lâu mà phi tới.

– Cắt.

Đạo diễn hô lớn kêu ngừng diễn, chỉ vào Vương Lạc Tuyết nói.

– Biểu cảm đó của cô là sao hả? Tuy rằng là cô đang đi bắt gian nhưng đừng quên thân phận của cô là con gái của Thường tướng sao lại biểu hiện thô bỉ như người phụ nữ hoang dã như vậy.

Lưu Uyển Nhi đỏ mặt, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, buồn bực.

Tiếp tục quay, Vương Lạc Tuyết lại lần nữa xuất hiện ở chính giữa màn ảnh, lần này biểu hiện đã được kiềm lại nhưng đáng tiếc kiềm chế quá nhiều hoàn toàn không nhìn thấy một chút gì gọi là phẫn nộ. Đạo diễn bất đắc dĩ lại kêu ‘Cắt’ một lần nữa, quay lại lần thứ ba. Lưu Uyển Nhi mở màn không thành công, bất mãn đầy đầu bởi thế nên biểu hiện càng lúc càng kém đi.

Vũ Hạo ngồi bên cạnh theo dõi ngoài mặt tuy không biểu hiện ra thái độ gì nhưng trong mắt lại xuất hiện vài phần lạnh nhạt.

Mọi người đều chăm chú theo dõi nên Lưu Uyển Nhi càng cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận dùng sức đẩy một thiếu niên đang chặn đường phía trước. Người thiếu niên kia không hề có sự phòng bị lảo đảo ngã xuống mặt đất.

Trong lúc cậu ta hốt hoảng la lên một tiếng thì bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay vươn tới túm lấy cổ áo phía sau kéo thân thể cậu ta đang nghiêng ngả trực ngã về tại chỗ.

– Không sao chứ?

– Phụ nhân.

An Bộ phe phẩy chiếc quạt nhàn nhạt hỏi người bán hàng nước ven đường

Người thiếu niên vỗ vỗ ngực:

– Thật là, muốn hù chết ta mà. May có cô kéo ta lại nếu không khẳng định là sẽ ngã thành tàn phế mất.

An Bộ: Còn có thể khoa trương như vậy nữa sao?

– Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?

Đạo diễn phẫn nộ hét lớn.

– Lưu Uyển Nhi CMN rốt cục là cô có diễn nữa hay không hả? Chỉ một phân cảnh đơn giản như vậy mà diễn lại tới ba lần! Còn vị đại tỷ kia, ngươi chỉ là một phụ nhân không biết chuyện gì đi ngang qua trên phố thôi sao lại biểu hiện giống như một cao thủ thân tàng bất lộ như vậy chứ? Xuất thủ nhanh nhẹn như vậy ngươi nói xem khán giả có thể sẽ xem ngươi là một nhân vật phản diện, là gián điệp nằm vùng giả làm dân thường đấy!

Ha…ha…ha Phim trường truyền đến liên tiếp tiếng cười, ngay cả Vũ Hạo khóe miệng cũng nhếch lên lộ ra ý cười.

Đạo diễn đây chính là đang giận cá chém thớt. Lưu Uyển Nhi biểu hiện như vậy vốn dĩ là muốn bị ‘Cắt’ An Bộ có cứu người hay không cũng chưa chắc đã ảnh hưởng tới bộ phim.

An Bộ đương nhiên biết điều, không cãi lại, chỉ là cô đem cây quạt mở ra che nửa khuôn mặt tỏ vẻ như mình đã biết lỗi.

Cảnh quay đầu tiên diễn lại tới bốn lần, rốt cuộc cũng quay xong. An Bộ cảm thấy đạo diễn cứ bắt bẻ kỹ như vậy thì chắc bộ phim này quay mười năm chưa chắc đã xong.

Cảnh quay thứ hai, địa điểm là ở sân thanh lâu.

An Bộ cùng mười mấy cô gái nữa nhanh chóng thay đổi trang phục, trong nháy mắt từ một người phụ nữ giản dị biến thành một cô gái thanh lâu phong trần quyến rũ.

Lần này trang điểm có sự hỗ trợ của chuyên viên trang điểm, trang điểm đậm, ánh mắt tùy tiện lẳng lơ, áo khoác lụa mỏng tang khiến cho những đường cong mê người như ẩn như hiện, lộ ra một cỗ ham mê vàng son, xa hoa mà sa đọa.

Vũ Hạo đóng vai Tiết Từ Dật quần áo xộc xệch ngồi ở trong chiếc tháp thượng, tay cầm chén rượu, ỷ hồng dựa thúy, ánh mắt lười biếng mang theo vài phần bình tĩnh không dễ gì mà phát hiện ra, ánh mắt vô định mị hoặc từ trong xương cốt. Rõ ràng là một nam nhân sa đọa ham mê tửu sắc nhưng qua cách diễn của hắn ta lại phảng phất phong thái nam thần phiêu dật.

Vương Lạc Tuyết xông vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hô hấp bỗng dưng cứng lại chân tay nhũn ra suýt chút nữa quỳ sụp xuống, cũng may cô ta đúng lúc vẫn nhớ tới thân phận của mình điều chỉnh lại biểu hiện, xấu hổ buồn bực chỉ tay vào Tiết Từ Dật run giọng nói:

– Ngươi, ngươi sao lại….

An Bộ ở trong đám mỹ nữ lẳng lặng xem bọn họ diễn. Ai ngờ Tiết Từ Dật bỗng nhiên buông chén rượu trong tay, ruỗi tay ôm lấy eo thon của An Bộ, kéo cô ôm vào trong lồng ngực nghiêng đầu dựa vào cổ của cô giọng nói mang theo mem say nói:

– Vị nhân huynh, cớ sao lại tự tiện xông vào trong phòng, quấy rầy nhã hứng uống rượu của ta?

Vương Lạc Tuyết đóng giả nam trang, Tiết Từ Dật liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của cô nhưng lại cố ý giả vờ như không hề hay biết.

An Bộ buồn bực, cô rõ ràng núp ở phía sau vì sao lại bị Vũ Hạo kéo ra tới phía trước chứ?

Vũ Hạo liếc mắt nhìn An Bộ một cái, cảm giác thân thể cô lạnh lẽo không mang chút nhiệt độ nào.

Vương Lạc Tuyết nhìn thấy hai người ôm ấp thân mật lại càng phẫn nộ:

– Ngươi, thân là Vương gia vì sao lại đắm mình trong trụy lạc ngày đêm lưu luyến loại con gái lẳng lơ nơi này chứ?

– A?

Vương Lạc Tuyết nhướn mày.

– Ngươi biết ta là ai sao?

– Ta, ta là…

Vương Lạc Tuyết cắn môi bộ dáng không biết phải giải thích như thế nào.

Tiết Từ Dật kéo tay An Bộ ôn nhu đặt ở bên môi, trong miệng chỉ phun ra ba từ:

– Cút ra ngoài!

Cơ thể Vương Lạc Tuyết chấn động, sắc mặt không dám tin, trong lòng lại hô to: ‘C.M.N quá đẹp trai! Tại sao lại đẹp trai như vậy chứ? Ta muốn quỳ. Để cho ta quỳ đi!’

– Cắt!!!

Đạo diễn gầm lên giận dữ kéo Lưu Uyển Nhi đang mơ mơ màng màng về lại thực tại.

Cho dù cô đã nỗ lực biểu hiện theo đúng yêu cầu của nhân vật nhưng ánh mắt mê luyến kia đã bán đứng cô.

An Bộ nhân cơ hội rút tay về, tiện thể đẩy Vũ Hạo đang ngả ngớn dựa vào người cô ra.

Vũ Hạo cảm nhận thấy An Bộ có ý ghét bỏ mình nhịn không được nhìn cô một cái nói:

– Rõ ràng vừa nãy cô còn rất hưởng thụ tôi mà!

– Kịch bản yêu cầu như vậy.

An Bộ nghiêm mặt nói

– Nếu như là biểu hiện của một tiểu thư khuê các bình thường thì dẫu trong lòng ta có thực sự căm hận người trước mặt tới tận xương tủy muốn đem hắn ta băm vằm tới ngàn vạn lần thì ta cũng phải tỏ ra là đã trải qua muôn vàn thử thách không sơ hở để lộ nụ cười mê người đó.

Vũ Hạo:

-……….

Nhất định là đã có rất nhiều người đàn ông thua bởi tay cô rồi đây.

————–

Dịch: Lyly Yong

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 10/01/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN