Xác Chết - Nữ Chính Giá Lâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Xác Chết


Nữ Chính Giá Lâm



Lưu Uyển Nhi bị đạo diễn gọi vào phòng riêng phê bình, An Bộ cầm cốc nước trái cây ngồi ở trên băng ghế nhìn mọi người đọc kịch bản trong đầu cô bất giác cũng bắt đầu phân tích kịch bản.

Vai nữ thứ Vương Lạc Tuyết là một nhân vật có kết cục bi thương, vì đem lòng yêu thương nhân vật phản diện là Tiết Từ Dật mà nàng phản bội lại cả cha mình, cuối cùng phát điên vì rơi vào hoàn cảnh tan cửa nát nhà. An Bộ thấy Lưu Uyển Nhi thực ra không mấy phù hợp với vai diễn lần này. Chưa cần nói tới kỹ năng diễn xuất chỉ riêng về tố chất tâm lý nhìn qua đã thấy không được khả quan cho lắm.

Sau vài phút nghỉ ngơi, cả đoàn làm phim lại tiếp tục quay, ở lần diễn thứ hai này miễn cưỡng cũng đã thông qua. Vẻ mặt đạo diễn khó coi như người bị táo bón lâu ngày, đối với kết quả quay được vẫn chưa hoàn toàn hài lòng nhưng với kỹ năng diễn xuất của Lưu Uyển Nhi thì cũng chỉ có thể đạt tới trình độ đó mà thôi.

Nhân vật phản diện cùng vai nữ thứ phối hợp diễn cùng nhau, quay một mạch tới tận 10 giờ tối. An Bộ diễn từ người qua đường rồi tới nữ nhân phong trần tiếp đó lại sắm vai một nha hoàn. Liên tiếp thay đổi mấy vai diễn, trên mặt cũng hết hóa trang rồi lại tẩy trang. Cũng may cô chỉ là một thi thể không sợ hỏng da chỉ là cũng hao tổn vài giờ sinh khí, nhưng cô chỉ cần uống một cốc nước trái cây là sinh khí đã lại được bù đắp.

Sau khi kết thúc ngày quay đầu tiên, An Bộ cũng không giống một số diễn viên khác ở lại trong ký túc xá tạm thời của đoàn làm phim mà cô tự đặt một phòng ở khách sạn gần đó. Tuy rằng cô cũng không quan tâm nghề nghiệp cao thấp giàu nghèo, nhưng chất lượng cuộc sống của cô tuyệt đối không thể bị hạ xuống.

Trong nhà hàng của khách sạn, An Bộ ngồi ở một bàn ăn gần của sổ vừa thưởng thức đồ ăn không có chút mùi vị nào vừa mở máy tính lướt web.

– Tại sao cô lại không để ý tới tôi?

Một giọng nam trầm ấm dễ nghe truyền tới.

An Bộ ngẩng đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói thì thấy Vũ Hạo mặc một bộ quần áo bình thường xuất hiện trước mắt, ánh mắt thâm thúy yên lặng nhìn cô.

– Để ý ư?

An Bộ không hề do dự mà cự tuyệt.

– Cô ghét tôi tới vậy ư?

Vũ Hạo tự cảm thấy mình chưa từng làm gì khiến người khác phải ghét.

– Anh thật chướng mắt, tôi không muốn bị paparazzi chụp lén đâu. Nói xong, An Bộ không biết rút từ đâu ra một chiếc kính râm đeo lên mắt.

Đây là lần đầu tiên Vũ Hạo bị người khác nói là ‘Chướng mắt’

– ……….

Ngay lúc Vũ Hạo đang định nói gì đó thì trợ lý của anh ta từ đâu chạy tới vừa thở hồng hộc vừa nói:

– Ôi đại thiếu gia của tôi ơi! Ngài muốn ăn cái gì cứ nói với tôi một câu, ngài không nói câu nào mà đã chạy ra đây là sao chứ? Tuy rằng khách sạn này an ninh khá tốt nhưng cũng không thể đảm bảo 100% là không có paparazzi trà trộn vào đây chụp lén.

– Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà, không cần phải làm quá lên như vậy.

Sắc mặt Vũ Hạo hơi trầm xuống liếc nhìn An Bộ một cái rồi xoay người hướng phía phòng mình mà rời đi.

Vừa vào tới cửa thang máy hắn ta đột nhiên quay sang hỏi người trợ lý:

– Khách sạn này nghỉ một đêm giá bao nhiêu tiền?

Tay trợ lý hơi sứng sốt một chút nhưng vẫn mở miệng trả lời:

– Ước chừng khoảng 450.

Vẻ mặt Vũ Hạo bỗng trở nên trầm tư, cô gái kia chẳng qua chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ bé tiền catse chỉ sợ chẳng đủ tiền phòng và chi phí ăn uống ở đây.

Sau khi ăn xong An Bộ đang chuẩn bị quay trở về phòng thì bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn người ầm ầm chạy vào khách sạn.

Dẫn đầu là một nam một nữ, dù là dáng người hay diện mạo cũng đều vô cùng xuất chúng, đó chính là hai diễn viên chính của bộ phim lần này – Hoa Áo cùng Kỷ Tư Kỳ, bọn họ ngồi máy bay suốt đêm bay tới đây, dáng đi vội vã trên mặt cũng có chút mệt mỏi.

An Bộ cũng chỉ là đi lướt qua không hề để ý, cô đi thẳng về hướng thang máy. Thang máy vừa đúng lúc mở ra liền thấy đoàn người của Hoa Áo đi tới không thèm nhìn cô một cái lập tức vội vã bước vào trong thang máy. An Bộ kiên nhẫn chờ đợi từng người bước vào thang máy, khi người cuối cùng là cô bước vào thang máy thì thang máy bỗng phát ra tiếng chuông nhắc nhở quá tải.

Gần như là đồng thời tất cả mọi người trong thang máy đều đổ dồn ánh măt nhìn về phía người lạ duy nhất trong thang máy đó chính là cô – An Bộ.

Đứng giữa một đoàn người xa lạ, An Bộ cũng không biết phải nói gì.

Cô có chút lúng túng.

An Bộ tự giác được mình yếu thế, cô chuẩn bị bước ra ngoài thì chợt nghe giọng nói trách móc khó chịu của Kỷ Tư Kỳ phát ra:

– Điếc hay sao mà không nghe thấy thang máy đang báo quá tải?

Chân An Bộ vừa định nhấc lên bước ra ngoài lập tức thu lại, cô nói:

– Đúng vậy, làm phiền mọi người đi ra ngoài đổi một thang máy khác được không?

Kỷ Tư Kỳ lập tức mắng lại:

– Cô có bị mù hay không vậy? Trong này đều là người của tôi, muốn đi ra ngoài thì cũng là cô đi ra ngoài mới đúng.

An Bộ dựa lưng vào thanh vịn thang máy bộ dạng lười biếng nói:

– Xin lỗi, chân tôi bị đau, đi không nổi xin mọi người thông cảm.

Kỷ Tư Kỳ đi cả một ngày trong người vốn đã có chút nóng nảy, bây giờ lại gặp phải một người không biết điều nên càng khiến cho cô giận dữ. Cô liền chỉ vào một vệ sĩ ra lệnh:

– Cậu mau đuổi cô ta đi cho tôi.

Hoa Áo đứng bên cạnh hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản, anh khoanh tay đứng ở một góc thờ ơ lạnh nhạt.

Tên vệ sĩ giơ tay túm lấy cánh tay An Bộ, An Bộ thuận thế nghiêng người đẩy một cái, từ ngoài nhìn vào cảm giác cô hoàn toàn vô dụng không hề dùng lực nhưng lại khiến cho thân hình cường tráng của tên vệ sĩ lảo đảo mấy bước vừa hay bước ra khỏi thang máy.

An Bộ lập tức nhấn nút tầng 15 cửa thang máy chậm rãi khép lại trước khi thân thể tên vệ sĩ kia kịp quay lại.

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài giây đồng hồ, Kỷ Tư Kỳ cứng họng, Hoa Áo thì ngược lại rất hứng thú liếc mắt nhìn An Bộ một cái.

– Cô là có ý gì? Vì sao lại muốn đuổi vệ sĩ của tôi ra khỏi thang máy?

Kỷ Tư Kỳ giận dữ đưa tay tháo kính râm đang đeo trên mặt xuống chỉ vào An Bộ nói.

– Vừa nãy tôi chẳng qua mới chỉ vỗ vai anh ta một cái, cơ bản không hề dùng chút lực nào.

An Bộ ung dung nói tiếp.

– Anh chàng vệ sĩ kia chắc chắn là nổi máu anh hùng muốn nhân cơ hội này gây ấn tượng với tôi một chút. Nếu không cô thử nghĩ xem với sức lực của tôi thì làm sao có thể đấy được một vệ sĩ thân thể cường tráng lại được huấn luyện bài bản như anh ta chứ?

Kỷ Tư Kỳ không tìm được lời nào có thể nói lại được cô.

Vừa đúng lúc này thang máy phát ra tiếng ‘Ting’ báo hiệu đã tới tầng 15. An Bộ khẽ cúi đầu nói một tiếng cảm ơn rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi thang máy để mặc bọn họ dõi theo một bóng lưng ưu nhã.

Ngay lúc cửa tháng máy chuẩn bị đóng lại thì Hoa Áo bỗng nhiên giơ tay ra ngăn lại mở miệng nói với Kỷ Tư Kỳ vẫn còn đang ngẩn người.

– Đi thôi, chúng ta cũng ở tầng 15.

Nói xong anh bước ra khỏi thang máy đi theo phía sau An Bộ, đang định mở của phòng thì đột nhiên phát hiện An Bộ lại ở ngay sát vách phòng của anh.

– Thật là…

An Bộ mở cửa phòng, quay đầu mở miệng nói với Hoa Áo một tiếng.

Hoa Áo nói:

– Cô cũng là diễn viên của bộ “Khuynh Thành Tuyệt Đại” này sao?

– Cũng có thể xem là như vậy.

An Bộ tùy tiện trả lời một câu rồi xoay người đi vào phòng đóng cửa lại.

– Cô ấy cũng tham gia diễn “Khuynh Thành Tuyệt Đại” sao? Vai diễn nào vậy? Tại sao mình lại không biết?

Kỷ Tư Kỳ nhìn Hoa Áo nói.

– Anh quen biết cô ta sao?

Hoa Áo lắc đầu.

– Không biết.

– Hừ, chắc chỉ là một vai diễn vô danh tiểu tốt nào đó thôi.

Kỷ Tư Kỳ khinh thường nói.

– Cô ta chắc chắn biết chúng ta là ai, vậy mà thái độ còn kiêu ngạo như vậy tin chắc là có ông chủ nào đó chống lưng cho nên cô ta mới không thèm coi ai ra gì như vậy.

Hoa Áo không nói gì, mở cửa phòng đi vào.

Kỷ Tư Kỳ nhìn chằm chằm cửa phòng An Bộ, trong mắt xuất hiện một ý nghĩ xấu xa nhếch miệng cười lạnh. Một diễn viên mới nho nhỏ vậy mà dám đối đầu với cô ư? Để rồi xem cô ta nhất định sẽ phải trả giá cho thái độ hống hách ngày hôm nay.

Kỷ Tư Kỳ cùng Hoa Áo như hai ngôi sao điện ảnh tiến vào phim trường, cúi đầu chào hỏi mọi người. Kỷ Tư Kỳ nhìn xung quanh nhưng vẫn chưa nhìn thấy người cô muốn tìm kiếm. Cô vẫy một cậu nhân viên của đoàn làm phim lại hỏi:

– Tất cả diễn viên hôm nay đều ở đây sao?

– Đúng vậy, đạo diễn đã nhắc nhở mọi người luôn phải tới đúng giờ, không ai được tới trễ.

Cậu nhân viên thành thật trả lời.

Kỷ Tư Kỳ nhíu nhíu mày, chần chờ nói:

– Vậy cậu có thấy một cô gái ước chừng hai mươi tuổi, tóc dài da trắng trông có vẻ nhợt nhạt trong đoàn phim hay không?

Cậu nhân viên:

– Cô gái như vậy ở đoàn làm phim có không ít đâu…

Kỷ Tư Kỳ cảm thấy cậu ta không trả lời được nên cố ý miêu tả thêm:

– Cô gái đó dáng dấp khá xinh đẹp, cao chừng 1m68 đi giầy đế bằng màu hồng.

Cậu nhân viên:

– Cái này, tôi không để ý cho lắm.

– Thật là…cậu đi đi thật là vô dụng.

Kỷ Tư Kỳ mất kiên nhẫn đuổi cậu ta đi trong lòng nghĩ thầm không lẽ cô ta lừa mình, cô ta thực ra không phải là diễn viên trong đoàn làm phim.

Đang suy nghĩ miên man thì từ phía sau truyền đến giọng nói của một phụ nữ:

– Tôi nghĩ rằng tôi biết người mà cô đang tìm là ai.

Kỷ Tư Kỳ quay đầu, thấy Lưu Uyển Nhi yểu điệu đi tới cười chào hỏi:

– Chào chị Kỷ, em tên là Lưu Uyển Nhi rất vui khi được hợp tác cùng với chị.

– Cô nói cô biết người tôi đang tìm là ai ư?

Kỷ Tư Kỳ trực tiếp hỏi:

– Cô ta đang ở đâu?

– Cả đoàn làm phim chỉ có duy nhất một người đi giày hồng đế bằng?

Lưu Uyển Nhi chỉ chỉ về phía trước.

– Ở bên đó, chính là người thứ hai từ trái qua phải.

Kỷ Tư Kỳ nhìn theo hướng chỉ của Lưu Uyển Nhi chỉ thấy cách đó không xa có bảy tám người đang ngồi quần áo rách tả tơi.

An Bộ mặc một bộ quần áo rách nát, vai diễn của cô hôm nay là một kẻ hành khất, mặt mũi nhem nhuốc, một mặt cùng với những người cùng cảnh ngộ nói chuyện rôm rả, một mặt lại nhàn nhã mà phơi nắng.

Kỷ Tư Kỳ:

-……

Cô đã nghĩ tới rất nhiều thể loại vai diễn nhưng không nghĩ tới cô ta lại là một diễn viên quần chúng. Rõ ràng là một người có nhan sắc không tệ, tại sao lại chỉ làm một diễn viên quần chúng không hề cần một chút kỹ năng diễn xuất nào như vậy chứ?

Một diễn viên quần chúng mà cũng có người chống lưng ư? Có cái rắm ý, thật chẳng đáng để cho cô phải tốn công đối phó.

Tác giả có lời muốn nói: Đã là canh hai (1) rồi, mặc dù chap này có hơi ngắn…

(1)Canh hai là quãng chừng 3 4 giờ sáng

——————

Dịch: Lyly Yong

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 10/01/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN