Xác Chết - Rối Như Tơ Vò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Xác Chết


Rối Như Tơ Vò



An Bộ ngồi một chỗ rảnh rỗi quan sát mọi người xung quanh diễn.

Tuy rằng tính cách của Kỷ Tư Kỳ không tốt cho lắm nhưng kỹ thuật diễn xuất thì không tồi chút nào, cô cùng Hoa Áo và Vũ Hạo diễn cùng nhau thực lực cũng ngang ngửa nhau. Ngược lại Lưu Uyển Nhi chỉ cần cùng bọn họ xuất hiện chung phân cảnh thì lập tức bị lu mờ biến thành làm nền cho họ. Đạo diễn ngồi bên ngoài xem họ diễn liên tục nhíu mày, rất nhiều lần vì Lưu Uyển Nhi mà tiến độ quay bị chậm lại. Điều này cũng khiến cho Kỷ Tư Kỳ vô cùng bực mình.

Lưu Uyển Nhi cũng khá biết nhìn sắc mặt mọi người, rất biết cách nịnh hót, nhẫn nhịn. Bất luận là Kỷ Tư Kỳ mắng mỏ trách cứ như thế nào thì cô ta cũng chỉ im lặng không hề cãi lại, ngược lại thường xuyên trao đổi làm hai người lại trở nên thân thiết hơn.

An Bộ thầm nghĩ nếu như Lưu Uyển Nhi chịu khó vận dũng những kỹ năng lấy lòng mọi người kia để diễn xuất thì không biết chừng cô ta đã sớm trở nên nổi tiếng.

– Cắt!

Đạo diễn một lần nữa lại hô cắt, ông chỉ tay vào Lưu Uyển Nhi nói:

-Lưu Uyển Nhi cô đóng vai Vương Lạc Tuyết ban đầu đối với Tiết Từ Dật chỉ là có chút động tâm, phiền cô đừng nhìn hắn với ánh mắt si mê, say đắm như vậy có được hay không hả? Ánh mắt si mê kia có ai là không nhìn ra chứ?

Sắc mặt Lưu Uyển Nhi lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói:

– Xin lỗi, đạo diễn lần sau tôi sẽ chú ý hơn.

– Được rồi.

Đạo diễn bộ dáng mệt mỏi xua tay nói:

– Sáng nay quay tới đây thôi, chiều nay đúng 2 giờ bắt đầu quay tiếp.

Mọi người đáp lại một tiếng đồng ý rồi lần lượt giải tán.

An Bộ ngồi nghỉ dưới tán cây, một tay lật kịch bản xem, một tay cầm cốc nước trái cây uống. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo rách nát của vai hành khất chỉ là trên mặt thì đã tẩy trang. Vai diễn của cô buổi chiều nay là một nữ đầu bếp, một nha hoàn và một vai người qua đường Giáp Ất Bính nào đó. Sau khi ăn cơm xong là cô phải đi thay trang phục.

Cách đó không xa trợ lý của Vũ Hạo đưa cho anh một hộp cơm, ngẩng đầu nhìn đến bóng dáng đang ngồi dưới tán cây bên kia một thân lam lũ nhưng lại rất an nhiên tự tại. Bóng nắng xuyên qua tán cây chiếu lên thân cô lại khiến cho người khác nhìn vào bỗng cảm thấy trong lòng thật bình yên.

– Sao còn ngồi đây, cô không đi lấy cơm hộp đi?

Vũ Hạo đi tới gần An Bộ ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.

– Tôi có mang theo cơm của mình.

An Bộ đưa hộp cơm của mình ra trước mặt Vũ Hạo. Trong hộp cơm của cô có bày mấy loại hoa quả cùng mấy loại bánh ngọt, màu sắc tươi tắn đẹp mắt.

– Ăn vậy sao đủ chứ?

Vũ Hạo chìa hộp cơm trong tay mình tới trước mặt cô hỏi:

– Muốn ăn cùng tôi không?

– Không cần.

An Bộ từ chối, cười nói:

– Tôi ăn chay.

Vũ Hạo cũng không nói gì thêm, yên lặng ăn cơm hộp của mình.

Một lát sau anh đột nhiên mở miệng hỏi:

– Có chuyện này tôi muốn nhờ cô giúp đỡ một chút.

– Chuyện gì?

An Bộ nghiêng đầu nhìn về phía anh.

– Phiền cô cùng tôi đối đáp vài đoạn trong kịch bản.

Vũ Hạo nói.

– Tôi muốn tìm một chút cảm xúc của nhân vật.

An Bộ kỳ quái nhìn anh ta một cái:

– Sao anh lại tìm tôi chứ, tôi với anh cũng đâu quen thân gì đâu?

– Bởi vì phụ nữ trong đoàn làm phim chỉ có mình cô nhìn thấy tôi là tim không đập nhanh mặt không đổi sắc, ánh mắt mơ mơ màng màng.

Vũ Hạo nhẹ nhàng nói ra như là chuyện đương nhiên phải thế.

An Bộ:

– ……….

Con người này mắc bệnh tự luyến à?

– Được, anh muốn tôi giúp anh tập đoạn nào?

An Bộ cũng không ra vẻ cố gắng từ chối, cô liền đồng ý.

– Tiết Từ Dật ở trong vườn mai gặp Vương Lạc Tuyết cố ý giả vờ say, trêu ghẹo, làm bậy.

Tiết Từ Dật có hôn ước với Vương Lạc Tuyết, nhưng người hắn yêu lại là vai nữ chính Đỗ Ngân Hoan. Hắn ta định dùng cách này để khiến cho Vương Lạc Tuyết chán ghét mình nhưng không ngờ lại khiến Vương Lạc Tuyết càng thêm tương tư hắn.

Sau khi ăn xong, An Bộ đem hộp đựng cơm cất đi xoa xoa tay nói:

– Bắt đầu đi.

Vũ Hạo nhìn thoáng qua cô, đặt kịch bản ở trên mặt đất sau đó lười biếng dựa vào thân cây, vạt áo hơi hơi nới rộng, ánh mắt ngà ngà say lờ đờ mê ly, lộ ra một chút ưu tư man mác buồn, bộ dạng này thật sự là khiến người khác muốn phạm tội mà. Chẳng trách các cô gái say đắm cầm lòng không được.

– Vương gia? Sao ngài lại ở đây?

An Bộ đọc ra lời thoại của nhân vật Vương Lạc Tuyết.

Tiết Từ Dật ánh mắt lưu chuyển, khóe miệng như có như không nở một nụ cười, lảo đảo bước về phía cô.

– Vương gia, người say rồi sao?

– Say ư? Bổn vương làm sao có thể say được chứ?

Tiết Từ Dật duỗi tay kéo ống tay áo của Vương Lạc Tuyết ôm cô vào trong lòng, cúi đầu dựa vào bên tai cô dùng giọng khàn khàn nam tính nói:

– Đêm còn dài, chi bằng cô nương cùng bổn vương uống vài ly?

– Vương gia, xin giữ tự trọng!

Giọng nói lộ ra vài phần khẩn trương cùng xấu hộ xen lẫn buồn bực.

– Tự trọng là cái gì vậy?

Tiết Từ Dật trầm giọng cười nhẹ, ngón tay lướt nhẹ qua vai cô vén lên sợi tóc đen.

– Cô nương một mình tới đây gặp bổn vương, bổn vương nỡ lòng nào lại phụ tấm lòng này của cô nương?

– Vô liêm sỉ! Mau buông ta ra.

Thanh âm trong trẻo như tiếng chuông gió, nhẹ nhàng run rẩy.

– Nếu như ta không buông thì ngươi làm gì được ta?

– Vậy thì ngài chớ trách Vương Lạc Tuyết thất lễ.

Tiếp đó Vương Lạc Tuyết hung hăng giơ chân đá Tiết Từ Dật một cái thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, hốt hoảng mà chạy đi.

Lời thoại của hai nhân vật cũng không dài nhưng Vũ Hạo lưu manh bất luận là ánh mắt, động tác hay giọng nói cũng đều diễn cực tốt, chính là cái loại nhìn một cái thôi cũng đủ khiến phái nữ điên đảo muốn rụng trứng. Khó trách hắn có thể lớn tiếng mà nói ánh mắt phái nữ nhìn hắn tất thảy đều trở nên mơ mơ màng màng.

An Bộ cho rằng lời thoại đã tập xong ai ngờ Vũ Hạo bỗng nhiên thay đổi một tình tiết, ánh mắt sắc bén mà nhìn cô chằm chằm lạnh lùng nói:

– Vương Lạc Tuyết không nghĩ ngươi lại có thể độc ác tới vậy? Ngân Hoan đã làm sai chuyện gì mà khiến cho ngươi hãm hại nàng ấy thân bại danh liệt chứ?

An Bộ không hề do dự đáp lời:

– Ác độc? Ở trong mắt vương gia Lạc Tuyết lại là người như vậy sao? Cha của Đỗ Ngân Hoan hại chết vú nuôi của ta, chẳng lẽ ta không thể đòi lại một chút công bằng cho bà ấy hay sao?

– Chuyện này có một chút kỳ lạ, bổn vương đang cho người đi điều tra, ai cho phép ngươi tự ý phái người tới Đỗ phủ quấy rối?

– Ngân Hoan, Ngân Hoan gọi nhau thật là thân mật quá mức. Vương gia ngài nhìn cho rõ ta – Vương Lạc Tuyết mới chính là vị hôn thê của ngài.

– Ngươi…đương nhiên ta biết ngươi là vị hôn thê của ta, nhưng Đỗ Ngân Hoan cũng chỉ là một thảo dân bình thường sao có thể so sánh cùng ngươi chứ?

Giọng nói của Tiết Từ Dật bỗng trở nên uy nghiêm, lạnh nhạt không hề chứa một chút tình cảm nào, nhưng Vương Lạc Tuyết lại hoàn toàn không nghe ra ý tứ bất thường trong lời nói đó.

– Vương gia, vì sao ngài luôn bảo vệ cho cô ta?

Giọng nói mang theo vài phần ấm ức.

– Nàng ấy đã từng cứu bổn vương một mạng, bổn vương chỉ là muốn báo đáp ân tình của nàng ấy.

– …. Thật xin lỗi vương gia, là Lạc Tuyết lỗ mãng không hiểu chuyện…

Một giây sau đó, Vũ Hạo bỗng chốc thay đổi phong thái, ánh mắt trở nên ôn nhu lại chứa vài phần bi thương:

– Ngươi phải biết ngươi cũng chỉ là một quân cờ trong tay bổn vương, đừng âm mưu tính toán muốn lật đổ ván cờ này của bổn vương, nếu không….

– Nếu không thì như thế nào?

Lần này là lời thoại của Đỗ Ngân Hoan.

– Ngươi sẽ giết ta sao?

– Giết ngươi ư? Bổn vương ta có ngàn vạn cách khiến ngươi thuần phục ta, giết ngươi chính là cách ta không mong phải làm nhất.

– Tiết Từ Dật ta đã từng ngưỡng mộ ngươi, kính nể ngươi, cảm tạ ngươi, nhưng hiện tại trong lòng ta chỉ còn lại một chữ ‘Hận’. Ngươi cướp hết mọi thứ của ta chỉ duy nhất sinh mạng này người không cướp được cũng chẳng thể giữ nổi.

– Ngân Hoan…

Sau đó, Vũ Hạo lại lần lượt thay đổi vài đoạn so với kịch bản, An Bộ đều hoàn toàn đối đáp trơn chu. Hai người cứ đối đáp qua lại tự nhiên tới mức quên mình, vui vẻ mà diễn cùng nhau vô cùng nhập vai, tuy rằng chỉ là đối đáp không có nhiều động tác nhưng thần thái cùng ngữ điệu lại vô cùng thích hợp.

Không ít người xung quanh cũng bị bọn họ hấp dẫn lại gần đứng xem họ tập diễn thoại.

Bộ phim này cũng chỉ mới bắt đầu khởi quay một vài cảnh, nhiều diễn viên còn chưa xem hết kịch bản. Đặc biệt là những vai diễn quan trọng, lời thoại rất nhiều nên chưa thể học thuộc hết. Toàn bộ đoàn làm phim cũng chỉ có Vũ Hạo có trí nhớ hơn người chẳng những anh đã thuộc làu kịch bản hơn nữa còn có thể biểu đạt hết sức tự nhiên cảm xúc của nhân vật.

Trước kia chưa từng có người nào có thể bắt kịp được tiết tấu của Vũ Hạo nhưng hiện giờ đã xuất hiện một đối thủ ngang sức ngang tài với anh.

Hai người bắt cảm xúc của bạn diễn rất nhanh vô cùng mãnh liệt làm cho mọi người không khỏi ngạc nhiên.

An Bộ chẳng qua chỉ là một diễn viên quần chúng, không hề có lời thoại, cô cũng không cần xem kịch bản nhưng cô vẫn có thể nắm bắt được cốt chuyện và đối đáp rất trơn chu, thật sự là ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

– Các ngươi đang làm cái gì vậy?

Đúng lúc này từ trong trong đám đông có một tiếng quát nhẹ khiến cả hai người đều đồng thời ngừng diễn. Kỷ Tư Kỳ đi tới cùng Vũ Hạo chào hỏi một tiếng sau đó nhìn về phía An Bộ:

– Vũ Hạo, anh cùng cô gái này quen biết nhau sao?

– Ừ, chúng tôi là bạn bè.

Vũ Hạo bình tĩnh trả lời.

– Cô ấy quả thực rất giỏi, diễn xuất nhập tâm như vậy, có phải là cô ấy đã từng tham gia dự tuyển làm diễn viên cho bộ phim lần này phải không?

Kỷ Tư Kỳ nói:

– Nhưng đáng tiếc lại không được chọn, nếu không cũng không cần dấu tài mà đi làm một diễn viên quần chúng.

Vũ Hạo hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không vui. Vừa nãy anh có nói An Bộ là bạn bè của anh, cô còn cạnh khóe rốt cục là có ý gì?

Kỷ Tư Kỳ nhìn một thân quần áo tả tơi rách nát của An Bộ đánh giá một lượt, trong lòng tràn đấy khinh thường, cô vốn không nghĩ rằng muốn đối phó với loại diễn viên nhỏ bé này, lại nghe Lưu Uyển Nhi nói:

– Vừa lúc nãy đạo diễn ngồi bên kia xem cũng rất tán thưởng, nói không chừng sẽ cho cô ấy một vai phụ nào đó.

Kỷ Tư Kỳ lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Lưu Uyển Nhi nói nhỏ chỉ đủ để hai người có thể nghe được:

– Ở trong cái đoàn làm phim này cô ta không có khả năng nhận được bất cứ vai diễn nào có lời thoại.

Lưu Uyển Nhi trong lòng mừng thầm nhưng ngoài miệng thì lại khen ngợi:

– Chỉ cần chị Kỷ nói một tiếng thì cô ta tự nhiên sẽ không có gì để diễn.

Vừa rồi An Bộ tập thoại thì quá nửa là lời thoại của Vương Lạc Tuyết lại phối hợp cùng Vũ Hạo rất ăn ý, điều đó khiến cho Lưu Uyển Nhi có dự cảm không lành, thật khó mà nói đạo diễn sẽ không đổi vai của cô cho cô ta diễn.

Hiện giờ cô có Kỷ Tư Kỳ bảo đảm cô cũng yên tâm hơn phần nào.

Trong giới nghệ sĩ Kỷ Tư Kỳ là một diễn viên có thực lực, kỹ thuật diễn xuất không tồi nhưng nhân phẩm lại không tốt chút nào. Hết lần này tới lần khác có người sau lưng chống đỡ, liên tiếp nhận được lời mời đóng phim, tỷ lệ xuất hiện trước công chúng cực cao, tuy rằng hiện tại cô chưa nhận được giải Ảnh hậu nào nhưng chỉ cần tiếp tục cố gắng phát triển thì việc được đề cử danh hiệu cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Bộ Phim ‘Khuynh Thành Tuyệt Đại’ này cũng là do ông chủ của Kỷ Tư Kỳ đỡ đầu, chính vì vậy mà Lưu Uyển Nhi ngay từ đầu đã cố gắng kết thân với Kỷ Tư Kỳ. Ở trong đoàn làm phim này cô có thể đắc tội với bất cứ ai nhưng duy nhất chỉ có Kỷ Tư Kỳ là không thể đắc tội.

– Vũ Hạo mau đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo thôi.

Kỷ Tư Kỳ quay sang nhắc nhở Vũ Hạo một tiếng, sau đó xoay người bước về phía đạo diễn, bỗng nhiên quay sang nói với trợ lý:

– Ngày mai đuổi cô gái kia khỏi đoàn làm phim cho tôi, thật là chướng mắt.

– Được!

Trợ lý gật đầu.

Đuổi một diễn viên quần chúng thì cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong nên trợ lý cũng không thèm quan tâm.

Những cảnh quay buổi chiều đều là cảnh do Vũ Hạo và Lưu Uyển Nhi diễn. Lúc trước không có gì để so sánh nhưng từ sau khi diễn tập cùng An Bộ thì dáng vể kệch cỡm cùng biểu cảm vô hồn trống rỗng của Lưu Uyển Nhi lại khiến cho hắn chán nản không muốn diễn cùng.

– Vũ Hạo cậu làm sao vậy hả?

Đạo diễn tức giận nói:

– Lưu Uyển Nhi mặt cô cứng đơ co rúm như vậy là sao hả? Bị bệnh gì sao hả? Lưu Uyển Nhi nếu như cô không biết diễn thì nhanh cút đi cho tôi, đoàn làm phim này có không ít người có thể thay thế vai của cô đâu.

Nói tới đây đạo diễn bỗng quay sang Vũ Hạo nói:

– Cô gái vừa nãy diễn tập với cậu là ai vậy, mau nói cô ta hóa trang diễn thử cùng cậu một lần đi.

– Đạo diễn!

Lưu Uyển Nhi hốt hoảng kêu một tiếng.

Đạo diễn không thèm để ý tới cô, ông vốn dĩ không vừa ý Lưu Uyển Nhi, nếu như không phải là do người quen giới thiệu thì ông cũng chẳng mời cô ta vai diễn lần này.

Lúc này, An Bộ đang ngồi trong một góc tường được làm bằng giấy bìa bỗng nhiên nghe thấy Vũ Hạo nói cô thử diễn, cô lập tức từ chối.

Vũ Hạo nhìn cô kỳ quái nói:

– Cô thuộc làu làu kịch bản chắc chắn là rất muốn tham gia diễn bộ phim này, bây giờ có cơ hội tốt như vậy vì soa lại từ chối?

An Bộ nói rất rõ ràng:

– Mục tiêu của tôi chính là làm một diễn viên quần chúng bình thường không có tiếng tăm gì.

Vũ Hạo:

-……

Tại sao cô lại không đề ra một mục tiêu nào đó xa hơn một chút chứ?

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì phía bên kia Kỷ Tư Kỳ cùng đạo diễn cũng nổ ra chút tranh cãi.

– Đạo diễn, Lưu Uyển Nhi là vai nữ thứ sao có thể nói đổi là đổi ngay được chứ?

– Đổi hay không là do tôi quyết định không đến lượt cô phải nhiều chuyện.

Đạo diễn nhịn xuống cơn tức giận trong lòng.

– Đạo diễn, lão Thẩm đầu tư cho bộ phim này chủ yếu chính là nhìn ra ông là người có năng lực bây giờ ông làm việc tùy hứng như thế này. Ông không cảm thấy mình vô trách nhiệm hay sao?

Kỷ Tư Kỳ nói chuyện cũng không hề nể nang, ngang ngạnh tranh cãi cùng đạo diễn.

– Tôi vô trách nhiệm ư?

Đạo diễn quang tập kịch bản trong tay xuống đất.

– Để cho Lưu Uyển Nhi bị ‘Cắt’ liên tục diễn đi diễn lại vậy là tôi vô trách nhiệm hay sao?

– Kỹ thuật diễn có thể luyện tập, nhưng thay đổi ngay trên phim trường thì có quá qua loa rồi.

– Đó đâu phải việc của cô, hay cô ngồi luôn vào vị trí của đạo diễn này đi?

Đạo diễn châm chọc.

Kỷ Tư Kỳ trợn mắt nhìn:

– Có phải ông cố tình muốn đổi vai của Lưu Uyển Nhi đúng không?

– Đổi thì sao chứ?

Thực tế thì đạo diễn cũng chỉ là muốn làm vậy để cho Lưu Uyển Nhi nhìn người khác diễn vai Vương Lạc Tuyết ra làm sao chứ ông cũng không có ý muốn thay đổi người. Nhưng hiện tại lại bị Kỷ Tư Kỳ gắt gỏng chọc tức bởi thế nên ông mới nổi nóng.

– Tốt!

Kỷ Tư Kỳ ngồi vắt chân trên ghế, hai tay khoanh lại trước ngực cười lạnh nói:

– Bộ phim này cũng không cần phải quay nữa, đạo diễn tôi khuyên ông mau đi tìm nhà đầu tư khác đi.

Ý tứ trong lời nói của Kỷ Tư Kỳ quá rõ ràng, cô sẽ khiến cho nhà đầu tư rút lại vốn.

Đạo diễn nhíu mày nhìn cô một cái, không thèm nói một lời nào quay người rời khỏi phim trường.

Ở phía xa xa Vũ Hạo và An Bộ nhìn nhau mặt mũi khổ sở, tại sao mọi chuyện lại rối lên như tơ vò vậy chứ?

Tuy rằng vị đạo diễn này cũng không phải là một đạo diễn gạo cội, nhưng trong thế hệ đạo diễn trẻ thì cũng được coi là người có năng lực. Nhưng Kỷ Tư Kỳ đôi ba câu không hợp ý liền “Xào” (1) người ta, thực chẳng khác nào trò đùa. An Bộ không thể tưởng tượng nổi tại sao với tính cách khó ưa, hỗn láo của Kỷ Tư Kỳ tại sao có thể đạt được vị trí như hiện tại.

(1)Xào: Cố ý gây khó dễ

Vũ Hạo than nhẹ một tiếng với An Bộ:

– Xem ra bộ phim lần này không thể quay tiếp rồi. Chúng ta đi về khách sạn thôi, những chuyện còn lại cứ để cho người khác tới xử lý.

– Ừ…

An Bộ vân vê nghịch ngợm một lọn tóc ở phía trước ngực, ánh mắt hơi chớp chớp

Không thể quay tiếp ư?

Cũng chưa chắc

Tác giả có lời muốn nói: An Bộ: Không có việc gì, ta có tiền, ta tới đầu tư.

Nói rõ một chút: Nơi này diễn viên mỗi người đều có người chống lưng, đạo diễn cũng chỉ là một người mới cho nên dù ở trong một đoàn làm phim lớn như vậy cũng không thoát được quy tắc này, việc rút vốn đầu tư cũng không phải là chuyện mới mẻ.

—————-

Dịch: Lyly Yong

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 11/01/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN