Xin Hãy Quên Em - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Xin Hãy Quên Em


Chương 12


“Anh nghĩ chỉ ở Jarkata mới nóng nực thế,” Xan thở hắt ra khi đến nhà tôi hai ngày sau đó. Khuôn mặt lởm chởm râu trông thật nhớp nháp khi anh cúi xuống hôn lên má tôi. Cái áo phông màu xanh da trời của Xan có mấy vết lấm chấm trước ngực và sau lưng nhìn giống như những vệt mực. “Luân Đôn sao có thể nóng như thế này chứ.”

“Em cũng thấy thế,” tôi dẫn anh đi dọc cái sảnh. “Tất cả mọi người ở đây đều èo uột như những bông păng-xê héo.” Thình lình Milly chạy xồng xộc xuống cầu thang bằng đôi chân bé nhỏ nhưng chắc nịch. Tôi chỉ mới bảo với nó về việc Xan quay trở về ngày hôm qua. “Ba! Ba của con!” nó hét lên sung sướng. Milly giang hai tay ra ôm ba nó còn tôi thì nhớ lại chuyện hôm sinh nhật khi con bé khăng khăng rằng ba nó đang về. Tôi tự hỏi mình không biết có phải nhờ vào một linh cảm siêu nhiên nào đó mà nó biết điều đó không.

“Con gái bé bỏng của ba,” giọng anh nghẹn ngào khi cúi xuống ôm Milly vào lòng. Rồi anh đung đưa nó lên cao, hai chân nó đạp loạn xạ, hai cha con cọ mũi vào nhau rồi cùng cười khanh khách. Cảnh tượng đó làm tôi vừa thấy hân hoan vừa cảm thấy bị tổn thương trong lòng. Bởi vì nếu Xan quyết định ở bên cạnh tôi – hay ít ra là sống gần tôi – thì ngày nào Milly cũng có thể nũng nịu ba nó như vậy, suốt cả cuộc đời.

“Giờ con lớn tướng rồi đấy,” anh xuýt xoa khi ôm con bé chặt hơn vào lòng.

“Vâng,” Milly nói. “Con đang lớn tướng lên nè.” Nó xòe hai bàn tay ra. “Lớn nữa, lớn nữa!” Bỗng nó áp hai bàn tay lên má anh rồi vuốt ve bộ râu tua tủa của anh với dáng điệu không hài lòng.

“Mẹ nghĩ là ba con nên đi cạo râu,” tôi nói khi Xan bế nó đi xuống bếp. “Anh muốn uống gì nào?” Anh đặt nó xuống. “Nước lọc? Côca? Trà PG?” Tôi cười mỉm – vì Milly tôi muốn giữ cho mọi việc diễn ra thật bình thường.

“Cho anh một lon Côca. Cái váy của con thật đẹp.” Tôi cho Milly diện một trong những chiếc váy màu sặc sỡ mà anh gửi cho nó nhân dịp sinh nhật.

“Vâng.” Tôi mở tủ lạnh. “Nó trông cũng được. Vậy thì…” Tôi lấy một lon Côca cho Xan và một hộp nước táo ép cho Milly. “Lúc nào thì anh sẽ ghé qua?”

“Điều đó phần lớn tùy thuộc vào em,” anh đáp khi tôi đưa cho anh một cái cốc, “nhưng anh muốn gặp nó ít nhất hai lần một tuần – ví dụ như mỗi thứ Hai và thứ Tư chẳng hạn, sau giờ làm. Anh chủ yếu làm ca ban ngày, tan sở lúc sáu giờ. Ba con anh có thể đi chơi trong công viên.”

“Chúng ta đi công viên đi ba ơi,” Milly nói và túm lấy tay anh bằng cả hai tay nó, cố kéo anh ra khỏi chiếc ghế. “Đi ba!” nó nói như ra lệnh. “Đi!”

“Con yêu, để cho ba uống xong đã nào,” tôi đưa ly nước cho anh. “Ba rất mệt. Chắc anh mệt vì lệch múi giờ lắm,” tôi nói tiếp.

Anh uể oải gật đầu. “Mặc dù đã đi lại rất nhiều rồi mà anh vẫn không tài nào quen được với chuyện đó. Ngoài ra anh cũng muốn ở bên Milly những ngày cuối tuần. Có thể anh sẽ đưa nó đi bơi.”

“Vâng. Cũng được.” Tôi ngồi xuống bàn. “Tiện đây cũng cám ơn anh vì đã không đưa bạn gái đến đây. Em chỉ muốn mọi chuyện…”

“Không sao mà,” Xan chen ngang. “Em không cần phải giải thích gì cả. Dù sao thì Trisha cũng không ở Luân Đôn.” Vậy mà tôi cứ lo lắng suốt về việc cô ta có thể sang Luân Đôn cùng anh. “Thực ra thì” – anh uống một ngụm Côca – “bọn anh đường ai nấy đi rồi.”

“Ồ… em xin lỗi,” tôi nói vậy nhưng trong lòng cảm thấy phởn phơ vô cùng. “Em nghĩ chắc anh đã đính hôn rồi cơ đấy.”

Anh lắc đầu. “Cô ấy rất đáng yêu nhưng bọn anh không cùng chí hướng. Cô ấy được cử làm trưởng đại điện của CNN ở Nhật Bản và anh quyết định rằng anh không muốn theo cô ấy sang Tokyo.”

“Tại sao?” tôi tò mò hỏi.

“Bởi vì BBC không cử phóng viên thường trú ở đó, nên anh chẳng có việc gì làm cả. Ngoài ra thì làm thường trú ở đó cũng chẳng thú vị gì mấy.”

“Tiếp theo anh sẽ đi đâu?”

Xan mở tủ lạnh ra. “Anh không biết. Anh ứng cử cho vị trí ở Israel,” anh lấy một khay đá từ ngăn lạnh. “Và ở Washington.” Xan thả vài cục đá vào cốc Côca của mình. “Sang tháng sau anh sẽ biết cặn kẽ hơn.” Rồi anh nâng cái cốc lên. “Cạn ly nào Anna. Rất vui được gặp lại em.” Anh mỉm cười. “Trông em… rất ổn.”

“Cám ơn anh,” tôi nói rồi thầm hỏi từ “rất ổn” có phải là một lời khen thật sự không. “Rất ổn” có nghĩa là “xinh”, hay là “không tệ lắm so với tuổi của em,” hay “chẳng có gì đặc biệt cả”? Và tôi lại tự nhủ tại sao kể từ khi ở bên cạnh Patrick tôi lại hay suy nghĩ vẩn vơ như thế.

“Anh Xan này…” Tôi thấy phải kể cho anh nghe về Patrick. “Xan…”

“Milly đâu rồi?” đột nhiên anh hỏi.

“Em nghe tiếng nó đi lên gác. Để em gọi nó xuống.” Tôi nghe được tiếng bước chân Milly xuống cầu thang và nhìn thấy nó ngắm mình trong cái gương tròn lớn treo dưới chân cầu thang.

“Ba ơi nhìn này!” nó chạy vào bếp và thốt lên. Nó mặc bộ cánh cô tiên của mình, giờ đây đã được gắn thêm những chiếc lá màu xanh lơ và vài bông hoa xinh xắn. “Váy biểu diễn của con đấy!”

“Biểu diễn nào vậy con?” anh hỏi nó.

“Buổi biểu diễn của con.”

“Tuyệt thật. Lúc nào vậy em?” anh quay sang tôi.

“Thứ Năm tuần sau. Ở nhà trẻ của nó.”

“Anh sẽ đến xem.”

“Vâng, nhưng mà…”

“Ba đến xem được chứ?” anh hỏi con bé.

“Vâng. Ba đến!” nó hét toáng lên. Nó bắt đầu đứng múa tại chỗ, tay vẫy vẫy cây đũa thần. “Ba đến xem con biểu diễn nhé.”

“Như thế có được không Anna?” Xan hỏi tôi.

Anh ta là cha của nó mà. Làm sao tôi từ chối anh ta được – cả Milly nữa.

“Được… chứ ạ,” tôi trả lời.

***

“Em xin lỗi. Nhưng vì Milly muốn anh ấy đến đó.” Tôi nói với Patrick khi đến thăm anh vào tối hôm sau.

“Tất nhiên là nó muốn thế rồi,” anh điềm đạm nói khi tôi dọn bàn ăn cho bữa tối. “Anh ta là cha của nó. Điều đó hoàn toàn dễ hiểu thôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh tỏ ra thông cảm. “Em cảm thấy không thoải mái lắm,” tôi nói thêm, “nhưng em phải đặt tình cảm của Milly lên tình cảm của riêng mình.” Tôi nhìn những lọ mật được xếp thành một hàng sau khi được gắn nắp và dán nhãn, chúng sáng lên dưới ánh mặt trời.

“Em làm thế là đúng rồi,” Patrick đồng ý với tôi.

“Nếu anh cũng đến đó thì không được hay cho lắm.”

“Chắc chắn là không hay rồi.” Anh trộn đĩa salad. “Người ta sẽ nói này nói nọ.”

“Dù sao thì em cũng rất xin lỗi anh,” tôi nhắc lại lần nữa. “Em ghét phải đặt anh trong tình thế này nhưng em chẳng thể làm gì hơn.”

“Không sao mà em.”

“Và anh biết là em…”

Anh dằn mạnh cái bát xuống bàn. “Anh đã nói là anh sẽ không đến nữa nên chúng ta không nói chuyện này nữa, được không?” Tôi nhìn anh trân trối. “Anh… xin lỗi,” anh nói khẽ. Patrick đứng tựa vào cái bồn rửa. “Tại vì anh cảm thấy… rất…”

“Không sao đâu,” tôi lẩm bẩm. Việc Xan trở về đã khiến anh cảm thấy bị đe dọa và bị tổn thương. “Em sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.”

Patrick lấy từ trong tủ lạnh ra một chai rượu. “Xan có biết gì về anh không, Anna?”

“À…”

Anh nhìn tôi với vẻ thất vọng. “Nghĩa là em chưa kể gì về anh với anh ta?”

“Em chưa.”

Anh lắc đầu với vẻ bối rối. “Vì sao? Anh ta về được ba hôm rồi mà.”

“À, em làm từng việc một mà. Em thấy chưa tiện lắm.”

“Sao chưa? Tất cả những gì em phải nói chỉ là “Xan, giờ đây em có bạn trai mới rồi. Tên anh ấy là Patrick. Bọn em rất nghiêm túc”.”

“Em sẽ bảo anh ấy. Ngày mai.”

“Em nhớ nhé.” Anh rót rượu vào cái ly của tôi. “Anh ta đến thăm Milly vào lúc nào?”

“Anh ấy đến vào các ngày thứ Hai, thứ Tư và Chủ Nhật và ở lại ít giờ mỗi lần. Vậy nên chúng ta có thể bố trí thời gian sao cho thích hợp với nó,” tôi tỏ ra lạc quan hơn mình nghĩ. “Được không anh?”

Patrick không trả lời.

***

Mới đầu Xan tuân thủ nghiêm ngặt lịch trình của mình. Anh xuất hiện lúc sáu giờ khi Luisa được nghỉ, rồi anh chơi đùa với Milly ở nhà. Lúc nào anh dắt Milly đi công viên nó luôn nằng nặc đòi tôi đi bằng được. Niềm vui sướng của nó khi được nhìn thấy cả hai chúng tôi làm tim tôi tan nát.

“Mẹ của con và ba của con,” nó nói, nhìn anh rồi lại quay sang tôi khi đi ở giữa và nắm tay cả hai chúng tôi.

“Mọi việc thế nào rồi em?” chị Jenny hỏi tôi qua điện thoại ít ngày sau.

“Ổn cả chị ạ… dù rằng… Thực ra thì chị Jen ạ, chẳng ổn chút nào. Em rất khó xử.”

“Thật chứ? Chuyện gì vậy?”

“Chuyện là… em thấy bất tiện khi mời Patrick đến nhà trong khi Xan đang ở Luân Đôn. Em vẫn chưa nói cho Xan biết nhưng em nghĩ việc đó sẽ làm cho Milly bị phân tâm.”

“Có lẽ vậy,” Jenny tỏ ra thông cảm với tôi. “Em không muốn tiếp Xan ở nhà một ngày rồi hôm sau đến lượt Patrick.”

Tôi buông mình xuống ghế. “Ý em chính xác là thế. Như thế thật là kỳ và khó coi, như thể em đang chơi trò tung hứng với hai người đàn ông.” Về mặt nào đó thì đúng là tôi đang làm như vậy, tôi nghĩ bụng.

“Em có nên cho Xan đưa con bé sang nhà anh ta không?”

“Em không nghĩ vậy. Anh ấy chơi với Milly ở nhà em tiện hơn vì ở đó có tất cả đồ chơi và sách vở của nó. Ngoài ra thì việc đó cũng giúp em kiểm soát được mọi chuyện. Lỡ có chuyện gì không may xảy ra ở nhà anh ấy, hay là anh ấy cho nó ăn cái gì đó không tốt thì sao – nó bị dị ứng với trứng đấy thôi.”

“Vậy thì em cứ tiếp tục như hiện tại. Nếu Patrick thật sự yêu em anh ấy sẽ hiểu và coi như đó là một bài test đối với mình.”

“Bài test hơi nặng,” tôi nhận xét.

“Nhưng nó có lâu đâu.”

“Vâng, không lâu.” Tôi bỗng thấy ân hận. “Đúng vậy.”

“Đến khi Xan đi em có thể dần dần cho Milly làm quen lại với Patrick,” Jenny nói. “Nhưng em phải dành thời gian cho anh ấy nếu em muốn duy trì mối quan hệ giữa hai người. Anh ấy cũng rất cần một sự đảm bảo.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi,” tôi lơ đãng trả lời. “Chị nói đúng.”

Mình đang làm mọi thứ rối tung lên, tôi tự bảo mình khi sửa soạn đi dự buổi biểu diễn của Milly chiều ngày thứ Năm. Tôi vẫn chưa nói với Xan về Patrick. Chẳng biết tại làm sao nữa. Tôi có nhiều dịp để làm điều đó mà. Tôi phải dứt khoát thôi nếu không tất cả sẽ bung bét hết. Tôi cầm lấy điện thoại và bấm số.

“Chào em, Anna,” Xan nói. “Anh mừng là em đã gọi. Anh chuẩn bị đi rồi. Nhà trẻ của Milly ở đâu cơ?”

“Nó ở Brook Green, bên tay trái ngôi chùa Trung Quốc. Nhưng Xan này…”

“Anh có cần vé không?”

“Không cần. Anh nói là đi với em.”

“Ừm… giá mà như vậy,” anh tỏ vẻ hối tiếc.

Lòng tôi rối bời khi nghe chất giọng đượm mùi tán tỉnh của Xan. “Đáng lý ra anh phải được như thế chứ nhỉ,” tôi cợt nhả. “Nhưng mà em phải nói với anh… rằng.. .thực ra thì… Xan ạ… Giờ em đã có bạn trai rồi. Anh ấy rất tốt – và rất quý Milly, anh ấy là một người chăm chỉ, phong lưu và yêu trẻ con, tên anh ấy là -”

“Jamie,” Xan cắt ngang bằng một giọng buồn bã. “Anh biết.”

“Jamie?” Tôi lắp bắp. “Không, không phải Jamie. Tại sao anh lại nghĩ thế?”

“Milly đã nói với anh thế.”

“Cái gì cơ?”

“Anh hỏi là mẹ có một người bạn đặc biệt và là đàn ông không thì nó nói là Jamie.”

“Ồ, em chẳng hiểu sao anh lại hỏi nó một câu hỏi thiếu tế nhị như vậy, tuy vậy em nghĩ là nó nhầm. Jamie chỉ là bạn làm ăn của em – cậu ta xây dựng những khu vườn mà em thiết kế, và đúng là em gặp cậu ấy suốt còn cậu ấy rất tốt với Milly nhưng mà bạn trai của em là Patrick cơ.”

“Ra thế.”

“Em cũng cần phải thông báo với anh rằng Patrick, Milly và em sẽ đi Cornwall một tuần vào tháng Tám tới. Bọn em đi từ ngày mười tám đến ngày hai lăm.”

“Ồ,” Xan nói. “Anh biết rồi.” Một thoáng im lặng khó nói giữa hai chúng tôi. “Thế thì anh cho rằng mình cũng nên đến đó.”

“Gì cơ? Không được.”

“Anh không muốn xa Milly một tuần liền, em ạ.”

“Xan này, anh đã xa Milly ba năm trời rồi.”

“Nhưng bây giờ anh đang có cơ hội để bù đắp lại khoảng thời gian đã mất đó – Taxi! Dù sao thì anh không biết mình phải nghĩ gì khi thấy một người đàn ông khác mang con gái anh đi xa như thế.”

“Anh nghe này,” tôi rít lên, “anh không có nhiều lựa chọn đâu. Anh đã bỏ rơi tôi, nhớ chứ? Khi tôi đang mang bầu, nhớ chứ? Tôi rất sẵn lòng để cho anh có thời gian bên cạnh Milly, tuy nhiên bất cứ trường hợp nào anh cũng không được quá đáng như thế.”

“Không nên cãi nhau về chuyện đó bây giờ nữa. Hai mươi phút nữa anh sẽ gặp em ở trường con.”

Tôi đến đó, gặp ba tôi đứng bên ngoài rồi hai chúng tôi đi qua những cánh cửa ọp ẹp vào một cái sảnh nhỏ nơi bà Avis đang tiếp đón các bậc phụ huynh. Căn phòng đã gần kín nên chúng tôi tìm một chỗ ngồi ở gần cuối và đọc tờ “Chương trình” bằng một tờ giấy A4 gấp đôi.

Thình lình Citronella xuất hiện và tót lên ngồi hàng ghế đầu nơi mà các bậc cha mẹ khác đã lịch sự để trống. Đi theo chị ta là đứa con gái mặt mày sưng sỉa với bộ tóc vàng rối rắm – có lẽ là Thiên Thần Bé Con Siena đây mà. Trông Siena như có vẻ nó không muốn đến đây chút nào. Trong khi chờ cho cuộc biểu diễn bắt đầu, con bé rũ rượi trên ghế ngồi, nghe nhạc bằng iPod, gửi tin nhắn hoặc chỉ phát ra những tiếng thở dài thườn thượt.

Rồi tôi bỗng thấy Xan ở lối cửa ra vào và vẫy chào. Tôi ước gì Citronella quay lại và nhìn thấy chúng tôi. “Anh nhớ giữ chỗ bên cạnh nhé,” tôi thì thầm khi anh đến ngồi cạnh tôi. “Luisa đến trễ. Ba, đây là anh Xan, anh Xan, đây là ba em, Colin.” Hai người tỏ ra niềm nở khi với người sang bắt tay nhau trước mặt tôi.

“Rất vui được gặp anh,” ba tôi nói. Tôi biết là ba tôi sẽ tỏ ra thân thiện cho dù trước đây ông nghĩ về Xan như thế nào đi nữa.

“Cháu cũng vậy,” Xan đáp. “Cháu tiếc là chuyện này chưa từng xảy ra.” Tôi đoán đó là cách anh tỏ ra hối lỗi về những gì đã làm với hai mẹ con tôi.

Ba tôi hất hàm về phía sân khấu. “Ba thích cách bài trí này.” Một cái khung treo di động đầy những bông hoa sặc sở và vài cái cây được làm từ giấy bìa cáctông và giấy kếp.

Tiếng ồn ào lắng xuống khi bà Avis bước lên. “Chào mừng quý vị đến với Sweat Peas,” bà ta nói, “và cuộc trình diễn Khu vườn kỳ diệu của chúng ta, nó sẽ kéo dài chừng nửa giờ, sau đó đồ uống sẽ được phục vụ bên ngoài.” Rồi bà đến chỗ chiếc đàn piano đứng được đặt phía sau sân khấu và bắt đầu chơi bài “Khúc ca Xuân” của Mendelssohn, lẫn trong tiếng nhạc tôi có thể nghe thấy tiếng í éo phát ra từ cái iPod của Siena. Citronella lấy trong túi ra một cái máy quay phim to và bắt đầu quay.

Tất cả lũ trẻ lên hết trên sân khấu và ngồi trên những chiếc ghế nhỏ xếp thành nửa vòng tròn trong khi ngồi đợi đến lượt mình. Một vài đứa khoác những bộ trang phục giống như hoa tulip hay thủy tiên, những đứa khác giống như những con chim. Trong số chúng có một “đám mây” làm bằng lông tơ, ba con bướm, hai con ong thợ, một cây nấm độc và một mụ phù thủy trông thật hiền lành. Một số trang phục đẹp đến nỗi tôi cứ nghĩ chúng được lấy từ một nhà hát nào đó. Erasmus, trong vai một chú ong, mặc một cái áo phông kẻ sọc vàng đen và một cái quần sóc màu cam, với một đôi cánh mỏng và một cái mũ màu đen có hai cái vòi ở trên. Nhìn Milly thật đáng yêu trong bộ cánh hoa lưu ly và chiếc mũ bắt chước cái nạo kem của hiệu kem Ben và Jerry mà Cassie đan cho nó.

Khi những ngón tay của bà Avis đang lướt trên phím đàn piano thì Luisa đến, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Xan và vẫy tay chào tôi.

Rồi tất cả bọn trẻ đứng dậy và đồng thanh hát:

“Mặt trời đã đội mũ lên rồi –

Hip hip hip hooray!

Mặt trời đã đội mũ lên rồi và ông ấy sẽ bắt đầu dạo chơi.”

Những cô bé đóng vai hoa thủy tiên và tulip bước lên trước và nằm xuống sàn, quần áo cuộn chặt lại với dáng vẻ đang ngủ.

Rồi một cô bé khoảng bốn tuổi, toàn thân màu vàng, đầu đội một cái mũ che nắng to đùng, khuôn mặt cũng được vẽ màu vàng, bước lên trước. “Ta là Mặt trời,” nó tuyên bố. “Mùa xuân đang đến rồi, bây giờ là thời gian cho muôn loài hoa tỉnh giấc và vui chơi dưới ánh nắng ấm áp của ta.” Cô bé vung đôi tay của mình về phía những “bông hoa” với điệu bộ như đang tỏa ánh nắng. “Tỉnh dậy các loài hoa!” Nó kêu lên. “Các người hãy tỉnh dậy đi nào!” Nhưng những “bông hoa” vẫn nằm bất động. “Tỉnh dậy!” Nó hét lên lần nữa. “Mùa đông đã qua rồi!” Vậy mà chúng vẫn không nhúc nhích, những đôi mắt nhắm nghiền. Sau đó bà Avis giới thiệu một bài hát mới và tất cả bọn trẻ ngồi cả dậy.

“Mùa xuân đến rồi” chúng đồng thanh hát.

“Hãy nô đùa dưới ánh mắt trời.

Hãy thức giấc, hãy vươn mình lên và cùng nhau vui đùa!”.

Thế nhưng những “bông hoa” ngái ngủ kia vẫn không cử động dù chỉ một cái cánh, ngoại trừ một nụ tulip vừa hát vừa nấc cụt.

“Mặt trời” bước tới. “Ôi trời ơi,” nó quay về phía khán giả và nói. “Những bông hoa của mùa xuân sẽ không thức giấc. Đó chính là vì mụ phù thủy độc ác đã yểm bùa chúng.”

“Mụ phù thủy” tiến ra khi tiếng nhạc piano nổi lên.

“Ta không thích mùa xuân” nó hát.

“Ta không thích hoa.

Quyền năng siêu việt của ta sẽ không cho chúng thức dậy được.”

“Hỡi những đám mây nhỏ, hãy giúp ta!” “Mặt trời” hét lên. “Xin hãy giúp ta đánh thức muôn hoa bằng những dòng nước mát lành của các người.”

Hai “đám mây” nhỏ bước ra và phun những hạt nước mưa lấp lánh lên đám hoa nhưng chúng không mảy may lay động. Rồi đến lượt “đàn chim” ra và mổ xuống mặt đất với những tiếng lộp cộp, ấy vậy mà những “bông hoa” vẫn im lìm. Tiếp theo là những “loài cây” thọc bộ rễ của chúng với âm vang của tiếng trống – vẫn vô ích. Cuối cùng, những con ong và bướm vừa bay lượn xung quanh sân khấu vừa khóc và lấy tay lau nước mắt.

“Ong và bướm đều rất buồn,” “Mặt trời” giải thích. “vì ta biết là trong vườn chẳng có nụ hoa nào.” Nó nói tiếp. “Ta sẽ bảo Những Nàng Tiên Hoa đến giúp ta vậy.”

Tôi cảm thấy khuỷu tay của Xan và ba tôi huých nhẹ vào mình khi Milly và hai cô tiên hoa khác nữa đứng dậy và nắm tay nhau chạy lên phía trước sân khấu.

“Ta là Tiên hoa Báo Xuân đây,” cô bé trong trang phục màu lam nói.

“Ta là Tiên hoa Hồng đây,” cô bé mặc bộ đồ màu hồng nói.

“Còn ta là Tiên hoa Lưu Ly đây,” Milly bập bẹ nói với vẻ e thẹn, đầu nghiêng sang một bên. Tôi quay sang nhìn Xan. Anh nhìn nó cười hạnh phúc, tay bấm điện thoại chụp ảnh con bé.

Trong khi bà Avis đang chơi một đoạn nhạc réo rắt thì Những Nàng Tiên Hoa tiến về phía mấy bông hoa thủy tiên và tulip đang ngái ngủ rồi vung những cây đũa thần lên. Khi tiếng nhạc trở nên to dần, những bông hoa bắt đầu xòe cánh rồi đứng thẳng lên, chúng giơ cánh tay lên và bắt đầu uốn lượn dưới “ánh mặt trời,” mắt chúng mở to linh hoạt.

“Hoan hô!” lũ trẻ đồng thanh hát lên. “Cuối cùng thì những bông hoa đã thức dậy rồi! Cám ơn các Nàng Tiên Hoa, họ nhanh quá!”

Bà Avis chơi bài “Muôn loài đẹp rạng ngời” và lũ trẻ hát theo nền nhạc trong khi những chú bướm và ong bắt đầu bay lượn xung quanh. Giờ thì cái sân khấu nhỏ bỗng trở nên chật chội và lũ trẻ phải chen lấn nhau. Đột nhiên tôi nhìn thấy thằng bé Erasmus, nãy giờ đang đứng cạnh Milly, hích nó một cái. Milly hằm hè đầy tức giận nhưng vẫn đứng im một chỗ. Thằng bé đẩy Milly một lần nữa, mạnh hơn lần trước khiến nó loạng choạng và Milly đáp trả. Nó cởi cái mũ đang đội đặt xuống sàn, và rồi tôi phát hoảng khi nó túm chặt một cánh tay của thằng bé và cúi đầu xuống như thể nó sắp sửa gặm một bắp ngô vậy.

“Không được, Milly!” Tôi kêu lên.

Citronella nhảy dựng lên. “Sao mày dám làm thế!”

“Cô Barker – Jones!” tiếng bà Avis vang lên. “Xin mời ngồi xuống. Tôi sẽ giải quyết việc này!”

Vậy mà Citronella vẫn bước tới và chỉ ngón tay vào Milly. “Mày dám cắn nó một lần nữa sao, đồ oắt con này!” Khuôn mặt Milly đỏ bừng rồi méo xệch đi.

“Sao chị dám nói với con gái tôi như thế!” Xan đứng dậy và hét lên.

Citronella quay lại nhìn anh rồi như nhận ra điều gì đó. “Nó sắp cắn con trai tôi! Tôi có bằng chứng đây,” chị ta nói và mở cái máy quay phim. “Nó cũng đã từng làm thế một lần rồi, phải không con yêu?”

Erasmus gật đầu và trỏ vào Milly. “Nó muốn cắn con.”

“Pero él me empujó!” Milly la lên. Nó đến bên cạnh sân khấu và nhặt cái mũ của mình lên.

“Xin cô ngồi xuống, cô Barker- Jones,” bà Avis nhắc lại với giọng giống như người nào đó đang quát một con chó hư vậy.

“Nó sắp sửa cắn con trai tôi!” Citronella lầu bầu và quay lại chỗ ngồi. Tôi ngạc nhiên khi thấy Sienna cười tủm tỉm.

Milly giậm chân xuống sàn. “Pero él me empujó!” nó lặp lại.

“Gì cơ?” Citronella hỏi.

Luisa đứng dậy và nói. “Milly bảo là “Vì nó đẩy cháu”.”

“Y él a menudo me muerde,” Milly nói tiếp.

“Và nó thường xuyên cắn cháu,” Luisa dịch tiếp.

“El muerde a los otros ninos, tambíen!”

“Và nó còn cắn tất cả các bạn khác nữa!”

“Đúng vậy,” tiếng một đứa trẻ vang lên từ phía sau. “Nó cắn Lucy nữa. Bạn ấy kể cho cháu.”

“Cà Milo nữa!” một đứa trẻ khác hét lên.

“Nó cắn cả bạn Alfie!” tiếng một đứa khác nói. “Còn để lại nguyên cả dấu răng.”

“Bạn Rosie cũng bị,” Annabel Goodchild lên tiếng. “Bạn ấy khóc suốt.”

Citronella quay về phía chúng tôi với vẻ mặt thù hằn rồi khoác cái túi lên vai, một tay kéo Erasmus, một tay kéo Sienna đang cười khúc khích và đi như bay ra ngoài.

“Kính thưa Quý vị,” bà Avis nói khi tiếng cọt kẹt của những cánh cửa nhỏ dần. “Đến đây buổi biểu diễn Khu vườn kỳ diệu chiều nay đã kết thúc. Cám ơn Quý vị đã đến dự. Tôi đề nghị chúng ta ra ngoài uống trà.”

Có lẽ sự việc đó sẽ nhanh chóng rơi vào quên lãng nếu như Citronella không viết một bài về nó ba ngày sau.

Ý tưởng khá mới mẻ của Thủ tướng Tony Blair về đạo luật phòng tránh trẻ hư có vẻ như không được phù hợp lắm khi nó mới được đưa ra. Trước đây tôi có thể không do dự gì khi lên tiếng phản đối nó ngay trên cột báo này, nhưng mà giờ đây tôi có lý do để nhìn nhận rằng ông ta có thể đúng. Gần đây con trai tôi đã trở thành nạn nhân của chính một bạn học của nó ở nhà trẻ. Đứa trẻ này, Milly – thật đáng buồn, lại là con của một bà mẹ đơn thân – đã cố cắn Erasmus trước sự chứng kiến của toàn thể các bậc phụ huynh tại một buổi hòa nhạc ở trường tuần trước. Hãy nghĩ xem tôi kinh hãi như thế nào khi…

“Anh có chắc chắn là mình không thể kiện chị ta chứ?” Tôi hỏi Xan khi anh đến chơi với Milly vào buổi chiều hôm đó.

Anh đọc bài báo một lần nữa. “Chà, vấn đề là quả thật Milly đã cố cắn thằng bé – mặc dù nó bị khiêu khích, điều mà mụ Poisonella này không để cập đến – cho nên anh nghĩ là chúng ta đuối lý. Nhưng đúng là một con mụ ghê tởm khi viết hẳn cả tên Milly vào đây,” anh nói thêm với vẻ cay độc.

“Đúng là ghê tởm thật,” tôi tán thành. Tôi vo tờ báo lại rồi vứt vào sọt rác. “Bây giờ thì em mới biết tại sao Milly lại hay cắn – có lẽ nó bắt chước Erasmus. Sao thằng bé lại làm thế nhỉ? Chắc phải có lý do gì đây.” Tôi liếc nhìn đồng hồ. “Gần tám giờ rồi, Milly, con phải đi ngủ rồi. Tạm biết ba đi con. Ngày mai ba lại đến mà.”

“Anh sẽ bế con vào giường,” Xan nói.

“Vâng, ba bế con vào giường,” Milly sung sướng thốt lên.

“Ồ, thế cũng được.”

“Ba đọc chuyện cho con cơ,” Milly ra lệnh. “Ba đọc chuyện Fidgety Fish và Smiley Shark và cả Peter Rabbit nữa!”

“Tuân lệnh, thưa Cô,” anh nói và theo nó lên lầu. “Con muốn đọc chuyện nào trước nào?”

Tôi ngơ ngẩn trước cảnh tượng Xan dỗ Milly ngủ, như thể anh đang chung sống với hai mẹ con tôi vậy. Tôi bắt đầu dọn dẹp sách vở và đồ chơi của Milly đang vứt lung tung ở trên thảm. Tiếng chuông cửa vang lên khi tôi cho tất cả chúng vào trong mấy cái hộp đựng. Hình bóng quen thuộc hiện ra sau tấm cửa kính khiến tim tôi như ngừng đập. “Anh Patrick!” Tôi thốt lên khi ra mở cửa, trong lòng hơi run rẩy. “Em rất vui vì gặp anh,” tôi nói dối. “Đáng ra anh nên gọi điện trước.”

“Anh nghĩ mình sẽ gây bất ngờ một chút,” anh đáp với giọng thản nhiên, trên tay cầm một cái đĩa DVD vừa thuê. “Anh mang theo một cuốn phim này.” Anh nói và hôn tôi. “Thật tuyệt lại được gặp em, em yêu ạ.” Ngay lúc đó Xan đột ngột đi xuống cầu thang.

“Xan này,” tôi thốt lên mà trong lòng rối bời. “Đây là anh Patrick Gilchrist. Patrick, giới thiệu với anh, đây là anh Xan Marshall, ba của Milly.”

“Hân hạnh được gặp anh,” Xan nói. Hai người đàn ông bắt tay nhau với bộ dạng ghét nhau ra mặt. Rồi Xan quay lại nhìn tôi. “Milly đã ngủ rồi.”

“Thế à,” tôi đáp với vẻ ngạc nhiên giả bộ. “Chắc con bé đã mệt lắm rồi.”

“Thì chiều nay nó đã quá bận rộn với chúng ta rồi đấy thôi,” Xan nói với một chút khiêu khích. Bầu không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo đến nỗi tôi có thể nhìn thấy cả hơi thở của mình. “Dù sao thì trách nhiệm làm cha của anh hôm nay đã xong rồi,” Xan vỗ hai bàn tay vào nhau.

“Vậy chúng tôi sẽ không dám giữ anh ở lại nữa,” Patrick thốt lên sung sướng khiến tim tôi như thắt lại. “Anh mang đến cuốn The Maltese Falcon đây,” anh quay sang tôi, cảm tưởng như giọng anh run lên khi đang cố kìm nèn cảm xúc của mình. “Anh nghĩ chúng ta có thể xem nó. Anh sẽ đi chuẩn bị bữa ăn khuya.”

“Hai chúng tôi vừa ăn rồi,” Xan cầm cái túi xách lên và nói.

“Nhưng mà mình vẫn sẽ xem phim chứ nhỉ,” tôi chen ngang vào. “Như thế… cũng hay đấy. Giờ thì, Xan…” Tôi mỉm cười với anh. “Cám ơn anh đã đến.”

“Không cần phải cám ơn anh,” Xan uể oải nói. Anh hôn lên má và hai tay vuốt nhẹ vai tôi. “Mai anh lại đến nhé, như thường lệ. Tạm biệt.”

“Tại sao anh ta vẫn ở đây?” Patrick hỏi khi tôi vừa đóng cửa lại. “Anh tưởng em bảo là anh ta chỉ đến một lúc vào các buổi chiều Chủ nhật thôi chứ. Bây giờ đã tám rưỡi rồi.”

Tôi thở dài. “Chẳng ai cấm được anh ấy cả. Anh ấy nán lại nói chuyện thêm một lúc – và rồi đến giờ ngủ của Milly và nó muốn anh ấy đọc truyện trước khi ngủ.”

“Anh không thích nhìn thấy anh ta lên gác. Đây đâu phải là nhà anh ta.”

“Đúng vậy,” tôi bình thản đáp. “Nhưng là nhà của em và anh ấy là ba của Milly. Và khi nó muốn anh ấy ru ngủ thì em làm sao mà phản đối được.”

“Như thế thật không đúng, Anna à – giờ đây em là của anh.”

“Nhưng em không biết là… anh sẽ đến,” tôi chống chế.

Patrick chằm chằm nhìn tôi. Vết sẹo trên sống mũi của anh trắng bệch đi. “Vậy thì Xan có thể tự do làm gì nữa nếu anh không đột nhiên đến?”

“Chẳng gì nữa,” tôi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. “Anh ấy chỉ muốn có thời gian ở bên Milly mà thôi,” tôi nói thêm rồi đi vào bếp.

“Ở bên Milly à, bên đứa bé mà anh ta đã không thèm quan tâm đến à?” Patrick giận dữ đóng sầm cánh cửa tủ bếp. ““Nghĩa vụ làm cha,” ở đâu ra thế!”

“Em xin lỗi nếu anh thấy buồn,” tôi nói. “Nhưng điều quan trọng là Milly phải được gặp ba nó càng nhiều càng tốt. Anh hay ai nữa thì cũng nên hiểu điều đó, Patrick ạ.”

“Thế còn cái này?” Patrick nói và chỉ tay vào cái tủ lạnh, bên trên có một bức hình khổ rộng của Xan được đóng trong một cái khung từ tính.

“Em cũng không để ý. Có lẽ anh ấy để đấy cho Milly ngắm.”

“Ước gì anh ta biến đi.”

“Em không muốn thế,” tôi vặc lại.

“Vì sao?”

“Vì sao? Vì sao ư?” Tôi lặp lại và quay sang nhìn anh. Vì sao nhỉ? “Tất nhiên là vì Milly rồi.”

“Hay là vì chính em? Em có vẻ rất thoải mái khi ở cạnh anh ta, Anna ạ.”

“Anh đừng có hoang tưởng như thế.” Tôi thở dài. “Em không thể đối xử khác đi với Xan được, anh biết chứ. Em và anh ấy là ba mẹ của Milly mà.”

Patrick dựa hẳn lên chạn bếp. “Gã này mới chỉ có mặt ở đây chừng mười ngày, vậy mà đang làm hỏng mối quan hệ giữa chúng ta.”

“Chẳng phải thế,” tôi cự nự. “Chúng ta vẫn gặp nhau thường xuyên đấy chứ. Em vẫn sang nhà anh mà, đúng không nào?”

“Ừ – nhưng anh có cảm giác là anh không thể đến đây nữa.”

“Chà, việc này cũng hơi khó thật. Em không muốn Milly bị phân tâm. Em muốn nó biết rõ rằng Xan là cha nó.”

“Nhưng em cũng cần phải cho nó biết rõ hơn về anh chứ.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi. Mặc dù em rất cảm kích mỗi khi anh đến thăm nhưng em không thích anh đến mà không báo trước.”

Tôi sắp sửa bước ra khỏi bếp thì bỗng Patrick nắm lấy cổ tay và kéo tôi quay lại. “Anna này, em là bạn gái của anh.” Ánh mắt anh lấp lánh muôn vàn cảm xúc. “Tại sao anh không thể đến thăm bạn gái của mình tại nhà của cô ấy mà không phải lo lắng là sẽ chạm mặt người tình cũ của cô ấy đang tự nhiên như ở nhà anh ta chứ?”

“Patrick, làm ơn bỏ em ra,” tôi nói khẽ.

Anh ngó xuống cánh tay tôi với vẻ ngạc nhiên rồi buông tay mình ra. “Anh xin lỗi,” anh thều thào. “Tại anh buồn quá. Anh ghét việc anh ta có mặt ở đây. Thử hỏi thằng đàn ông nào ở vị trí của anh không cảm thấy thế?” Tôi thấy mủi lòng trước suy nghĩ chính đáng của Patrick. “Và còn bạn gái của anh ta nữa chứ. Anh cho rằng cô ta cũng chẳng thích việc này hơn anh đâu.”

Tôi nhìn anh. “À, thực ra thì…”

“Baa… ơi!” Tôi nghe thấy tiếng kêu từ trên gác và thở phào nhẹ nhõm.

“Trời ạ, chúng ta đánh thức con bé rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN