Xin lỗi, em không phải lọ lem!
Chương 8
– Xin chào, cô có phải là người được sơ Hama giới thiệu? – Vừa bước vào phòng người chịu trách nhiệm đón tiếp Hinata lên tiếng hỏi cô.
Hinata khẽ gật đầu, trao cho người phụ nữ một nụ cười như lời xác nhận đúng cô là người được gửi đến để giúp đỡ cho bệnh viện.
– Rất vui được gặp cô, tôi là Hana người phụ trách tiếp nhận tình nguyện viên.
Người đàn bà với mái tóc màu đen uốn xoăn thành từng lõi, đôi mắt sáng rực như vừa giải quyết xong được vấn đề gì đó khiến bản thân phải lo nghĩ, bà ta đưa tay ra với Hinata kèm theo đó là một nụ cười thánh thiện trên khuôn mặt phúc hậu ấy. Hinata mỉm cười đón nhận cái bắt tay ấy.
Trong khi ấy, Sasuke ngồi yên trên chiếc giường của mình, hắn đã trở lại phòng sau khi người con gái hắn gặp ở khuôn viên bệnh viện rời đi. Lòng hắn lại rối như tơ vò, những suy nghĩ làm đầu hắn đau nhức. Rốt cuộc đến giờ này hắn vẫn chưa nhận được tin tức nào từ những người bạn của mình. Hắn cảm thấy bức bối trong người, muốn bước đến bên cửa sổ để cho cơn gió mang đi sự bức bối của mình. Vừa cho chân xuống giường, bước được vài bước chân hắn vấp phải cái ghế, ai đó đã vô ý để ngay giữa lối đi, không giữ được thăng bằng hắn ngã xuống sàn.
– Chết tiệt! tốt nhất tên đó đừng để bị bắt nếu không… Sasuke nghiến hàm răng chửi rủa cái tên đáng chết đã làm hắn ra nông nổi này.
Vì không muốn bị người khác xem thường, hắn đã không kêu gọi sự giúp đỡ của y tá mà tự mình tìm đường đến cửa sổ. Sasuke đã không lường trước được rằng căn phòng mà hắn đang hiện diện kém xa rất nhiều so với căn phòng ở bệnh viện Tokyo, nơi mà hắn vừa rời khỏi tối qua. Mặc dù là phòng theo yêu cầu nhưng nó không được tiện nghi và thoải mái như ở các bệnh viện khác, trong căn phòng chỉ có vọn vẹn một chiếc giường nằm phía góc phải, một chiếc bàn đặt kế bên trên đầu giường, có chiếc cửa sổ nhỏ ở phía bên phải căn phòng. Phòng rất đơn giản, bởi lẻ đây là một bệnh viện nhỏ và nghèo về mọi thứ.
Sasuke đã chuyển đến Suna từ tối hôm qua, bởi hắn cho rằng làm như thế sẽ không ai biết việc hắn bị mù và đám fangilr sẽ không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của hắn, và hơn hết tránh mọi chuyện không mong muốn có thể sẽ xảy ra. Không ai có thể ngờ đến việc hắn đang ở một bệnh viện tầm thường thay vì Tokyo bệnh viện lớn nhất đất nước. Và việc hắn đang hôn mê sẽ không bị bại lộ tránh sự nghi ngờ của kẻ bịt mặt.
Lúc này, Hinata bước đi dọc hàng lang hướng tới căn phòng nơi cô sẽ làm việc theo sự chỉ dẫn của người phụ trách, phòng số 202, cô có chút lo lắng, sợ rằng liệu mình có đủ bình tĩnh để chăm sóc bệnh nhân hay không, chỉ là làm những việc đơn giản như giúp họ lấy nước, trông nom khi người nhà vắng mặt… Những việc đó với cô không đáng ngại, điều duy nhất khiến Hinata lo lắng là việc giao tiếp với người khác đó là một trở ngại lớn với cô và hơn hết là cái bớt xấu xí trên khuôn mặt. Dốc hết can đảm cô đưa tay lên gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng đáp trả lời, đến lần thứ ba cô quyết định mở nó ra, khi không nghe thấy động tĩnh gì bên trong cả, chắc người trong phòng đang ngủ hay đã ra ngoài? cô cũng không rõ, chỉ thấy bất an nên cô không chần chừ mở cánh cửa đó ra.
Hắn xoay sở để rời khỏi sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, bất chợt cánh cửa mở ra, một cô gái xuất hiện, thật trùng hợp người đó lại là Hinata, trông thấy Sasuke đang nằm dưới sàn mò mẩn để đứng dậy, cô gái lập tức tiến đến đỡ hắn.
– Anh ổn chứ? Anh cần gì sao không gọi y tá? Lại là nó cái giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng làm tim ai xao xuyến.
Sasuke ngưng hành động khi nghe thấy ai đó đang nói, hắn có thể cảm nhận được có người đang ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nắm lấy vai hắn để giúp hắn đứng lên, hắn vểnh tai lên quay nhìn người vừa mới bước vào. Với chút sững sờ khi một lần nữa cái giọng nói đó cứ lãng vang xung quanh hắn.
– Cô là ai? – Hắn hỏi khi đã ngồi xuống chiếc giường của mình, với chút tò mò về người con gái lạ đang có mặt trong phòng hắn, bởi lẻ hắn có thể nhận ra đây không phải cô y tá đã chăm sóc hắn từ tối qua.
Hinata đẩy chiếc ghế vào phía trong góp tường, để lại khoảng trống ở giữa tiện cho việc di chuyển được thoải mái hơn, nghe hắn hỏi cô quay lại đáp. Lúc này cô mới nhận ra hắn chính là người lúc nãy cô gặp nơi khuôn viên. May quá người mà cô sẽ chăm sóc không nhìn thấy, vậy là cô có thể yên tâm và cảm thấy thoải mái hơn.
– Tôi là tình nguyện viên, từ hôm nay tôi sẽ đảm nhận việc chăm sóc anh. Giọng cô nhỏ dần, một chút e ngại như cảm nhận được cái nhìn của hắn, mặc dù bây giờ Sasuke không nhìn thấy nhưng không hiểu sao cái khí chất lạnh trong hắn vẫn lan tỏa ra bên ngoài, chính điều đó làm Hinata thấy lo ngại.
– Tình nguyện viên, chăm sóc? – Sasuke lẩm bẩm cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe, có cái gì đó không đúng nhưng rồi hắn nhớ ra một việc, trước đó hắn có yêu cầu với bệnh viện một y tá riêng.
Bệnh viện đã làm theo yêu cầu của hắn đó là lí do Hinata có mặt ở đây. Nhưng tại sao lại là tình nguyện viên thay vì là một y tá, bệnh tình của hắn cũng không nặng lắm, chỉ cần ai đó giúp hắn một vài việc đơn giản hàng ngày, trong thờ gian mắt hắn hồi phục thôi, không nhất thiết phải là một y tá trong khi bệnh viện lại đang thiếu người.
– Có gì không ổn sao? Sau chút rụt rè Hinata bảo gan hỏi, khi trông thấy thái độ giống như khó chịu hay không hài lòng của hắn. Sasuke thoát ra khỏi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía cô, vì dải băng trên mắt hắn đã không nhìn thấy được vẻ mặt hốt hoảng của Hinata trước cái nhìn đột ngột từ hắn.
– Không có gì. Hắn lạnh lùng đáp đúng với chất riêng của hắn. Hinata được một phen hú vía.
– Vậy tôi xin phép bắt đầu. Anh có cần gì không? Hinata bắt đầu công việc của mình khi đã lấy lại được sự bình tĩnh.
– Rót cho tôi cốc nước. Hắn yêu cầu. Dường như lúc này hắn đang mãi mê bận tâm đến vấn đề khác, nên bỏ qua cái cảm giác đột nhiên xuất hiên lúc hắn gặp Hinata.
Cứ thế ngày trôi qua, một cách lặng lẽ không có gì đặc biệt đối với cả hai.
oOo
Như thường lệ Hinata đến trường như bao ngày và kết thúc ngày học cô sẽ đến chỗ làm. Hôm nay cũng không ngoại lệ, đang bước đi dọc hành lang hướng ra cổng trường, đột nhiên có ai đó gọi cô làm Hinata phải dừng bước quay lại nhìn phía sau mình.
– Hinata! Đó là một nữ sinh học cùng lớp với Hinata.
Hinata đứng trơ ra, cố nặn nụ cười chào đón cho sự bất ngờ này, lần đâu tiên có ai đó gọi tên cô, nói thẳng ra là lần đầu có người nói chuyện với cô. Cô gái với mái tóc đen buộc cao, khuôn mặt khá xinh xắn bước đến chỗ Hinata, trên tay là xếp tài liệu cao ngất. Cô ta nợ nụ cười rồi nói.
– Bạn giúp tôi mang cái này lên phòng hội trưởng được không? Tưởng có chuyện gì hóa ra là đến để nhờ vã hay đúng hơn là làm khó Hinata.
Thoáng ngạc nhiên trước thái độ của cô gái, nhưng sau đó Hinata cho thấy sự hoang mang trước lời đề nghị.
– Vậy nhé. Biết Hinata không thể mở miệng để từ chối, cộng thêm thái độ lượng lữ của cô, cô gái đó tự quyết định thay Hinata rồi đặt xếp hồ sơ lên tay cô, xong xuôi quay đầu chạy lại phía đám bạn không thèm nói với cô lời nào.
– Cô ta thật dễ sai bảo. Cô gái nói với đám bạn của mình rồi cả đám cất bước chân đi.
Hinata có thể nghe rõ tiếng cười nhạo của đám con gái đó. Cô không buồn vì đã quá quen với những điều đó.
Đúng là cố tình mà để Hinata nghe thấy, cái giọng chế nhạo của cô gái vẫn vang vẳng cho đến khi bóng cô ta khuất xa cùng những người khác.
Hinata biết mình vừa bị bắt nạt, nhưng đành chịu, thở dài xem như không có gì cô nhấc chân quay lại hướng về phía phòng hội trưởng.
Đưa tay gõ cửa, nhưng không có tiếng đáp trả lời, hình như trong phòng không có ai, chắc mọi người đã về hết cả rồi. Hinata định quay trở về nhưng nhìn xếp giấy trên tay, cô liếc mắt nhìn lại cánh cửa lần nữa, cuối cùng cô quyết định mở cửa bước vào, chỉ cần đặt nó trên bàn của hội trưởng là được thôi, nghĩ thế Hinata hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng khi cánh cửa đã mở.
Nhìn thấy cái bảng tên to tướng, đặt trên bàn, có ghi tên Sasuke với chức vị hội trưởng. Hinata bước tới, thả xếp giấy xuống rồi nhanh chóng quay đầu trở ra. Có cái gì đó làm cô chú ý, phải dừng lại, Hinata mở rộng mắt khi nhận ra chiếc giày của mình đang nằm trên bàn của tóc đỏ.
Vài phút đấu tranh với suy nghĩ có nên hay không nên lấy lại chiếc giày vốn dĩ là của cô. Hết nhìn chiếc giày nằm trên bàn lại nhìn xuống hai tay mình, Hinata cho thấy sự lo ngại. Đến sau cùng cô không biết mình đã làm gì cho đến khi rời khỏi phòng với chiếc giày trên tay mình.
Tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa nhưng không may cho cô Hinata, vừa bước ra khỏi phòng, có người đã bước tới. Đang lúc cô xoay người đóng cửa thì có tiếng nói cất lên.
– Cô làm gì ở đây? Giọng trầm ấm của một chàng trai vang lên, làm Hinata giật mình hoảng hốt khi bị phát hiện. Cả người cô đông cứng đứng bất động. Chiếc giày được cô nắm chặt trong tay.
– Này tôi đang hỏi cô đó? Cô làm gì trong phòng của hội.
Người đó lặp lại lần nữa, Hinata nuốt khan, cố gắng kiềm chế không để lộ ra sự lo sợ đột ngột đang hành hạ mình. Hinata từ từ xoay người lại, mặt cúi sầm xuống sàn, hai tay thì để nguyên phía sau.
Hinata không dám nhìn nhìn thẳng vào mặt người đang nói chuyện với mình. Cô chỉ đứng như thế trong im lặng, lo sợ mình bị phát hiện có hành vi ăn trộm, mặc dù cô chỉ lấy lại thứ vốn là của cô. Trong lúc không biết nên làm gì cô tiện tay để chiếc giày vào chiếc chậu cây bên cạnh cửa.
– Này, cô điếc sao? Người đó hỏi rồi bất ngờ tiến đến lại gần Hinata, đứng ngay trước mặt cô. Hinata bị giật mình theo phản xả ngẩng đầu lên nhìn. Vậy là bắt gặp cái nhìn của người đó.
Hình ảnh một chàng trai khôi ngô, mái tóc đỏ cùng hình xăm đặc biệt trên trán đập thẳng vào mắt Hinata. Bốn mắt nhìn nhau, bất chợt có cơn gió nhẹ không biết từ đâu đến, có thể là do ống thông khí bị hỏng, hay từ chiếc cửa sổ nhỏ cuối hành lang, gió nhẹ nhàng len qua từng lõn tóc dài của Hinata, làm những lỏn tóc ấy tung bay, Gaara có lẻ sẽ nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt của cô cùng cái bớt đỏ xinh xắn đó, nếu như Hinata không kịp thời đưa tay kéo tóc che lại.
– Cô là ai? Đến đây có việc gì? Im lặng quá lâu Gaara tiếp tục, cậu muốn biết rốt cuộc Hinata đến đây có việc gì. Gaara dường như đã mất kiên nhẫn, cậu tỏ ra nghi ngờ trước thái độ của cô.
Không biết nên giải thích thế nào, Hinata muốn nói rõ ràng nhưng từ ngữ không thoát ra khỏi miệng của cô. Hinata bồn chồn trước cái nhìn của tóc đỏ, không thể chịu đựng thêm được nữa, không hề báo trước hay chuẩn bị gì, theo bản năng, Hinata co chân bỏ chạy, có chút ngỡ ngàng, Gaara vội vã đuổi theo, đáng tiếc để cô thoát, ngay khi xuống khỏi cầu thang cậu bị mất dấu cô. Bực tức Gaara Đành quay trở lại phòng làm việc.
Gaara có hẹn với đám bạn, nhưng trên đường xuống chỗ Naruto cùng những người khác đang đợi, cậu nhớ ra mình để quên đồ nên quay lại để lấy, ai ngờ bắt gặp Hinata từ trong phòng hội bước ra. Cậu thấy bất ngờ trước sự có mặt của cô, tóc đỏ chỉ muốn biết Hinata làm gì ở đây, vào giờ này, nhưng sự im lặng của cô làm cậu hoài nghi, câu không nghĩ cô lại bỏ chạy trong khi cậu cố gắng muốn biết lí do tại sao cô ở đây. Hay tại thái độ của cậu làm cô sợ? Gaara không chắc bởi lẽ cậu không giỏi trong cách ứng xử với một cô gái, cậu không biết làm thế nào, hoàn toàn không. Đứng tần ngần một lúc, tóc đỏ quyết định quay lại phòng để lấy món đồ mà mình bỏ quên, trong đầu vẫn ám ảnh cô gái kì lạ mình vừa mới bắt gặp.
Hinata ngồi yên bất động, nín thở phía dưới những bậc cầu thang, cuối cùng sau khi nhận ra Gaara không còn ở đó nữa, cô mới dám để cho hơi thở thoát ra khỏi miệng, nhanh chóng ra khỏi chỗ trốn. Ngước mắt nhìn lên phía trên lầu để chắc chắn Gaara đã không còn ở đó nữa, cô mới lao nhanh ra khỏi trường đầu không nhìn lại.
Gaara vào phòng tiến đến chiếc bàn của mình, lấy chiếc túi của cậu rồi nhanh chóng rời đi, nhưng đôi mắt vô tình nán lại và rồi cậu phát hiện ra chiếc giày đã biến mất. Với sự sững sờ rõ ràng cậu để nó trên bàn của mình, lúc cậu rời đi nó vẫn còn ở đó, đang lúc suy nghĩ, bất chợt tóc đỏ nhớ tới cô gái mà mình vừa gặp, cậu nghi ngờ cô gái vừa gặp đã mang nó đi. Nếu đúng là thế thì cô gái đó chính là người mà hội đang tìm.
Nghĩ thế cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng mà quên mất việc đóng cửa, cũng may được vài bước cậu nhớ ra nên quay lại. Thêm lần nữa mắt cậu tìm ra chiếc giày đang nằm chơi vơi nơi mép của chiếc bình. Gaara nâng chiếc giày lên, vậy là đúng như câu nghĩ cô gái vừa rồi là chủ nhân của chiếc giày.
Gaara đứng bần thần sâu chuỗi lại các sự việc.
oOo
– Mọi chuyện thú vị hơn tôi nghĩ, xem ra rất có thể anh chàng đó mới là hoàng tử. Temari quan sát Gaara nãy giờ với một sự thích thú.
– Cô đang đùa sao? Chẳng phải Sasuke mới là người chúng ta đang tìm. Tenten có vẻ không hài lòng với phát biểu của Temari.
– Ai biết được, có thể chúng ta đã nhầm, tôi thấy anh chàng đó được đấy. Temari thêm ý kiến, ánh mắt vẫn không rời khỏi Gaara – người đang đứng trước cửa phòng, trên tay là chiếc giày, cậu đang suy ngẫm điều gì đó.
– Tôi không nghĩ giống cô, tôi cho rằng người đó là Sasuke. Tenten một mực cho biết nhận định của mình.
– Đó là suy nghĩ của cô, ai biết được có khi người mà Hinata chọn là cậu ta. Temari đưa ra lập luận của mình, không quên khẽ liếc nhìn Tenten, rồi đáy mắt ra hiểu cho cô nàng tóc nâu nhìn về phía Gaara.
– Dù gì đó chắc chắn là Sasuke. Tenten không hề bị lung lay, một mực cho biết chính kiến của mình, cùng thái độ làm lơ, không thèm nhìn Gaara.
– Cô có muốn cá với tôi. Temari buột miệng nói mà chưa kịp nghĩ.
– Được tôi cá người đó là Sasuke. Nghe xong Tenten đáp ngay không thèm cân nhắc. Temari có chút bất ngờ, cô cũng không ngờ mình nảy ra cá ý tưởng cá cược đó, nhưng lỡ rồi chả lẻ cô chịu thua nghĩ thế, Temari đáp.
– Được thôi tôi cá là Gaara. Temari cho thấy sự tự tin của mình thông qua đối mắt kiên định.
– Nếu tôi thắng, cô sẽ làm chân sai vặt cho tôi. Tenten lớn tiếng tuyên bố, muốn tăng thêm sĩ khí để Temari biết thế mà rút lui.
– Được! nếu cô thắng tôi sẽ để cô làm đội trưởng. Còn nếu cô thua, thì cô biết phải làm gì rồi đó. Temari đáp lại, hai bên nhìn nhau tràn đầy khí thế.
Trong khi đó, Hinata ba chân bốn cẳng chạy như điên, muốn nhanh chóng rời khỏi khu vực trường học, cho tới khi đến trạm xe bus cô mới dám dừng lại để thở.
Hinata thầm rủa cho sự xui xẻo mà mình gặp phải trong ngày hôm nay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!