Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy - Chương 29: Biến mất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
259


Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy


Chương 29: Biến mất


Tối hôm đó, Tuyết Tình đột nhiên nhắn tin cho Nguyên Anh hỏi:

“Cậu thích anh Minh Hạo phải không?”

Nguyên Anh nhíu mày. Đến nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ. Ngón tay thon dài nhanh chóng di chuyển trêи bàn phím laptop. Nhưng đột nhiên cô khựng lại, đem toàn bộ nội dung tin nhắn vừa đánh xóa bỏ. Thay vào đó là vỏn vẹn một từ:

“Phải.”

………….

Sáng hôm sau, Nguyên Anh phải đến nhà Tuyết Tình tiếp tục nhiệm vụ an ủi. Là đám người kia khó dễ cô đủ đường. Hơn nữa đi thể hiện một chút chân thành, quan tâm của bản thân cũng không phải không tốt.

Nhưng vừa tới, Nguyên Anh đã bắt gặp Minh Hạo đứng ở cửa phòng, sắc mặt rất không tốt. Hắn vừa thấy Nguyên Anh liền quay sang liếc cô. Ánh mắt không hề giấu hận ý. Hắn tiến lại, bắt lấy cổ tay Nguyên Anh siết mạnh, tức giận hỏi:

– Cô làm gì?

Xem thái độ này, hẳn cũng chỉ có thể vì Trương Tuyết Tình thôi.

Nguyên Anh ngay lập tức tỏ ra vô tội, thản nhiên nói:

– Đùa một chút thôi mà. Là Tuyết Tình đột nhiên hỏi tôi như thế? Tôi cũng chỉ trả lời vừa lòng cô ấy thôi. Anh nói xem, nếu tôi trả lời không phải cô ấy sẽ không tin. Vậy chi bằng nói phải để đỡ mất thời gian nghi ngờ nhau.

Hơn nữa tôi thật sự thích anh đó.

Minh Hạo khó tin, nhíu mày khinh thường, mỉa mai:

– Đùa ai vậy? Cô mà lại thích tôi?

– Tại sao không? Thích không cần lí do. Chỉ đơn giản là người đó nên yêu thích thôi.

Minh Hạo không nói một lời liền quay người bỏ đi. Hắn thật sự không biết đường nào mà nói. Hơn nữa hắn cũng cần bình tĩnh lại. Tại sao cứ đụng tới Tuyết Tình hắn lại ngu ngốc như thế? Hắn thật sự không nghĩ mình là một người vì tình yêu mà mất kiểm soát như vậy.

Về phần Nguyên Anh. Hiển nhiên đều là nói dối rồi. Hoàng Minh Ngọc có thể yêu, nhưng Nguyên Anh lại có thể yêu ai được nữa sao? Trái tim cô sớm nguội lạnh rồi. Kiếp trước có thể nhưng kiếp này tuyệt đối không.

Lát sau, Quân Dương cũng tới. Cậu mệt mỏi bỏ áo khoác ngoài xuống thành sofa rồi vô lực thả người ngồi xuống. Cậu ngửa đầu dựa ra sau, nhắm mắt thư giãn một chút, nhưng vẫn không quên hỏi Nguyên Anh đang ngồi đối diện:

– Tuyết Tình sao rồi?

Nguyên Anh cũng không để ý nhiều, vừa nghịch điện thoại vừa trả lời:

– Như ngày hôm qua thôi.

…………….

Nguyên Anh theo yêu cầu 3 người kia, lại đi gõ cửa phòng. Cô dùng giọng ôn nhu, dịu dàng lại lo lắng không yên gọi cửa:

– Tuyết Tình, là tớ đây.

Nguyên Anh vừa dứt lời, ngay lập tức cửa mạnh mở ra, Tuyết Tình lao vào ôm lấy Nguyên Anh khóc nấc lên, run run gọi tên cô:

– Nguyên Anh!

Nguyên Anh suýt giật bắn người. Bình tĩnh một chút không được sao? Mà có lẽ cô làm người trầm ổn quen rồi nên không chịu nổi đám trẻ sống tình cảm, nhiệt huyết.

Tuyết Tình vẫn không buông Nguyên Anh ra. Cô nấc lên từng tiếng, không rành mạch, chập chờn nói:

– Bố mẹ mắng tớ, không cho tớ theo ngành này nữa. Bảo tớ lại bại gia tử, mang tiếng xấu cho cả họ Trương, bắt tớ đi học quản lí khách sạn, nhà hàng.

Nguyên Anh thật sự không biết nói gì nữa. Nếu cô có tiền học hành tới nơi tới chốn, cô hẳn sẽ không vào cái giới giải trí đầy thị phi, ám toán này.

Nói Nguyên Anh thích diễn xuất hẳn cũng phần nhiều vì nó hợp với cô. Cô thích cảm giác được thử sống cuộc sống của người khác. Nhưng nếu được chọn cô hẳn sẽ không theo nó. Nhưng cô đâu có sự lựa chọn nào chứ.

Nguyên Anh đưa tay khẽ vỗ lưng an ủi Tuyết Tình. Cô không nói gì cả. Dù sao cô cũng chẳng hiểu gì để an ủi hay khuyên bảo.

Trời trở tối.

Nguyên Anh thật không muốn ở lại đây nên nhanh chóng “bàn giao” Tuyết Tình lại cho ba người kia rồi trở về nhà. Dù sao bọn họ mới là người yêu thương Tuyết Tình thật. Sẽ tốt hơn nếu để bọn họ ở bên chia sẻ cùng cô ấy. Thời gian tới hẳn cô sẽ chẳng tới đây rước thị phi đâu. Phim mới sắp mở máy rồi, cô rất bận.

………………

Một tuần sau.

Hiện tại, Nguyên Anh đang quay cho “Vĩnh viễn không hối hận”.

Cô mặc một bộ đồng phục học sinh. Trêи cổ tay đeo một băng tay để che đi những vết sẹo do nhiều lần muốn tự sát nhưng không thành của Vân Thanh.

Nguyên Anh cột tóc đuôi ngựa năng động đáng yêu. Cô không trang điểm do vào vai học sinh. Đạo diễn muốn thể hiện những cái gì mộc mạc giản dị nhất đúng với cái tuổi đơn thuần trong sáng, cái tuổi 18 đẹp nhất đời người. Hơn nữa hoàn cảnh Vân Thanh làm sao có tiền mua đồ trang điểm đắt tiền. Nhưng mà dù không trang điểm, Nguyên Anh vẫn thật xinh đẹp. Đặc biệt nổi bật với nước da trắng hồng mềm mịn.

Nói thật thời gian gần đây vì đầu tư để mặt mộc cho bộ phim này mà Nguyên Anh đã phải tốn rất nhiều tiền, thời gian lẫn sức lực vào việc dưỡng da. Lúc trước cũng chỉ chăm sóc đơn giản. Nhưng hiện tại cô phải phục hồi hư tổn làn da, tăng độ đàn hồi, cấp nước dưỡng ẩm… đủ loại chăm sóc chuyên sâu cho da.

Hôm nay cũng không rõ có chuyện gì mà Tước Phong, Minh Hạo còn có Quân Dương lại tìm đến cô. Bọn họ đứng ngoài phim trường, ở một chỗ khá trống trải. Khoảng cách và vị trí vừa đủ thích hợp để lọt vào tầm mắt của Nguyên Anh.

Minh Hạo, Tước Phong trừng mắt nhìn cô. Chính là muốn cô tự biết điều mà lăn lại đây. Nguyên Anh nhếch môi. Buồn cười thật đấy.

Quân Dương chẳng thái độ gì cả, chỉ im lặng đứng nhìn. Nếu một mình cậu tới thì hẳn là thật sự sẽ chờ cho Nguyên Anh quay xong mới tiến đến hỏi chuyện. Nhưng hiện tại là ba người.

Nguyên Anh miễn cưỡng, bất đắc dĩ chậm rãi đi lại.

Minh Hạo lên tiếng trước, hỏi:

– Tuyết Tình có liên lạc với cô không?

– Không.

Nguyên Anh không chút suy nghĩ nhanh chóng trả lời. Bản thân cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Cô hỏi lại:

– Có chuyện gì sao?

Minh Hạo, Tước Phong quả thật không hợp với Nguyên Anh một chút nào. Quân Dương sợ nói một hồi thật sự sẽ lao vào đánh nhau nên nhanh chóng đáp lời:

– Tuyết Tình đột nhiên cắt đứt hết thảy liên lạc với bọn em. Nhắn tin không trả lời, gọi điện không bắt máy. Đến nhà thì chỉ có người giúp việc, hỏi không ai biết.

Nguyên Anh cũng không quan tâm mấy. Nghe thì nghe cho biết vậy thôi, còn lại cũng không quan trọng.

Nhưng Tước Phong thấy Nguyên Anh như vậy ngay lập tức thể hiện thái độ bất mãn nói:

– Cô vui lắm đúng không?

Nguyên Anh nhún vai, không tức giận mà bình thản đều giọng đáp:

– Cô ấy mất tích thì liên quan gì đến tôi mà vui với chả buồn. Chính là một chút cũng không để tâm đấy.

Thật nói như thể cô được lợi lớn nhất. Tuyết Tình biến mất Nguyên Anh được cái gì nào? Không lẽ lại có thêm cơ hội tranh được vai diễn à? Vai diễn của Tuyết Tình rõ ràng không hợp với Nguyên Anh, tranh cái gì? Hơn nữa hiện tại cô có đủ độ nổi tiếng để tự hào có người sẽ mời cô tăng độ nóng cho phim.

Bước đầu, Nguyên Anh vẫn muốn lọc kịch bản để tạo phong cách, hình tượng riêng cho mình. Tương lai muốn thử sức thế nào là chuyện của về sau. Hiện tại, cô cần gì phải nhất mực đi cùng Tuyết Tình tranh 1 vai không hợp. Hơn nữa thế giới càng không phải chỉ có một mình Trương Tuyết Tình.

Muốn so khả năng diễn xuất, Nguyên Anh không nghĩ mình kém hơn.

Vậy vui cái gì?

Không lẽ là được bọn họ quan tâm hơn sao? Thôi cho cô xin. Hiện tại không phải đang hận chết cô đây sao?

Hay là về mặt tâm lí bản thân. Cảm thấy vui vì người khác biến mất. Do Tuyết Tình có tất cả sao? Nguyên Anh ghen tỵ? Cái này lại càng buồn cười.

“Nguyên Anh! Chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo.” – Đạo diễn ở phía bên kia gọi lớn.

Nguyên Anh nhanh chân quay người chạy lại tổ phục trang thay quần áo chuẩn bị phân đoạn mới, đến nhìn cũng không nhìn đám Tước Phong một cái, càng đừng nói là chào tạm biệt.

Có thể bọn họ không thể sống thiếu Trương Tuyết Tình. Nhưng hiện tại Nguyên Anh có thể không cần.

Nếu vậy, Tuyết Tình biến mất cô không dư sức đi quản. Quay phim cũng rất bào sức đấy có được không? Cô cũng không phải trâu bò, dư tinh lực, khí lực đi lo chuyện bao đồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN