Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp - Chương 144: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp


Chương 144: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (11)


Thân Giác nhìn thoáng qua Ôn Ngọc Dung, lại nhìn ra bên ngoài, “Thời tiết rất nóng sao?”

Ôn Ngọc Dung lấy khăn che mũi, có hơi chật vật đứng dậy, “Vi thần…… Vi thần xin phép đi xử lý.”

Mới đầu Thân Giác cũng không để chuyện Ôn Ngọc Dung chảy máu mũi ở trong lòng, nhưng đến khi hắn chảy máu mũi đến lần thứ ba, cậu mới bắt đầu hoài nghi, bèn cho gọi thái y ngày thường vẫn hay xem mạch cho mình vào “Ngươi xem mạch cho hắn thử xem.”

Thái y xem bệnh xong, biểu tình có hơi khác thường, châm chước một phen mới thăm dò nói: “Gần đây có phải Ôn đại nhân có ăn một vài thứ bồi bổ đúng không?”

Mấy ngày gần đây Ôn Ngọc Dung đều ở lại trong cung, cùng ăn cùng ở với Thân Giác, chỉ là thức ăn của hai người khác nhau, thức ăn Thân Giác phần lớn đều là dược thiện thanh đạm dễ ăn.

Chỉ một câu này thôi cũng đủ làm rõ ngọn ngành, chuyện Ôn Ngọc Dung chảy máu mũi hẳn là có can hệ với Đồng Mộng Nhi rồi.

Lúc Thân Giác hỏi thẳng chuyện này với Đồng Mộng Nhi, Đồng Mộng Nhi trầm mặc thật lâu, sau đó cũng gật đầu. Phận là mẫu thân lại nhúng tay vào chuyện phòng the của nhi tử, nói chung là kiểu gì cũng thấy hơi xấu hổ.

Mặt nàng hơi ửng hồng, “Giác Nhi, con cũng già đầu rồi, chuyện này…… Mẫu hậu thấy Ôn Ngọc Dung cũng không tệ lắm, các con….. Các con đừng nín nhịn quá kẻo hại thân.”

Thân Giác: “……”

Cũng phải nói kiếp này Đồng Mộng Nhi thật ra đã uyển chuyển hơn mấy kiếp trước rất nhiều rồi, mấy kiếp trước bà đều trực tiếp hạ dược Ôn Ngọc Dung, cột hắn trên long sàng, chỉ thiếu nước gọi người tới cởi luôn quần áo của Ôn Ngọc Dung ra.

Đồng Mộng Nhi nói xong, lén quan sát sắc mặt của Thân Giác, thấy vẻ mặt của nhi tử mình không được tốt, chỉ đành xấu hổ khụ hai tiếng, “Từ nay về sau mẫu hậu mặc kệ các con được chưa, chuyện của tiểu bối các con thì tự các con quyết định.”

……

Sau một phen chuyện trò thân mật ngắn ngủi, rốt cuộc thì Ôn Ngọc Dung cũng không chảy máu mũi nữa, cũng đồng thời rục rịch nhắc chuyện nhận con nuôi ra bên ngoài.

Chuyện Ôn Ngọc Dung xung hỉ cho Thân Giác cực bí mật, bí mật đến mức phụ thân của Ôn Ngọc Dung, thừa tướng đương triều cũng không biết.

Thừa tướng chỉ cho rằng Đồng Mộng Nhi thấy Thân Giác lúc nào cũng có thể bất chợt băng hà, lúc này mới nhắc đến chuyện nhận con nuôi.

Trưởng tử của Vĩnh Vương, Thân Vĩnh Trừng năm nay mười sáu tuổi, làm con nuôi của Thân Giác cũng không tính là tuổi tác quá lớn.

Tuy rằng cả nhà Vĩnh Vương đều sống tại kinh thành, nhưng vào những ngày lễ ngày tết Đồng Mộng Nhi chưa một lần cho mời bọn họ tiến cung diện thánh, đây cũng là lần đầu tiên Thân Vĩnh Trừng tiến cung gặp hoàng thúc phụ của mình.

Ở trong mắt Thân Vĩnh Trừng, Thân Giác hẳn là sẽ như mẫu thân hắn miêu tả, là một tên ma quỷ không hơn không kém, bởi vì cậu đã hại phụ vương hắn thê thảm.

Trời còn chưa sáng, Thân Vĩnh Trừng đã mặc triều phục vào. Nói đến cũng thật châm chọc, tuy hắn thừa kế danh hiệu Vĩnh Vương thế tử, nhưng chưa bao giờ có cơ hội mặc triều phục, ngay cả bộ triều phục này cũng là ngự y cục đưa tới từ hai năm trước.

Hiện giờ bị triệu tiến cung khẩn cấp, ngay cả một bộ triều phục vừa người hắn cũng không có. Vĩnh Vương phi nhìn nhi tử trước mặt, nước mắt rơi như mưa. Bà đè chặt thanh âm, gắt gao vuốt ve khuôn mặt nhi tử, “Trừng Nhi, con nhất định phải biểu hiện thật tốt, khiến vị kia thích con. Chỉ cần con trở thành Thái Tử, ủy khuất mấy năm nay chúng ta chịu mới không uổng công.”

“Vâng, thưa mẫu thân.” Thân Vĩnh Trừng thận trọng gật đầu.

Hắn ngồi trên nhuyễn kiệu, lần đầu tiên vào cung. Trước khi tiến cung hắn cũng có nghĩ tới chuyến đi này sẽ không thuận lợi, nhưng không nghĩ tới sẽ không thuận lợi tới mức này. Ước chừng hắn chờ tới tận chiều, mới  nhìn thấy vị bạo quân trong truyền thuyết kia, hoàng thúc phụ của hắn.

Thân Vĩnh Trừng được cung nhân dẫn vào trong đại điện nguy nga tráng lệ, không dám ngẩng đầu, hắn thận trọng hành đại lễ, “Vĩnh trừng bái kiến hoàng thúc phụ, hoàng thúc phụ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hắn dán trán trên nền gạch lạnh lẽo, không dám có bất luận động tác nhỏ bé dư thừa nào.

Một lát sau, hắn mới nghe thấy một tiếng nói thều thào vô lực.

“Đứng dậy đi.”

Thân Vĩnh Trừng tạ ơn đứng dậy, bàn tay trong áo bào rộng khẽ nắm chặt.

“Phong hắn làm Thái Tử đi.” Chủ nhân của tiếng thều thào kia còn nói thêm.

Hả?

Thân Vĩnh Trừng ngây ngẩn cả người, sửng sốt liền quên luôn quy củ, ngây ngốc ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu lại càng sửng sốt.

Bởi vì hắn thấy một nam nhân mặc long bào ốm yếu ngồi xiêu vẹo trên long ỷ, đứng cạnh cậu là một thanh niên tiên tư dật mạo. Thanh niên ấy không hề liếc mắt xuống dưới, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người nam nhân bên cạnh.

Nam nhân kia dường như thấy không thoải mái, giữa mày nhíu chặt, thanh niên liền hơi cong eo, thấp giọng nói gì đó. Nam nhân quay đầu đi, nghe một hồi, khẽ gật đầu, sau đó Thân Vĩnh Trừng bị mời ra ngoài.

……

Thấy người đã lui ra, Ôn Ngọc Dung nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thân Giác đang đặt trên ghế vịn. Đã lập xuân, thời tiết cũng ấm áp hơn, chẳng hiểu sao bàn tay này vẫn lạnh như băng.

“Vừa nãy hài tử kia cứ nhìn ngươi chằm chằm.” Thân Giác thình lình lên tiếng.

Giữa mày Ôn Ngọc Dung ẩn hiện nét kinh ngạc, “Có sao? Vi thần không để ý, hẳn là lần đầu tiên tiến cung nên quá hoảng loạn, may là bệ hạ không so đo với hắn.”

Thân Giác trở tay nắm lấy tay Ôn Ngọc Dung, trong lòng khẽ nhẩm tên Thân Vĩnh Trừng vài lần. Mấy đời trước Sư Chu tạo phản đã lấy danh nghĩa của Thân Vĩnh Trừng, còn cậu ngay cả mặt mũi đứa cháu trai này còn chưa thấy bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Vừa để ý, tự nhiên phát hiện Thân Vĩnh Trừng vậy mà lại nhìn Ôn Ngọc Dung đến thất thần.

Là do thanh niên bên cạnh quá mức loá mắt, cho nên dù có tại thời điểm nhạy cảm căng thẳng ngay giữa đại điện như thế này đi chăng nữa, vẫn có thể khiến Thân Vĩnh Trừng quên luôn quy củ.

Thân Giác nghĩ ngợi đến xuất thần, Ôn Ngọc Dung đứng cạnh im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm bàn tay Thân Giác đang nắm lấy tay mình.

Một hồi lâu sau, Thân Giác mới mở miệng: “Gần đây không phải Sư Tễ rất nhàn rỗi sao? Bảo y dạy dỗ Thân Vĩnh Trừng một chút đi, đừng để đứa nhỏ này giống như cô, nam nhân phải cường tráng một chút thì mới tốt.”

……

Thân Vĩnh Trừng chuyến này tiến cung kỳ thật chỉ là đi cho có lệ, cho đúng quy trình. Thật ra Thân Giác đối với việc phong ai làm Thái Tử cũng không mấy để tâm. Tóm lại cậu cũng không thể có con, hơn nữa chờ sau khi cậu gϊếŧ Ôn Ngọc Dung, cái cảnh này sẽ lập tức tiêu tán. Cho dù là ai kế vị cũng như nhau cả thôi, cậu không hề bận tâm.

Chỉ là sau khi Thân Vĩnh Trừng được phong làm Thái Tử, mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Thân Giác. Với cái thân thể này của Thân Giác thì khi nào tỉnh cũng không nói rõ được, cho nên Thân Vĩnh Trừng thường xuyên phải chờ đợi rất lâu. Đợi nhiều, tự nhiên nhận ra Ôn Ngọc Dung vẫn luôn túc trực ở bên cạnh Thân Giác.

Hắn có hơi tò mò, cho nên lén hỏi sư phó mới của mình.

Sau khi Sư Tễ được giao nhiệm vụ dạy dỗ Thân Vĩnh Trừng, sắc mặt vẫn luôn không được tốt. Y nghe xong Thân Vĩnh Trừng hỏi, hơi khựng lại một chút, mới đáp: “Ôn đại nhân là thư đồng của bệ hạ, bởi vì thân thể bệ hạ không tốt cho nên vẫn luôn bầu bạn bên cạnh người.”

Thân Vĩnh Trừng lại hỏi: “Nhưng bổn vương nghe nói trước đây không phải sư phó cũng là sư phó dạy hoàng thúc phụ cưỡi ngựa bắn cung đó sao, tại sao sư phó lại không bầu bạn cạnh hoàng thúc phụ vậy?”

Sắc mặt Sư Tễ càng xấu, “Vi thần cũng không biết. Hôm nay Trữ quân đứng tấn thêm nửa canh giờ nữa đi.”

Thân Vĩnh Trừng: “……”

Là do hắn hỏi trúng chuyện không nên hỏi sao?

Chuyện tốt là, Thân Vĩnh Trừng đi vấn an nhiều, dần dần cũng nắm rõ quy luật rời giường của Thân Giác, nếu như thời tiết âm trầm, tốt nhất là sau bữa trưa hẵng đi thỉnh an, nếu như thời tiết ấm lại, tắc có thể sau bữa sáng là có thể tới thỉnh an rồi.

Đi nhiều, có đôi khi cũng sẽ được giữ lại dùng bữa cùng vua, chỉ là ngồi tách ra hai bàn, hắn ngồi ở bàn nhỏ phía dưới đơn độc dùng bữa, còn Thân Giác thì ngồi chung một bàn với Ôn Ngọc Dung.

……

Ôn Ngọc Dung múc cho Thân Giác một chén canh, mới vừa ngồi xuống, liền nhạy cảm phát hiện có một ánh mắt dừng ở trên người mình.

Hắn chỉ có thể làm như không phát hiện, tận tâm tận lực hầu hạ đế vương bên cạnh.

Thân Giác liếc Thân Vĩnh Trừng ngồi dưới bàn nhỏ vài lần, nghe ý của Đồng Mộng Nhi thì Thân Vĩnh Trừng này cũng là người thông minh, vậy tại sao mỗi lần nhìn Ôn Ngọc Dung đều không giấu diếm nổi ánh mắt của mình vậy?

Chẳng qua cậu ngẫm lại, cũng có thể lý giải được đôi phần.

Mấy đời trước Thân Giác mới vừa nhìn thấy Ôn Ngọc Dung cũng như vậy, cứ như nhìn thấy tiên trên trời. Mỗi lần nhìn Ôn Ngọc Dung đều không thèm che giấu ánh mắt. Thân Vĩnh Trừng lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Ngọc Dung cũng bị mê hoặc như vậy, hơn nữa tuổi tác hắn còn nhỏ, đúng lúc huyết khí phương cương, cho nên hoàn toàn không có cách nào che dấu nổi tiểu tâm tư của chính mình, luôn nhịn không được trộm ngắm Ôn Ngọc Dung.

Đương nhiên hắn tự cho là mình đã rất cẩn thận rồi, chỉ không nghĩ tới cả Thân Giác và Ôn Ngọc Dung đều phát hiện.

Không thể không nói, cái cảnh này người thuộc hoàng tộc Thân thị rất giống nhau, nhìn thấy mỹ nhân là đi không nổi, tỷ như sau khi tiên đế gặp được Đồng Mộng Nhi, bị mê hoặc đến mụ mị đầu óc, một hai phải lập Đồng Mộng Nhi làm hoàng hậu.

Về sau, tâm tư của Thân Vĩnh Trừng đối với Ôn Ngọc Dung ngay cả Đồng Mộng Nhi cũng phát hiện.

Đồng Mộng Nhi âm thầm nhíu mày, chờ tiết trời ấm áp, bà mời một gánh hát tiến cung góp chút náo nhiệt.

Thân Giác như lệ thường chỉ xem được một nửa đã không xem nổi nữa. Tiếng khua chiêng gõ trống quá mức ồn ào, ầm ầm vang lên trong tai cậu, đầu cậu cũng bắt đầu hơi đau. Cậu vừa lộ ra biểu tình không thoải mái, Đồng Mộng Nhi đã bảo Ôn Ngọc Dung đỡ Thân Giác đi tản bộ ở hoa viên gần đó.

Hôm nay người xem tuồng chỉ có Thân Giác, Ôn Ngọc Dung, Đồng Mộng Nhi và Thân Vĩnh Trừng. Thân Giác và Ôn Ngọc Dung vừa đi, cũng chỉ còn lại Đồng Mộng Nhi và Thân Vĩnh Trừng.

Đồng Mộng Nhi lại xem thêm một lúc nữa, mới nói với Thân Vĩnh Trừng bên cạnh: “Xem chán lắm rồi phải không, người trẻ tuổi các con không thích xem tuồng, ai gia biết, con cũng đi chơi đi.”

Thân Vĩnh Trừng nghe vậy thì lắc đầu, nói còn muốn xem tiếp, nhưng Đồng Mộng Nhi chỉ cười, sai người đưa cho Thân Vĩnh Trừng một tấm áo choàng, “Hoàng thúc phụ của con lúc nãy đi gấp quá, quên đem theo áo choàng. Ai gia sợ nó nhiễm lạnh, đứa trẻ ngoan, con cầm qua cho ai gia nhé.”

Thân Vĩnh Trừng vừa nghe thấy có thể đến gặp Ôn Ngọc Dung, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn cầm áo choàng đi đến hoa viên bên cạnh tìm Thân Giác và Ôn Ngọc Dung. Chỉ là đi mãi, hắn bất chợt nhận ra thái giám và nô tì đi theo phía sau hắn đã mất tăm mất tích từ lúc nào.

Hắn ngẩn người, cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng lòng muốn gặp Ôn Ngọc Dung che mờ hoài nghi trong lòng, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Còn một đoạn không xa nữa là đến đình hóng gió trong vườn hoa đào, hắn bất chợt nghe thấy tiếng nói.

Trên mặt Thân Vĩnh Trừng lập tức vẽ ra nụ cười, nhưng hắn mới vừa đến gần, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất.

Đình hóng gió kia bị rừng hoa đào vây quanh, chỉ có một con đường lát sỏi nhỏ có thể đi lên. Người mà hắn muốn tìm lúc này đang ngồi ở đình hóng gió, chỉ là người đó đang cúi đầu, thật cẩn thận mà hôn môi đế vương trong lồng ngực.

……

Sau khi Ôn Ngọc Dung đi dạo một lúc, tự dưng dần cảm thấy trên mặt có hơi nóng, sau đó bụng dưới bất chợt dấy lên một ngọn lửa như thiêu đốt, khiến hắn gần như bất động tại chỗ.

Thân Giác cách Ôn Ngọc Dung rất gần, rất nhanh đã phát hiện Ôn Ngọc Dung khác thường, cậu nhìn đối phương, sau đó dẫn hắn tới đình hóng gió ngồi xuống, lại cho cung nhân lui, “Ngươi làm sao vậy?”

Trán Ôn Ngọc Dung lấm tấm mồ hôi, sắc môi và khóe mắt đều đỏ ửng, “Vi…… Vi thần cũng…… Không biết.”

Hắn vừa nói vừa thở hổn hển, đôi mắt mê mang ngập hơi nước mở to nhìn Thân Giác, không biết vì sao, hắn nhìn Thân Giác, càng nhìn, càng cảm thấy cậu giống như một miếng điểm tâm ngọt lịm.

Ôn Ngọc Dung nhắm mắt, muốn để bản thân bình tĩnh lại một chút, nhưng còn chưa kịp bình tĩnh, trên môi bất ngờ bị dán lên.

Thân thể hắn cứng đờ lại, bên tai thấp thoáng giọng nói của ai đó.

“Ngọc Lang, hôn cô.”

Lý trí nháy mắt sụp đổ, lúc Ôn Ngọc Dung phục hồi tinh thần lại, hắn đã đè người xuống gắt gao chế trụ từ lúc nào.

Hình như là do hoảng sợ, nháy mắt hắn đã buông lỏng tay ra, nhưng hắn còn chưa kịp lui lại, cánh môi có chút ửng hồng ốm yếu lại chủ động dâng lên.

Đối phương cứ tựa như không xương rúc vào trong lòng ngực hắn, hơi nâng cằm lên, trong cặp mắt phượng có vài phần khinh thường.

Đúng vậy, là khinh thường.

Rõ ràng đang trong tư thế của kẻ yếu, nhưng cậu chính là khinh thường mà nhìn Ôn Ngọc Dung, tựa như đang chế giễu Ôn Ngọc Dung thật nhát gan.

Ánh mắt Ôn Ngọc Dung lấp lóe, cuối cùng vươn tay ôm lấy eo Thân Giác.

********

Tác giả có lời muốn nói:

Tra tác giả: Nếu cho các ngươi lựa chọn, các ngươi muốn diễn tuồng gì?

Thân Giác: 《 Thân Giác tu đạo truyện 》

Thân Vĩnh Trừng: 《 Ngày tháng phải lòng mẹ kế 》

Ôn Ngọc Dung:??? Ngươi là vị nào vậy?!

Sư Tễ: 《 Ta vì quân vương cởi long bào 》

Ôn Ngọc Dung:??? Ngươi lại xem náo nhiệt gì đấy?

【 Đồng Mộng Nhi: Kỳ thật ta cũng đâu có muốn hạ dược gì, nhưng không còn cách nào khác, tra tác giả bảo phải đẩy nhanh tiến độ thôi, ta thấy bọn họ đều không chịu làm, vậy chỉ đành để ta làm vậy. 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN