Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 145: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (12)
Lúc tay Ôn Ngọc Dung bắt đầu lần mò đến đai lưng của Thân Giác, cậu khẽ khàng đè tay hắn lại. Hơi thở cậu có hơi gấp gáp, cánh môi vốn luôn trắng đến trong suốt lúc này lại ửng hồng mất tự nhiên, bên trên còn mềm mại ẩm ướt, cực kỳ giống đóa hải đường sau mưa, mang vẻ đẹp kiều diễm ướŧ áŧ khó tả.
Nhưng cặp mắt kia lại thật sự cao ngạo, cho dù là ở ngay lúc này. Cậu liếc Ôn Ngọc Dung, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh, “Ôn Ngọc Dung, dừng lại.”
Vẻ mặt Ôn Ngọc Dung còn động tình hơn cậu mấy phần, nhưng nghe thấy cậu nói vậy, hắn chỉ đành mím môi dưới, cuối cùng vẫn ngừng lại.
Thân Giác thấy Ôn Ngọc Dung đã dừng tay, ánh mắt như vô ý quét qua con đường sỏi bên kia, nơi đó đã không còn bóng người nữa. Cậu thấy hơi mệt mỏi, dứt khoát dựa cả người vào Ôn Ngọc Dung, cũng mặc kệ đối phương có thấy khó chịu hay không, “Hôm nay ngươi có ăn cái gì bất thường không?”
Ôn Ngọc Dung rũ mắt, bàn tay vòng qua eo Thân Giác, giữ cho cậu không trượt xuống, “Thần chỉ uống mỗi trà.”
Giọng điệu hắn đã bình tĩnh lại, ít nhất không còn gấp gáp như lúc nãy nữa.
Thân Giác nghe vậy thì chỉ ừ một tiếng, ngẩng đầu vuốt ve gương mặt Ôn Ngọc Dung, “Lần sau đừng ăn uống bậy bạ như vậy nữa, lỡ như không có cô ở đó thì ngươi biết phải làm sao bây giờ?”
Cậu nói cứ như là cậu đã giúp Ôn Ngọc Dung giải dược vậy, nhưng thực tế thì cậu chỉ tổ mồi thêm lửa trên người Ôn Ngọc Dung, biết rõ là hắn không thoải mái nhưng vẫn một hai đòi dụi vào lồng ngực người ta.
Ôn Ngọc Dung làm sao không nghe ra ý Thân Giác đang trêu mình, chỉ có thể bất đắc dĩ hùa theo một tiếng.
Thân Giác nhìn Ôn Ngọc Dung nhẫn nại đến mức lấm tấm mồ hôi trên trán, cong khóe môi, vòng tay ôm cổ hắn, kéo người cúi thấp đầu xuống, “Ngọc Lang thật ngoan, là một đứa trẻ nghe lời.”
Cậu nhẹ nhàng chạm lên môi đối phương.
……
Đồng Mộng Nhi hạ dược cũng rất có chừng mực, tuy sẽ khiến người ta nhất thời ý loạn tình mê nhưng chỉ cần qua một lúc là đã có thể khôi phục lại bình thường, không phải cái loại nếu không xử lý thì không được như Hổ Lang dược kia.
Dù sao thì bà cũng không định để Ôn Ngọc Dung thất lễ ở ngay bên ngoài, bà chỉ muốn cho Thân Vĩnh Trừng thấy rõ rằng Ôn Ngọc Dung không phải là người hắn có thể mơ ước.
Thân Giác và Ôn Ngọc Dung ở đình hóng gió một lúc, Ôn Ngọc Dung mới cảm thấy ngọn lửa ở dưới bụng mình bắt đầu thuyên giảm. Hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nhìn đế vương đã ngủ say trong lòng ngực mình từ lúc nào, bất đắc dĩ mà khẽ thở dài một hơi nữa.
……
Kể từ ngày hôm đó, ánh mắt Thân Vĩnh Trừng quy củ hơn nhiều, hắn không còn trộm nhìn Ôn Ngọc Dung nữa. Chỉ là thiếu niên vốn không giấu nổi tâm sự, lúc ở chỗ Sư Tễ hắn không gượng cười được, mặt ủ mày ê.
Sư Tễ thấy sắc mặt Thân Vĩnh Trừng còn xấu hơn cả mình, cảm thấy không quen lắm, bâng quơ hỏi thăm vài câu, “Trữ quân có chuyện gì buồn bực sao?”
Lần đầu tiên Thân Vĩnh Trừng yêu thầm, nhưng chẳng được mấy ngày đã thất tình rồi. Ai bảo hắn lỡ đem lòng ái mộ tình nhân của chính hoàng thúc phụ mình. Hắn nghĩ nếu Ôn Ngọc Dung không phải nam nhân, chỉ sợ đã sớm ngồi lên vị trí hoàng hậu từ lâu, dẫu sao thì người đó có gia thế, tướng mạo, tài hoa đều bày ở đó. Nếu như vậy thật, liệu hắn có tính là đang yêu thầm mẹ kế của chính mình hay không? Kể ra thì giờ cũng coi như là hắn đang yêu thầm dì của chính mình đi.
Loại tâm tư thiếu niên như thế này, làm khó hắn không thể mở miệng kể cho bất kì, cho dù có là mẫu thân mình đi chăng nữa. Nếu như mẫu thân hắn biết chuyện này, không khéo còn muốn lột da hắn ra mất.
Nhưng loại chuyện như này nghẹn ở trong lòng hoài cũng có lúc không chịu nổi.
Thân Vĩnh Trừng nhìn Sư Tễ, cảm thấy y là kiểu người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, cho nên không khỏi muốn bộc bạch nỗi lòng giải sầu, quyết định nói cho y biết sầu muộn trong lòng mình.
“Bổn vương thích một người, nhưng người kia…… người kia đã có người mình thích.” Thân Vĩnh Trừng nhìn bức tường đỏ cao cao cách đó không xa, trên mặt là một mảnh bi thảm.
Sư Tễ vừa nghe đã không có hứng thú, âm thầm trợn trắng mắt, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vậy quên người đó đi là xong.”
“Không thể quên được.”
“Vậy thì đoạt lấy.”
“Không thể đoạt được.” Sao hắn có thể tranh nổi với hoàng thúc phụ chứ?
Sư Tễ: “……”
Sư Tễ nói: “Thế trữ quân có muốn mượn rượu giải sầu không?”
Thân Vĩnh Trừng sống mười sáu năm, chưa từng nếm qua mùi rượu. Bị Sư Tễ dụ dỗ, hắn kêu cung nhân lập tức đem rượu lên, cùng Sư Tễ đối ẩm.
Ngươi một ly ta một ly mà uống. Sư Tễ ở chiến trường đã quen, uống rượu đều uống bằng chén, rượu kia còn là rượu mạnh thiêu cháy yết hầu, loại rượu uống bằng ly kiểu này căn bản là không làm y say được.
Nhưng Thân Vĩnh Trừng chưa từng uống rượu, mới mấy chén đã say, chuyện trong lòng cứ thế xổ ra ngoài không sót tí nào.
“Ngọc Lang…… Ngọc Lang vì sao lại cố tình là người của hoàng thúc phụ kia chứ? Khụ khụ, ta… làm sao ta có thể đoạt nổi thứ của hoàng thúc phụ được.”
Sư Tễ vốn đang uống rượu như uống nước lã thì nghe thấy Thân Vĩnh Trừng nói vậy, hai mắt lập tức trợn tròn, y rướn người lên phía trước tìm tòi, “Trữ quân, người nói cái gì vậy? Ngọc Lang? Ôn Ngọc Dung sao? Người nói bậy phải không, sao hắn có thể là người của bệ hạ được?”
Thân Vĩnh Trừng ngẩng đầu, nhìn Sư Tễ, trong mắt toàn là đau thương, “Huynh ấy chính là người của bệ hạ mà! Ta nhìn thấy Ngọc Lang và hoàng thúc phụ hôn nhau ở hậu hoa viên, hôn rất lâu…rất lâu…, ta…… Ta cũng không dám phát ra tiếng động, sợ bọn họ nhìn thấy ta.”
Sắc mặt Sư Tễ nháy mắt trầm xuống, y cũng mặc kệ Thân Vĩnh Trừng đã uống đến say mèm, đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.
……
Giờ tiết trời đã ấm lại, tinh thần Thân Giác cũng tốt lên đôi chút, cũng đã có thể xử lý một ít tấu chương. Tuy rằng Đồng Mộng Nhi không nguyện ý để Thân Giác phải tốn công tốn sức làm mấy việc này lắm, nhưng Thân Giác không muốn đặt toàn bộ gánh nặng trên vai một mình Đồng Mộng Nhi.
Lúc Thân Giác xử lý tấu chương cũng không tránh Ôn Ngọc Dung, thậm chí còn để Ôn Ngọc Dung giúp mình phân loại tấu chương, tỷ như phân loại tấu chương thỉnh an bình thường với tấu chương báo cáo thu thuế ở các nơi. Đây cũng đồng nghĩa với việc mỗi một tấu chương đều được Ôn Ngọc Dung xem qua trước, sau đó mới tới Thân Giác phê duyệt.
“Bệ hạ.” Một thái giám từ bên ngoài đi vào, “Sư đại nhân cầu kiến.”
Ôn Ngọc Dung nghe thấy Sư Tễ tới, khẽ liếc mắt qua Thân Giác đang ngồi bên cạnh.
Ánh mắt Thân Giác vẫn dừng trên tấu chương, chỉ ừ khẽ một tiếng “Y có nói là chuyện gì không?”
“Sư đại nhân chưa nói, chỉ là vẻ mặt có hơi nôn nóng.” Cung nhân hồi bẩm.
Thân Giác suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là Thân Vĩnh Trừng xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Cho y vào.” Cậu nói.
Sư Tễ rất nhanh đã được cho vào, vững vàng bước trên nội điện, hành lễ với Thân Giác.
“Đứng dậy đi.” Thân Giác dừng bút, thân thể hơi dựa ra sau một chút, mệt mỏi xoa xoa mũi, “Có chuyện gì?”
Sư Tễ dĩ nhiên nhìn thấy Ôn Ngọc Dung đang ngồi bên cạnh Thân Giác, cũng thấy trong tay Ôn Ngọc Dung đang cầm tấu chương.
Đây là quan hệ thân mật cỡ nào, mới có thể để một thần tử xem tấu chương?
Từ khi nào mà hai người kia đã trở nên thân mật như thế?
Ánh mắt Sư Tễ quá không khách khí, ngay cả Thân Giác vốn dĩ đang mỏi mệt cũng không khỏi ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt trầm xuống.
“Sư Tễ, ai dạy ngươi không biết quy củ như vậy? Là Sư Hạo Nhiên dạy hay là tổ phụ của ngươi dạy?”
Lời này rất nặng, trực tiếp lôi cả Sư phủ vào.
Nhưng Sư Tễ lại không chịu thua mà cứng cổ đáp lại, “Bệ hạ thấy vi thần không hiểu quy củ? Vậy sao Ôn đại nhân lại có thể ngồi cạnh bệ hạ xem tấu chương?”
Dường như Ôn Ngọc Dung không ngờ lá gan Sư Tễ lại lớn như vậy, dám trực tiếp tranh luận với Thân Giác, hơn nữa trong lời nói còn lôi cả hắn vào, ánh mắt khẽ đổi, hắn ám chỉ Sư Tễ, bảo Sư Tễ nhanh quỳ xuống, nhưng Sư Tễ đang nóng đầu, ương ngạnh đấu mắt với Thân Giác, mắt to trừng đến hiên ngang, dáng vẻ thực sự không sợ chết.
Thân Giác thấy thế, tức đến bật cười, nắm chung trà trên bàn sách ném về phía Sư Tễ, “Giỏi lắm Sư Tễ, khá khen cho nhà ngươi, từ khi nào đã đến phiên ngươi đến giáo huấn cô?”
Thân Giác ném không chuẩn, chung trà còn chưa đụng trúng Sư Tễ đã rơi xuống đất. Sư Tễ nhìn cũng không thèm nhìn chung trà trên mặt đất một cái, “Hay là bệ hạ bị vi thần nói trúng chuyện không thể cho ai biết rồi, nên mới tức giận tới mức này sao?”
*************
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Sư Tễ: Em giải thích cho rõ ràng, có phải em thích cái tên hồ ly tinh bên cạnh em không?!
Thân Giác:……
Sư Tễ ( không thuận theo không buông tha ): Hồ ly tinh thì có cái gì tốt? Có hừng hực đáng yêu như ta sao? Lần trước ở trên giường em còn sờ soạng ta, đã sờ soạng ta thì phải chịu trách nhiệm.
Thân Giác:…… Đừng nói bậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!