Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế - Chương 2: Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế


Chương 2: Chương 2


Sau khi chờ đến bên ngoài hoàn toàn an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, Tần Thi lúc này mới ra khỏi phòng, dựa theo đường trong trí nhớ, tìm được nhà vệ sinh rồi.
Phòng đất thấp bé tản ra từng luồng mùi thúi, Tần Thi còn chưa đến gần đã thay đổi biểu tình, cái mũi cô lập tức ngừng thở, dùng miệng nhẹ nhàng hô hấp.
Sau khi cô chuẩn bị tâm lý thật tốt tiến vào, thấy hai tấm ván gỗ dị thường với dòi bò khắp nơi, nhịn không được buồn nôn muốn mửa.
Từ nhỏ Tần Thi lớn lên trong thành phố nơi nào gặp qua loại trường hợp này, mặt cô “soạt” một chút liền trắng.
Nhưng nghẹn thật lâu, Tần Thi cố nén ghê tởm, ngừng thở, thật cẩn thận dẫm đến nói không có sâu màu trắng, nhanh chóng giải quyết xong, sau đó lập tức liền lao khỏi nhà vệ sinh.
Kết quả mới vừa lao ra, Tần Thi thiếu chút nữa đụng vào người.
“Xin lỗi.” Tần Thi theo bản năng dùng tiếng phổ thông xin lỗi, sau khi nói ra lại cảm thấy có chút không ổn.
Chẳng qua người đến không phải người Tần gia, đối với tiếng phổ thông tiêu chuẩn của Tần Thi căn bản không có để ý.
“Tần Thi?”
Tần Thi ngẩng đầu, thấy một nam nhân cà lơ cà phất nhìn chằm chằm vào mình, cô vốn là bị hố xí ghê tởm quá sức, biểu tình liền lạnh hơn.
Người này đúng là Lộ Tài.
Nhà vệ sinh này là công cộng trong thôn, ai cũng có thể đến.

Bình thường vào trong nhà vệ sinh nghe thấy có người đến, thì ho khan một tiếng biểu thị bên trong có người.
Tần Thi nhìn Lộ Tài rõ ràng không có ý tốt với mình, trong lòng một trận ác hàn, nếu không phải mình vào sớm, sợ là sẽ đụng phải Lộ Tài vào cùng.
Mình cho dù là ho khan, sợ là hắn cũng sẽ không nghe, ngược lại còn nắm lấy cơ hội đi?
Ngẫm lại trong trí nhớ, Lộ Tài luôn “tình cờ gặp” nguyên thân, cảnh tượng dây dưa nguyên thân, ánh mắt Tần Thi nhìn hắn ánh mắt càng lạnh lùng lên.
Tần Thi không muốn dây dưa với hắn, chuẩn bị chạy lấy người, nhưng lại bị hắn duỗi tay ngăn lại.
“Đừng nóng vội đi chứ,” Lộ Tài cười tủm tỉm nhìn Tần Thi, “Anh bảo mẹ anh đến nhà em làm mai em có biết không? Em chừng nào thì gả cho anh?”
Giọng điệu Tần Thi lãnh đạm: “Tôi sẽ không gả cho anh.”
Vẻ mặt Lộ Tài thay đổi, rồi lại cười rộ lên: “Em sao lại đột nhiên trở nên hung dữ thế? Chỉ có điều so với trước kia càng hấp dẫn người.”
Tần Thi nhíu mày, gọn gàng dứt khoát nói: “Tôi sẽ không gả cho anh, cha mẹ và bà nội không làm chủ được tôi, anh chết tâm này đi.”

Nói xong, liền đẩy ra cánh tay ngăn ở trước mặt mình, nhanh như chớp chạy vào trong sân Tần gia.
Lộ Tài nhìn bóng dáng Tần Thi, vẫn cười.

Mấy ngày không gặp, không nghĩ tới cô lại xinh đẹp vài phần.
Lộ Tài xoay người rời đi, trong mắt tràn đầy nhất định phải được.
Tần Thì trở lại trong phòng nhíu mày suy nghĩ, trong lòng cân nhắc muốn tìm lối ra khác không.
Hiện tại là năm 80, thi đại học được khôi phục, mình có thể đón lấy thi đại học rời khỏi nhà.

Đến lúc đó mình đi nơi nào, có muốn làm gì không phải là tự mình định đoạt?
Mẹ kế?
Tần Thi nghĩ thử một chút, không lo mẹ kế có phải thật sự sẽ chết bất đắc kỳ tử hay không.
Cái ý niệm này mới vừa ra, cả người Tần Thi bắt đầu run rẩy lên, ba giây qua đi, sắc mặt cô tái nhợt nằm liệt mép giường.
Chỉ là suy nghĩ một chút, thì giống như bị điện giật?
Tần Thi hơn nửa ngày mới bình phục, lập tức thu hồi các loại tâm tư mới nãy, cô không dám nếm thử lại, vạn nhất thật sự chết bất đắc kỳ tử vậy thua thiệt lớn.
Tâm trạng Tần Thi rất không tốt, sau khi ngồi tại chỗ nửa ngày, mới đứng dậy bắt đầu tìm kiếm đồ đạc của nguyên thân.
Nguyên thân cũng là một kẻ ngốc, tiền làm việc kiếm được giao hết, trên người mình chỉ có 5 xu tiền.
Tần Thi giở ra một quyển nhật ký, tỉ mỉ lật xem, đọc nhật ký, cô cũng đối với thế giới này, cái nhà này và nguyên chủ trước kia càng hiểu biết thêm.
Buổi chiều đại bá mẫu nấu cơm, còn kêu Tần Thi đến giúp, Tần Thi mới lười phải phản ứng bà ta, trực tiếp ho khan một tiếng, nói mình còn chưa thoải mái, qua loa lấy lệ qua đi.
Sau đó lúc ăn cơm, đại bá mẫu liền âm dương quái khí cáo trạng, Tần Thi mí mắt cũng chưa nâng một chút, chỉ ăn của mình.
Tần nãi nãi lại vì nguyên nhân hôn sự của Tần Thi và chức vị công nhân, không dám làm gì với cô, chỉ để con dâu cả câm miệng ăn cơm.
Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được sau khi ăn cơm xong, ai về phòng nấy ở, xì xầm bàn tán tìm mưu đồ.
Bởi vì có Tứ Ni ở đây, Tần Thi cũng không làm gì khác, rửa mặt xong thì trực tiếp lên giường ngủ.
Tứ Ni bị làm lơ bưng chậu nước nhìn Tần Thi nằm ngủ, ánh mắt có chút nghi hoặc, không biết chị ta hôm nay làm sao vậy, trở nên có chút kỳ quái.

Nhưng Tứ Ni cũng không hỏi, xoay người liền ra cửa, đến phòng cha mẹ Tần kia.
Tần Thi nghe vài tiếng chốt mở cửa, kéo kéo khóe miệng, cười nhạo một tiếng.
Ngày hôm sau.
Khi trời còn tờ mờ sáng, Tần Thi đã nhanh nhẹn rời khỏi giường, thu thập chuẩn bị đi trấn trên.
Tứ Ni bị đánh thức, có chút không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Làm gì thế, ồn muốn chết! Có thể nói nhỏ chút không?”
Tần Thi thực không ưu nhã mắt trợn trắng, không để ý cô ta, động tác trên tay trước sau như một.
Đêm qua mình ngủ rồi, lúc cô ta trở về cũng không phát ra một đống tạp âm? Lúc ấy sao cô ta không chú ý chút vậy?
Chờ Tần Thi thu thập xong đi ra, sau khi dùng thanh âm bình thường đóng cửa lại, trong phòng lại truyền đến tiếng Tứ Ni bực bội.
Tần nãi nãi mỗi ngày dậy sớm nhất với mẹ kế bận rộn ở trong sân, nghe được tiếng động hỏi đến: “Làm sao vậy đây là?”
“Tứ Ni nói mớ đấy.” Tần Thi tùy tiện nói một câu, mặt không đổi sắc đi vào phòng bếp, cầm cái bánh bột ngô vừa nóng.
Tần nãi nãi lại trừng mắt, Tần Thi cũng lại làm lơ bà ta, chỉ ném xuống một câu “Cháu đi đây”, rồi rời đi.
Chờ Tần Thi ra khỏi sân, Tần nãi nãi lúc này mới mở miệng, vừa bận việc vừa hùng hùng hổ hổ.
“Còn chưa xuất giá đã coi mình là người trong thành rồi? Thật là con gái gả chồng như bát nước đổ đi, nói đúng thật là không sai!”
“Nếu không phải Lộ Tài……” Tần nãi nãi kịp phản ứng cái gì, lập tức mở miệng: “Coi trọng nó, nó có thể gả được tốt như vậy?”
Mẹ Tứ Ni giặt quần áo ngẩng đầu liếc nhìn Tần nãi nãi một cái, ở trong lòng hừ lạnh.
Nếu không phải Lộ gia trả cho chức vị làm công tạm thời ở xưởng máy móc, lão thái bà chết tiệt này còn không đem lễ hỏi cho mình đi? Nói không chừng lễ hỏi cũng ót phần tiếp theo!
Mẹ Tứ Ni càng nghĩ càng giận, động tác giặt quần áo càng ngày càng nặng tay, trong mắt còn lóe sáng lên tính kế.
*
Tần Thi đeo túi đi đến đầu thôn, thấy xe lừa đã có người ngồi trên, nhanh chóng chạy hai bước cũng chen lên, lấy hai xu ra đưa cho người kéo xe – Lý đại gia.
Lý đại gia cười ha ha nhận lấy, hỏi Tần Thi: “Thân thể tốt chút nào chưa? Cháu trai bác hôm qua còn nói cháu còn chưa đến trường học cơ, nhắc mãi cháu đấy.”
Người xã hội hiện tại này, đối với bằng cấp cao đều có loại yêu thích đặc biệt cùng kính nể, càng không nói trong thôn không có mấy học sinh cao trung, mà Tần Thi còn thi đậu đại học nữa nha.
Cho dù nguyên thân nhìn rất quái gở ít lời, người trong thôn cũng đều rất thân thiện với nguyên thân.

“Phải không,” Tần Thi cười giải thích: “Cháu vốn bệnh rất nhanh, đây không phải đến trấn trên khám xem sao, chờ tốt rồi về trường học.”
Lộ Tài để mẹ hắn đến thăm dò ý tứ là lén tới, người khác cũng còn không biết đâu.

Tần Thi đương nhiên cũng không muốn người khác biết việc này, bèn tùy tiện tìm cái cớ.
“Ôi chao, trong thôn đi chân trần cũng chỉ có thể xem là bệnh nhỏ, vẫn phải là lên trấn trên.”
“Nhị Ni cháu tới, ngồi bên cạnh đi.”
Nhóm thím trên xe lừa nghe vậy, nhiệt tình kéo Tần Thi đến bên người, để cô ngồi chỗ tốt nhất—— vị trí trong cùng nhất.
Tần Thi thoải mái hào phóng đáp lại, vừa cười nói lời cảm ơn các bà, chọc cho một chúng thím cười ha ha, đổi lấy đa dạng khen cô.
Tần Thi có chút chịu không nổi nhiệt tình của các bà, đành phải hắt hơi, giả vờ bộ dáng tinh thần không tốt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhóm thím vừa thấy, tiếng tán gẫu đều nhỏ đi vài phần.
Không bao lâu xe lừa đầy ắp người, Tần Thi núp ở trong góc, thân thể bị xóc đều muốn tan thành từng mảnh.
Hai giờ sau, trước khi mông Tần Thi bị xóc thành tám cánh, cuối cùng đến trấn trên rồi.
Nhóm lão thím lập tức giải tán, Lý đại gia kêu về phía các bà: “Chiều nay bốn giờ trở về, mọi người chú ý thời gian một chút! Chậm tôi cũng không đợi các bà đâu đó!”
“Hiểu rồi hiểu rồi!”
Tần Thi xuống cuối cùng, cô đánh giá cẩn thận thị trấn thập niên 80, chậm rì rì đi vào trong trấn.
Đừng nói, không khác nhiều so với trên TV, vô cùng đặc trưng.
Ừm…… Cũng vô cùng nghèo.
Tần Thi dạo qua một vòng, phát hiện cửa hàng gì cũng không có, chỉ có thể đi đến Cung Tiêu Xã.

Sau khi bước vào lại phát hiện đồ vật bên trong một cái cô cũng chướng mắt, vải dệt không phải xám xịt thì là âm u, ngay cả màu đỏ cũng không có.
Người bán hàng vênh váo tự đắc, trợn trắng mắt với Tần Thi: “Vải màu đỏ rất ít, cô rốt cuộc muốn mua hay không! Không mua thì đi, đừng ảnh hưởng người phía sau.”
Tần Thi xoay người liền đi, chọc cho người bán hàng nhìn bóng dáng cô khinh thường phỉ nhổ, quỷ nghèo kiết xác.
Lớn lên xinh đẹp thì sao? Còn không phải ngay cả vải cũng không mua nổi.
Thấy được cái niên đại này có mỗi “Nhân viên phục vụ kiêu ngạo” và “Chủng loại hàng hóa túng thiếu”, Tần Thi cũng lười đi dạo nữa, xoay người vào tiệm cơm quốc doanh.
Cô đói bụng.
Sau khi bước vào, người phục vụ cũng không để ý cô, chỉ là gõ gõ tấm bảng trên cửa sổ, nói: “Muốn ăn cái gì tự mình chọn.”
Tần Thi nhìn phía trên viết món đặc biệt hôm nay là “Thịt kho tàu” và “Sủi cảo thịt heo”, quyết đoán chọn một phần sủi cảo.

Thịt kho tàu ước chừng 4 nguyên tiền! Quá đắt.

Sủi cảo 1 nguyên, cái này ăn nổi.
“Chờ đó.” Người phục vụ sau khi nói một tiếng, thì tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Tần Thi vừa mới chuẩn bị tìm chỗ ngồi ngồi xuống, nghe thấy bàn có người duy nhất trong tiệm kia, phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
“Thông Thông! Thông Thông con làm sao vậy?”
Tần Thi nhìn kỹ, đứa bé bên cạnh người phụ nữ kia mặt nghẹn đỏ bừng, há miệng, cũng không phát ra âm thanh gì, chỉ là dùng tay bắt lấy cổ mình.
Người phụ nữ nhanh chóng kêu to, hoảng loạn.
Vẻ mặt Tần Thi nghiêm túc, chạy tới bế đứa bé kia lên, để mặt nó hướng xuống ghé vào trên cẳng tay mình, một tay khác đặt ở trên lưng nó, dùng sức vỗ có quy luật hai vai giáp giữa phần lưng.
Vỗ không đến vài cái, nửa cái sủi cảo nghẹn ở cổ họng liền phun ra, nó “Oa” một tiếng khóc lên.
Tần Thi đặt nó xuống đất, nhẹ nhàng mở miệng nó ra, nhìn trong cổ họng nó thật sự không có thứ gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Mẹ đứa bé phục hồi tinh thần lại, kéo nó qua một chút, dùng sức đánh nó, cả đánh kèm theo kéo cộng thêm đá.
“Mi làm gì đó! Ăn cơm có thể nghẹn chết bản thân? Hả! Mi hù chết lão nương!”
Đứa bé vẫn còn đang sợ hãi, hiện tại lại bị mắng bị đánh, khóc càng tê tâm liệt phế.
Tần Thi nhìn nó bị đá xuống đất, có chút nhìn không được, đâu có thể đánh con nít như vậy? Cô nâng đứa bé dậy, vỗ nhè nhẹ vào lưng yên lặng an ủi nó, sau đó quay đầu nhìn mẹ đứa bé.
“Chị làm cái gì vậy? Có thể để con nít ăn cơm thiếu chút nữa nghẹn chết? Ah? Chị có phải là mẹ không?
Trước đó không nhìn đứa bé, chuyện xảy ra chỉ biết thét chói tai, xong việc lại chỉ đánh đứa bé, thật sự cha mẹ không cần khảo chứng lên chức, ai cũng có thể làm?”
Tần Thi biểu tình lạnh lùng, thoáng cái quát lớn người phụ nữ kia ngây ngẩn cả người.
Người phục vụ vẫn luôn đọc sách nghe vậy cười nhạo một tiếng, nói: “Còn không phải là đây sao.”
“Mắc mớ gì tới cô!” Phụ nhân xấu hổ đến không được, đột nhiên bưng chén canh trên bàn lên uống hết, lúc này mới kéo đứa bé còn đang khóc một cái ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Tần Thi nhìn bóng dáng chị ta, lại nhìn thoáng qua chén trống trơn, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Bác gái ở cửa nhìn toàn bộ quá trình, đôi mắt sáng long lanh tiến đến bên người Tần Thi, cười khen cô: “Cô nương thật lợi hại nha!”
Sau đó không đợi Tần Thi trả lời, bà lại hỏi: “Đang làm việc gì đó? Bao lớn rồi? Có đối tượng chưa?”
Tần Thi: “……?”
Áh?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN