[ xuyên không ] đại hoàng tử ! buông ta ra !
Chap 22 : Rời thành
Bước vào , anh nhìn thấy một vị nữ nhân đang đứng cạnh phụ thân anh. Đoán chắc cô ta cũng bằng tuổi Vương Đông đi. Diệp Tử lại nghĩ tới những gì anh nghe được trước khi đến đây. Lòng anh chợt lo lắng.
Sau khi những việc triều chính được giải quyết , hoàng thượng gọi anh lại ngồi bên cạnh cô gái kia. Diệp Tử không có biểu hiện gì , đi tới ngồi cạnh.
– Diệp Tử , con lớn rồi cũng nên cho ta một nàng dâu a
– Phụ thân người đang nói đến …
Anh đang vui vẻ tưởng phụ thân đã biết chuyện của mình và Vương Đông , muốn anh lấy cô. Vậy mà …
– Ta đang nói đến Liễu Nga công chúa , người ngồi cạnh con
Diệp Tử sững người , nhưng gương mặt anh không biểu cảm chút nào. Hoàng hậu tưởng anh đồng ý nên tiếp tục nói
– Nếu con không phản đối thì tháng sau sẽ cưới
Cổ họng anh bỗng khô rát , không nói được lời nào. Anh … Sẽ phải lấy cô gái này sao. Vậy còn Vương Đông , cô ấy … Người anh yêu là Vương Đông.
Bộp … bên cạnh cánh cửa cung điện vua , một thân hình nhỏ bé ngã xuống , nước mắt lăn dài trên má.
Diệp Tử lập tức đứng dậy , chạy ra. Vương Đông vẫn ngồi ở đó , vẫn cứ khóc. Cô … cô vừa nghe thấy gì vậy ?
– Vương Đông không phải như nàng nghĩ. Ta không muốn lấy cô gái đó. Nàng biết người ta muốn lấy là nàng mà.
– Đừng nói nữa … Đừng nói gì nữa
Vương Đông bịt tai lại , lắc đầu , nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn.
– Diệp Tử , bỏ nữ nhân đó ra
Hoàng thượng tức giận quát lớn. Các vị đại thần chỉ biết ngồi im , không ai nói gì. Không gian trầm xuống , có thể nghe được tiếng gió thổi.
– Con không lấy cô gái đó đâu. Người con muốn lấy là Vương Đông. Chỉ một mình cô ấy mà thôi
– Ta không cho phép. Con chỉ được lấy một mình Liễu Nga.
Vương Đông đẩy Diệp Tử ra , quơ quơ tay khó khăn đứng dậy.
– Con muốn lấy một người mù làm thê tử của mình ư ?
Diệp Tử quay ra nhìn Vương Đông , không để tâm đến lời nói của phụ thân mình. Nhưng cô thì khác. Đúng vậy , cô là một người mù. Vương Đông đứng lại , cả người như hóa đá. Diệp Tử chạy lại lay người cô.
– Vương Đông đừng để ý lời phụ thân ta nói. Ta yêu nàng , ta không quan tâm chuyện …
– NHƯNG TA CÓ QUAN TÂM. TA LÀ MỘT NGƯỜI MÙ
Vương Đông cắt lời của anh , cô hét lên , nước mắt lại rơi. Diệp Tử lặng người. Cô … có quan tâm chuyện đó. Nhưng anh không quan trọng việc đó. Anh yêu cô thật lòng , không phải vì cô mù mà bỏ cô.
– Loạn , loạn rồi
Hoàng thượng tức giận đi ra. Theo sau là Liễu Nga và hoàng hậu. Liễu Nga đang dìu hoàng hậu thân mật nhìn nhau
– Người đâu , đưa hoàng tử về
Hoàng thượng nhanh chóng hạ lệnh. Vài binh sĩ đến nắm cổ tay anh.
– Buông ta ra , ta tự đi được
Diệp Tử lạnh lùng nhìn họ. Ai nhìn thấy ánh mắt giết người của anh mà dám trái ý anh chứ. Diệp Tử quay lại , bế Vương Đông lên.
– Thả xuống
Hoàng hậu nhíu mày , bước lên phía trước mặt anh cản anh lại. Vương Đông giãy giụa , đẩy anh ra. Diệp Tử thấy vậy thì đánh ngất cô. \” Vương Đông , xin lỗi \”
– Có chuyện gì vậy ?
Từ xa , Anh Vũ , Nha Phong và Vân Nguyệt đi tới. Phía sau là Như Yên. Nha Phong tiến lại gần Diệp Tử truyền âm trong gió.
\” Diệp Tử cậu chắc chứ \”
\” Tôi chắc \”
– Vân Nguyệt , Anh Vũ
Sau khi hỏi Diệp Tử , Nha Phong liền ra hiệu cho Vân Nguyệt và Anh Vũ.
– Ba người sẽ đi sau chứ
Diệp Tử nghi hoặc hỏi lại. Cả ba quay quay ra khẽ cười. Vậy là được rồi.
Nha Phong dùng mê hồn thuật. Tất cả chìm trong ảo giác. Tất nhiên là trừ 5 người : Vân Nguyệt , Nha Phong , Anh Vũ , Vương Đông , Diệp Tử. Vân Nguyệt nhanh tay sử dụng dịch hồn pháp , dịch chuyển cả 5 ra ngoài thành.
———— flackback ———
Diệp Tử mang tâm trạng vui vẻ đi thượng triều. Bỗng , Nha Phong từ đằng sau đến.
– Diệp Tử nói chuyện với tôi một chút
– Được
Cả hai người đến khuân viên đằng sau của cung điện. Diệp Tử và Nha Phong đứng ở một nơi vắng người. Nha Phong nhìn anh , thở dài.
– Sắp tới cậu sẽ lấy thê tử
Diệp Tử bất ngờ một chút rồi cũng hỏi lại
– Sao cậu biết
– Tối hôm qua , lúc tôi đang đi dạo thì thấy một vị cô nương ngồi cùng hoàng thượng và hoàng hậu
– Vị cô nương ?
– Đúng vậy. Lúc đó tôi nghe họ nói rằng nhất định sẽ rước cô gái đó về làm dâu.
– Nhưng họ chưa hỏi ý kiến tôi mà
– Tôi không biết nhưng họ có ý định sẽ bắt cóc Vương Đông. Một là giết , hai là giam giữ , ba là trả về nước
Diệp Tử mở to mắt. Không thể nào anh không tin. Phụ thân và mẫu thân sẽ làm vậy với anh đâu. Nha Phong thở dài , vỗ vai Diệp Tử.
– Nếu chuyện đó xảy ra cậu sẽ làm gì ?
– Tôi …
– Tôi có cách cho cậu. Nhưng sẽ không phải vẹn cả đôi đường.
– Là gì ?
– Rời thành , từ bỏ làm hoàng tử , sống cùng Vương Đông mãi mãi
– …
– Cậu cứ suy nghĩ đi. Tôi không ép cậu trả lời ngay
– Nếu chuyện đó xảy ra thật thì cứ làm như cậu nói
– Được
– Còn bây giờ gạt chuyện đó đi. Tôi đang vui nên sẽ không để tâm nó nữa. Tôi đi trước
Diệp Tử khẽ cười , bước qua Nha Phong vào thượng triều. Gì chứ ? Anh không tin phụ thân và mẫu thân sẽ đối xử với anh như vậy đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!