Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp! - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp!


Chương 26


Triệu Ngọc An về đến Tướng quân phủ, lòng chẳng thể nào nguôi ngoai, nàng thèm vị ngọt của bờ môi ấy, thèm cảm giác được ôm “nữ tử” ấy trong lòng… Mấy hôm sau cũng vậy, Triệu Ngọc An vẫn thường xuyên đến tửu lầu của Dương Bích tỷ tỷ, hai người hàn huyên, tâm sự với nhau rất lâu. Thế nhưng ai cũng sợ người kia không chấp nhận con người thật của mình nên chẳng ai dám thổ lộ, chỉ im lặng bày tỏ cảm xúc của mình qua những hành động, cử chỉ.

Triệu Ngọc An suy nghĩ rất lâu. Nàng muốn nói chuyện nàng thích nữ nhân cho ca ca biết nhưng lại sợ Phong Vân sẽ nói gì, ngộ nhỡ hắn ghê tởm nàng thì sao ? Tiểu muội mà hắn bao bọc, yêu thương bao lâu nay hóa ra lại là một kẻ đoạn tụ. Nghĩ đến, đôi lông mày của Ngọc An lại trùng xuống mang nét buồn.

Nàng lại nghĩ, hay là chuyện này nên nói với nương của nàng. Mẫu thân là người rất sáng suốt, rất thương nàng, Ngọc An nghĩ mẫu thân nhất định sẽ hiểu nàng. Nghĩ là làm, Triệu Ngọc An lập tức nhảy lên con bạch mã của mình tiến về vương phủ….

—————————-
Tại vương phủ

Mi Vân đang cố sắp xếp các cấu trúc lại với nhau cho hoàn chỉnh để tạo ra một sản phẩm mới: “Máy xay sinh tố” thời cổ đại. Vì việc khai thác kim loại gần đây rất phát triển thêm với việc đẩy mạnh các khuôn mẫu đồ vật thì việc làm một lưỡi dao cho máy xay sinh tố là vô cùng đơn giản. Đang tập trung, bỗng một nô tì đi vào thưa với nàng:

– Bẩm vương phi, Triệu tướng quân tới ạ!

– Ngọc An tới ? Cho nó vào đi! – Mi Vân mẩm nghĩ: đứa bé này hôm nay sao lại nhớ đến mẫu thân của nó rồi ?

– Dạ! – nô tì cung kính đáp rồi lui ra ngoài để Ngọc An vào trong. Chưa vào hẳn đến nơi, Ngọc An đã chu chu cái mỏ, kêu:

– Nương a~~

– Lại làm sao, bình thường con sẽ chẳng nhớ đến mẫu thân ta đâu -.- thế nào ? Hôm nay chắc có việc quan trọng lắm nhỉ ? – Mi Vân giả vờ hờn dỗi nàng. Ngọc An biết nương là đang trêu đùa mình, chỉ nũng nịu, dụi dụi vào người Mi Vân nói:

– Con là có chuyện thật nương nga~~~ Đã thế còn là chuyện tình cảm nên là….rất cần mẫu thân ra tay trợ giúp! – Ngọc An xấu hổ nói, cái chuyện này thật khó nói mà…

Mi Vân ngạc nhiên, trong lòng không khỏi có chút mừng thầm: Đứa bé hóa ra là biết yêu rồi à!!!

– Hảo, vậy chuyện tình của con là như thế nào đây ?

– Là vậy…con…con thực ra…là thích nữ nhân mất rồi! – Ngọc An ấp úng trả lời, dù sao chuyện này cũng thực khó nói đi, nói xong rồi nàng cũng chỉ biết thở dài một hơi.

– Hả ??? Hả??? Ngọc An con là đang nói cái gì vậy ???? Con…con… – Mi Vân mồm mở to, mắt trố lên như không thể tin được đứa con gái bé bỏng của mình đang nói nó là đoạn tụ. Ngọc An chỉ khẳng định thêm một lần nữa:

– Đúng vậy, con là thích nàng ấy – ngay từ cái nhìn đầu tiên!!! Cho dù nương có nói thế nào thì con vẫn cứ thích Dương Bích tỷ tỷ….

– Haizzz…vậy sao con phải lo lắng ? – Mi Vân mỉm cười nhẹ nhưng là nụ cười này có chút quỷ dị.

– Nương…người là hiểu cho con sao ? – Ngọc An mắt lóe sáng, không khỏi vui mừng. Nàng biết mà mẫu thân nhất định hiểu cho nàng. Đúng là mẫu thân đại nhân a!!

– Hihi, tất nhiên rồi, mẫu thân con rất thương con nha~~ Vậy con còn không mau nói cho ta biết nữ nhân mà con thích như thế nào ? – Mi Vân dù sao cũng là người của hiện đại, dù có là lesbian cũng không sao vì hoàng đế ngày xưa còn gay nói chi gì đây là thời đại không có thật trong lịch sử! Nàng có thể hiểu cho con gái của mình, tình yêu mà…đâu ai cấm đoán được gì đâu. Ngồi nghe Ngọc An kể về người nó yêu thích thì cũng đủ biết rằng đứa nhỏ này yêu thích người kia đến nhường nào… Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh nó kể, nhìn vào những nụ cười của nó, Mi Vân đều hiểu..hiểu hết mà. Nàng không phản đối, cũng chẳng bắt ép đứa nhỏ phải làm gì. Đó là con gái của nàng, nàng cần phải cho con một cuộc sống hạnh phúc chứ không chỉ là một cuộc sống lạnh lẽo, tẻ nhạc của vật chất!

Bỗng một nô tài cung kính bẩm ở ngoài:

– Bẩm vương phi, Thái Hoàng Thái Hậu truyền lệnh.

Hai mẫu tử đang hàn huyên cũng phải ngưng lại để nhận thánh chỉ của thái hậu. Lệnh Hoàng Thái Hậu là Nhị Hoàng Tử của Tiểu Thụ Quốc đến sứ, người trong cung cũng nên gặp mặt một chút. Tên nô tài còn bẩm báo thêm:

– Thưa vương phi, Thái Hậu còn dặn rằng: Người có thể không đi nhưng…TRIỆU TƯỚNG QUÂN nhất định phải đi.

Tên nô tài truyền thánh chỉ xong cũng vội lui xuống, hắn cũng trả muốn ở lại đây lâu bởi vì hắn vừa cảm thấy một cỗ ớn lạnh phát ra từ người Triệu tướng quân vô cùng nồng đậm, một ánh mắt như muốn xé hắn thành trăm mảnh, nghĩ đến thôi tên nô tài chỉ lắc lắc đầu.

Còn về phía Triệu Ngọc An, nàng như muốn điên lên. Ý chỉ của Thái Hậu quá rõ ràng. Đây chính là muốn nàng kết duyên với cái tên Nhị Hoàng tử chết bầm kia mà. Mi Vân cũng chỉ nhỏ nhẹ khuyên nữ nhi:

– Đừng lo mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Mẫu thân chắc chắn sẽ không để nhi tử bị ép hôn! Chắc chắn…

—————-
Sáng hôm sau, tại Từ Ninh cung, mọi người bao gồm cả cung nhân đều tập hợp ở sảnh, bởi lẽ vị Nhị hoàng tử này hình như rất được Thái Hoàng Thái Hậu coi trọng. Và ai cũng biết rằng, buổi yến tiệc ra mắt này không chỉ là để cho vị Nhị Hoàng tử kia được củng cố địa vị ở Thịnh Thế Đế Quốc mà còn là ban hôn cho chắt nhi của Hoàng Thái Hậu: Triệu Tướng Quân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN