Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp! - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp!


Chương 27


Từ Ninh Cung

Tụ họp ở đây đều là các quan to nhỏ trong cung, các tiện thiếp của hoàng thượng, các vương gia đều có mặt, bởi lẽ thánh chỉ của Thái Hậu ai mà có lá gan đem ngoài tai ? Mọi người ồn ào, náo nhiệt một hồi thì Hoàng Thái Hậu diện kiến. Tức thì tất cả đều cung kính cúi xuống vấn an:

– Thái Hậu nương nương vạn tuệ, vạn tuệ, vạn vạn tuế!

Cả Từ Ninh Cung như được một trận rung chuyển. Lúc sau, mới chú ý tới người đi sau Hoàng Thái Hậu, nam nhân ấy chắc chắn là vị hoàng tử của Tiểu Thụ Quốc kia! Khuôn mặt của hắn nhìn vào chính là một tiểu mỹ thụ yếu ớt, vô năng. Tuy hắn không được phụ mẫu hay Tiểu Thụ Quốc sủng ái, yêu thích nhưng chẳng hiểu sao vị Nhị hoàng tử này lại chiếm được tình cảm của Bích Sa Hoàng Thái Hậu.

Thái Hậu sau khi yên tọa trên ghế lớn, khẽ kêu tất cả ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

– Ngọc An công chúa còn chưa đến ?

Tên gia nô đứng bên cạnh đang khẽ phe phẩy chiếc quạt lông cho Thái Hậu liền cung kính bẩm báo:

– Bẩm Thái Hậu, vẫn chưa ạ!

– Haizz…. – Bích Sa khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, chắt nhi của ta không phải một kẻ dễ nghe!

Cả Từ Ninh cung sau khi nghe tin Ngọc An chưa đến liền đàm tiếu, lời ra tiếng vào, đến là ồn ào. Đột ngột một chiếc phi tiêu được ném ngay chính giữa vào người của Nhị hoàng tử, hắn nhanh chóng né ra phía khác, chiếc phi tiêu ghim thẳng trên chỗ ngồi của Tư Đồ Dương. Ai nấy đều hốt hoảng, kẻ nào lại càn rỡ đến mức giám phi lễ ngay trước mặt Hoàng Thái Hậu. Các thị vệ đều nhanh chóng bảo vệ Thái Hậu, hô lên:

– Mau hộ giá! Có thích khách!

Từ lúc chiếc phi tiêu được nhắm vào Nhị hoàng tử, Bích Sa Hoàng Hậu liền biết chắt nhi của người đã tới, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong:

– Bỏ đi, Ngọc An của ta đến rồi!

Tức thì, từ phía cánh cửa Từ Ninh Cung là một thân y đỏ kiều diễm mà cao ngạo, lạnh lùng. Nàng bình thường tuy là một tướng quân cầm hàng vạn binh tướng tinh nhuệ nhưng ai cũng biết nàng chính là một tiểu nữ khuê các, thật sự lúc Ngọc An thay ra y phục của nữ nhân sẽ rất hút hồn. Bất cứ ai trong Từ Ninh Cung khi nhìn thấy nàng thì liền ngậm miệng, im lặng, không còn dám nói gì nữa. Bọn hắn cũng chưa muốn chết nhanh như vậy đâu! Nhẹ nhàng bước đến phía trước, cẩn thận quỳ xuống tham kiến Thái Hậu:

– Thái Hậu, Ngọc An đến rồi!

Bích Sa Thái Hậu khẽ mỉm cười, cảm thấy rất vừa lòng với bộ dạng hôm nay của Ngọc An, từ tốn nói:

– Hảo, con đến là tốt rồi! Mau ngồi xuống đây với ái gia.

– Tuân lệnh! – hai tay chắp lại, Ngọc An mỉm cười cung kính đáp.

Nàng vốn muốn thử sức phu quân tương lai của nàng ra sao, liền nói phụ mẫu với ca ca đến trước còn mình sẽ chính tay chọn phu quân. Lúc ném phi tiêu, quả thực nàng đã dùng một lực đạo rất mạnh, ngắm rất sát người hắn, nếu không tránh chắc chắn sẽ bị thương. Chỉ là lúc nhìn thấy Tư Đồ Dương, nàng liền biết hắn không hề đơn giản! Bộ dáng trông có vẻ như yếu ớt nhưng với thân thủ nhanh lẹ như vậy, hắn không hề tầm thường chút nào. Chỉ là Ngọc An vẫn không hiểu tại sao hắn lại muốn giả thành cái dáng vẻ non mềm này ? Nhìn kĩ hắn thêm chút nữa, Ngọc An liền cảm thấy có chút quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu rồi. Tuy trong đầu nàng đang linh tính rất nhiều chuyện, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ sự điềm tĩnh, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế của mình.

Bích Sa Thái Hậu mỉm nụ cười ưng ý, liền đưa ra lời nói:

– Hảo, các ngươi đều đã đến đây. Ta liền không muốn vòng vo nữa đem chuyện chính nói ra. Triệu tướng quân và Nhị hoàng tử của Tiểu Thụ Quốc, hai người các ngươi hãy nghe cho rõ: “Ta ban hôn cho hai ngươi: Triệu Ngọc An và Tư Đồ Dương”. Các ngươi có ý kiến gì không ?

Có ý kiến hay không đâu đến lượt người ngoài. Chuyện này vốn là do Thái Hậu nói ra, cũng chính là thánh chỉ, kẻ nào dám làm càn đây. Thực là một câu hỏi thừa! Nhưng nào ai dám nói gì.

Chậm rãi một lúc, Bích Sa Hoàng Thái Hậu mới lên tiếng:

– Ngọc An, con có ý kiến gì không ?

– Con… – Nàng quả thực đã phải suy nghĩ rất nhiều rằng có nên đồng ý mối hôn sự này không ? Nếu nàng đồng ý, vậy tình yêu đích thực mà nàng trao tặng cho Dương Bích tỷ có còn trọn vẹn ? Ngọc An không muốn làm tổn thương đến vị tỷ tỷ xinh đẹp mà nàng đã hết mình trao trọn tình cảm ấy. Nhưng nếu như không đồng ý thì chẳng phải là nàng đang làm càn sao ? Ngọc An có hỏi nương phải làm sao thì Mi Vân bảo nàng trước hết cứ đồng ý mối hôn sự này đi đã, lập khế ước với Tư Đồ Dương để hắn không làm gì nàng, còn tình yêu với Dương Bích tỷ vẫn có thể tiếp tục rồi. Nàng cho rằng đó là kế hay nhất nên cuối cùng đã ra quyết định:

– Con đồng ý!

Ý vị trong nụ cười của Thái Hậu rất rõ, bà cảm thấy rất hài lòng với chắt nhi của mình, chỉ khẽ gật gật đầu:

– Được, vậy cứ quyết thế đi. Hôn lễ sẽ được cử hành vào cuối tháng này! Giờ các ngươi lui đi!

Bích Sa phẩy tay, tức thì toàn thể Từ Ninh Cung quỳ xuống:

– Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!

——————-

Thất vương phủ

Mi Vân tao nhã nhấp ngụm trà ấm trong tay, thoải mái hưởng thụ, không để ý đến nữ nhi của mình đang mặt mếu mặt máo, khẩn thiết cầu xin nàng kế sách:

– Mẫu thân, người mau nói cho con biết tiếp theo phải làm gì đi mà~huhu…nương a~~

– Con là tướng quân, chỉ huy bao binh lính tinh nhuệ, ra kế sách hay cũng chỉ có con, sao đến giờ con lại hỏi ta đưa con kế sách ?

Ngọc An á khẩu, nàng đúng là luôn đưa ra được kế sách độc nhưng đó là trên chiến trường!!!! Chứ không phải là ở chuyện tình cảm! Trời ơi, nương nàng có thể nào so sánh hai chuyện này giống nhau được chứ! Ngọc An bất lực, nằm gục xuống bàn đá, nghĩ ngợi một lúc, nàng mới hỏi nương về vị Nhị hoàng tử kia:

– Mẫu thân, người có cảm thấy vị Nhị hoàng tử kia có gì đó rất lạ không ? Hắn ta rõ ràng là kẻ có võ công nhưng lại giả bộ thành cái vẻ yếu ớt ấy. Tuy là con làm hắn phải hiện rõ nguyên hình nhưng hắn ta che dấu thực sự quá tốt, mọi người trong Từ Ninh Cung chẳng ai phát hiện ra được điều gì khả nghi từ hắn.

– Hừm, vị phu quân của con quả thực không đơn giản nhỉ ? – Mi Vân cố tình nhấn mạnh chữ “phu quân” có y trêu đùa nữ nhi của mình.

– Nương!!!! Người thật quả đáng! Nữ nhi của người sắp xuất giá rồi đó! Người còn chọc nhi tử được hay sao ? – Ngọc An tức giận, phùng má lên, nàng rõ ràng chỉ thích mình Dương Bích tỷ tỷ thôi, còn lâu mới coi tên Tư Đồ Dương kia là phu quân của mình!!!

– Hảo, hảo ta không chọc con nữa!…Haizz! Được rồi ta sẽ nói con biết thân phận thật sự của vị Nhị hoàng tử kia. Hắn ta quả thực không đơn giản. Đó chính là chân thân đồ đệ của Thánh Hiền La Từ Vi trên đỉnh Yên Kha, mà vị La Từ Vi lại là bằng hữu thân thiết của Bích Sa Hoàng Thái Hậu, nhờ người chăm sóc Tư Đồ Dương hộ ngài.. – Mi Vân từ từ nói tất cả cho Ngọc An nghe. Nàng vô cùng bất ngờ, không thể nào, Thánh Hiền La Từ Vi trước nay chưa từng thu nhận đồ đệ, ngài ấy được coi là vị võ sư tài cao nhất của Tam Quốc (Thịnh Thế Đế Quốc, Tiểu Thụ Quốc, Phong Ngân Quốc), bất cứ ai cũng có thể bị ngài đánh bại một cách dễ dàng. Vậy mà… hắn ta lại được La Từ Vi thu nhận làm đồ đệ. Ngọc An ngồi kinh hoàng một lúc lâu thì lại tiếp tục hàn huyên với mẫu thân. Đến lúc bóng xế tà, Triệu tướng quân mới rời khỏi Thất Vương Phủ, hồi Phủ Tướng Quân…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN