(Xuyên không) Nam chính à tránh xa tôi ra.
Chap 19
Cô thầm chắc là vì Cẩm Tú bị đuổi việc nên thiếu nhân lực đây. Cô không biết mình có nên làm quen với người này không.
Lam Ngọc ở công ti được 1 tháng rồi vậy mà đến một người bạn cũng không có. Có vẻ giống như tự kỉ vậy.
Tuy nhiên không có bạn bè cũng tốt. Chỉ là khi cần giúp đỡ không có ai giúp trừ Mặc Hàn.
Cả căn phòng trìm vào trong không khí im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng đánh máy của mọi người. Rồi từ xa có tiếng giầy cao gót của phụ nữ.
“Xin chào mọi người em là Đan Đan nhân viện mới mong mọi người giúp đỡ.” Đan Đan hơi cúi người.
Lập tức những tiếng lạch cạch của bàn phím dừng lại. Tất cả mọi người trong văn phòng đều dồn ánh mắt về Đan Đan.
Họ nhìn từ trên xuống dưới qua vẻ bề ngoài. Đan Đan có mái tóc màu hạt dẻ để ngang vai trong rất là lịch thiệp.
Trang sức bình thường không được coi là đắt tiền lắm phù hợp với những người có hoàn cảnh khác giả.
Trang phục là một chiếc áo sơ mi và chân váy màu đen. Tất cả đều chỉ thuốc loại bình dân mà thôi.
Mọi người quay lại màn hình làm việc của mình. Dường như họ không quan tâm lắm. Ngược lại về phía Lam Ngọc ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
Tại vì sao ư? Đơn giản là vì cô không quan tâm. Sự hiện diện của nhân viên mới này có cũng được không có cũng được không quan trọng.
Tuy nhiên cái tên Đan Đan đã làm cô phải nhìn về phía nhân viên mới này. Cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại Đan Đan chứ.
Thế là bây giờ cô phải đối phó với hai người là Đan Đan và Linh Đan sao thật là mệt mỏi.
Đan Đan thấy mọi người có vẻ không quan tâm tới mình đành phải tự túc vậy. Đan Đan bê đống đồ trên tay mình ra bàn trống duy nhất ở văn phòng đó chính chỗ của Cẩm Tú.
“Lam Ngọc đúng không? Không ngờ lại gặp ở đây.”
“Ờ”
“Lạnh lùng.”
Đan Đan quay về cố gắng sắp sếp một cách nhanh nhất để bắt đầu làm việc. Hôm nay là buổi đi làm việc đầu tiên mà.
Từ trong trang máy đi ra là một cặp đôi nam thanh nữ tú thân mật với nhau. Người có thể thân mật ở văn phòng cô một cách công khai như vậy chỉ có thể là Mặc Lâm và Linh Đan.
Linh Đan cứ như một con mèo nhỏ quấn quýt lấy Mặc Lâm như đang mê hoặc. Ả choàng lên cổ hôn nhẹ lên đôi môi mà hàng trăm người mơ ước.
Từ từ đẩy lưỡi vào bên trong, Mặc Lâm không phản kháng tùy theo ý của Linh Đan dù sao đây cũng không phải lần một hai Linh Đan hôn anh.
Linh Đan dắt tay Mặc Lâm đi vào phòng riêng của anh như muốn để cho dục vọng trong người anh ham muốn Linh Đan vậy.
Mặc Lâm bảo thư ký canh chừng ngoài cửa không cho ai vào. Thư ký của anh đã làm được 1 năm rồi nên hiểu ý gật gật đầu.
Lúc này Linh Đan mới hôn anh thêm một lần nữa. Lưỡi tiến vào sâu hơn, kĩ thuật hôn của cô rất tốt.
Đơn giản vì trước Linh Đan đã tình quan hệ với rất nhiều người. Từ khi gặp được Mặc Lâm cuộc đời của Linh Đan đã thay đổi cô không cần phải làm tình với mấy gã bẩn thỉu đó nữa.
Mặc Lâm hôn lên cổ trắng nõn nà của Linh Đan đưa tay sờ xuống phía dưới nhưng dừng lại lại.
Anh không hiểu vì sao dường như lý trí không cho phép cảm giác như trái tim đang ngăn cản.
Anh ngồi dậy chỉnh lại quần áo hơi nhăn nhún. Ném cho Linh Đan một cái thẻ màu bạch kim.
“Em thích cái gì thì mua đi.”
Linh Đan cầm lấy cái thẻ rồi đi. Đúng vậy mặc dù đã quen được 5 tháng rồi. Tuy nhiên từ khi ở Mĩ hoặc ở đây anh lúc nào cũng vậy
Quan hệ của Linh Đan và Mặc Lâm chỉ dừng lại ở việc hôn thôi. Chưa bao giờ Mặc Lâm chịu lên giường với Linh Đan.
Mặc Lâm không hề biết vì anh không giường với Linh Đan nên Linh Đan không giải quyết được dục vọng trong người.
Trước mặt Linh Đan là một khách sạn. Đây là nơi mà ả sẽ quan hệ với đàn ông.
“Alo, anh à đến khách sạn XXX đi em không chịu nổi rồi.”
“Oke em yêu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!