Xuyên không thành ảnh hậu - Chương 1: "Cô nương? Ta và cô nương từng quen biết sao?"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Xuyên không thành ảnh hậu


Chương 1: "Cô nương? Ta và cô nương từng quen biết sao?"


“Cắt –”

“Mễ Lạc Ninh, cô nhìn đi đâu thế hả? Trong kịch bản cô phải nhìn nữ chính cơ mà .” – tiếng rống giận của đạo diễn vang khắp phía.

“Xin lỗi ngài.” – cô gái cúi gằm mặt xuống đất, che giấu con mắt đang trống rỗng, ngơ ngác.

“Nghỉ nghỉ, không quay gì hết. Về hết đi. Hừ, tức chết tôi mà.”

Trợ lí đạo diễn lên tiếng hòa giải: “Hôm nay đạo diễn Thẩm cho mọi người về nghỉ sớm. Ngày mai có sức sẽ quay tiếp nhé.”

“Được rồi mau thu dọn đồ đạc đi.”

Trợ lí đạo diễn vừa nói xong, người người đứng tụm năm tụm bảy xì xào bàn tán về Mễ Lạc Ninh, nói xấu cô đủ mọi chuyện, chuyện trên trời, dưới đất.

“Haiz, tại cái cô Mễ Lạc Ninh kia chiếm bao nhiêu thời gian của mọi người”

“Đáng lẽ phải quay xong từ nửa tháng trước…”

“Hừ, cái cô Mễ Lạc Ninh kia xinh đẹp bao nhiêu không ngờ lại diễn nát như vậy.”

“Tôi mà là đạo diễn Thẩm chắc tôi cũng sớm tức chết.”

“Hừ, tôi thấy xinh đẹp như vậy, chắc chắn động dao kéo lâu rồi…”

“Còn phải nói chắc…”

Mễ Lạc Ninh đã thay lại quần áo xong, khuôn mặt lạnh tanh đi qua, tiếng xì xào, chễ giễu đột nhiên im bặt, không ai há miệng nói một lời nào. Mãi khi không thấy cô một lúc, họ mới hoàn hồn. Phù, hù chết người mất. Mễ Lạc Ninh này cũng thật biết dọa người mà. Mọi người lại vội đi thu dọn đồ đạc của mình, những diễn viên quần chúng vội chạy vào phong thay đồ đổi lại bộ đồ bình thường rồi về khách sạn gần trường quay.

Mễ Lạc Ninh đi ra khỏi trường quay, cũng không biết cô đi đâu.

Trời bắt đầu tối dần.

Bóng dáng cô gái đi trên đường, trên khuôn mặt không có khẩu trang và kính đen trong ánh đèn buổi tối của quán xá san sát trở nên kiều mị, sắc sảo hơn.

Đột nhiên có một chiếc xe lao qua. Ánh sáng trắng lóa từ cái đèn xe phía trước làm cô gái giật mình, vội lấy tay che lấy mắt, theo bản năng ngồi cụp xuống mặt đất lạnh lẽo.

Chiếc xe bỗng kít lại –

Người trên xe chạy vội trên trước nhìn. Người trên xe chạy xuống đó là đàn ông, anh ta đeo khẩu trang, che kín từ trên đầu xuống dưới chân, không chỗ nào hở, nhưng có thể thấy đây là mỹ nam. Người đàn ông dáng người cao lớn thấy một cô gái đang ngồi bệt xuống mặt đất, hai tay che mặt mà không che giấu nổi vẻ xinh đẹp, làn da trắng nõn trong bóng tối liền ngồi xuống đất giống cô gái, nhỏ giọng gọi:

“Này cô gái, cô có bị thương không?”

Chắc do lâu không nói nên giọng người đàn ông có chút khàn khàn, nghe rất nam tính.

Ngồi một lúc vẫn không thấy người đối diện không đáp, anh liền đưa tay ra chạm vào bàn tay đang úp trên mặt kia kéo xuống. Khuôn mặt cô gái hiện ra.

Thì ra cô ấy hoảng sợ quá, trên mắt vẫn còn vài giọt lệ vương trên khóe mi. Nhìn rất giống mèo hoang nhỏ.

Anh lại khẽ lay người cô gái, khẽ nói: “Cô có bị thương không vậy? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?”

Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh. Khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn nà với mái tóc dài tới eo khi ngồi xuống đã chạm đất nhìn thật dịu dàng, ngoan ngoãn.

Cô gái bỗng mở miệng: “Cảm ơn ngài, ta không sao cả.”

Tại sao cô ấy lại xưng “ngài”? Nhìn mặt anh hung dữ lắm hả? À quên mất anh còn đang bịt kín mặt nên cô ấy không hiểu là phải. Anh đang định cởi hết đồ trên mặt xuống thì chợt nhớ ra: mình đâu có quen cô gái này. Thôi kệ đi. Người ta đã nói không sao rồi. Anh lại nhìn chằm chằm vào cô gái: “Cô có cần đi nhờ không?”

“Không đâu. “

“Vậy tôi đi trước nhé.”

Nói xong anh liền đứng lên mở cửa xe rồi phóng đi mất.

Cô gái vẫn nhìn vào nơi chiếc xe vừa đỗ xuống, ngẩn ngơ một hồi lại thấy một chiếc xe màu đen khác tới. Lần này người xuống xe không phải người đàn ông đó mà là một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, nghiêm chỉnh. Người phụ nữ khi nhìn thấy cô gái ngồi trên mặt đất thì kích động, vội nhào tới.

“Mễ Lạc Ninh, sao cô lại thích chạy lung tung như vậy chứ. Làm tôi lo chết. Nhỡ cô có bị làm sao thì tôi biết làm thế nào đây? Rốt cuộc cô có nghĩ đến người làm quản lý như tôi không hả? Làm quản lý của cô chắc tôi phải mua thêm mấy lọ thuốc trợ tim nếu không chắc chắn tôi sẽ tức đến đau tim rồi chết toi mất. Ài, Ninh Ninh à, tôi biết cô diễn không hay, đơ như khúc gỗ nhưng cô cũng phải nhớ đến tôi đang mong ngóng cô chứ? Cô cứ như vậy làm sao tiến bộ được đây? Số tôi đúng là khổ quá mà.”

Dương Lạt đang ngồi than thở lại thấy gương mặt đang cúi gằm của Mễ Lạc Ninh ngẩng phắt lên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy xa lạ.

“Cô nương? Ta và cô nương từng quen biết sao?”

Dương Lạt nghe xong liền nhíu mày. Bình thường Mễ Lạc Ninh thô lỗ, xấu tính ra sao, bây giờ lại nói với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy? Không phải ma nhập chứ? Nhưng trên đời này làm gì có ma, mà nếu có thì cô cũng không xui xẻo như vậy. Hay Mễ Lạc Ninh lại diễn cho cô xem? Không thể nào, cô ấy mà diễn được như vậy thì đã làm ảnh hậu được rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN