Xuyên không thành ảnh hậu - Chương 2: Lý do
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Xuyên không thành ảnh hậu


Chương 2: Lý do


Dương Lạt khẽ gọi: “Này Mễ Lạc Ninh… cô không sao đó chứ? Cô đã chết chưa vậy? Nếu chết rồi thì đừng tới ám tôi đó nha. Tôi sợ ma lắm nhá.”

Mễ Lạt Ninh nhìn chằm chằm vào Dương Lạt.

Dương Lạt bị nhìn đến sợ hãi, chột dạ cúi đầu nhận như cún con nhận lỗi sai.

“Này Lạc Ninh, cô đừng nhìn tôi nữa. Cô nhìn tôi chăm chú thế người ta sẽ tưởng cô ăn hiếp con gái nhà lành đó.”

“Cô là ai? Cô tên gì? Ta đã gặp cô bao giờ chưa?” – Mễ Lạc Ninh vẫn nhìn Dương Lạt. Hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi đang ở trong đầu cô, nhưng làm sao mà cô hỏi hết cho được.

Cô chỉ là một công chúa của một nước. Cô có một người chị gái làm quận chúa, dung nhan đạt tới độ tuyệt sắc khuynh thành và bốn anh trai là hoàng tử, cả bốn đều là mỹ nam nổi tiếng. Họ đều là con của sủng phi và hoàng hậu, còn cô, mẹ cô chỉ là người đánh đàn đi khắp cả nước không hơn không kém. Chắc do có chút dung nhan nên được hoàng thượng mang về hoàng cung làm thê thiếp. Sau khi sinh ra cô , mẹ liền mất vì khó sinh, cô được phong làm công chúa rồi bị lãng quên. Nhưng bị lãng quên chứ đâu phải biến mất hoàn toàn. Chốn hoàng cung vì tranh giành quyền lực, làm bất cứ mọi giá để đạt được mục đích của mình: giết người, hạ độc, ép buộc, hành hạ đến chết,… Từ bé, cô đã phải học cách ngoan ngoãn, nghe lời, nhẫn nhịn chịu nhục. Cô còn phải học cách lấy nước mắt để làm người khác cảm thấy cô là một người chỉ biết ăn, khóc và ngủ. Họ sẽ cảm thấy cô vô dụng, chẳng làm được việc gì mà có thể bỏ qua cho cô. Hằng ngày phải giả bộ diễn kịch, ban đêm sống với những vì sao trên trời. Cô biết mẹ cũng ở trên trời luôn mong cô sống hạnh phúc, không cầu danh lợi, không ham của cải, sống tốt những ngày tháng ở trong cung. Thế nên cô phải sống bằng mọi giá.

Trớ trêu thay, vào một ngày đẹp trời, cô đang đứng trên cầu vừa câu cá vừa ngâm nga vài khúc nhạc. Đột nhiên cả người cô lao thẳng xuống mặt hồ, quay mặt lại nhìn, ra là cô bị chị mình đẩy xuống. Nhưng cô đâu có biết bơi, vũng vẫy, kêu la thế nào cũng không có ai cứu cô. Bỗng chân cô bị chuột rút, cả người chìm xuống nước. Do hét lâu nên giọng đã khản đặc, vũng vẫy nhiều nên giờ không còn sức mà hét nữa. Trước khi chìm xuống, cô nhìn thấy nụ cười mỉa mai, khinh thường trên khuôn mặt xinh đẹp của chị mình. Ừ, là khinh thường, mỉa mai. Cô biết thân phận của mình, nhưng ở chốn hoàng cung này, có ai không vào tầm ngắm của người khác cơ chứ. Cô cũng vậy. Ở dưới mặt nước lạnh lẽo, cô dang hay tay thả mình vào dòng nước, hai mắt nhắm lại. Hơi thở yếu ớt, mong manh, cô gái tự nhủ với cuộc đời mình: Nếu có kiếp sau, ta sẽ không bao giờ đi câu cá nữa.

Đứng giữa cuộc sinh tử, cô tưởng rằng mình đã chết, thật không ngờ, cô lại đứng trước mặt một cô gái, tướng mạo có thể nói là ưa nhìn. Sau đó cô nghe thấy tiếng mắng chửi của người nào đó, cùng với tiếng giải hòa.

Thật ra đầu cô lúc đó đau dữ dội, chẳng nghe ra được gì, chỉ theo bản năng nghe người khác mắng chửi liền xin lỗi. Cô còn không biết mình đang ở đâu. Chẳng lẽ rơi xuống hồ không chết mà xuyên vào người khác? Nhưng mọi thứ ở đây thật khác lạ.

Mễ Lạc Ninh dần dần nhớ lại quá khứ của mình. Ừm, may mà cô không có chết, cô vẫn sống tốt, còn có khuôn mặt xinh đẹp hơn trước kia nữa. Thấy cô gái trước mặt cô vẫn nhìn cô ngơ ngác, cô liền huơ huơ tay trước mặt cô gái. Lúc sau, cô gái mới giật mình.

“Này Lạc Ninh, Ninh Ninh yêu dấu, cô vẫn không sao đấy chứ?”

Cô đoán, chắc thân chủ này tên là Mễ Lạc Ninh. May mắn mà cô cũng tên là Mễ Lạc Ninh. Nếu như tên cô khác với tên thân chủ này, chắc chắn cô vẫn sẽ chọn dùng tên của cô ấy, vì cô ấy đã cho cô một sinh mệnh mới, một con người mới tên là Mễ Lạc Ninh. Chắc cô cũng phải dần quen thuộc cơ thể này mới được.

“A, tôi không sao. Chúng ta có thể tới chỗ ít người hơn không? Hay là cô chở tôi về nhà của cô đi?”

“Cô về nhà của tôi á? Ừ, cũng được.” – Dương Lạt vội kéo Mễ Lạc Ninh đang ngồi dưới mặt đất lên, phủi quần áo hộ cô rồi tống cô thẳng vào trong xe.

Trên đường về nhà, có thật nhiều thứ lạ mắt mà Mễ Lạc Ninh không biết. Ánh mắt tò mò của cô vẫn luôn hướng ra ngoài cửa xe, Dương Lạt liền thấy lạ. Mấy thứ trên đường này có gì lạ cơ chứ. Cũng chỉ có mấy ngôi nhà, mấy cửa hàng, quán ăn bình thường, không có gì khác lạ. Mễ Lạc Ninh nổi hứng muốn hỏi Dương Lạt nhưng thấy cô đang chăm chú lại xe liền thôi. Lát nữa về nhà cô ấy phải hỏi mới được.

Cuối cùng cũng đến nơi. Đứng trước tòa nhà to lớn, Mễ Lạc Ninh không khỏi kinh ngạc.

“Này này, cô làm gì mà phải kinh ngạc như vậy? Tòa nhà này có gì thú vị lắm à?”

“… Không có.”

“Vậy thì lên thôi. Nhà tôi ở tận tầng 7 cơ. Lẹ lên, lẹ lên, còn nhìn gì nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN