Xuyên không thành nam phụ: Đất diễn của nữ chính sao trở thành của tôi rồi? - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
260


Xuyên không thành nam phụ: Đất diễn của nữ chính sao trở thành của tôi rồi?


Chương 10


>

{“Trí Dũng, đệ bao nhiêu năm nay sống thế nào?” vị phụ thân kia rớt ly trà đẩy về phía người đối diện hỏi.

“Sống rất tốt, không có gì đáng ngại còn huynh, Nhượt Minh, huynh sống thế nào?” Lương Trí Dũng nân ly trà nói.

“Như đệ thấy, ẩn cư, phu nhân ta vừa mất, a Triết rất ngoan, hiện tại rất hảo” Vương Nhượt Minh ngẩn đầu nói.

Sau câu nói của Vương Nhượt Minh thì lại không ai nói nữa, một lúc khá lâu thì hắn lên tiếng “đệ, đệ đầu hàng ma giáo”.}
___________________________________
“Cũng không hẳn là vậy, đệ chỉ muốn tìm nhìn ca và tứ đệ” Lương Trí Dũng nhất chén trà uống rồi nói.

“Không cần tìm nữa”.

“Ý của huynh…” Trí Dũng đặc chén trà xuống, ngạc nhiên nói.

“Cả hai đệ ấy sống rất tốt, Vô Lạc dù không từ bỏ tu đạo như chúng ta nhưng đang ngao du thiên hạ, thu được một đồ đệ rất tốt, cuộc sống vô cùng nhàn hạ”.

“Còn tứ đệ?”.

“Đệ ấy giờ là thánh sứ ma giáo”.

“Sao có thể? Sao huynh biết?”

“Vô Tình biết được, nói chung là cả hai đều tốt. Đệ nên cân nhắc việc đầu hàng ma giáo thì hơn”.

“Đệ sẽ suy nghĩ lại”.

Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau, Vu Thuỷ bên cạnh nghe tất cả mọi chuyện. Lúc sau mộng cảnh chuyển đến thời gian khác, một nơi xa hoa, lộng lẫy nhưng vô cùng lạnh lẽo. Xác chết từ cửa trước cho đến mọi ngóc ngách trong nhà, từ người già đến tre nhỏ không sót lại một mạng.

Vu Thuỷ đi khắp nơi trong phủ này, thật sự kinh ngạc, là diệt môn. Đi đến thư phòng, chỉ có ba xác chết, một nam một nữ và một nữ hài tử. Đến gần xem thì hắn liền khụy xuống, là Lương Trí Dũng, Lương thúc mẫu và cả Lương Gia Ngọc. Đến gần Gia Ngọc, người này không có hơi thở, đã chết, Vu Thuỷ trơn tròn mắt nghĩ lại ‘ Vậy Lương sư muội hiện giờ của mình là ai!?’. Một lúc sau, một nhóm người mặt đồ đen, tay cầm thanh kiếm đầy máu tiếng vào.

“Tông chủ, đã xong” một người chấp tay cung kính nói với người trước mặt.

“Tốt lắm” người đó nói xong thì keo vai bịch mặt xuống.

Người trước mặt Vu Thuỷ là Tông chủ Liên Hoa Thái môn, Tần Thành – Tần Thiên Thu, tà môn thứ hai của tu chân giới.

“Không thể nào, đây là nghĩa phụ của Lương Gia Ngọc, không thể nào là người hay chết muội ấy” Vu Thuỷ không tin vào một mình, mọi chuyện không hề xuất trong >, không thể ngờ lại rồi tung thế này.

Nhưng khi nghĩ lại, trong nguyên tác sau khi Lương Gia Ngọc diệt Toái Phương Thành, giết Lục Tàn Phong, ma giáo rơi vào tay Liên Hoa tông chủ, tu chân giờ bị ảnh hưởng vài phần. Chuyện nay không lấy gì là lạ nếu Tần Thiên Thu dùng tà thuật cứu Lương Gia Ngọc rồi giá tội cho sư tôn Vô Lạc thì không cần kế hoạch gì lớn cũng thành công trở thành ma tôn một cách dễ dàng.

Kế tiếp là cảnh sư tôn thu nhận tiểu Lục Triết lý đệ tử và phong tự là Vu Thuỷ, ban kiếm Phong Vũ. Lúc này hắn mới thấy được đại sư huynh, Vu Ninh – Vu Minh Thiên. Người này nhan sắc vô cùng đẹp, nếu hiện tại còn sống chắc là đứng đầu lục giới, tình tình ôn hòa, dễ làm người khác động lòng.

Nhưng sau khi được thu nhận một năm thi biến cố tới, Vu Minh Thiên bị ma giáo giết chết, sau đó tu chân đại chiên ma giáo và trong năm đó sư tôn kêu gọi đồng môn lặp nên Toái Phương Thành. Chuyện quá khứ từ từ hiện trước mặt Vu Thuỷ, khiến hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Vu Thuỷ mở mắt ra, toàn thân đau nhứt, không có chút lực nào. Cửa mở ra, Trịnh Lĩnh Niên tay bưng chen thuốc vào, nhìn thấy Vu Thuỷ đưa tỉnh liền đặc lên bàn, chảy đến đỡ.

“A Thuỷ, đệ tỉnh rồi, đệ có biết là đệ đệ hôn mê cả tháng rồi không?” Trịnh Lĩnh Niên vẻ mặt vô cùng lo lắng nói.

“Một tháng rồi sao?!!!” Vu Thuỷ vô cùng ngạc nhiên, hắn chỉ mới vào mộng cảnh một chút mà đã một tháng.

“Vết thương và độc trên người đệ cả cổ độc phát tác, chưởng môn, sư tôn và các vị sư thúc trị thương cho đệ hết mười ngày mới có thể kiềm chế lại”.

“Đệ làm sao trở về?” Vu Thuỷ cảm thấy kỳ lạ, lúc đó hắn đã ngất đi, cũng không thể do Lục Tàn Phong đưa về vì y cũng bị thương.

“Ta cùng các sư đệ đi tìm đệ, nhưng ba bốn ngày không tìm được. Tin tức có thực sát thú lan truyền khắp nơi khiến mọi người càng lo đệ gặp nguy hiểm. Lúc ta đến chỗ Thực sát thú thì thấy đệ hôn mê bên cạnh là xác của thực sát thú”.

“Gần đó không có ai sao?” Vu Thuỷ lại cảm thấy lạ hơn.

“Không, chỉ có đệ”.

‘Vậy y ở đâu, còn tiểu Mão nữa?, có lẽ đã lẫn tranh đi’.

“Không suy nghĩ nhiều nữa, mau uống thuốc đi, mau khỏe lại, có vẻ chút nữa chưởng môn sư bá sẽ đến, thấy đệ chưa dùng thuốc lại mắng ta” vừa nói, Trịnh Lĩnh Niên vừa tiếng lại bưng chén thuốc đưa cho Vu Thuỷ.

“Chúng ta vừa thu nhận một đệ tử mới, thân là nhị đệ tử Toái Phương Thành đệ nên đến gặp một lần” thấy Vu Thủy uống xong chén thuốc, đưa chiếc khăn cho Vu Thuỷ lau miệng nói.

“Đệ tử mới!!? Đệ ấy tên là gì?” Vu Thuỷ ngạc nhiên lần ba, liền hỏi.

“Tên là Thường Lăng, Thường Mộng Du, con trai Thường trang chủ của Thường Mộng sơn trang”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN