Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam - Chương 7: Cáo tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam


Chương 7: Cáo tinh


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam

Chap 7: Cáo tinh

Bị Nhất Tiểu Yến quát, hắn ta ngớ người nhìn nàng, nàng cũng hung hăng trừng hắn, hắn lại khẽ cười.

“Lại cười??!” nàng nổi đóa, tên chết tiệt này câm à? Không nói cảm ơn đã đành còn ở đấy cười nữa!?

“Cảm ơn.” giọng nói trong trẻo vang lên như lông vũ vờn qua màng nhĩ, vừa dễ nghe vừa ngọt ngào.

“Hừ!” nàng cuối cùng cũng nguôi giận đi một chút, không thèm để ý đến hắn, vắt vắt tay áo bị ướt nước.

Hắn không nói không rằng kéo tay nàng qua, tay trái tạo lửa bắt đầu hong khô áo cho nàng.

Cô nàng nào đó há hốc mồm, đây…đây là…phép thuật? Kì diệu! Quá kì diệu!!

Thấy mắt nàng phát sáng nhìn bàn tay mình tạo ra lửa, hắn có chút đắc ý, nhanh chóng hong khô áo cho nàng.

“Tuyệt quá!” nàng cảm thán, không phải tuyệt, mà là quá tuyệt!

Hắn cười nhìn nàng, mắt hoa đào nheo lại, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. Do lực sát thương quá lớn, cô nàng nào đó phụt máu mũi.

Hắn ta hốt hoảng nhìn nàng, luống cuống không biết làm gì.

Nàng xấu hổ tới đỏ bừng mặt, nàng… nàng lại có thể mê trai tới mức độ bị chảy máu mũi! Danh dự của nàng đều mất sạch rồi! Mất hết sạch!!

Thấy hắn luống cuống không biết phải làm gì, nàng buồn cười nói: “Ta không sao, bịt lại là được.”

Hắn lo lắng nhìn nàng, thấy nàng không sao thật mới yên tâm gật đầu.

Nàng nhìn hắn, hơi nhíu mày: “Huynh ghét nói chuyện lắm à?”

Hắn do dự một lúc lại gật đầu.

Nàng nheo mắt, không muốn nói chuyện à? Không muốn nói, nàng càng có hứng bắt nạt hắn khiến hắn phải nói chuyện!

“Do không thích nói chuyện, hay là… không muốn nói chuyện với ta?” nàng nghiêng đầu dò hỏi.

Sắc mặt hắn khẽ biến: “Không phải!”

“Là thế à?” nàng khẽ cười, hiếm khi gặp được mỹ nam, nàng nên bắt hắn nói chuyện nhiều một chút mới được.

“Huynh tên là gì?”

“Phong Thần.” hắn đáp lời ngay.

“Cái tên rất hay.” nàng gật gù rồi lại hỏi tiếp: “Huynh là phù thủy sao? Tại sao lại tạo ra được lửa?”

Hắn ta hơi nhíu mày, không biết cái thứ gọi là phù thủy kia là gì, hắn không để ý lắm, đáp lời: “Ta là cáo tinh”*

*Cáo tinh: Hồ Ly Tinh

Hắn cứ ngỡ nàng sẽ thấy sợ hãi mình, vì trong câu chuyện của con người đều thêu dệt cáo tinh thành những con vật xấu xa.

Hắn ghét con người, vì họ không biết gì cả nhưng vẫn nói linh tinh, còn có nhiều người muốn tìm bắt hắn, muốn giết chết hắn. Nhưng ở nàng hắn lại có một cảm giác rất yên tâm, hắn cảm thấy nàng là người tốt, sẽ không hại hắn.

Hắn nghi hoặc quay sang nhìn nàng, nàng không ghét hắn sao? Hắn vừa quay sang, chợt thấy mắt nàng phát sáng như đèn lồng trong đêm, túm lấy tay hắn soi đi soi lại.

“Quá thần kì!” nàng lại cảm thán, muốn tìm trên bàn tay khớp xương thon dài kia một chút dấu vết của việc tạo lửa, nhưng nhìn qua nhìn lại đều thấy bình thường, hoàn toàn không có gì đáng nghi.

Nàng nghi hoặc ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt lãnh đạm của hắn hơi nhìn đi phía khác, ngón tay thon dài che lên môi, trên má còn có mấy vệt hồng hồng, cái tai trắng nõn trắng nà cũng dần chuyển sắc đỏ.

Nàng tròn mắt nhìn hắn, thấy nước miếng tiết ra hơi thừa liền nuốt “ực” một cái, ai ngờ người nào đó mặt liền đỏ lên một cách dữ dội.

“À à thất lễ thất lễ!” nàng vội buông tay hắn ra, nàng lại có thể thèm khát người ta tới mức nắm tay người ta sờ mó!??

Hắn cũng nhanh lấy lại được vẻ lãnh đạm vốn có, từ tốn nhả ra mấy chữ: “Có muốn nghe chuyện của ta không?”

Lần đầu tiên hắn muốn kể chuyện về mình cho một người nghe, mà người ấy lại là con người, quen cũng chẳng lâu mà biết cũng chẳng nhiều.

“Muốn muốn!” nàng gật đầu.

Hắn thấy nàng hứng thú, chậm rãi kể: “Từ khi ta sinh ra, bộ tộc cáo tinh đã nói rằng ta là điềm xấu, tương lai sẽ hủy diệt toàn bộ gia tộc, mẫu thân sợ họ làm hại ta nên biến thành con người, đặt ta ở trước cửa một nhà dân, ta sống sót, còn mẫu thân thì mất mạng.

Sau đó ta sống cuộc sống của con người, nhưng chẳng bao lâu sau ông bà ấy chết, ta không còn nhà, không còn người thân. Thế là ta đi lang thang, rồi lạc tới nơi này. Nên ta dừng chân ở đây, rồi chẳng muốn đi đâu nữa.”

Hắn rũ đôi mắt hoa đào, bờ mi cong cong quyến rũ, khuôn mặt u buồn nhưng vẫn diễm lệ khôn cùng.

Nhất Tiểu Yến thoáng đau lòng nhưng chẳng mấy chốc đã lấy được tinh thần, giọng nói cực kì khí phách.

“Ngươi nói nói ngươi không có nhà, vậy coi nơi này là nhà đi. Ngươi nói ngươi không có người thân, vậy coi ta là người thân là được! Mặc dù ta với ngươi mới gặp nhau lần đầu nhưng ta cũng rất thích ngươi. Chúng ta làm huynh đệ kết nghĩa có được không?”

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, dung mạo xinh đẹp khẽ nở một nụ cười.

“Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN