Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 8: Ta là nữ nhân!
Chương 8: Ta là nữ nhân!
Nhất Tiểu Yến với tâm trạng cực kì tồi tệ vác xác về phòng. Quen được mỹ nam đáng lẽ phải vui mới phải, nhưng bảo nàng vui làm sao đây?? Đồng hồ điều khiển bị mất rồi!! Nàng muốn về cũng không thể về được!! Bảo nàng vui làm sao???
“Cộc cộc” tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là giọng nói trong trẻo của Tôn Hoa Nghị: “Đồ nhi ngoan! Con có trong phòng không?”
Nhất Tiểu Yến rất nhanh lấy lại tâm trạng, chạy ra mở cửa, tươi cười gọi: “Sư phụ, người tìm con có việc gì?” trong lòng nàng thầm sợ hãi, gọi vào giờ này có phải là muốn nàng đi luyện công phải không? Hay là đi thử thuốc?
Tôn Hoa Nghị nhướng mày: “Vi sư có việc gì mới được tìm đồ nhi sao?”
“Không có không có! Mời sư phụ vào!” nàng vội vàng xua tay, thân người nhỏ nhắn tránh sang một bên.
Tôn Hoa Nghị thông thả bước vào, vén bào ngồi xuống, Nhất Tiểu Yến cũng nhanh chóng chạy vào rót nước, giọng nịnh bợ: “Sư phụ! Người uống trà đi.”
Tôn Hoa Nghị lại cầm chén trà, từ từ nhân nhi, không có ý định nói về lí do đến đây.
10 phút trôi qua, cô nàng nào đó đã vã mồ hôi lạnh khắc lưng. Rốt cuộc thì sư phụ tới tìm nàng làm gì?? Tại sao cứ ngồi như tượng đá vậy???
5 phút nữa trôi qua, Tôn Hoa Nghị vẫn dáng người thẳng như thân trũc, mắt nhìn ngoài cửa, chậm rãi thưởng trà. Nhất Tiểu Yến đàng cắn răng lên tiếng: “Sư phụ! Rốt cuộc thì người tới đây làm gì?”
Tôn Hoa Nghị đặt “cạnh” chén nước trên tay xuống bàn khiến nàng thót tim.
“Sao bây giờ mới hỏi? Hại vi sư uống no một bụng nước!” Tôn Hoa Nghị cau mày nhìn nàng vẻ trách móc.
Khóe môi nàng giật giật, sư phụ không nói là đợi nàng hỏi sao? Đầu sư phụ bị úng nước à?
“Vậy…sư phụ tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là đưa cho con cái này!” Tôn Hoa Nghị tươi cười lấy từ trong ngực áo ra mấy gói giấy.
“Gì đấy ạ?” nàng chớp chớp mắt.
Tôn Hoa Nghị vẫn cười, đẩy mấy túi giấy cho nàng, cô nàng nào đó không chút do dự mở túi, mắt đột nhiên sáng quắc như nhìn thấy vàng. Trong mấy túi giấy là hạt dẻ đường, kẹo hồ lô và bánh hoa quế.
“Dạo này học hành hơi vất vả, vi sư thưởng cho con.”
Nàng nuốt ực nước miếng, chớp chớp mắt nhìn Tôn Hoa Nghị, cái miệng không khống chế được liền phun ra một câu: “Sư phụ, con yêu người quá đi mất.” nói rồi không thèm để ý đến sắc mặt người đối diện, cầm một cây kẹo hồ lô cho vào miệng ăn.
Tôn Hoa Nghị vẫn cười nhìn cô ăn ngon lành.
—-
Cứ một tuần hai buổi nàng và Tôn Hoa Nghị lại xuống núi bán “thuốc gia truyền”.
Khung cảnh nơi góc chợ đột nhiên trở nên náo nhiệt.
“Tiểu tử! Ngươi mau cho ta 10 gói, à không, 15 gói!”
“Cái mùi hương này thơm thật đấy, mau lấy ta mấy gói nữa.”
“Đúng vậy, tắm xong người như kiểu được gột rửa bằng nước thánh vậy, cảm giác thật sảng khoái!”
“Các người mau nhìn mau nhìn! Cô nương nhà ta da dẻ mịn màng lên trông thấy đây này! Quả là thuốc thần!”
“Thật vậy sao? Cậu thiếu niên này mau nhanh tay, lấy tôi 5 gói đi!”
Rồi cứ thế cứ thế mọi người ồn ào tranh nhau lấy, hai thùng thuốc to bự Nhất Tiểu Yến và Tôn Hoa Nghị đem xuống nhanh chóng sạch bách một thùng.
“Tiểu huynh đệ, lấy ta 1 gói.” một giọng nói lanh lảnh vang lên, giọng nói hơi quen và tiếng mọi người trầm trồ bên cạnh khiến Nhất Tiểu Yến đang đếm tiền ngước lên.
“Bạch huynh!!” nàng ngạc nhiên nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt, xiêm y trắng muốt, tay cầm quạt thủy mặc khẽ phe phẩy, khóe môi giương lên, vừa phong lưu vừa tuấn mỹ.
Bạch Tử Dạ nhướng mày: “Sao huynh đệ biết tại hạ họ Bạch?”
“Khụ khụ– ta nào biết huynh họ Bạch, ta không biết tên huynh, lại thấy huynh mặc xiêm y trắng, nhất thời kêu lên như vậy.” Nhất Tiểu Yến khẽ ho khan, không ngờ gọi bừa mà cũng trúng.
“Haha, tại hạ là Bạch Tử Dạ.”
“Ta là Nhất Tiểu Yến.”
“Hả?” Bạch Tử Dạ chớp mắt: “Tiểu huynh đệ không phải nam nhân sao?” sao tên lại nghe giống tên nữ nhân như vậy?
Mồm miệng Nhất Tiểu Yến méo xệch, chỉ muốn ném giày vào mặt hắn, nàng xinh đẹp thế này mà hắn dám nói nàng là nam nhân ư?
“Ta là nữ nhân!” giọng nói rít qua kẽ răng vang lên.
Lúc đầu nàng không muốn để lộ thân phận mình là nữ nhân vì sợ nguy hiểm, nhưng bây giờ nàng có võ công, mà suy đi nghĩ lại nàng cũng không đắc tội với ai, lấy đâu ra kẻ thù mà sợ hãi cơ chứ?
Nghe vậy, chiếc quạt trên tay Bạch Tử Dạ dừng lại, ngắm nghía nàng từ trên xuống dưới.
Y phục đỏ đen đan xen, mái tóc đen dài buộc gọn gàng bằng dây đỏ, mắt to môi hồng, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nhìn thoạt qua giống một thiếu niên xinh đẹp.
Ánh mắt hắn trượt xuống, nhìn chằm chằm ngực Nhất Tiểu Yến.
Hắn đỡ trán: “Đúng thật là một nữ nhân.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!