Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 9: Hắn không muốn ở lại cùng tên nhan hiểm này một khắc nào hết!!!
Chương 9:
“Tên chết băm chết vằm nhà ngươi!!!” tiếng hét từ trong phòng Nhất Tiểu Yến vọng ra, hại những con chim đang bay đầy trời cách đó mười mấy dặm cũng sợ chết khiếp mà rơi xuống.
“Tiểu Yến Tử tha mạng!!!” Bạch Tử Dạ ôm đầu chạy ra ngoài.
“Mau đứng lại! Ngươi đứng lại cho bản cô nương! Dám ăn hết đồ ăn vặt của ta! Ngươi đúng là chán sống rồi! Chán sống rồi!” nàng vừa hét vừa chạy phía sau Bạch Tử Dạ.
Tên khốn này dám ăn hết đồ ăn vặt mà nàng cất công mang theo từ hiện đại về đây! Cục tức này nàng nuốt không trôi! Phải giết hắn! Nàng phải giết hắn!
Thấy nàng ngày càng gần mình, Bạch Tử Dạ thầm đổ mồ hôi lạnh. Hắn là ai chứ? Hắn là một trong những cao thủ trong giang hồ, nhưng giờ hắn đang làm gì? Hắn đang chạy trốn! Điều kinh khủng nhất là hắn sắp bị đuổi kịp rồi!! Hắn có thi triển kinh công kiểu gì cũng không chạy nổi. Mà người đuổi hắn lại là một cô nương mới học võ.
Quá mất mặt! Thật sự quá mắt mặt!
Nhất Tiểu Yến sa sầm mặt đuổi theo, trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà hắn.
Thấy Tôn Hoa Nghị đang thong dong bước đi, ánh mắt Nhất Tiểu Yến sáng ngời, gào lên: “Sư phụ! Bắt hắn! Bắt hắn cho con!!! Hắn dám ăn hết đồ ăn vặt của con!!”
Tôn Hoa Nghị nghe vậy liếc mắt về phía Bạch Tử Dạ, ánh mắt như dao găm đâm vào người hắn, mặt Tôn Hoa Nghị như muốn nói: dám bắt nạt đồ nhi ta, giết không tha!
Bạch Tử Dạ sợ mất mật, chuyển hướng chạy đằng khác.
“Đứng lại!” Nhất Tiểu Yến và Tôn Hoa Nghị đồng thanh hét lên, chẳng mấy chốc hai thầy trò đã túm được cánh tay hắn.
“Tiểu Yến Tử! Ta biết sai rồi!!!”
“Đừng đánh đừng đánh! Không!!! Đừng đánh vào mặt!!”
“Thần y đại nhân! Người mau dừng tay!”
“ÁAAAAAA!!! Cứu mạng!!!”
—
Bạch Tử Dạ ngồi trong phòng Tôn Hoa Nghị, ai ui nửa ngày trời.
“Xong rồi.” Tôn Hoa Nghị đóng hộp thuốc lại rồi đem đi.
Bạch Tử Dạ xoa xoa mặt, chỗ nào cũng toàn là thuốc và dải băng trắng toát.
“Huynh thật ngốc, lại dám ăn hết đồ ăn vặt của Yến tỷ tỷ.” Tiểu hòa thượng đứng cạnh bê bát thuốc tới cho Bạch Tử Dạ.
“Chỉ là đồ ăn vặt thôi mà, thế mà đánh ta đau thế này..” Bạch Tử Dạ đưa tay lên xoa mắt, lại ai ui vài cái nữa mới cầm lấy bát thuốc.
“Đồ ăn vặt đó ở đây không bán đâu, huynh ăn hết rồi tỷ tỷ không đánh hynh bầm dập mới là lạ.” Tiểu hòa thượng nói: “Yến tỷ tỷ yêu đồ ăn vặt như mạng sống vậy.”
Bạch Tử Dạ chớp chớp mắt, yêu đồ ăn như mạng sống? Hắn nghĩ một lúc, uống nốt bát thuốc rồi nói: “Được rồi! Ta thấy nó rất ngon, nhất thời ăn hết, đây là lỗi của ta. Ta phải đi xin lỗi Tiểu Yến Tử.” nói rồi đứng dậy đi mất.
Nhất Tiểu Yến trong phòng úp mặt xuống bàn, toàn thân bất động.
Bạch Tử Dạ vừa đi vào đã thấy nàng không có sức sống như vậy, cảm thấy rất áy náy, nhẹ nhàng bước đến lay nàng.
“Tiểu Yến Tử! Ta tới xin lỗi nàng.”
Nhất Tiểu Yến đang nằm bất động, chợt nghe câu nói này liền tức giận, bật dậy nhanh như chớp, túm lấy cổ áo Bạch Tử Dạ, gào lên.
“Xin lỗi? Ngươi xin lỗi thì làm được gì? Bây giờ ngươi ăn hết rồi mới tới xin lỗi ta thì làm được gì? Ngươi có biết thứ đó quan trọng với ta thế nào không? Thế nào không hả? Ngươi có biết những thứ này ở đây không có không hả? Ngươi tìm cả chân trời góc bể cũng không thể tìm ra được những món đồ ăn vặt ngon như vậy. Ngươi bảo ta phải làm sao mà sống đây hả? Hu hu…”
Khóe môi Bạch Tử Dạ khẽ giật giật, quan trọng? Quan trọng thế nào? Chỉ là đồ ăn vặt thôi mà? Còn cái gì mà không thể sống? Tiểu Yến Tử có vấn đề về đầu óc rồi!!!
Bạch Tử Dạ đang định hỏi ngươi bị bệnh à thì thấy Nhất Tiểu Yến đang sụt sịt, mặt mũi lấm lem nước mắt nước mũi, trông tội nghiệp vô cùng.
Hắn ta mềm lòng đưa tay vỗ vỗ lưng nàng: “Được rồi được rồi! Ta đưa nàng đi mua đồ ăn vặt, muốn mua bao nhiêu cũng được hết, muốn mua cả chợ ta cũng đồng ý.”
“Thật sao?” mắt nàng phát sáng nhìn hắn, hắn thấy vậy liền gật đầu.
“Vậy còn chờ đợi gì nữa? Mau đi thôi!” nàng vui sướng kéo tay Bạch Tử Dạ ra khỏi phòng, muốn mau chóng mua đồ ăn vặt lấy đầy cái dạ dày của mình.
“Đồ nhi!” giọng nói trong trẻo của Tôn Hoa Nghị vang lên, nàng giật thót, mếu máo quay đầu lại: “Sư phụ, người có gì dặn dò?”
Tôn Hoa Nghị đặt quyển sách trên tay xuống bàn, nói: “Vi sư thấy con quá mức đau thương nên định cho con nghỉ ngơi hôm nay. Bây giờ thấy con hăng hái đầy sức sống như vậy, vi sư nghĩ con nên đi tập luyện thì hơn.” nói rồi lại cầm quyển sách lên, ý là một lời đã quyết, không dây dưa giải thích lằng nhằng.
Nhất Tiểu Yến mếu máo nhìn Bạch Tử Dạ, hắn thấy nàng đau khổ nhìn mình liền lấy trong ngực áo một túi tiền, nói nhỏ.
“Đây, cầm lấy. Lúc nào rảnh thì đi mua, ta có công sự trong người, đi trước một bước.” Bạch Tử Dạ nói như thật, nhét túi tiền vào trong tay nàng rồi lao đi như gió.
Có trời mới biết hắn sợ Tôn Hoa Nghị thế nào. Nhìn người này tưởng trong sáng lịch sự thế chứ tâm hồn rõ là đen tối. Đánh hắn bầm dập xong lôi hắn về bôi thuốc, cái gì mà bôi thuốc, nói thẳng ra là tra tấn người thì hơn!
Hắn không muốn ở lại cùng tên nhan hiểm này một khắc nào hết!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!