[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao? - Chương 24: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (24)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?


Chương 24: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (24)


Edit by Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ven hồ Xuân Hi, Lục Triệt băng bó vết thương qua loa xong liền chỉ huy Kim ngô vệ áp giải đám tử sĩ đi.

Hoàng đế chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới bên hồ, cười nói với Vân Thanh Thanh: “Trẫm để phu quân ngươi thay trẫm làm việc, ngươi không trách trẫm chứ.”

Vân Thanh Thanh nhìn Lục Triệt đang bận rộn một cái, trong lòng thầm nghĩ: hoàng đế ngươi nói rất đúng, kỳ thật ta rất không muốn.

Nhưng mà cô vẫn trái lương tâm chuẩn mực đáp: “Phu quân vì bệ hạ cống hiến sức lực, là vinh hạnh của phu quân, cũng là vinh hạnh của thần.”

Hoàng đế vừa lòng gật đầu: “Ngươi coi như là cứu giá có công, trở về trẫm sẽ ban thưởng cho vợ chồng các ngươi.”

“Đa tạ bệ hạ.” Vân Thanh Thanh chống lại sự miễn cưỡng của mình, mỉm cười đáp lại.

Lục Triệt xử lý hiện trường xong, thừa dịp hoàng đế lên xe ngựa, lén chạy đến bên Vân Thanh Thanh, nhìn từ trên xuống dưới một lần, hỏi: “Nàng có chỗ nào bị thương không?”

Vừa rồi tình hình rất hỗn loạn, lại có hoàng đế ở đây, hắn không có cơ hội xem xét Vân Thanh Thanh.

Lúc ấy hắn thấy nàng từ trên sườn núi lao xuống, xung quanh đều là tử sĩ đao thật kiếm thật, hắn thấy nàng xuyên qua đám tử sĩ, dường như cả hô hấp cũng quên mất.

Vừa rồi hắn nhẫn nhịn không có hỏi nàng liệu có bị thương hay không, nhịn đến suýt nữa thì nội thương.

“Không có, ngươi yên tâm đi.” Vân Thanh Thanh dùng ngón út câu lấy tay áo hắn, cô có nha hoàn và tiểu hệ thống hộ giá, đám tử sĩ đó căn bản là không đến gần cô được, “Trái lại là ngươi, vết thương trên tay ngươi thế nào rồi? Bằng không thì đừng làm việc nữa, chúng ta về nhà đi.”

“Không sao.” Lục Triệt quay đầu nhìn hoàng đế một cái, thấy hoàng đế đã an vị rồi, hắn lo lắng quay đầu, nghiêm túc dặn dò, “Lần này trở về, nàng đừng lo lắng gì nữa, hết thảy đã có ta rồi, biết chưa?”

Vân Thanh Thanh biết hắn đang lo lắng cái gì, đơn giản là lo cô lại mạo hiểm vì hắn .

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không như thế nữa .” Nhắc tới việc này, Vân Thanh Thanh có chút chột dạ, cười cười với hắn.

An Nam hầu phu nhân không có khả năng xoay người nữa, hiện giờ mối nguy cuối cùng chỉ còn lại phản vương và Vương Mông mà thôi.

Hai người này mất đi sự giúp đỡ của Lục Triệt, muốn tạo phản e rằng không thể.

Vân Thanh Thanh đắm chìm trong niềm vui sướng khi được cùng mỹ nam hoàn thành nhiệm vụ, chờ Lục Triệt xử lý xong xuôi việc này là bọn họ có thể thăng quan phát tài rồi.

Lục Triệt thất thần nhìn cô, hắn cố gắng áp chế tình cảm chính mình, khàn giọng nói: “Nàng đừng chạy loạn nữa, đợi lát nữa ta phái người tới đón nàng. . . . . . Ta đi trước.”

Vân Thanh Thanh gật đầu với hắn, tỏ vẻ chính mình sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây.

Thấy Lục Triệt đã lên xe ngựa của hoàng đế, Vân Thanh Thanh bỉu môi, túm lấy ống tay áo trông như giẻ rách của mình, trong nháy mắt vặn nó nhăn nhúm lại.

Không biết vì sao trong lòng cô lại trống rỗng, có chút tủi thân.

Vì sao khi hắn rời đi cô lại không vui?

“Vừa mới gặp mặt, cô đã nhớ hắn rồi?” Tiểu hệ thống không chút do dự vạch trần ý nghĩ của cô.

“Ta không phải! Ta không có! Ngươi đừng nói lung tung!” Vân Thanh Thanh vò đầu bứt tóc, dùng tuyệt chiêu phủ nhận ba lần.

Vân Thanh Thanh cô nào có yếu ớt như vậy, cũng không phải xa nam nhân là sống không nổi!

Đợi ở Xuân Hi hồ một hồi, Lục Triệt đã cho xe ngựa đến đón cô.

Xe ngựa tới đón cô nhìn rất đơn sơ, thậm chí còn không nhìn ra được đây là xe của Lục gia.

Phu xe là ảnh vệ đắc lực nhất của Lục Triệt, người này võ nghệ cao cường, từng giúp Vân Thanh Thanh bắt An Nam hầu.

Ảnh vệ khách khí với cô: “Thiếu chủ đã phân phó, để ta đưa thiếu phu nhân đến Biệt Uyển, hành trang của thiếu phu nhân ở hành cung ta sẽ phái người đưa tới.”

“Biệt Uyển ở đâu?” Vân Thanh Thanh ngờ vực hỏi.

“Biệt Uyển cách hầu phủ không xa, thiếu gia nói thiếu phu nhân ở nơi đó sẽ an toàn, còn có thể xem náo nhiệt.” Ảnh vệ chỉ phụ trách truyền lời, hắn biết rất ít tâm tư thật sự của Lục Triệt.

Vân Thanh Thanh thấy không hỏi được liền bỏ qua, vung tay áo chuẩn bị lên xe ngựa.

“Thiếu phu nhân! Đợi đã!” Ảnh vệ kích nhảy xuống xe ngựa, trước từ trong xe lấy ra một chiếc ghế đẩu đặt dưới chân cô, sau đó lại cúi người, đưa tay qua đỡ cô: “Thiếu phu nhân, mời.”

Vân Thanh Thanh: “. . . . . .”

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà ảnh vệ này ngày càng giống công công trong cung.

Bởi vì xe ngựa quá mức đơn sơ, lại không chứa gì cả, nên đến hoàng hôn, Vân Thanh Thanh đã vào trong kinh thành, đi tới biệt uyển.

Biệt Uyển là một tòa nhà lớn có hai lối vào, đồ vật trong nhà tất cả đều đầy đủ, hậu viện còn có một lâm viên nhỏ để cô dạo chơi giải sầu.

Dưới sự hầu hạ của nha hoàn, Vân Thanh Thanh ở trong Biệt Uyển nghỉ ngơi cả ngày.

Cô vẫn không rõ vì sao Lục Triệt lại muốn cô ở nơi này, thẳng cho đến đêm hôm đó cô mới biết được, ý tứ “Xem náo nhiệt” trong lời của Lục Triệt là như thế nào.

Ảnh vệ đã bị cô đuổi về bảo hộ Lục Triệt từ sớm, hiện giờ bồi bên người cô vẫn là tiểu nha hoàn võ nghệ cao cường kia.

“Thiếu phu nhân, người của Nhị cục truyền lời lại đây, mời thiếu phu nhân tới lầu các xem náo nhiệt!” Nha hoàn cười hì hì đánh thức Vân Thanh Thanh còn đang ngủ gật.

Ở phía bắc Biệt Uyển có một tiểu lầu các ba tầng, cửa sổ của tiểu lầu các vừa lúc đối diện với đại môn An Nam hầu phủ.

Vân Thanh Thanh ôm lò sưởi tay, khoác một thân áo choàng thật dày, ngồi bên cửa sổ lầu các, cố gắng nhìn ra bên ngoài: “Bên ngoài tối đen như mực, ta không thấy gì cả.”

Nha hoàn bưng trà bánh đến cho cô, thần bí nháy mắt mấy cái: “Người ở Nhị cục nói, bảo thiếu phu nhân kiên nhẫn chờ đợi.”

Chỉ cần trong tay có đồ ăn nhẹ, miệng Vân Thanh Thanh liền không dừng được, ăn xong một lúc lâu, cô chuẩn bị ngủ thiếp đi vì quá no thì lúc này ở xa xa trong bóng đêm bỗng nhiên hiện lên vô số ngọn lửa.

“Nhìn kìa!” Giọng của nha hoàn làm cô giật mình tỉnh lại.

Vân Thanh Thanh nhìn sang đó, chỉ thấy phía dưới có rất nhiều đốm lửa nhỏ, những đốm lửa này càng lúc càng gần, cuối cùng tụ lại thành một dải.

Vân Thanh Thanh nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, những đốm lửa này là một đám quan binh.

Cảnh tượng đám quan binh vội vàng cầm đuốc chạy đến, vẻ mặt trang nghiêm, bội đao lạnh lẻo phản quang. Sau khi quan binh tới An Nam hầu phủ, bỗng nhiên bốn phía tản ra, chỉ trong chớp mắt hầu phủ bị phong tỏa chặt chẽ, ngay cả lỗ chó cũng có người canh gác.

“Tốc độ tra án của hắn nhanh thật.” Vân Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, hiệu suất của Lục Triệt thật sự rất cao, chỉ mới qua một ngày mà người đã tới bắt An Nam hầu phu nhân.

Vân Thanh Thanh đang suy nghĩ miên man thì đám quan binh đã phá cửa mà vào, một lúc lâu sau, An Nam hầu phủ liền truyền đến tiếng thét chói tai.

Sau một trận gà bay chó sủa, An Nam hầu phu nhân bị một đám qua binh áp giải đi ra.

Lúc này An Nam hầu phu nhân đang mặc trung y, đầu tóc tán loạn, trên cổ còn đeo xích sắt, bộ dạng chật vật không chịu nổi, chắc là bị quan binh lôi từ trong giường ra.

Lý mama hầu hạ An Nam hầu phu nhân còn thảm hại hơn, bà ta bị một gã quan binh nắm tóc, một đường kéo đi, Lý mama đau đến phát thét, một bên lớn tiếng mắng: “Quan binh giết người rồi! Vì sao lại bắt hầu phu nhân chúng ta!”

Thấy Lý mama ngang ngược vô lý, đầu lĩnh đích quan viên dùng sức hừ một tiếng.

Làn da hắn ngăm đen, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, nếu như có quan viên khác ở đây liền có thể lập tức nhận ra người này là hình bộ thị lang có tiếng là “tàn nhẫn”.

“Con đàn bà khốn kiếp này dám bôi nhọ bản quan, nói xấu triều đình, khiến ả câm miệng lại cho ta!” Hình bộ thị lang chỉ vào Lý mama, phẫn nộ lớn tiếng nói.

Quan binh được lệnh nhanh chóng giữ lấy Lý mama, dùng sức tát bà ta một cái “Chát”, đánh cho bà ta phun ra một búng máu.

Mấy bàn tay đi xuống, mặt Lý mama cũng sưng lên, miệng cũng rách, khóe miệng còn chảy máu, quan binh kia còn không chịu thu tay lại, An Nam hầu phu nhân bỗng nhiên quỳ xuống, hướng hình bộ thị lang khóc lớn cầu xin tha thứ: “Đại nhân, xin ngài lượng thứ, đừng đánh bà ấy nữa.”

“Hừ.” Nhìn bộ dạng của Lý mama, hình bộ thị lang có chút ghê tởm, vì để bảo toàn số cơm chiều mình vừa ăn xong, hắn lên tiếng nói, “Dừng tay.”

“Vâng.” quan binh lắc lắc tay có chút đau, tiếp tục kéo Lý mama ra ngoài.

Lúc này, An Nam hầu cũng bị một đám quan binh áp giải ra.

An Nam hầu không có thảm giống An Nam hầu phu nhân, quần áo hắn sạch sẽ, đầu tóc còn được thoáng sửa sang lại.

“Hầu gia, làm phiền ngài cùng hạ quan đi một chuyến.” Vì nể mặt Lục Triệt nên hình bộ thị lang mới khách khí một chút với An Nam hầu.

An Nam hầu thấy Lý mama bị đánh, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, hắn hướng hình bộ thị lang nói: “Đại nhân, ngươi chớ mềm lòng, mau mau đánh chết tên cẩu nô này đi!”

“Hầu gia, không thể.” Hình bộ thị lang khoát tay, “Người này là nhân chứng, không thể tùy ý xử tử.”

An Nam hầu xanh mặt, trừng Lý mama xong, lại quay sang hung tợn liếc An Nam hầu phu nhân.

Hắn nghiến răng, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Con tiện nhân tâm địa độc ác, vô pháp vô thiên nhà ngươi!” An nam hầu dồn sức nhào về phía An Nam hầu phu nhân, nhanh chóng nâng tay nhắm vào mặt An Nam hầu phu nhân mà đánh.

An Nam hầu khí lực lớn, hầu phu nhân vừa mới trúng một cái tát, mắt đã đổ đom đóm, đầu óc vang lên ù ù.

An Nam hầu phu nhân nháy mắt đứng hình.

Tuy rằng trước đây An Nam hầu đã từng đánh bà ta, từng mắng bà ta, nhưng chưa từng dùng mấy từ ngữ độc ác như vậy để hình dung bà ta.

Không thể nào. . . . . .

An Nam hầu phu nhân không thể tin được.

Đáng tiếc, chuyện kế tiếp càng vượt qua khỏi tưởng tượng của bà ta.

“Cơ nghiệp tổ tông An Nam hầu phủ này của ta đều bị con tiện nhân nhà ngươi hủy rồi, sao ngươi còn chưa chết đi!” An Nam hầu nắm cổ áo hầu phu nhân chửi ầm lên .

“Hôm nay ta liền đánh chết tiện nhân ngươi!” An Nam hầu đánh xong một cái tát, dường như vẫn còn chưa hết giận, hắn vốn là võ tướng, nóng giận lên ai cũng không ngăn được.

Nói xong hắn lại đá hầu phu nhân ngã xuống đất, sau đó như nổi điên dậm chân điên cuồng lên người bà ta.

“Dừng tay! Người đâu, ngăn hầu gia lại!” Thấy An Nam hầu nổi điên, hình bộ thị lang nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

Lại để An Nam hầu tùy ý đánh tiếp như thế, chỉ sợ hầu phu nhân còn chưa bị nhốt vào ngục giam đã bị An Nam hầu đánh chết tươi rồi.

Một đám quan binh tiến lên giữ lấy tay chân An Nam hầu, lúc này ông ta mới bình tĩnh lại.

“Để ta đánh chết con tiện nhân này!” Mắt An Nam hầu như muốn nứt ra, điên cuồng rống về phía An Nam hầu phu nhân.

An Nam hầu phu nhân bị An Nam hầu tàn nhẫn đánh đập, đứng lên dưới sự giúp đỡ của quan binh.

Hiện giờ bà ta bị An Nam hầu nắm kéo hết cả đoạn tóc, mặt cũng bị đánh sưng tấy lên, sau khi ho một tiếng, bà ta còn phu ra hai chiếc răng gãy.

An Nam hầu phu nhân oán hận An Nam hầu, tên cẩu nam nhân này.

“Cẩu nam nhân. . . . . .” Khóe miệng An Nam hầu phu nhân đổ máu, hai mắt đỏ ngầu nhìn An Nam hầu.

Nhiều năm như vậy, bà ta ngày đêm không yên giấc lo lắng cho tương lai của Lục Từ…

Vì sao sau này bà ta không sinh thêm vài đứa nữa?

Chỉ vì một câu nói của An Nam hầu, toàn bộ tinh lực của bà ta đều dồn vào việc đối phó với Lục Triệt, khiến bà ta ưu tư quá nặng, từ đó không thể sinh con được nữa.

Đứa nhỏ gầy gò kia bị bà ta sai người đẩy từ hòn non bộ xuống, thế nhưng hắn lại kỳ tích sống sót, chỉ bị thương nhẹ; sau đó, bà ta lại sai người hạ độc hắn, hắn cũng chỉ bị sốt vài ngày, lại may mắn thoát được một mạng. . . . . . Vì sao, vì sao mệnh của Lục Triệt lại lớn như vậy, vì sao bà ta lại không giết được hắn?

Nếu An Nam hầu không cưới bà ta, tất cả chuyện này sẽ không phát sinh!

Đúng, tất cả đều là do tên cẩu nam nhân An Nam hầu này hại!

“Cẩu nam nhân!” An Nam hầu phu nhân mắng ra tiếng mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn, bà ta cười lớn, quát về phía An Nam hầu, “Chính là ta làm đấy, ngươi có thể làm gì ta? Đến! Giết ta đi!”

“Con tiện phụ nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!” Mặt An Nam hầu giận tím đi, chửi loạn lên với hầu phu nhân.

“Ha ha ha ha!” An Nam hầu phu nhân ôm khuôn mặt bị đánh sưng tấy, ngoan độc cười rộ lên, tóc tai bà ta bù xù, nhìn như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, “Nếu không phải ngươi không chịu đem tước vị giao cho nhi tử của ta, nói là phải đợi hắn trưởng thành, sẽ chọn một một người thích hợp trong hai huynh đệ làm người thừa kế thì ta sẽ làm ra những điều này sao? Tất cả đều là do ngươi ép ta! Hầu phủ biến thành bộ dạng như bây giờ, đều là do ngươi hại! Ngươi, mới là thủ phạm phá hủy hầu phủ!”

“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” An Nam hầu khẽ mở miệng, hai mắt trừng lớn, tay run rẩy chỉ vào hầu phu nhân.

Bỗng nhiên, cả người hắn ta run lên, miệng sùi bọt mép, sau đó ngã ngửa ra phía sau.

“Người đâu, người đâu! Mau đi mời đại phu đến chữa trị cho Hầu gia!” Thấy An Nam hầu trúng gió té xỉu, hình bộ thị lang lo lắng không thôi.

Vốn dĩ An Nam hầu phải diện thánh, hiện giờ hắn lại ngất đi, không biết khi nào mới có thể vực dậy được.

An Nam hầu phủ này thật sự quá xui xẻo!

Hình bộ thị lang không muốn ở lại An Nam hầu phủ nữa, nhanh chóng ra lệnh cho thủ hạ đem toàn bộ nhân chứng vật chứng đưa đi, lại lệnh cho những người còn lại niêm phong, canh giữ An Nam hầu phủ.

An Nam hầu phủ náo loạn gần một đêm, tuồng hay rốt cuộc cũng hạ màn.

Ngồi hóng hớt ăn dưa cả buổi, Vân Thanh Thanh mới cảm thấy khó trách Lục Triệt không để cô về nhà trước mà lại đưa cô đến Biệt Uyển.

Tuy nói là cô có công cứu giá hoàng đế, nhưng tình thế hình bộ tới cửa tịch thu tài sản quá lớn, nếu như cô ở trong nhà, Tùy Vân Viện cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Liên tiếp ba ngày, sau khi tìm kiếm, lùng bắt và tra án, vụ án của An Nam hầu phu nhân cuối cùng cũng tìm ra manh mối.

Để tránh hiềm nghi, sau khi tự mình tra được là do An Nam hầu phu nhân, Lục Triệt liền chỉnh sửa lại văn kiên vụ án giao cho hình bộ.

Bởi vì nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, An Nam hầu phu nhân rất nhanh đã nhận tội, đích thân hoàng đế kết án tử hình bà ta. Do trên người có danh vị cáo mệnh phu nhân, nên phán quyết bà ta chết thế nào vẫn chưa được xác định.

Về phần chủ mưu đứng sau màn, An Nam hầu phu nhân sống chết cũng không chịu khai ra thân phận của hắn.

Lục Triệt sớm đã thu thập xong chứng cứ, chờ sau khi vụ việc của An Nam hầu phu nhân đến hồi kết, hắn mới đem thân phận chủ mưu phía sau nói cho hoàng đế.

“Hàn vương! Hắn thật to gan!” Biết được kẻ đứng sau màn ám sát là đệ đệ mình, sắc mặt hoàng đế tái lại.

Hắn tin An Nam hầu phu nhân ám sát Lục Triệt, nhưng hắn không tin là Hàn vương cũng muốn ám sát Lục Triệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN