Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cuối cùng, An Nam hầu phu nhân vẫn là chết trong tay hắn. . . . . .”
Giống như định mệnh vậy, Lục Triệt vẫn hắc hóa giống trong nguyên tác, giết chết An Nam hầu phu nhân.
Trước sự xoay chuyển đột ngột này, Vân Thanh Thanh có chút luống cuống.
Hắn, sẽ biến thành dạng gì đây?
Vân Thanh Thanh bực bội vò đầu, chẳng lẽ là nói, cô làm tất cả mọi chuyện đều là phí công vô ích sao?
“Nếu giá trị hắc hóa đạt tới 100, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ không?” Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống: “Giá trị hắc hóa 100 cũng không phải điều kiện quyết định để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu duy trì dưới mức 100 có thể đảm bảo nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành hơn, hiện tại, chúng ta chỉ có thể canh chừng Lục Triệt, đồng thời duy trì hòa bình của thế giới này.”
Thế giới hòa bình, chính là. . . . . .
Diễn biến tiếp theo chính là phản vương tạo phản.
Vân Thanh Thanh cẩn thận suy xét, hiện Hàn vương đã mất đi chủ soái là Lục Triệt, thực lực giảm mạnh, nhưng nếu thực sự khởi chiến, cũng sẽ gây thương tổn đối với thế giới này.
Phải làm thế nào mới ngăn được Hàn vương đây?
Hiện giờ cô thân là một nữ tử sau hậu viện, việc duy nhất có thể làm là cố gắng giúp Lục Triệt chống lại phản vương, làm suy yếu thế lực của hắn.
Nhược điểm của Lục Triệt không nhiều lắm, điều duy nhất trong nguyên tác có thể khiến hắn chịu kích thích là thi cốt mẫu thân đã chết của hắn. Bởi vì Vương Mông đem thi cốt mẫu thân Lục Triệt đào ra rồi đem thi cốt phơi trên tường thành, khiến Lục Triệt tức chết.
“Ta dự định hôm nay sẽ đi dời mộ phần.”
Để tránh cho thi cốt lại rơi vào tay Vương Mông, Vân Thanh Thanh quyết định sẽ tiên hạ thủ vi cường.
Chuyện này liên quan đến mẫu thân Lục Triệt, Vân Thanh Thanh thân là thê tử của hắn, cô phải đích thân đến làm.
Cô để nha hoàn kêu lão quản gia trong phủ đến, sau khi hỏi thăm rõ ràng vị trí mộ viên, chuẩn bị mang theo một đám người rời khỏi Biệt Uyển.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia từng phân phó qua, không được để người xuất môn.” Nha hoàn lo sợ nhắc nhở.
“Chúng ta sẽ quay lại sớm thôi.” Vân Thanh Thanh chỉ huy mọi người kiểm tra lại mọi thứ, “Xe ngựa, xẻng, xe đẩy đều mang đủ chưa? Còn nữa. . . . . . Đạo sĩ đã tới chưa?”
Mộ viên của An Nam hầu phủ nằm ở ngoại ô kinh thành, cách kinh thành cũng không xa, ước chừng đi hơn một canh giờ, Vân Thanh Thanh liền từ sau núi tiến vào mộ viên. Cô tới động tĩnh không lớn, thậm chí còn quá mức lặng lẽ, thẳng đến khi cô bắt đầu đào đất thì người trông coi lăng mộ mới phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Hiện giờ An Nam hầu và An Nam hầu phu nhân đều ở hình bộ, người cầm quyền An Nam hầu phủ là Vân Thanh Thanh, cô muốn làm gì, người trong hầu phủ tất cả đều phải ngoan ngoãn nghe theo.
Vân Thanh Thanh để đạo sĩ lên trước, sau đó lại đem mộ phần dời đi.
Kỳ thật, cô cũng không tin đạo sĩ, sở dĩ mời đạo sĩ đến, là vì kính trọng mẫu thân đã mất của Lục Triệt.
Sau đó, cô lại chôn một thi thể khác vào mộ phần của hầu phu nhân, khối thi thể này là thiếp thất của An Nam hầu đã chết trước đây, vốn được chôn cất ở khu ngoài cùng của nghĩa trang.
“Hầu phu nhân, xin lỗi người, lần này di chuyển mộ phần quá qua loa rồi. . . . . . Người ngàn vạn lần đừng trách ta, ta cũng vì sợ người bị kẻ xấu quấy rầy thôi.” Vân Thanh Thanh vừa chắp tay thi lễ vừa nhận lỗi với quan tài của hầu phu nhân, sau đó lại khởi hành đưa thi cốt của hầu phu nhân đến một thôn trang, thôn trang này là của hồi môn của cô.
Sau khi giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, Vân Thanh Thanh mới ra một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ cần giữ cho thi cốt của tiền hầu phu nhân không rơi vào tay Vương Mông thì sẽ không có người nào có thể uy hiếp được Lục Triệt.
Thuận một đường trở lại phụ cận kinh thành thì đã là đêm khuya, nhưng trên tường thành lại đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng náo nhiệt lạ thường, Vân Thanh Thanh nghi hoặc xốc màn lên nhìn ra ngoài, hỏi: “Phía trước làm sao vậy?”
Một gã hộ vệ hỏi thăm tình huống xong quay trở lại, hướng cô lo lắng nói: “Thiếu phu nhân, không xong rồi, trong thành xảy ra chiến loạn!”
“Chiến loạn? !” Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút, hiện giờ thiên hạ thái bình, kinh thành dưới sự quản lý của Lục Triệt ngay cả trộm cướp cũng không thấy, thế nào lại có chiến loạn?
Cô cẩn thận nghĩ lại, người duy nhất có thể phát động chiến loạn này, ngoài phản vương ra thì còn có thể là ai nữa?
Vân Thanh Thanh nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hạ lệnh: “Chúng ta không cần vào thành, về thôn trang trước đi!”
Đại khái là cô đoán được nguyên do rồi.
Trong sự kiện ám sát ở Xuân Hi hồ, xuất hiện một đám tử sĩ khác, Vân Thanh Thanh lúc ấy liền hoài nghi chủ tử đứng sau đám tử sĩ này chính là Hàn vương và Vương Mông.
Lục Triệt nhất định đã tìm được chứng cứ chứng minh Hàn vương và Vương Mông, cũng đã đem chứng cứ giao lên cho hoàng đế, nếu không, hai người này cũng sẽ không tạo phản trong đêm nay.
Hiện giờ trong thành hỗn loạn, hẳn là đang truy bắt phản vương, Vân Thanh Thanh không dám vào thành nữa, liền sai người đem xe ngựa quay ngược lại.
Đúng lúc này, một đoàn kỵ binh gần ngàn người đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành, bọn họ vội vã hướng về phía kinh thành, khi đi qua gần xe ngựa của Vân Thanh Thanh, đầu lĩnh thiên hộ (*) giữ chặt dây cương, phát ra mệnh lệnh: “Dừng lại, chúng ta đứng chờ ở đây!”
(*) thiên hộ: Tên một chức quan võ, đứng đầu 1000 binh.
Không ngờ đội kỵ binh sẽ dừng lại, xe ngựa của Vân Thanh Thanh vừa lúc ở phụ cận, cô hận không thể nhét luôn xe ngựa vào lòng đất.
Mà thiên hộ kia cũng vừa lúc nhìn thấy bọn họ, nhìn trái nhìn phải không thấy ai khác nữa, hắn mới quát về phía xe ngựa: “Sau này hành quân chắc chắn sẽ tốn rất nhiều bạc, ta thấy hay là cướp chiếc xe ngựa này đi!”
Thiên hộ thấy cỗ xe ngựa kia của Vân Thanh Thanh có rất nhiều hộ vệ, nói vậy bên trong xe ngựa chính là người giàu có, liền tiện đường muốn cướp.
Vân Thanh Thanh không khỏi sợ hãi.
Sao cô lại xui xẻo vậy chứ, vừa ra khỏi cửa liền gặp quân tạo phản rồi?
“Xuống xe!” Từ ngoài xe ngựa truyền đến tiếng gào của thiên hộ.
Nhân số đối phương có gần ngàn người, Vân Thanh Thanh lệnh cho nhóm hộ vệ không được tùy tiện hành động, cắn răng bước xuống.
Thiên hộ thấy một nữ tử yểu điệu từ trên xe bước xuống, nhất thời nổi lên suy nghĩ lệch lạc: “Cô nương dung mạo thật đẹp, sau này liền đi theo ca ca đi, chờ ca ca theo Hàn vương chiếm được thiên hạ, ngươi liền có thể lên làm cáo mệnh phu nhân nha!”
Thì ra là cô đoán trúng rồi, chiến loạn trong thành quả nhiên là do Hàn vương dựng nên.
Vân Thanh Thanh trộm liếc mắt nhìn thiên hộ một cái, người này cũng thật là nói khoác không biết ngượng, đi theo phản vương chỉ có con đường chết, thế mà hắn còn muốn làm quan lớn sao?
Nếu không phải thấy xung quanh có nhiều quan binh, cô đã sớm bảo tiểu hệ thống khiến hắn bất tỉnh rồi.
“Thiếu phu nhân. . . . . . Làm sao bây giờ?” Nha hoàn đứng bên người Vân Thanh Thanh, lo lắng hỏi.
Tuy rằng nàng ta biết võ công, nhưng xung quanh có quá nhiều binh sĩ, nàng ta không thể mang Vân Thanh Thanh đào tẩu được.
Thiếu chủ từng đặc biệt phân phó nàng ta chiếu cố thiếu phu nhân cho tốt, hiện giờ Vân Thanh Thanh gặp nạn, sợ là thiếu chủ sẽ chém nàng ta mất.
Nghĩ đến bộ dạng khủng bố của thiếu chủ, nha hoàn sợ tới mức đi đứng run rẩy.
“Đừng sợ, chờ ổn định một chút, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp trốn sau.” Vân Thanh Thanh nghĩ nàng ta sợ đám nam nhân trước mắt này, trộm vỗ vỗ tay nha hoàn.
Hiện tại trong tay Vân Thanh Thanh có không ít thương thành tệ, có thể đổi một số lượng lớn ‘Ống tiêm mê hồn’, muốn chạy trốn không phải việc khó gì.
Ước chừng thời gia qua khoảng một chén trà nhỏ, từ kinh thành bỗng nhiên lao ra một đoàn kỵ binh, hai người đầu lĩnh cả người bê bết máu, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
Ngay cả khi đèn đuốc lúc này có mờ mờ ảo ảo thì Vân Thanh Thanh vẫn nháy mắt nhận ra đối phương.
Hai người chật vật đối diện vừa mới từ kinh thành trốn ra chính là Hàn vương và Vương Mông.
Vân Thanh Thanh thở dài một tiếng, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!
Cùng lúc đó, Hàn vương và Vương Mông cũng nhận ra cô.
“Ha ha ha. . . . . Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công! Đúng là Lục Đại thiếu phu nhân! Lục Triệt ơi Lục Triệt, ngươi cũng có hôm nay!” Vương Mông thấy Vân Thanh Thanh bị bắt, kích động cười lên thích thú, ngay cả máu trên mặt hắn cũng không thèm lau đi.
Vân Thanh Thanh mặt không chút thay đổi, thầm nghĩ, ta có mê hồn ống tiêm trong tay, ai giết chết ai còn chưa nói được đâu.
Thấy cô không để ý tới mình, Vương Mông lại nói: “Lục Đại thiếu phu nhân, ngươi liền cùng Vương mỗ đi một chuyến đi?”
Vẻ mặt Hàn vương phức tạp, có chút chột dạ nói: “Chúng ta thật vất vả mới thoát khỏi tay hắn, ngươi còn dám bắt nữ nhân của hắn? Ngươi không sợ hắn sẽ róc xương lóc thịt ngươi sao!”
“Sợ cái gì mà sợ!” Vương Mông vốn là kẻ gan to lớn mật, thấy Hàn vương lại bắt đầu sợ hãi, hắn ôm nỗi hận nói, “Hàn vương, ngài nghĩ lại đi, có nàng ta rồi chúng ta mới có thể uy hiếp Lục Triệt! Lục Triệt mà dám tự ý động thủ với chúng ta, chúng ta liền giết nữ nhân của hắn!”
Nghe được Vương Mông muốn lấy Vân Thanh Thanh ra để áp chế Lục Triệt, mặt Hàn vương đều bị dọa cho tái xanh.
Hắn vẫn chưa thấy được người nào dám uy hiếp Lục Triệt mà còn sống cả.
Trình độ hung tàn của Lục Triệt khác hẳn với người thường, Hàn vương đã từng được tận mắt chứng kiến, hiện giờ bọn họ còn bắt nữ nhân của hắn, không chừng đến thi thể cũng không còn đâu.
Nhưng mà lúc này Hàn vương còn phải dựa vào Vương Mông nên đành phải nghe theo sắp xếp an bài của hắn.
Hàn vương phân phó nói: “Trước cứ bắt nàng lại trước đã, nhưng các ngươi không được bạc đãi nàng.”
“Vương gia thật có lòng nhân hậu.” Vương Mông ngoài miệng nói xong, trong lòng lại thầm nghĩ Hàn vương sao lại nhát gan vô năng như thế, thế mà lại đi sợ một tên tri phủ.
Tuy rằng Vương Mông rất muốn ngược đãi nữ nhân của Lục Triệt, nhưng e ngại mặt mũi Hàn vương, hắn vẫn là nói: “Người đâu, áp giải nàng ta lên xe ngựa.”
Vân Thanh Thanh và nha hoàn một lần nữa bị bắt trở về xe ngựa, một lát sau xe ngựa mới chuyển động, Vân Thanh Thanh lại cẩn thận phát hiện, phu xe và lính canh đều là người của Hàn vương.
Hàn vương đặc biệt chiếu cố cô.
“Thiếu phu nhân, khi nào thì chúng ta chạy trốn?” Nha hoàn nhỏ giọng nói, nàng rất muốn biết Vân Thanh Thanh định chạy trốn như thế nào.
Tròng mắt Vân Thanh Thanh vừa chuyển, kỳ thật, một khắc khi cô thấy Vương Mông kia, cô cũng không muốn chạy trốn lắm.
Trước mắt, rõ ràng Hàn vương và Vương Mông đang có mâu thuẫn, nếu cô khuyên giải Hàn vương trở về thú tội, hoặc là làm rối loạn phản quân. . . . . . Kia chẳng phải là có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
“Ký chủ, lá gan của cô thật sự là càng lúc càng lớn rồi!” Biết được kế hoạch của Vân Thanh Thanh, tiểu hệ thống rống lên.
“Sợ cái gì?” Vân Thanh Thanh kích động chà hai tay, “Không phải ngươi nói về sau sẽ còn có nhiều loại hình thế giới khấc sao? Ta về sau có thể có được dị năng không?”
“Có thể sẽ có. Chẳng qua, hiện tại cấp bậc của cô vẫn chưa đủ, tạm thời cô sẽ không thể mở ra loại dị giới kiểu này được.” Tiểu hệ thống hồi đáp.
Cô vốn chỉ là một người xuyên qua mà thôi, cũng không phải người cổ đại thuần túy, làm việc vốn không có nhiều cố kỵ như vậy.
Phú quý hiểm trung cầu (*), đã chơi thì phải chơi lớn, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ!
(*) Phú quý hiểm trung cầu: tìm thấy phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Vân Thanh Thanh đơn giản phân phó nha hoàn vài câu, nha hoàn liền bị dọa đến mặt lúc đỏ lúc trắng, chột dạ hỏi: “Thiếu phu nhân, người thật sự định bắt giữ Vương đại nhân?”
Nhiệm vụ cấp bậc sát thủ bắt giữ đầu lĩnh quân địch này, trước mắt chỉ có ba sát thủ hàng đầu mới có bản lĩnh đó, nàng ta chỉ là một tiểu nha hoàn xếp hạng từ dưới lên, trước kia chỉ có tư cách ám sát người thường.
“Ta tin tưởng ngươi!” Vân Thanh Thanh vỗ bả vai nàng ta, cười nói: “Ngươi nhất định có thể làm được!”
Nha hoàn há hốc mồm, ánh mắt có chút dại ra.
Bọn họ hiện đang trong vòng vây của quân địch, cơ hội mà thiếu phu nhân nói, rốt cuộc là cơ hội gì? Vương Mông không có khả năng ngồi đó chờ bọn họ tóm được, đúng không?
Vân Thanh Thanh theo Hàn vương và Vương Mông chạy nửa đêm, xem phương hướng Hàn vương và Vương Mông muốn tới, bọn họ chắc là đang đi về phía nam.
Trên đường, bọn họ đi ngang qua mộ viên.
Vương Mông vốn đã buồn bực không chịu được, thấy nửa đường lại xuất hiện nghĩa trang, tâm tình càng khó chịu hơn, hắn gọi thủ hạ đến hỏi mới phát hiện nơi này đúng là mộ viên của An Nam hầu phủ.
Nhìn thấy nơi nơi đều là mồ mả, Vương Mông nhất thời tâm sinh kế độc.
“Người đâu, đem thi cốt mẫu thân Lục Triệt đào ra cho ta!” Quả nhiên, Vương Mông sai người đến lấy thi cốt, một lát sau, vài tên lính liền vác theo một bao tải đến.
Vân Thanh Thanh vén màn lên thì thấy một tên lính mở bao tải chứa thi cốt ra, khóe mắt không khỏi nhảy dựng lên, thầm nghĩ may mà cô ra tay sớm, thứ Vương Mông lấy được chỉ là đồ giả.
Sau đó, đám người bọn họ lại chạy hết cả đêm, trong hỗn loạn Vân Thanh Thanh nghe được tiếng Vương Mông rống lên giận dữ.
“Lục Triệt! Ta và ngươi không xong đâu!”
Cô mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong lều trại gần đó sáng lên đèn đuốc, Vương Mông vừa đi ra vừa chửi bới, trên bụng và tay đều là máu.
Mới vừa rồi, Vương Mông đang chuẩn bị ngủ thì một tên sát thủ giả trang thành cận vệ của hắn ta lẻn vào, đâm một đao vào bụng hắn, suýt nữa biến hắn thành thái giám rồi.
“Mau mau bắt thích khách kia lại!” Vương Mông vừa rống lên vừa ôm vết thương trên bụng.
Bởi vì sự xuất hiện của sát thủ nên Vương Mông cấp tốc tăng thêm nhân thủ đến chỗ Vân Thanh Thanh.
Lại qua một ngày, Vương Mông lại bị ám sát, người trông coi bên cạnh Vân Thanh Thanh cũng bị giết một nửa.
Mục đích của Lục Triệt rất rõ ràng, ưu tiên cứu Vân Thanh Thanh trước, sau đó giết chết Vương Mông.
Hai đội ảnh vệ tuy rằng ít người nhưng làm việc thâm độc bí hiểm, nếu không phải bọn họ hành quân với tốc độ rất nhanh, ảnh vệ không đuổi theo kịp thì Vương Mông có lẽ đã bị sát thủ giết đến vạn lần.
Vốn dĩ ban đầu Vương Mông định dừng chân ở một thôn trang, ai ngờ lại gặp phải truy binh, bọn họ thế mới biết chính Lục Triệt đã thống lĩnh Kim ngô vệ đuổi bắt bọn họ.
Những ngày sau đó của Hàn vương và Vương Mông ngày càng khó khăn, bọn họ bị Lục Triệt đuổi như đuổi chó.
Để tốc độ hành quân nhanh hơn, Vân Thanh Thanh cũng bị kéo ra khỏi xe ngựa, cùng nha hoàn cưỡi chung một con ngựa.
“Người của Lục Triệt không ngủ sao? Sao cứ cắn chúng ta mãi không tha thế!” Vương Mông cả người đều là thương tích, chửi ầm lên về phía sau.
Hiện