[ Xuyên nhanh] Ta muốn nghỉ hưu
Chương 52: Ngọt ngào một khắc 3
Ha! Đại thúc cũng khá thú vị, không biết sau mái tóc kia đang che dấu điều gì nhỉ? Kiến Viên Chí phúc hắc nghĩ, giả vờ nghe lời đi lên nhà trên ngồi đợi.
Đại thúc từ sau nhà lên tay cầm hai bát cơm vàng ngậy, đoán mùi thơm thì hẳn là cơm chiên trứng, nga hèn chi hôm qua đại thúc nửa đêm dậy lấy trứng gà- thật ngốc.
Tu Y song đó cũng nhìn trộm nam chủ này, hắn cảm thấy có chút không bình thường, nói chung là khá lạ. Kiến Viên Chí hoàn toàn không giống một người mất trí nhớ, ngược lại Tu Y còn cảm thấy tên này có chút phúc hắc, thường thường hướng mình cười- chẳng lẽ đa nhân cách? Không thể kết luận vội…
” Ngươi ngươi …tiếp…tục ăn…ta đi…thay đồ…trước”
” Nga, đại thúc người thay trước đi, ta vào sau”
Phủi tay Tu Y trước vào phòng thay đồ, Kiến Viên Chí sau khi Tu Y đi xong mới ngúc mặt ra khỏi bát cơm. Thật sự không phải biến thái nhưng không hiểu tại sao Kiến Viên Chí hắn cứ có cảm giác món cơm trước mắt không đủ ngon miệng so với cái gì ở trong phòng, không còn tâm tình hắn thả bát xuống, quần áo cũng dơ nên thay đồ.
Cửa nhà không có chốt nên hắn dễ dàng đẩy cửa vào, bên trong Tu Y đang dang dở cởi chiếc áo phông cũ bên ngoài ra thì phát hiện Kiến Viên Chí tiến vào, nhanh chóng bỏ tay xuống bình chân như vại nhìn thình lình xuất hiện Kiến Viên Chí. Nhưng phản ứng của Kiến Viên chí quá kì quặc, ban đầu mắt mở to kinh ngạc sau lại mặt đỏ sau lại bình thường nhìn hắn từ từ đóng cửa lại kì quái, hắn… hình như… chưa mặc quần…
Cộng thêm tính cách của nguyên chủ mặt Tu Y từ hắc than chuyển sang đỏ hồng- quá nhục mặt.
” À ừm ngươi…ngươi… đi… thay…ta..trước ra…ra…ngoài” Tu Y dựa vào nguyên chủ tính cách phát huy cực đại, đối với một người thấy mình quang mông thật sự chính hắn cũng chịu không nổi đối mặt.
” Nga đại thúc ngươi trước đợi ta, ta nhanh thay xong” Kiến Viên Chí hành xử rất chi bình thường, dường như người đỏ mặt lúc nãy không phải là hắn, đối với thái độ của Kiến viên Chí, Tu Y đích xác có chút hụt hẫng, nếu là nam nhân hai thế trước y sẽ không phản ứng bình thản vậy. Hay do hắn đời này là cái sửu đại thúc… mị lực giảm sút nên tên kia không còn hứng thú, nếu Kiến Viên Chí thật sự là nam nhân đời trước thì Tu Y cảm thấy không cần nam nhân này nữa, dựa mặt xét người Tu Y hắn ghét nhất loại người này, còn nếu Kiến Viên Chí không phải nam nhân thì Tu y hơi bi quan suy nghĩ có lẽ tên kia đã chán mình…. Ách! Nguyên thân bi quan tính cách thật đúng ảnh hưởng cao, hắn vẫn sống tiêu soái dù không có người kia nên cần gì phải bi lụy- đánh hảo tinh thần, Tu Y đem bầy gà quang lại hảo xới chút thóc gạo cho bọn chúng ăn ngoan ngoãn bóng hình trụ vững trước cửa đợi Kiến Viên Chí.
Mặt khác Kiến Viên Chí đang hoang mang chính hắn tâm lí thượng, đối với một đại thúc nổi điểm phản ứng có tin được không? Hắn ái đối tượng không phải thanh mai trúc mã Tường Ngọc Vi sao? Chắc hẳn đây là di chứng của việc cụng đầu rồi! Haizzz~ Thay hảo bộ thun áo sơ cũ có điểm đại của đại thúc hắn mặc danh không cảm thấy chán ghét ngược lại có chút hưng phấn nhỏ, riết thấy mình càng ngày càng có dấu hiệu thần kinh nhẹ hắn hy vọng giải quyết nhanh chóng việc công ty rồi trở về.
Theo Vĩnh Phúc đại thúc bước ra thôn nhỏ, Kiến Viên Chí chân chính đối thượng thôn nghèo sinh hoạt, thành thị cùng nơi này hoàn toàn không có chút điểm tương đồng, như mới ra nhà tiểu hài tử Kiến Viên Chí không khỏi nhìn nhiều chút hoàn cảnh nơi này, chỉ là hắn thấy có chút điều lạ là mọi người trong thôn dường như khá sợ đại thúc- do hắn lớn lên bặm trợn chút đi nhưng cũng không lồi tai hay đuôi như thế nào bà thím kia coi nhà hắn đại thúc như cái yêu quái lão nhân vậy.
Chẳng lẽ đại thúc luôn bị bắt nạt thành như vậy? Hắn đúng thật sau này nên giúp đại thúc tìm cái thành phố công việc bảo hộ ân nhân cũng là một cách trả ơn.
Tu Y cũng không biết cái kia nghiêm túc nam chính lại là cái ái não bổ nếu hắn có khả năng nghe được suy nghĩ, chắc đã bị y phiền chết. Nhưng tiếc nhà ta TU Y không quá yêu nghiệt như vậy, nguyên thân nghèo như vậy chăm thêm cái miệng ăn làm Tu y thấy dọn gạch công trường chắc không nuôi nổi nhà hai miệng ăn, cần đổi nghề nhưng thôn quê đại hán tử thì hắn sao có thể vận dụng kỹ năng học được kiếm tiền- thật là vấn đề nan giải đây…
” Vĩnh tiểu tử soái ca sau ngươi là ai thế?” Bác phúc tay chống gậy đường như cũ từ ái nhìn hắn.
” Hắn… là…. là…” Nguyên thân thực không cho phép hắn nói dối người này.
” Ta là Vĩnh Phúc đại thúc họ hàng xa, tới chơi vài hôm, hôm nay Vĩnh Phúc đại thúc dẫn ta lên huyện chơi, gia gia hảo” Trong nhà mang hơn hai cái gia gia Kiến Viên Chí vẫn biết cách hống lão nhân.
Soái ca thân thiện ai mà chả thích Bác thúc cũng nhanh có hảo cảm với Kiến Viên Chí tặng hắn vài quả trứng gà dặn dò vài câu liền theo mấy gia gia khác đi đánh cờ, bị bỏ qua một bên TU Y cảm thấy nam chủ ngươi lấy sai kịch bản- nói nghiêm túc đâu? bộ con ngoan trò giỏi này là ai?
Nho nhỏ sự cũng qua, hai người bắt cái đò lên huyện, xe phá lệ nhỏ người cũng đông, mùi xe lẫn trộn nhiều người mùi cơ thể đối với tổng tài hàng tỷ Kiến Viên Chí cũng không chịu nổi, vì một số nguyên nhân cao lớn nam nhân liền mềm yếu dựa đại thúc trên người ngủ cả đường đi- Tu Y- nam chủ ngươi lãnh cơm hộp về được rồi, mau đổi cái diễn viên khác mau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
A cuối cùng cũng về viết tiếp được, ta sẽ cố gắng bù chương, mong các nàng tha lỗi, ái nhiều moa moa<3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!