Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 10: [TG6] Nữ hoàng (phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý


Chương 10: [TG6] Nữ hoàng (phần 2)


(3)

Ba năm này, tình thế thiên hạ đã dần rõ ràng, hoàng thất Đại Sở tồn tại trên danh nghĩa, thế gia môn phiệt chiếm cứ phía nam, căn cơ thâm hậu khó dao động, đô thành Trường An do chư hầu khống chế, danh chính ngôn thuận giúp đỡ thiên tử triều chính trị.

Tây Bắc có đại tướng quân Từ Vị, tay cầm binh quyền, Từ gia quân lính dũng mãnh, thực lực mạnh nhất. Nhưng để ngừa phía bắc Nhung địch cơ hội Trung Nguyên nội loạn đột kích, cho nên vẫn luôn tử thủ vùng Lương Châu Tây Bắc, khó có thể tham dự chư hùng tranh bá bên trong Trung Nguyên.

Phía Đông lấy Thẩm gia thế lực nhất thịnh, tuy rằng trong mấy phương thế lực, Thẩm gia căn cơ yếu nhất, nhưng ưu thế lớn nhất của Thẩm gia đó là tiền tài, cơ hồ khống chế gần tám phần mạch máu kinh tế quốc gia. Khắp nơi tuy có tâm phòng bị thế lực khác tìm hiểu, nhưng cũng tránh không được thương nhân từ nam chí bắc, chỉ cần Thẩm gia một câu, giá gạo giá muối thiên hạ là có thể biến. Mặc dù đã triển khai gieo trồng khoai tây cùng bắp ngô, nhưng mỏ muối như cũ là quan trọng nhất, dân chi căn cơ.

Gia chủ Thẩm gia Thẩm Kiền sớm đã nhượng quyền cho nữ nhi, chuyên tâm đi kiếm tiền cung cấp cho nữ nhi tạo phản. Thẩm gia lại nhờ Thẩm Cẩm Vinh mấy phen mưu hoa, đoạt được một vùng Đông Nam, liền an tâm phát triển địa bàn.

Các thuộc địa của Thẩm gia lấy phát triển giáo dục, huấn luyện quân đội làm chủ, Cẩm Vinh cũng không khỏi cảm thấy may mắn đời trước vì duyên cớ đời trước, gia đình ở bộ đội trải qua một phen huấn luyện chuyên môn, đặc biệt là đợt huấn luyện cấp tốc kia, Lâm lão gia tử sợ Cẩm Vinh bỏ mạng ở vùng hỗn chiến, vứt cô vào bộ đội đặc chủng ba tuần, học chút ít về lắp ráp súng ống và vũ khí quân sự, cộng thêm trải qua hỗn loạn bạo động, mưa bom bão đạm ở Châu Phi, coi như vẫn nhớ được làm như thế nào để có thể ở điều kiện gian khổ nhất chết tạo thuốc nổ cùng địa lôi.

Cẩm Vinh áp dụng phương thức huấn luyện quân đội kiểu mới để huấn luyện tư binh Thẩm gia, trong thời gian ngắn nhất tăng sức chiến đấu binh lính Thẩm gia, lại cấp thợ thủ công phương pháp chế tác hỏa dược hiện đại, làm cho bọn họ nhanh chóng nghiên cứu chế tạo, có thành quả sẽ hậu thưởng.

Nếu nói huấn luyện quân đội cùng nghiên cứu phát minh hỏa khí còn chỉ là ở trong tối hành động, phát triển giáo dục chính là thản nhiên bãi tại trước mặt thế nhân.

Cẩm Vinh không tiếc rẻ tiền tài, xây dựng học đường, miễn phí cho con cháu nhà nghèo đi học, thậm chí khen thưởng bằng hình thức cung cấp ăn ở, còn sưu tập bản đơn lẻ sách cổ trong thiên hạ, kinh thư điển tịch, thành lập Tàng Thư Lâu, cho người đọc sách, sao chép.

Cẩm Vinh làm những thứ này chính là muốn có được tâm bá tánh, khống chế dư luận.

Bá tánh bình thường cho bọn họ ăn no bụng đúng là sẽ làm bọn họ cảm kích nhất thời, nhưng bá tánh tôn kính nhất chính là học thức, vô luận là thịnh thế hay loạn thế, sách đều so với hoàng kim quý giá hơn, bọn họ càng nguyện ý tôn kính người đọc sách, đây là tư tưởng đã cắm rễ mấy ngàn năm.

Hành động lần này của Cẩm Vinh thực sự làm cho nhiều người mang ơn đội nghĩa, mà nhóm học sinh Nho gia vẫn luôn mở miệng đóng miệng lên án thân phận nữ nhi của Thẩm Cẩm Vinh đi qua địa phương Thẩm gia cũng không khỏi khom người.

Cẩm Vinh thực thi kế hoạch lần này phí không ít tài lực và tâm tư, bất quá Thẩm gia, những thứ khác không nhiều lắm, chính là tiền nhiều.

Mà không có danh khí, không thể làm người.

Nhưng vật lấy hi vi quý, đọc sách loại thú vui này nếu lúc trước chỉ có phú quý nhân gia có thể hưởng thụ, sách vở vốn bị tư nhân hóa, giờ lại trở nên có thể tiếp cận với giai tầng nghèo khổ, tự nhiên những phú quý nhân gia kia cũng sẽ chịu đối địch từ những người khác.

* Vật lấy hi vi quý: vật quý ở chỗ hiếm.

Trong đó lại nhằm vào nhất đó là môn phiệt thế gia, bọn họ tự cao xuất thân cao quý bất phàm. Nguyên tưởng rằng có thể thuận lợi nâng đỡ một cái hoàng đế hợp tâm ý bọn họ, không nghĩ tới thế cục loạn đến vượt qua tầm kiểm soát, trước kia bọn họ căn bản không để vào mắt tiểu bối yên lặng vô danh, hiện giờ một cái so với một cái lợi hại hơn.

Chỉ nói thời thế tạo anh hùng.

Thẩm gia là thế lực quật khởi nhanh nhất, hiện tại cũng là thế lực hùng hậu nhất, Thẩm Cẩm Vinh một nữ thương gia lại có thể chặt đứt cánh tay bọn họ, làm cho bọn họ không có lực phản kích.

Cẩm Vinh bị thế gia oán hận hiện tại đang cải trang đi lên phương Bắc, vì chuyện mua chiến mã, còn có Tiêu Ước cùng mấy hộ vệ đi theo.

Thẩm gia tuy hào phú, nhưng không phải thứ gì muốn mua cũng có thể mua được, tỷ như ngựa chiến, mặc cho ai cũng biết giá trị của chiến mã, Thẩm gia cũng đi thu mua không ít ngựa, thâm chí còn tự mình sáng lập trại nuôi ngựa đào tạo loại tốt, nhưng ngắn ngủi mấy năm công phu cũng không thể bằng trại nuôi ngựa phương bắn bao nhiêu năm có kinh nghiệm dưỡng mã.

Mua lương mã tuy rằng quan trọng nhưng cũng không đến mức làm Cẩm Vinh mạo hiểm, rốt cuộc xưa đâu bằng nay, không còn là con gái một của Thẩm Kiền mà hiện tại là tranh trục thiên hạ bá chủ chi nhất.

Đối với việc này, Thẩm phụ cũng có lời khuyên ngăn, nhưng Cẩm Vinh đã có chủ ý, làn này trừ bỏ mua ngựa, còn có tính toán khác, hơn nữa để cho người khác làm cô cũng không yên tâm. Mà Tiêu Ước, hắn là thuần túy mặt dày mặt dạn đi theo, thật là càng già càng vô sỉ, Cẩm Vinh nhìn Tiêu Ước như cũ đẹp trai ngời ngoài, nhịn không được lắc đầu thở dài.

__________

Tháng năm, gió thổi mạnh.

Phương Bắc không giống Phương Nam, càng thêm một phân hùng kỳ hào phóng.

“Đến đâu rồi?” Cẩm Vinh ngồi trong xe ngựa, cúi đầu lật sách, tùy ý nói một câu.

Thị vệ bên ngoài trầm giọng nói, “Tiểu thư, đã tới Thanh Châu, đi thêm hai ngày nữa là có thể đến Bách Lí Ổ.”

Bách Lí Ổ, mục đích chuyến đi lần này của bọn họ, nơi giao dịch ngựa.

Tiêu Ước cũng ở trong xe, thùng xe bề ngoài nhìn không lớn, nhưng kỳ thật bên trong rộng mở, ngồi xuống bốn năm người cũng dư dả, Tiêu Ước dọc theo đường đi cũng thản nhiên thanh thản, phải nói không hổ là người du tẩu trong thiên hạ sao?

Thậm chí còn không quên đốc xúc Cẩm Vinh tranh thủ học bài.

Vào thành, đoàn người Cẩm Vinh dừng lại nghỉ ngơi, thị vệ đi tìm nơi nghỉ ngơi.

Cẩm Vinh cùng Tiêu Ước vào một giang lâu uống một ly trà xanh, nghe được nơi xa truyền đến ồn ào, nhìn giữa đám người có một thư sinh mi thanh mục tú đầu đội khăn, bên hông đeo trường kiếm đang nói chuyện, rốt cuộc thế đạo không yên ổn, thư sinh hành tẩu sẽ có võ nghệ hộ thân, hoặc đeo trường kiếm.

Tiêu Ước mày nhíu lại, gọi tới một cái thị vệ, “Thẩm Tuyền, đi, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?”

Cẩm Vinh đôi mắt hơi lóe, Tiêu lão sư tựa hồ không phải người thích nghe náo nhiệt, bất quá là một ít chuyện nhỏ, Cẩm Vinh cũng không có nói nhiều.

Thẩm Tuyền thực mau liền quay lại, “Bẩm tiểu thư, Tiêu tiên sinh, là thư sinh tuổi trẻ đang xử án.”

“Ồ, cái gì án.” Cẩm Vinh thuận miệng hỏi.

Thẩm Tuyền do dự một chút, “Ban đầu là ăn cắp án, sau lại biến thành vợ cùng tình nhân vụng trộm giết chồng…… Cuối cùng kia thư sinh thế nhưng chỉ ra gian phu chính là thổ phỉ đã từng phạm phải đại án chạy trốn.”

Cẩm Vinh gật gật đầu, “Là một thư sinh thông minh.”

Cẩm Vinh hướng dưới lầu thoáng nhìn, lại vừa lúc đối diện ánh mắt của thư sinh kia, con ngươi thuần triệt sạch sẽ, mặt mày thanh tú.

Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, lại là cô nương nữ giả nam trang. Cẩm Vinh bỗng nhiên lại nghĩ tới một sự kiện trong tiểu thuyết, nữ chủ Từ Bích Quân không muốn câu nệ với nhà cửa bên trong, cố ra vẻ nam nhi, vân du thiên hạ, cũng từng làm không ít việc hiệp nghĩa công chính.

“Thư sinh gọi là gì?” Cẩm Vinh đột nhiên hỏi.

Thẩm Tuyền sửng sốt một chút, “Giống như…… Là Chu Quân Bích.”

Vậy không sai, Chu Quân Bích đúng là tên giả Từ Bích Quân dùng khi nữ giả nam trang.

Cẩm Vinh hỏi xong, Tiêu Ước lại là cười, “Ta xem người này tướng mạo cũng là bất phàm.”

Trên người vừa có tướng mạo Hoàng hậu vừa có tướng mạo Tể tướng, chưa từng nghe thấy, cùng Thẩm Cẩm Vinh phượng sinh long tương đều khiến người không thể tưởng tượng được, đúng là việc lạ trăm năm, sáng nay đặc biệt nhiều, Tiêu Ước nếu đã tính toán giúp đỡ đồ nhi mình, nhân tài hiếm có như vậy tự nhiên cũng phải giúp nàng túm lấy.

Cẩm Vinh nhìn Tiêu Ước liếc mắt một cái, khẽ cười, “Ta cũng đang có ý này.”

Nữ chủ Từ Bích Quân, hiện tại chính dùng tên giả là Chu Quân Bích, còn không biết mình đang bị người nhớ thương, nàng vừa rồi giải quyết vụ án kia, đi trên đường cái, hồi tưởng một thoáng kinh hồng thoáng nhìn nữ tử trên lầu.

Thân khí độ kia thế nhưng không thua với phụ thân nàng Từ Vị Từ Đại tướng quân, nhìn thấy nữ tử kia, sẽ làm người hoàn toàn vứt bỏ ấn tượng nàng là nữ tử, mà đem nàng xem như một người có thể khiến nhân tâm chiết bất phàm.

Nguyên lai trên đời này còn có nữ tử như vậy.

Từ Bích Quân bỗng nhiên có chút xấu hổ không bằng, vừa nhấc mắt đã muốn chạy tới cửa Thẩm thị Tàng Thư Lâu.

Thẩm thị Tàng Thư Lâu do Thẩm Cẩm Vinh sáng lập, mở cửa cho người trong thiên hạ tới đọc sách. Tàng Thư Lâu sở tàng thư tịch ngàn ngàn vạn vạn, bác đại tinh thâm, bao quát chư tử bách gia tư tưởng. Ở các nơi thành lập tàng thư lâu chủ yếu cũng vì Thẩm gia tạo thanh danh, cho dù có người rắp tâm hãm hại, cũng không dám mang tiếng để kẻ sĩ thiên hạ mắng là phá hư Tàng Thư Lâu.

Từ Bích Quân cũng tìm được một quyển yêu thích, tĩnh tâm ngồi xem.

Nàng cũng từng đến địa phương Thẩm Cẩm Vinh trị hạ, bá tánh thực no y đủ, lại trị thanh minh, ở trong loạn thế nhưng lại lưu một mảnh thái bình.

Ở trong cảm nhận của Từ Bích Quân, Thẩm Cẩm Vinh là một nhân vật truyền kỳ, nàng làm được hết thảy những chuyện nữ tử dĩ vãng làm không được, lấy thân phận nữ tử bước lên sân khấu tranh giành thiên hạ. Lý tưởng hào hùng như thế, há có thể không cho Từ Bích Quân cảm xúc mênh mông.

Từ Bích Quân kính trọng Thẩm Cẩm Vinh tài năng cùng hào khí, cũng hâm mộ với nàng có phụ thân hết lòng ủng hộ, không sợ miệng lưỡi người ngoài.

Phụ thân Từ Bích Quân đại tướng quân Từ Vị, tiền triều Đại tướng quân, tuy rằng cũng yêu thương nàng, nhưng lại như cũ tư tưởng có trọng nam khinh nữ, là nữ tử thì nên tam tòng tứ đức. Từ Bích Quân lần này phá lệ rời nhà, muốn đi nhìn ngắm thiên hạ một lần. Từ Bích Quân không muốn vĩnh viễn ở trong căn nhà vuông vức đại môn không ra nhị môn không bước, ánh mắt chỉ có kim chỉ hồng trang, còn có hôn phu tương lai sẽ gả đến.

Nghe nói, thủ hạ Thẩm Cẩm Vinh còn có nữ quan, Từ Bích Quân nắm chặt cuốn sách, đôi mắt hơi lóe. Thật lâu sau sau vẫn không thể hạ quyết tâm, nàng vướng bận quá nhiều, chỉ là rời nhà phụ thân mẫu thân còn có khả năng khoan thứ nàng, nhưng nếu biết nàng chạy tới làm nữ quan dưới trướng Thẩm Cẩm Vinh……

Lúc trước, Từ Bích Quân nghe nói Thẩm Cẩm Vinh khởi sự, bá chủ một phương, bật thốt lên mở miệng khen một câu, bị phụ thân mẫu thân nghe được, liền phạt sao chép nữ huấn mười lần, cấm túc ba ngày.

Chỉ hận chính mình không phải một người trần truồng, không vướng bận, nếu như vậy, Từ Bích Quân tan xương nát thịt cũng không sợ.

*vị diện này nhiều điển tích điển cố, thành ngữ, QT nhiều lúc dịch không sát được mà mình không học tiếng Trung không hiểu được, mọi người thông cảm~

Chương 23 – (4)

Phương Bắc đã bắt đầu vào mùa mưa, Từ Bích Quân nghe nói ngoại thành có một loại động vật diện mạo kỳ dị, có hứng thú tới xem một lần, không ngờ lại gặp phải trận mưa đầu mùa, lại không mang dù giấy bên người, may mắn tìm được một ngôi đình nhỏ, vội vàng chạy tới trú mưa.

Vào trong đình, Từ Bích Quân mới phát hiện bên trong cũng có người, bạch y nam tử cùng hoàng sam nữ tử ở trong đình đánh cờ, thị vệ thị nữ chờ đợi ở bên cạnh đều là khuôn dung bình thường nhưng thân thủ lại không đơn giản.

“Bên ngoài mưa lớn, tiểu sinh đồ kinh nơi đây, tiến vào tránh mưa, làm phiền các vị.” Từ Bích Quân hơi hơi chắp tay nói một chút, kia hai người đang đánh cờ lại dường như không nghe thấy lời nàng, vẫn cứ chuyên tâm đánh cờ, thị vệ thị nữ đứng gác cũng không nói một lời.

Từ Bích Quân sờ sờ mũi, cũng không có vì như vậy mà có gì không vui.

Nàng tìm tới gần bậc thang ngồi xuống, sửa sửa quần áo bị nước mưa làm cho chật vật, cũng may nàng chuẩn bị đầy đủ, quần áo mặc dù bị nước mưa làm ướt, cũng chút nào không hiện ra thân hình nữ nhi.

Từ Bích Quân ngẩng đầu nhìn mưa bên ngoài, xem ra chốc lát cũng không tạnh được. Buồn chán, Từ Bích Quân liền liếc hướng về bàn cờ phía trong đình còn có hai người đang chơi cờ.

Ván cờ hạ đến diệu, Từ Bích Quân xem cũng nhịn không được mà mê đắm, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

Một nước cờ cuối cùng định sinh tử.

Tiêu Ước thở dài: “Ta thua.”

Cẩm Vinh nhấp môi cười, “Vẫn là lão sư dạy bảo tốt.”

Nhớ tới lúc trước bởi vì chơi cờ dở mà bị Tiêu Ước tàn nhẫn ngược lên ngược xuống, Tiêu Ước kẻ điên này nói cái gì mà một chút cầm kỳ thư họa cũng không thành thục được còn dám xưng là đồ nhi của hắn, làm cho Cẩm Vinh tức giận đến thiếu chút nữa không đem con hàng này đuổi ra ngoài.

Tiêu Ước dường như không nghe được ý tứ trong lời Cẩm Vinh, ngược lại quay đầu nói với người vẫn luôn chú ý đến thế cục ván cờ Từ Bích Quân nói, “Công tử có thể tới một ván?”

“Ta, ta sao?” Từ Bích Quân có chút kinh ngạc.

Tiêu Ước lại cười nói, “Luôn là cùng ta chơi, đồ nhi này của ta là cũng phiền.” Nói xong liền đứng dậy nhường ra vị trí.

Từ Bích Quân có chút câu nệ đi tới, “Tiểu sinh Chu Quân Bích.”

Cẩm Vinh không nói, thu lại ván cờ tử vừa rồi, thu xong mới giương mắt nhìn về phía Từ Bích Quân, tươi cười ôn hòa.

Từ Bích Quân lúc này mới phát hiện, nữ tử ngồi đối diện đúng là người ban ngày thoáng nhìn khí độ bất phàm trên trà lâu.

“Thỉnh hạ đi.” Cẩm Vinh nhàn nhạt nói một câu.

Từ Bích Quân gật gật đầu, cầm cờ đen hạ xuống.

Lấy cờ có thể soi nhân tâm, không như lúc chơi cừ với Tiêu Ước không nói một lời, lần này Cẩm Vinh chủ động mở miệng, “Công tử lẻ loi một mình chính là chu du thiên hạ?”

Từ Bích Quân hơi bất ngờ, cười nói: “Đúng, lúc trước thường ở trong nhà, rất ít ra cửa, chứng kiến cũng rất ít.”

Cẩm Vinh hạ thêm một nước, lại nói, “Vậy lần này công tử thấy được gì?”

Từ Bích Quân thiệt tình thực lòng trả lời, “Rất nhiều, thiên hạ đại thế, phong vân đem khởi, nghiêng trời lệch đất.”

Cẩm Vinh lại cười nói, “Hiện giờ quần hùng cát cứ, công tử có tài, chẳng lẽ không có tâm hướng tới?”

“Có.” Từ Bích Quân quả quyết nói, rồi lại có chút do dự, “Thẩm gia Thẩm Cẩm Vinh bất phàm, chỉ là không biết hay không thật có thể đi đến một bước kia.”

Nữ tử xưng đế, từ xưa đến nay, chưa bao giờ có.

“Nhật nguyệt nhô cao, dám kêu thanh thiên đổi ngày.” Cẩm Vinh mỉm cười, lại bất tri bất giác khiến Từ Bích Quân bình tĩnh tâm hồ khơi dậy kinh thiên sóng to. Nếu đã có hùng tâm tráng chí, đi đến kia một bước cũng không kỳ quái.

Lúc này mưa đột nhiên ngừng, bên ngoài im bặt, trong không khí còn hơi thở ướt át tàn lưu, trời quang sơ hiện, trong vắt như được tẩy rửa, sơn ảnh mênh mông.

“Đi thôi.” Cẩm Vinh đứng dậy nhìn không trung, nói.

Thị vệ lập tức đi trước mở đường cho tiểu thư cùng Tiêu tiên sinh, Cẩm Vinh lại quay đầu nhìn cười cười Từ Bích Quân, “Còn chưa nói qua tên của ta, ta họ Thẩm, danh Cẩm Vinh.”

Từ Bích Quân trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, lại thấy Cẩm Vinh gọi thị vệ đệ mang lên cây dù giấy, thanh âm thanh bạch như suối trong.

“Thiên hạ phong vũ phiêu diêu, ta lấy dù này đưa tiễn, nguyện vì công tử lưu lại một chỗ che chở.”

Thâm ý Cẩm Vinh, Từ Bích Quân hẳn là sẽ không nghe không hiểu, chỉ là cô cũng không vội nghe câu trả lời. Cẩm Vinh cười cười liền lên xe ngựa rời đi.

Trong xe, Tiêu Ước mặt lộ vẻ nghi hoặc nói, “Ngươi không tính toán thu nàng dưới trướng sao?” Vì sao chỉ là nói bóng nói gió, giao thiển chưa ngôn thâm.

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, “Còn quá sớm.”

Lúc này Từ Bích Quân chỉ mới có ý muốn về phe Thẩm Cẩm Vinh, tâm địa chưa đủ cứng cáp.

Cẩm Vinh cũng không hy vọng chỉ nói mấy câu là có thể thuyết phục Từ Bích Quân, cô muốn dựa vào thanh thế lực ảnh hưởng càng lúc càng lớn đối với thiên hạ với vạn dân, mới có thể khiến cho Từ Bích Quân thật sự hướng về phía mình.

Tiêu Ước nghe xong cũng không nói gì thêm.

Hai ngày sau, rời khỏi thành, cách Bách Lí Ổ cũng không còn xa.

Cẩm Vinh chuyến này đương nhiên không chỉ vì mua ngựa, chuyện như vậy phái thuộc hạ đắc lực tới là có thể làm tốt. Cẩm Vinh không chỉ muốn giao dịch một lần này, mà muốn hợp tác lâu dài ngày sau nữa.

Bách Lí Ở tuyển định tân nhiệm gia chủ, thời điểm này không khỏi làm Cẩm Vinh cảm thấy vừa vặn có thể mưu đồ cơ hội một chút.

Nhưng làm thế nào để đem Bách Lí Ổ cột lên thuyền Thẩm gia? Đây là vấn đề chính, Cẩm Vinh đôi mắt chợt lóe, đầu ngón tay vuốt ve quân cờ ngọc, chậm chạp không đặt xuống.

Ngồi ở đối diện Tiêu Ước cũng không thúc giục nàng, nhàn nhã phe phẩy cây quạt, hắn lần này cũng liền làm quần chúng đi.

Cẩm Vinh cờ cuối cùng cũng hạ.

Không ai biết Thẩm gia ở lần Bách Lí Ổ đổi gia chủ này đã làm ra bút tích gì, cũng không ai biết Thẩm Cẩm Vinh lần này tự mình tới Bách Lí Ổ, nhưng trại nuôi ngựa trăm dặm này chung quy là chính thức cùng Thẩm gia kết minh, đồng thời đưa tới con trai độc nhất của tân nhiệm bảo chủ, cốt nhục chia lìa loại sự tình này tuy rằng không chút nhân đạo, nhưng vì nghiệp lớn cũng chỉ có thể không câu nệ tiểu tiết.

Đợi Cẩm Vinh phong trần mệt mỏi từ phương Bắc gấp rút trở về, liền nghe được tin tức thế gia bắt đầu trả thù.

Thôi gia đứng đầu thế gia cùng Nguyên gia liên hôn, tân lang tân nương địa vị ở trong gia tộc không thấp, đều là con vợ cả.

Nguyên gia địa vị không tầm thường, hai loại thân phận môn phiệt cùng chư hầu, cũng là nhà ngoại tiên đế, trong lịch sử Đại Sở đã bồi dưỡng ra vài vị Hoàng Hậu Thái Hậu, là ngoại thích tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng liên hôn lần này lợi ích lớn nhất không phải Thôi gia, mà là Nguyên gia.

“Thôi gia từ trước đến nay không phải khinh thường dựa cạp váy nữ nhân sao, lại đồng ý liên thủ Nguyên gia?” Cẩm Vinh nhìn tin tức, không những không tức giận, ngược lại rất có hứng thú hỏi.

“Thế gia, thế gia, gia tộc phải được thế nhân thừa nhận, mới có thể xưng là thế gia.” Tiêu Ước phe phẩy cây quạt, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Chờ đến khi địa vị cao cao tại thượng mất đi, chôn vùi với lịch sử bụi bậm, còn quản cái gì thanh danh không nhiễm tục vật.

“Chà.” Cẩm Vinh như có như không cảm thán một tiếng, lại hướng sang mấy vị mưu sĩ hỏi, “Các vị thấy chuyện này thế nào?”

Cẩm Vinh có ý tranh đoạt thiên hạ, bên người tự nhiên không thể thiếu người vì nàng bày mưu tính kế, hiện tại vài vị ở thư phòng này đều là phụ tá cô tín nhiệm nhất, có già có trẻ, có người Cẩm Vinh chính mình bồi dưỡng, cũng có tự tiến cử tới.

Lấy địa vị hiện tại của Cẩm Vinh, vô luận là ngưỡng mộ năng lực thanh danh, hay là có dã tâm một bước lên trời, nhân tài như vậy chưa bao giờ thiếu.

Mưu sĩ của nam chính xuất hiện trong tiểu thuyết, cũng có vài người bị Cẩm Vinh thu vào dưới trướng, vài người tìm không được, Cẩm Vinh cũng không ngại bọn họ có phải hay không đã về phe đến nam chính Thiệu Vân Phái, thắng bại chưa bao giờ do mấy cái mưu sĩ có thể quyết định, huống hồ thiên hạ to lớn, người này không có còn có người tiếp theo.

Chỉ là với những người phát huy tác dụng tương đối quan trọng, Cẩm Vinh vẫn có chút để tâm, tỷ như Từ Bích Quân.

Lại nói tiếp, nam chủ Thiệu Vân Phái mặc dù không lấy được nhân mạch Thẩm gia, nhưng vẫn như cũ xuất hiện trước mặt Từ Vị đại tướng quân, nghe tin tức mật thám truyền tới, Thiệu Vân Phái mới vào quân doanh liền được lão tướng quân thưởng thức, nếu không phải như vậy, Cẩm Vinh cũng không ngại thẳng tay xử lí trước một đối thủ tương lai.

Không biết Từ Bích Quân sau khi nghe lời nói của Cẩm Vinh sau này có còn đi lên con đường kia hay không.

Vài vị phụ tá nghe Cẩm Vinh hỏi chuyện xong, trầm tư một lát, liền có ý tưởng.

“Thôi gia cùng Nguyên gia liên hôn, thế lực cao hơn một tầng, đối với chúng ta uy hiếp rất lớn, không bằng từ giữa quấy nhiễu việc hôn nhân này.” Một phụ tá trẻ tuổi quyết đoán nói.

Một bên phụ tá lớn tuổi lắc đầu, “Nếu không phải việc cực kì có sức nặng có thể làm cho hôn nhân này không thành, Thôi gia cùng Nguyên gia nhất định sẽ đóng chắc cái cọc này.”

Thôi gia cùng Nguyên gia lần liên hôn này còn có nội tình, lúc ấy là Thôi gia đưa ra ý muốn liên hôn trước, Nguyên gia đại tiểu thư liếc mắt một cái liền coi trọng Thôi gia nhất cự nổi danh nhi lang, những người này đã có nguyên phối, hơn nữa cũng là nữ nhi thế gia, tuy không bằng Thôi gia, nhưng thanh danh bên trong thế gia không yếu.

Nếu có thể làm cho Thôi gia cùng Nguyên gia liên hôn không thành, Thôi gia cùng mặt khác thế gia quan hệ cũng hỏng rồi.

Cho dù không ngăn được, cũng có thể một phen bôi đen thế gia môn phiệt, chỉ là sở hữu khả năng cũng đều muốn suy xét đến, làm một cái đủ tư cách phụ tá, lời này là muốn nói.

“Thôi gia vị kia còn có một nguyên phối, có lẽ có thể từ trên người nàng xuống tay.” Này đồng dạng là vị tuổi trẻ phụ tá lời nói, so với những người lớn tuổi càng có dã tâm, cũng càng không để bụng sử dụng thủ đoạn.

“Hơn nữa chúng ta chú ý nhất cử nhất động của Nguyên gia, cùng Thôi gia liên hôn bước tiếp theo rất có khả năng……”

Chúng phụ tá không ngừng mà đưa ra các ý kiến.

Cẩm Vinh cũng không nói lời nào, thẳng đến khi bọn họ nói xong, mới buông chén trà trong tay, “Trước cứ làm theo lời các ngươi đi.”

Cho dù không thể đem lại hiệu quả gì rõ rệt, nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu sắp bị thế gia liên hợp môn phiệt hoắc đao tương hướng, Thẩm gia cái gì cũng không làm mới khiến người cảm thấy kỳ quái, đọa thanh thế đâu, hơn nữa, không cần xem thường bất luận một thủ đoạn nào có thể trở ngại cơ hội đối thủ, cơ hội sinh tồn của đối thủ rút nhỏ, cơ hội chính mình sinh tồn mới có thể biến lớn.

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này nữ chủ chính là dã tâm bừng bừng a cầu sao cầu cất chứa cầu bình luận moah moah

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN