Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 11: [TG6] Nữ hoàng (phần 3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý


Chương 11: [TG6] Nữ hoàng (phần 3)


(5)

“Ngươi nói…… Thôi Vân Thị đã chết.” Cẩm Vinh vuốt ve hoa văn trên thân ly sứ, đôi mắt hơi rũ.

Người phụ trách tình báo bên dưới cúi đầu, có chút khẩn trương, lo lắng chủ công tức giận vì bọn họ làm hỏng việc, “Chúng ta người chỉ là ở bên người Thôi Vân Thị nói vài câu, nói Nguyên gia đại tiểu thư xưa nay điêu ngoa tùy hứng, không phải người có thể dung được con cái nguyên phối…… Thôi Vân Thị nghe vậy đồng ý cùng Thôi Khương hòa li, hôm sau liền trở về nhà mẹ đẻ, đêm đó uống thuốc độc tự sát……”

“Đi xuống đi.” Cẩm Vinh đỡ trán, tùy ý vẫy vẫy tay nói.

Thuộc hạ rời đi, Tiêu Ước liền từ phòng trong đi ra, hắn rất ít tham dự chuyện tranh bá thiên hạ Cẩm Vinh sự, có hứng thú mới ngẫu nhiên đề điểm một hai câu thôi.

Hắn cũng mới nghe vừa rồi tình báo, xem Cẩm Vinh biểu tình hơi có chút rã rời không khỏi lo lắng, ngưng thanh nói, “Ngươi không muốn Thôi Vân Thị chết?”

Hắn không hy vọng đồ nhi bởi vì một chút lòng dạ đàn bà mà dao động tâm chí.

Cẩm Vinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi suy nghĩ nhiều, nàng muốn tìm cái chết, ta lại như thế nào cản được, lại vì sao phải cản? Thiên hạ này, người tình trạng so với nàng bi thảm hơn đáng để ta mềm lòng nhiều vô kể, ta chỉ là thương hại nàng xem thấp giá trị chính mình thôi.”

Không sợ người khác đem nàng xem như một kiện đồ vật, liền sợ nàng tự mình đem bản thân coi như đồ vật có thể tùy ý vứt bỏ.

Tiêu Ước thoáng buông tâm, là hắn suy nghĩ nhiều.

“Bất quá nàng đã chết, ta lại gánh phiền toái, còn muốn xử lý rất nhiều chuyện.” Cẩm Vinh xoa xoa ấn đường, thế gia cùng Nguyên gia không thừa dịp cơ hội này tản lời đồn đãi là Thẩm Cẩm Vinh hại chết Thôi Vân Thị mới là lạ, đổi là chính Cẩm Vinh có cơ hội thì cũng sẽ làm như vậy.

Không ngoài dự đoán của Cẩm Vinh, hiện giờ liền có một nam nhân hận cô tận xương, Thôi Cao, nghe thị nữ bên người Thôi Vân Thị bi thương lại thêm mắm thêm muối nói xong, đôi mắt đỏ bừng, một chưởng đánh về phía cái bàn, “Thẩm Cẩm Vinh, thù sát thê này không báo, ta Thôi Khương thề không làm người.”

Lời đồn đãi do thế gia cùng Nguyên gia ở sau lưng dẫn đường, muốn đem cái chết của Thôi Vân Thị dẫn lên trên người Cẩm Vinh, đồng thời lại vì liên hôn hai nhà tạo thế.

Trong đại đường nghị luận sôi nổi, các vị các phụ tá từng người ra kế như thế nào nghịch chuyển ngôn luận, tẩy thoát ô danh.

“Không cần.” Cẩm Vinh đứng dậy nhàn nhạt nói.

Con ngươi nàng toát ra thần thái chí tại tất đắc, “Lời đồn đãi chỉ là lời đồn đãi, chỉ cần chúng ta thắng trận chiến này, như vậy này đó tự nhiên tiêu tán vô tung vô ảnh.”

Cô cùng Nguyên Phiệt, hoặc là nói thế gia sau lưng Nguyên Phiệt, tất sẽ có một trận chiến tranh, lời đồn đãi cũng chỉ là chiến trước tiểu hứa điều hòa mà thôi.

“Truyền lệnh đi xuống, toàn quân làm tốt chuẩn bị tùy thời khai chiến.”

“Phụng chủ công ngôn.” Chúng phụ tá chắp tay nói.

Người trong thiên hạ đều cho rằng quân Thẩm gia sẽ là phản quân yếu nhất, đơn giản là bởi vì thời gian xuất hiện quá ngắn, rất ít hiển lộ trước mặt người ngoài, Thẩm gia có thể mưu đoạt được một địa bàn lớn vùng duyên hải phía Đông Nam là dựa vào mưu trí của Thẩm Cẩm Vinh, Thẩm gia ở đây nhân mạch cắm rễ sâu, quan phủ bất kham một kích mới phải đầu hàng.

Chưa đợi Thẩm gia và Nguyên Phiệt đánh lên, Từ thị ở phương Bắc cùng Nam Vương đã khai chiến, trong lúc nhất thời thế lực phương Bắc đều loạn cả lên.

Thẩm gia cùng Nguyên Phiệt lúc này bỗng nhiên kiềm chế xuống, tin đồn về Thôi Vân thị cũng biến mất không còn một mảnh, lúc này ánh mắt thế nhân đều dồn về tin tức thế cụcchiến tranh đang không ngừng biến hóa ở phương Bắc.

Theo Thẩm gia thám tử mật báo, lần này lãnh binh không phải là Từ Vị, mà là một người trẻ tuổi lúc trước cũng không nổi danh, Thiệu Vân Phái.

Hắn dẫn dắt một đội ba vạn quân đối chiến với mười vạn đại quân của Nam Vương, ba vạn đấu mười vạn, liền mất đi nhiều ưu thế, nhưng Từ Vị rốt cuộc muốn bảo vệ biên cường phòng Nhung địch, không có khả năng phân ra quá nhiều quân ứng phó Nam Vương.

Nam Vương là con thứ ba của Sở Văn Đế, chú ruột của U Đế, từ trước đến nay luôn nuôi dưỡng tư binh, dã tâm bừng bừng, sau khi thiên hạ đại loạn cũng là thế lực chư hầu mạnh nhất.

Có lời đồn là Thiệu Vân Phái tự mình hướng Từ đại tướng quân xin binh chinh chiến, mà Từ Vị dường như cũng phi thường tín nhiệm người này.

Tuổi hơn hai mươi đã lãnh binh tác chiến, trừ bỏ tồn tại yêu nghiệt như Thẩm Cẩm Vinh, hẳn là cũng không còn ai khác, không khỏi làm cho thế lực khắp nơi càng cẩn trọng hơn.

Cẩm Vinh cùng Nguyên Phiệt không phải không nghĩ đến chuyện nhúng tay giữa chừng, nhưng thế cục phương Bắc quá mức hung hiểm, không phải là lúc có thể động thủ, hiện giờ chỉ có thể bình tĩnh xem biến này.

Bọn họ có thể bình tĩnh chờ đợi, nhưng có người lại đợi không được, chính là Từ Bích Quân. Tin tức Từ Bích Quân thu được không nhanh cùng chuẩn xác như mạng lưới tình báo của các thế lực lớn, chỉ biết Từ gia và thế lực Nam Vương khai chiến.

Từ Bích Quân lo lắng cho thân nhân, cưỡi khoái mã ba ngày hai đêm cấp tốc về phương Bắc, mới biết Từ đại tướng quân không chỉ huy lần này, nhưng đã là quân Từ gia, Từ Bích Quân dứt khoát xung làm thư sinh bình thường tòng quân, sau mới có thể bị Thiệu Vân Phái thưởng thức, thành phụ tá hắn, từ đây kết hạ duyên phận.

Nửa tháng chiến đấu kịch liệt, Nam Vương thua trận, Từ thị đại thắng, thuận lợi cầm vào tay thế lực phương Bắc.

Kết quả như vậy rất nhiều người không nghĩ tới, trừ bỏ Cẩm Vinh

Cảnh xuân tươi đẹp, cô nhìn phong mật hàm trong tay, trên viết ba chữ Chu Bích Quân, nhiều lần trong quân đội Từ gia hiến kế.

Cẩm Vinh thành lập một tổ chức tình báo, đối với bốn phương tám hướng tình báo tiến hành kỹ càng tỉ mỉ phân chia tổng kết, tiêu trọng tiêu nhẹ, bọn họ còn thành lập một danh sách người cần chú ý tình báo, có rất nhiều người ở trong danh sách này, mà Chu Bích Quân chính là một trong số đó.

Chu Bích Quân, thân phận thật là con gái Từ Vị đại tướng quân Từ Bích Quân, hai năm trước rời nhà trốn đi, đến nàng ở trong chiến dịch đưa ra chiến lược kỹ càng tỉ mỉ phân tích, quyết liệt quyết đoán.

So với kết quả ngoài dự đoán, thế lực khắp nơi càng để ý thế lực khởi nghĩa phương bắc phân chia, bọn họ nên như thế nào ứng đối.

Xưởng hỏa dược Thẩm gia, mấy ngàn thợ thủ công mồ hôi ướt đẫm ngày đêm gia công.

“Đồ vật thế nào rồi?” Cẩm Vinh duỗi tay lấy một chút hỏa dược, dưới ánh mặt trời nhìn tỉ lệ một chút, còn tốt.

“Số lượng chủ công yêu cầu đã chuẩn bị tốt toàn bộ.” Một nam tử trung niên quan phục màu xám chắp tay cung kính trả lời.

Ni-trát ka-li, lưu huỳnh, than củi bột phấn hỗn hợp theo nguyên lý nghiên cứu chế tạo mà thành.

Sau khi quyết định đời này muốn tranh trục thiên hạ, Cẩm Vinh liền đem chế tác súng ống đạn dược còn có bom hỏa dược, địa lôi phương pháp chế tạo đều viết ra, để thợ thủ công Thẩm gia bí mật nghiên cứu phát minh, mời thợ thủ công tài nghệ cao siêu đến chế tác.

Nhờ có tài lực mạnh mẽ, chút hỏa dược hỏa khí lấy kỹ thuật hiện giờ miễn cưỡng có thể làm được, nhưng còn có chút bộ phận chỉ có thể tạm thời lưu lại về sau nghiên cứu.

Xưởng nghiên cứu chế tạo Thẩm gia còn chế tạo được chấn thiên lôi, sét pháo, chủ yếu là dùng cho công thành hoặc thủ thành, còn có hỏa cầu, độc dược yên cầu, uy lực nổ tương đối tốt.

Mà súng ngắn Cẩm Vinh tương đối tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng không tính là thành công, chủ yếu đạn quá khó chế tác, phí bao nhiêu thời gian nhưng cũng không đạt được mấy thành quả.

Tuy nhiên hỏa khí còn có đại pháo kết quả thí nghiệm không có vượt qua mong đợi của cô, nhưng cũng cuối cùng không làm Cẩm Vinh thất vọng, đây chính là chuẩn bị ở trong tay một đại sát khí.

Vì nàng xưng vương xưng bá, bình định chướng ngại.

Thẩm gia cùng Nguyên Phiệt định ngày khai chiến vào mùng chín, vừa lúc Nguyên Thôi hai nhà liên hôn cũng định ngày ấy, xem ra là muốn mượn trận này làm cho hôn sự càng thêm danh nghe thiên hạ.

Đáng tiếc đến tột cùng là ai làm đá kê chân của ai, cũng không nhất định.

Phủ nha đại đường, Cẩm Vinh đang cùng chư vị tướng lãnh tham thảo việc bài binh bố trận.

Bỗng nhiên có một tướng sĩ Thẩm gia tới báo, Cẩm Vinh giơ giơ tay, làm người tiến vào, tướng sĩ đi vào sau lập tức quỳ xuống, nói: “Bẩm báo chủ công, ngoài thành có một người tự xưng là con cháu Vân Thị, Vân Đình, nói có thể trợ giúp chủ công đánh thắng trận chiến này.”

“Thân phận tra xét chưa? Mục đích là gì?” Cẩm Vinh như cũ nhìn chằm chằm bản đồ, đôi mắt nâng cũng không nâng hỏi một câu.

“Tra qua, huy chương gia tộc trên người là thật, theo như lời ngôn luận cũng xác nhận không có lầm. Về mục đích, hắn nói phải vì thân tỷ hắn báo thù.”

“Thân tỷ tỷ? Là Thôi Vân Thị.” Cẩm Vinh bất quá nghĩ sơ một chút, liền đoán được, không cấm khẽ cười nói, “Khắp thiên hạ đều đồn đãi là ta Thẩm Cẩm Vinh vì phá hư Vân Thôi liên hôn hai nhà, giết Thôi Vân Thị, hắn tới đầu ta, không sợ tỷ tỷ hắn ở dưới cửu tuyền chết cũng không an bình sao?”

Cẩm Vinh mắt gian hiện lên một đạo u quang.

“Thôi, cho hắn vào đi.”

Thuộc hạ theo lời, chỉ chốc lát sau liền đem người dẫn tới.

Là một thiếu niên ước chứng mười sáu mười bảy tuổi, y phục màu lam, hào hoa phong nhã.

Hắn nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi hơn hai mươi ngồi ở vị trí chủ vị trên tiền đường, trong lòng liền nghĩ đến, này hẳn là chính là Thẩm gia chi chủ Thẩm Cẩm Vinh.

“Tại hạ Vân Thị Thất Lang Vân Đình, gặp qua Thẩm đại nhân.”

“Ta gặp ngươi, chỉ là rất tò mò mục đích ngươi tới đây.” Cẩm Vinh mỉm cười nói.

“Ta phải vì thân tỷ báo thù, giết nam nhân phụ lòng Thôi Cao.” Vân Đình nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Vậy, ý tưởng của ngươi cùng người khác bất đồng chút.” Cẩm Vinh đôi mắt khẽ nhúc nhích, tay phải chống cằm, ánh mắt nhìn Vân Đình cũng giống như thay đổi chút.

“Ta chưa bao giờ oán quá người vô tội, chân chính hại chết tỷ tỷ của ta, là Thôi Cao, nếu không phải hắn ham phú quý cùng Nguyên gia liên hôn, tỷ tỷ ta làm sao đến nỗi rơi xuống đồng ruộng như thế.” Vân Đình nói đến này, vành mắt đỏ lên.

Cẩm Vinh nhìn chằm chằm con ngươi hắn, nghiêm túc nói, “Ngươi muốn làm như thế nào?”

Vân Đình nâng lên tay áo, đem nước mắt lau đi, kiên định nói “Ta nguyện ý tẫn khả năng có thể trợ giúp Thẩm đại nhân, hủy diệt Thôi gia.”

Nói rồi từ trong tay áo lấy ra một mảnh vải, hai tay dâng lên, “Đây là kế hoạch tác chiến của Nguyên Phiệt, ta đã từng xem qua liếc mắt một cái, nhớ được hơn phân nửa, hiện giờ hiến cho Thẩm đại nhân, mong Thẩm đại nhân có thể đại thắng, gia tỷ trên trời có linh thiêng được an giấc ngàn thu.”

Chương 25 – (6)

Cẩm Vinh cầm trong tay hiện tại là bản đồ quân sự lúc trước Vân Đình dâng lên, viết khá chi tiết, đáng tiếc phân nửa là giả.

Lúc này dưới tiền đường là hai hắc y nhân, nhất ngôn nhất ngữ đem mọi ngôn hành cử chỉ, người từng tiếp xúc, nơi từng đi đến của Vân Đình từ sau khi tiến vào phạm vi Thẩm gia, không một chút bỏ sót mà tường tận liệt kê ra.

Vân Đình nếu hiện giờ ở chỗ này, chỉ sợ là đã sớm kinh hồn táng đảm mà không giống như ban ngày thản nhiên thong dong, đem chính mình ngụy trang thành một hảo nhi lang lập chí vì thân tỷ tỷ mà báo thù.

“Vân Đình cũng nữ tử Hồng Tụ Phường đối thơ?”

“Vâng, hẳn là trùng hợp, nàng kia là danh kỹ Hồng Tụ Phường, tố có tài danh, hai người hẳn là không quen biết.”

Hắc y nhân ngẩn ra, không hiểu vì sao chủ công sẽ nhắc tới một tiểu tiết này, nhưng lập tức đáp lại.

” Như kim khước ức giang nam nhạc, đương thì niên thiếu xuân sam bạc.”

“Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn hồng tụ chiêu.

Thúy bình kim khuất khúc, túy nhập hoa tùng túc.

Thử độ kiến hoa chi, bạch đầu thệ bất quy.”

Cẩm Vinh không nói gì, rồi lại đột nhiên cười, “Thơ hay.”

Cũng không biết Vân Đình có phải là lần đầu tiên ngâm thơ cùng nữ tử ứng đối hay không.

Hiện giờ tang kỳ tỷ tỷ Thôi Vân thị Vân Uyển còn chưa quá ba tháng, cho dù thế gia phong lưu, hảo danh tài lời này cũng không phải là giả, nhưng một chi tiết như vậy cũng không để ý, Cẩm Vinh làm sao tin lời hắn tỷ đệ tình thâm?

Hắc y nhân lui ra, Tiêu Ước vẫn luôn ở bên cạnh nghe liền nói, “Ngươi hoài nghi hắn là mật thám thế gia phái tới?”

Cẩm Vinh lắc đầu, “Không, từ một khắc hắn bước vào Thẩm thị ta đã hoài nghi, người trẻ tuổi vì tỷ tỷ vô tội chết thảm mà ghi hận trong lòng không nên thong dong thản nhiên như vậy, hắn biểu hiện quá mức bình tĩnh, không có một tia liều lĩnh nóng nảy của thiếu niên. Còn có, hắn phản bội gia tộc ngàn dặm xa xôi tới đây, lại như cũ xiêm y là lụa, thử hỏi hắn lấy đâu ra tiền, lại từ đâu ra tâm tư chỉnh chu chính mình?”

“Người trẻ tuổi, tự nhiên dễ dàng làm lỗi.” Tiêu Ước nói.

“Đáng tiếc sai rồi liền không có cơ hội quay đầu lại.” Cẩm Vinh con ngươi gian xẹt qua một tia lạnh nhạt.

Tiêu Ước trong lòng biết Cẩm Vinh sợ là sẽ không để Vân Đình sống sót rời khỏi nơi này, dùng hết giá trị thặng dư của hắn trước. Kỳ thật thế gia nước cờ này đi không kém, không cần hy sinh một con cháu dòng chính thế gia, vì tỷ báo thù nói dối lại biến như thế xảo diệu, làm người nhịn không được động dung tin tưởng, hơn nữa nửa thật nửa giả quân sự chiến lược đồ Nguyên Phiệt.

Chỉ cần Thẩm Cẩm Vinh có một tia mềm lòng, vội vàng, đều sẽ không cẩn thận đi vào, chẳng sợ không chết cũng có thể bị lột một lớp da.

“Ngươi tính toán dùng hắn?” Tiêu Ước hỏi.

Cẩm Vinh nhướng mày, “Vì sao không dùng? Thế gia đưa tới một cái tốt như vậy dùng quân cờ.”

Thiếu niên khí phách cao, muốn nổi danh, trở thành nhân vật như Trương Nghi can đảm trí cao, cũng phải nhìn nàng có cho cơ hội này hay không.

“Ngươi không phải biết xem tướng sao? Như thế nào, nhìn ra hắn cái tướng mạo gì?” Cẩm Vinh khóe môi hơi câu nói.

Tiêu Ước đạm đạm cười nói: “Đã nhìn ra, bất quá là chết yểu chi tướng.”

————

Vân Đình cũng không biết ý đồ của hắn đã sớm bị đối phương hiểu đến chi tiết rõ ràng, hắn vẫn là nhàn tản đi lại trong doanh địa Thẩm gia, âm thầm ghi nhớ mỗi một chỗ đã chứng kiến.

Địa phương Thẩm gia luyện binh từ trước đến nay rất có ít người biết, Vân Đình một đường đi tới, trong lòng lại có nhiều nghi hoặc, Thẩm gia tuy quân kỷ nghiêm minh, huấn luyện khắc nghiệt, nhưng có chút địa phương là hắn cảm thấy cổ quái, chẳng lẽ đây là do Thẩm gia có phương pháp luyện binh bí mật?

Vân Đình có đi loanh quanh tìm người tìm hiểu, nhưng đối phương hoặc là không muốn nói chuyện với người là mặt, hoặc là nói vài ba câu như có như không. Làm cho Vân Đình có chút nóng vội, trừ bỏ đem giả đồ quân sự cho Thẩm Cẩm Vinh để lấy được tín nhiệm, hắn còn phải tìm hiểu được bí mật của Thẩm gia quân, cũng đem tin tức truyền ra ngoài.

Ngoại giới vẫn luôn có lời đồn, Thẩm Cẩm Vinh tự tin như thế, là bởi vì nàng còn có vũ khí bí mật để trông cậy vào, nhưng đến tột cùng là cái gì, lại được bảo mật kín mít, chỉ biết nàng ở Thẩm gia luôn đốc thúc thợ thủ công gia tộc nghiên cứu đồ vật.

Có thể nghiên cứu ra pha lê cùng xi măng, những thứ đồ rụng ra tiền như vậy, còn có thể chế tạo ra cái dạng đồ vật khác?

Kỳ thật Vân Đình ở trong lòng là không cho là đúng, pha lê cùng xi măng có thể kiếm tiền cũng bất quá là chút vật chết, trên chiến trường dựa vào tinh binh hãn tướng, Thẩm Cẩm Vinh còn có thể bí mật giấu đi mấy chục vạn đại quân sao?

Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Cẩm Vinh vốn dĩ muốn che giấu những vật này là bởi vì so với mấy chục vạn đại quân, thứ đồ chơi này còn muốn hung hãn hơn, chờ đến chiến tranh không cần ỷ lại nhân lực, mà là vũ khí lợi hại, kia mới là một thời mới.

Thế gia hướng muốn Nguyên gia cung cấp đại lượng binh khí cùng lương thực, hiện giờ bọn họ cùng trên một cái thuyền, tự nhiên Nguyên Phiệt vinh, thế gia vinh.

Vân phu nhân nhớ mong thân nhi tử còn đang ở bên trong địch doanh, hướng trượng phu Vân gia gia chủ hỏi: “Đình Nhi sẽ không có việc gì đi?”

Vân gia gia chủ Vân Dữ cau mày, “Vô tri phụ nhân, ngươi biết cái gì, Đình Nhi đây là kiến công lập nghiệp, cho Vân gia chúng ta có thể càng tiến thêm một bước.”

Vân phu nhân nghe xong không nói gì thêm, đáy lòng rõ ràng, phu quân căn bản là không để bụng sinh tử Đình Nhi, chỉ để ý Vân gia vinh nhục, vì vân gia có thể trở thành Thôi gia từ long chi thần, hy sinh một cái nhi tử đối với hắn thì tính cái gì, dù sao, nữ nhi lúc trước cũng đã hy sinh rồi.

Nguyên Phiệt cùng thế gia hội đàm sau, Nguyên Phiệt đương nhiệm đương gia Nguyên Đảo để lại Thôi Cao, ngữ khí phá lệ thân thiết mà hô, “Hiền tế.”

Thôi Cao nhỏ đến khó phát hiện mà nhíu nhíu mày, nhưng lại che dấu rất khá, ôn hòa xa cách trả lời “Nguyên hầu.”

“Hiện tại còn để ý tục lễ như vậy làm cái gì, dù sao sớm muộn gì ngươi ta đều là phải làm cha vợ con rể, chờ ta đăng cơ đại bảo, hiền tế ngươi chính là phò mã gia.” Nguyên Đảo hào sảng cười to nói. “Lần này hiền tế kế sách ra thật sự diệu a.”

Làm em vợ mượn danh trả thù lấy được tín nhiệm Thẩm gia gia chủ Thẩm Cẩm Vinh, ai có thể nghĩ vậy sẽ là Thôi Cao nghĩ ra kế sách.

Thôi Cao đáy lòng càng thêm không kiên nhẫn, lại ngại với thân phận Nguyên Đảo, bồi hàn huyên hồi lâu, chờ Nguyên Đảo nói tận hứng, hắn tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vỗ vỗ bả vai Thôi Cao, “Oánh Oánh đã nhiều ngày vẫn luôn nhớ mong ngươi, ngươi khó tới được một lần, liền đi xem nàng đi.”

Oánh Oánh chính là ái nữ của Nguyên Đào, người sắp cùng Thôi Cao thành hôn, Nguyên Oánh Oánh.

Thôi Cao vừa định chối từ, nhưng đón nhận ánh mắt không chấp nhận cự tuyệt của đối phương, đành phải bất đắc dĩ mà chắp tay, “Tiểu chất liền đi.”

Đi qua hành lang eo lụa hồi, đình đài lầu các, Thôi Cao xa xa mà trông thấy đứng bên cạnh thị nữ, một thiếu nữ quần áo sắc vàng nhạt kiều tiếu phác bướm trắng.

Trong hoảng hốt, Thôi Cao nhớ tới tú mỹ nữ tử ẩn sâu trong lòng, dịu dàng cúi đầu thêu hoa, ngẩng đầu ôn nhu gọi hắn ” phu quân “.

————

Chiến sự chạm vào là nổ ngay, Thẩm gia cùng Nguyên Phiệt khai chiến ở Trường Dã, Thẩm gia quân lúc này mới chính thức xuất hiện trước mặt thế nhân, ngoài ý muốn hoàn mỹ dũng mãnh, mặc áo giáp, cầm binh khí, khí thế bức cho quân đội Nguyên Phiệt liên tục bại lui, tệ nhất chính là, Nguyên Phiệt quân đội cơ hồ tùy thời tùy chỗ sẽ rơi vào bẫy rập của Thẩm gia quân, vừa chiến đã bại.

Tài năng quân sự của Thẩm Cẩm Vinh cũng lần đầu tiên ở trước mặt thiên hạ cùng quân địch triển lộ mũi nhọn.

Tin bại trận liên tiếp truyền đến, Thôi Cao gắt gao nhìn chằm chằm chiến lược đồ, không dám tin tưởng, “Sao có thể? Nàng như thế nào lại không có trúng kế?” Ngược lại còn thiết hạ bẫy rập khiến từng cánh quân của quân đội Nguyên Phiệt, kéo vào như lưu sa mà chém giết.

*Lưu sa: cát.

“Khẳng định là tiểu tử Vân gia phản bội chúng ta……” Một tướng lãnh đỏ đôi mắt thở gấp nói, bắt đầu nóng lòng muốn tìm cách trốn tránh trách nhiệm cùng đối tượng tập trung oán hận.

“Sẽ không, con ta sẽ không như thế……” Vân phụ cực lực cãi cọ.

Bên trong doanh trướng vì thua trận mà khắc khẩu không thôi, đôi mắt Thôi Cao vẫn dính chặt trên bản đồ chiến lược quân sự, cầm bút nỗ lực tìm ra cơ hội vãn hồi.

“Báo, Lâm Tầm thất thủ.”

Bút lông trong tay Thôi Cao lạch cạch hai tiếng rơi trên nền đất.

Mà đồng dạng không thể tin được còn có một người, là Vân Đình vẫn còn ở trong quân doanh Thẩm gia.

“Tại sao lại như vậy? Nguyên Phiệt như thế nào lại thua, không nên là cái dạng này!” Vân Đình nghe tin chiến thắng liên tiếp truyền đến trong cơ doanh Thẩm gia, bị kích thích đến cơ hồ quên mất ngụy trang.

Trong tưởng của Vân Đình, hẳn là công thần đến trừ gian tặc, về sau sẽ lấy thân phận thiếu niên anh tài danh dương thiên hạ, làm người người ngưỡng mộ.

Chờ đến khi bị binh lính áp giải vào doanh trướng, hắn mới chân chính phản ứng lại, Thẩm Cẩm Vinh chỉ sợ đã sớm xem thấu tất cả.

Lúc này hết thảy cũng đã trần ai lạc định.

* Trần ai lạc định: mọi chuyện đã định.

“Ngươi là như thế nào phát hiện ta là giả ý đầu nhập?” Vân Đình bỗng nhiên bình tĩnh xuống dưới, hắn hiện tại chỉ muốn biết được đáp án.

“Vậy ngươi nói cho ta Vân Uyển là chết như thế nào?” Cẩm Vinh rất có hứng thú hỏi, cô tương đối thích một vật đổi một vật.

Vân Đình chần chờ một chút, muốn biết chính mình là như thế nào thất bại cấp bách áp qua hết thảy, “Vân gia có gia huấn, nữ tử không thể bỏ chồng…… Mẫu thân tự mình chuẩn bị dược, cùng tỷ tỷ nói qua sau liền khuyên nàng uống.”

Quả nhiên không sai, Cẩm Vinh đôi mắt hơi lóe, tiện đà nhịn không được cười, “Mẫu thân ngươi chuẩn bị dược, tỷ tỷ ngươi tự mình uống mà chết, này truyền ra thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.”

“Ngươi đang nói cái gì, ngươi như thế nào có thể bôi nhọ danh dự mẫu thân cùng tỷ tỷ của ta.” Vân Đình bỗng nhiên liền phẫn nộ tột đỉnh.

“Tỷ tỷ của ta hiền lương thục đức, tam tòng tứ đức, không ai dám bàn cãi, nàng là vì con cái cùng trượng phu lựa chọn hòa li, cũng là vì Vân gia thanh danh mới khẳng khái chịu chết, tỷ tỷ ta là điển phạm cho nữ tử trong thiên hạ, sống được mỹ danh, chết cũng là quang vinh, ngươi li kinh phản đạo, như thế nào sẽ hiểu.”

Vân Đình cao ngạo đáp, hắn lấy thân phận con cháu thế gia của hắn mà ngẩng cao đầu.

“Hảo một cái điển phạm.” Cẩm Vinh cười lạnh, “Đáng tiếc ngươi sai rồi, tánh mạng nữ tử nhưng không ngươi tưởng, giá rẻ như vậy, giữ gìn gia tộc thanh danh, bảo hộ con cái là nghĩa vụ, nhưng không cần…… dùng tánh mạng nàng tới đổi.”

Cẩm Vinh bỗng nhiên có chút đần độn vô vị, không nghĩ lại cùng Vân Đình nói vô nghĩa như vậy, vẫy vẫy tay nhàn nhạt nói, “Ta thấy có trượng phu nàng cùng đệ đệ đi bồi nàng, Vân Uyển hẳn là vui mừng, dẫn đi đi.”

“Ngươi còn chưa nói ngươi……” Vân Đình còn định nói cái gì nữa, lại bị binh lính chặn miệng, trói lại tay chân dẫn đi, nhét vào địa lao.

————

Cổng lớn Nguyên gia, mấy chiếc xe ngựa to rộng ngừng bên cạnh, người hầu vội vàng đóng gói đồ ăn quần áo để chở đi.

“Mộc Chi, đi nhanh đi.” Thôi Cao phụ thân lên xe ngựa, thúc giục nhi tử.

“Tướng công, đừng bỏ ta.” Châu thoa tán loạn, hai mắt đẫm lệ loang lổ Nguyên Oánh Oánh lôi kéo Thôi Cao khóc thút thít, phía sau còn có mấy thị nữ của nàng, cũng đều lo sợ không yên vô thố.

Nàng không nghĩ tới trước ngày thành hôn liền truyền đến tin tức phụ thân thua trận, mẫu thân cũng lâm bệnh, hiện giờ, phu quân nàng tâm tâm niệm niệm cũng muốn bỏ nàng sao?

Phụ thân Thôi Cao thấy vậy giận dữ, “Thô bỉ chi phụ, đừng vội liên lụy con ta.” Ngược lại lại nói với Thôi Cao, “Mộc Chi, nàng là Nguyên Đảo nữ nhi, chúng ta không thể mang nàng theo.”

Nguyên gia có thể bại, nhưng Thôi gia không thể đi theo cùng chết, chỉ là quan hệ thông gia mà thôi, tùy thời có thể vứt bỏ.

Thôi Cao nhìn nữ tử ngày xưa kiều man vô lễ chọn hắn làm chồng hôm nay lại đau khổ cầu xin hắn, trong mắt hiện lên một tia khoái ý, thần tình lạnh lùng mà ném ra tay Nguyên Oánh Oánh, đi nhanh lên xe ngựa.

“Thôi Cao, ngươi tiểu nhân……” Xe ngựa nghênh ngang mà đi, lưu lại bụi đất cùng nữ tử oán hận khóc thút thít trên mặt đất.

Chương 26 – (7)

Kết quả lần chiến này nhanh chóng truyền khắp đại giang nam bắn, Nguyên Phiệt đại bại, thế lực cũng sụp đổ, mà thế lực Thẩm gia lại cao thêm một tầng, đại đại trướng một phen thanh thế, đoạt được vô số thành trí của Nguyên Phiệt, những tiểu gia tộc từng dựa dẫm vào Nguyên Phiệt cũng đều về phe Thẩm gia, sau khi trả giá đại giới không nhỏ, giữ được bình an.

Trong loạn thế này, thất bại, toàn tộc hủy diệt cũng chỉ là một khoảnh khắc.

Thế lực cũ biến mất, thế lực mới lại quật khởi, đây là biến hóa phong vân của thời đại, cũng là lẽ đương nhiên.

Bắc địa Từ thị Đại doanh trướng.

Từ Bích Quân nhìn tình báo mới truyền đến về Thẩm gia, không khỏi vỗ bàn khen ngợi, “Thẩm Cẩm Vinh không hổ là đương thời hùng kiệt.”

Thiệu Vân Phái một thân nhung trang khí vũ hiên ngang hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại khôi phục thần sắc ôn hòa, mỉm cười nói: “Quân Bích xem ra thực thưởng thức Gia chủ Thẩm gia Thẩm Cẩm Vinh.”

Từ Bích Quân gật gật đầu, “Thẩm Cẩm Vinh nãi đương thời không ra kỳ nữ tử, thật hào kiệt, nếu không phải……” Nàng ý thức được chút gì đó, ngừng lời nói.

Thiệu Vân Phái tựa hồ cũng không phát hiện gì, dời đề tài nói, “Thế gia sẽ không thiện bãi cam hưu như vậy.”

“Ta tán đồng cái nhìn tướng quân.” Từ Bích Quân gật đầu nói.

Con rết trăm chân, chết mà không ngã, huống chi là quái vật khổng lồ như thế gia. Nguyên gia tuy bại, thế gia lại không có tổn thất quá lớn, thế gia cùng Thẩm Cẩm Vinh thù này coi như là kết hạ thật sâu.

Thiệu Vân Phái cũng có chút đáng tiếc, nếu là Thẩm gia có thể trong lần tham chiến này đại thương nguyên khí liền quá tốt, trên thực tế, thế lực khắp thiên hạ đều rất là kiêng kị thế gia, bọn họ tuy rằng không tự mình làm hoàng đế, lại đem chính mình đứng ở điểm tối cao trước thế tục, vô luận ai làm hoàng đế, bọn họ đều không quá hao tổn.

Ngọa tháp chi trắc, khởi dung tha nhân hàm thụy. Thiệu Vân Phái đôi mắt nhìn như ôn hòa hiện lên một đạo tàn nhẫn.

* Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy(卧榻之侧, 岂容鼾睡)/ Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hàm thụy ( 卧榻之侧, 岂容酣睡): ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon | phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.

Thẩm gia lần này không chỉ có nhận lấy rất nhiều thế lực dựa vào, còn có tảng lớn thổ địa dân cư cùng tài phú vốn thuộc về Nguyên Phiệt, chiến tranh, vốn chính là một loại thủ đoạn đoạt lấy dân cư thổ địa cùng tài phú.

Đột nhiên cắn xuống dưới một khối thịt mỡ to như vậy, mặc dù Thẩm gia sớm có chuẩn bị, nhưng cũng có chút ăn không tiêu, Cẩm Vinh đã nhiều ngày liền vội đến chân không chạm đất.

“Xem ra là muốn tạm thời an tâm phát triển một đoạn thời gian.” Cẩm Vinh khép lại một sổ con, một tay kẹp bút lông một tay chống cằm, chậm rì rì nói.

Trừ lần đó ra, còn thiếu mấy nhân tài giỏi về xử lý chính vụ, xem ra ở bên ngoài phát chiêu hiền bảng vẫn là chưa đủ.

Cẩm Vinh cũng sẽ không toàn bộ tự mình tới làm, đem bản thân mệt mỏi cái chết khiếp, còn chưa có lên làm hoàng đế đã sụp đổ trước, làm vậy mất nhiều hơn được.

Nghĩ vậy, Cẩm Vinh liền nhịn không được nhấc chân đạp một chút Tiêu Ước đang ở một bên giường nệm ngủ gà ngủ gật.

“Này, ngươi không phải biết xem tướng sao?”

Tiêu Ước chính là đang mơ thấy mình trở thành đế sư chịu vạn người kính ngưỡng đâu, kết quả bị một chân đá tỉnh, mở mắt ra đã nhìn thấy điều kiện tiền đề để hắn trở thành đế sư——đồ nhi Thẩm Cẩm Vinh vẻ mặt đầy hiểm ác.

Thầm nghĩ, quả nhiên vừa rồi là đang nằm mơ.

Tiêu Ước nâng tay áo, lau lau khóe miệng, động tác thô tục vô lễ hắn làm lên lại là một loại thoải mái phong lưu khác, “Ta tốt xấu là lão sư ngươi đi, như thế nào có thể tùy tiện xưng hô ” uy ” hả?”

Cẩm Vinh cười lạnh hai tiếng, “Hữu dụng ta còn có thể gọi một tiếng lão sư, vô dụng vậy chỉ có cái này.”

Qua cầu rút ván, tá ma giết lừa như vậy, không hổ là đồ đệ Tiêu Ước hắn tìm được, sư phụ hắn ở trên trời có linh có thể an giấc ngàn thu.

* Qua cầu rút ván tá ma giết lừa (Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Sau khi xay cối xong thì giết chết lừa, qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ v, hết rên quên thầy, bội bạc.

Cẩm Vinh lại thúc giục nói, “Mau đi tìm cho ta mấy cái nhân tài xử lý mấy thứ này tới.”

Tiêu Ước thong thả ung dung mà sửa sang lại quần áo, “Nhân tài, là cải trắng ngoài chợ sao? Tài đức sáng suốt anh minh, tự nhiên nhân tài tẫn nhập trong túi, đừng vội đừng vội. Cổ ngữ có câu, trời sắp giáng sứ mệnh cho người, tất trước……”

Cẩm Vinh lại lần nữa cười lạnh, đơn giản từ trên giường đứng lên, phất phất tay áo, bình tĩnh nói “Ta không vội, mấy thứ này ngươi tới làm trước đi, dù sao ta xem ngươi cũng ứng phó được, xử lý không xong ta sẽ thông tri hạ nhân cơm tối nay của Tiêu tiên sinh không cần đưa tới.”

Tiêu Ước lập tức nói, “Ta đếm xem tinh tượng, bấm tay tính toán, đã tìm được người phù hợp với yêu cầu ngươi.”

Cẩm Vinh liếc xéo hắn một cái, “Ngươi không phải xem tướng sao? Khi nào liền tinh tượng cũng nhìn?”

“Bởi vì người nọ, ta cũng gặp qua nha.” Tiêu Ước định liệu trước trả lời, “Từ Bích Quân vương tá chi tài.”

Cẩm Vinh hơi tự hỏi một chút, “Ngươi đề nghị người này đích xác không tồi, chỉ là hơi xa chút.”

“Cho dù xa, ta tin tưởng chủ công cũng là biện pháp.” Tiêu Ước cười tủm tỉm, chỉ cần cái có cái cuốc tốt, không sợ góc tường đào không đến.

Cẩm Vinh đồng dạng là nghĩ như vậy, gật gật đầu nói: “Ngươi nói rất đúng.”

Hai sư đồ cấu kết làm việc xấu còn chưa nghĩ ra biện pháp đem Từ Bích Quân từ doanh trận nhà nàng câu dẫn lại đây thì thế gia đã phản kích.

Lúc trước nghe tin tức về thế gia, vẫn là Thôi gia tuyên bố Thôi Cao tân nương tử trong chiến loạn bị tàn binh giết chết, Thôi gia bi thống không thôi.

Lúc này mật hàm về thế gia truyền lên, Tiêu Ước nhìn không khỏi đáy lòng phát lạnh, thế gia vậy mà viết ra một quyến sách《 nữ giới 》. Toàn thư phân ti nhược, phu phụ, kính thuận, phụ hành, chuyên tâm, khúc tòng hòa thúc muội, chủ trương nữ tử nhu thuận chi đạo, càng là tuyên dương tiền triều “Trinh phụ liệt nữ” cùng “Hiền thê lương mẫu” sự tích.

Cuốn sách này là do con gái Lục gia Lục Minh Vi viết nên, là nữ văn học gia nổi tiếng tài hoa hơn người, thiếu niên tức hữu tài học, giỏi thơ phú, đáng tiếc chồng Thôi Di mất sớm, Lục Minh Vi về sau ru rú trong nhà, ngẫu nhiên dạy học cho vài nữ học sinh xuất thân thế gia.

Nàng tài danh trong giới quý tộc lưu truyền rộng rãi, hiện giờ đại tác phẩm xuất thế, đương nhiên dẫn tới các nơi tranh tương sao tụng, truyền ra khắp nơi.

Thế gia chiêu thật đúng là tàn nhẫn, chói lọi nhằm vào thế lực hiện giờ tọa ủng một phương Thẩm Cẩm Vinh.

Chỉ vì, nàng cũng là nữ tử.

Tiêu Ước buông sổ con, giương mắt liếc hướng Cẩm Vinh, chỉ thấy nàng thần sắc dị thường bình tĩnh, dường như không dậy nổi một tia gợn sóng. Tiêu Ước cùng đồ nhi này ở chung nhiều năm như vậy, sẽ không phải không hiểu biết phẩm tính nàng.

Thẩm Cẩm Vinh càng phẫn nộ, sẽ biểu hiện đến càng bình tĩnh, dường như không có việc gì, lại cũng chính là lúc nàng động sát tâm.

Thủ đoạn tâm địa đồ nhi này chưa bao giờ chưa nói tới nhu thiện ôn hòa, trước nay đều là sát phạt quyết đoán.

“Ngươi có chủ ý gì?” Cho dù như thế, Tiêu Ước vẫn là nhịn không được hỏi, hiện giờ tình thế nan giải.

Thế gia lúc này là muốn đem Thẩm Cẩm Vinh chỉnh chết, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.

“Nhìn xem đi.” Cẩm Vinh nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói một câu.

Cẩm Vinh bên này nhận được tin tức thì chư hầu các thế lực khác không có khả năng không biết được, nhìn đến thế gia danh tác chết tạo bản 《 nữ giới 》 này, cũng nhịn không được hít hà một hơi.

Đây là thù hằn oán hận bao nhiêu lớn chứ.

Trong mắt người khác có thể đây chỉ là một cuốn sách, nhưng trên thực tế thế gia đây là đang lấy mấy trăm năm thanh danh cùng căn cơ đối kháng với Thẩm Cẩm Vinh, hướng ánh mắt người ngoài vào Thẩm Cẩm Vinh, Thẩm Cẩm Vinh bị người trong thiên hạ lấy ra so sánh với nữ giới, nàng trong mắt thế nhân nhất định sẽ bị coi là nữ tử khuê biểu, một nữ tử không ngoan ngoãn ở trong khuê phòng tuân thủ phép tắc, cuối cùng sẽ trở đối tượng bị người khẩu thước kim đích (chửi bới nói xấu), giới hạn đạo đức thế tục là cái khó có thể phá vỡ, hiện giờ tích lũy thế lực cũng chỉ có thể chắp tay nhường người.

Người có ánh mắt hơi chút lâu dài có thể nhìn ra 《 nữ giới 》một khi thành thế, nhất định có thể sinh ra ảnh hưởng cực kì sâu đậm với đời sau.

Chính là những người này không phải sợ hãi thế gia, không muốn cùng tranh phong mà không dám nói, bọn họ chỉ đơn giản là không muốn.

So với ngày sau gì đó, bọn họ càng để ý thế cục hiện tại.

Nếu thế gia thành công, Thẩm Cẩm Vinh không chết cũng tàn phế, bọn họ ít đi một đối thủ cạnh tranh hữu lực tranh giành thiên hạ.

Có ai không vui chứ?

Vì thế rất nhiều thế lực đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, đây là thế gia cùng Thẩm Cẩm Vinh đánh cờ, thế gia thua, bọn họ liền ít đi một cái kiêng kị thế lực, Thẩm Cẩm Vinh thua, bọn họ tranh đoạt thiên hạ trên đường liền ít đi một đối thủ, kết cục tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương.

* Lưỡng bại câu thương. Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

Từ Bích Quân tuy thân ở phương bắc, nhưng tin tức một chút cũng không chậm, bất quá hai ngày, nữ giới Lục Minh Vi sáng tác liền đến trong tay nàng.

Từ Bích Quân càng xem sắc mặt càng thêm tái nhợt, xem xong trước mắt một mảnh tối tăm, thân mình suýt nữa hướng sau lưng đảo đi, may mà có bàn sau lưng đỡ nàng.

Tiểu binh tới đưa thư nhìn thấy, lo lắng dò hỏi: “Chu quân sư, ngài không có việc gì đi.”

Từ Bích Quân đỡ bàn, lắc lắc đầu, “Không có việc gì, ngươi trước đi xuống đi.”

“Vâng.” Tiểu binh thối lui ra khỏi lều trại, chỉ chừa một người Từ Bích Quân ở lại, nàng lại lần nữa nhìn cuốn nữ giới kia, trong lòng xúc động phẫn nộ không thôi, hận không thể đem nó bỏ vào trong chậu than, thiêu không còn một mảnh.

Lấy Từ Bích Quân tài mưu mẫn duệ, như thế nào nhìn không ra huyền cơ trong đó.

Nữ giới này chính là nọc độc truyền họa với nữ nhân đến trăm đời sau.

Lục Minh Vi hảo tàn nhẫn, vì ích lợi thế gia, cư nhiên cam nguyện hy sinh tôn nghiêm tự do nữ tử trong thiên hạ. Phận nữ tử trong thế đạo hiện tại vốn đã không dễ, khó có thể giống nam tử cầu học nhập sĩ, phong hầu bái tướng, đến bây giờ, phần cơ hội sinh tồn này cũng không cho các nàng lưu lại.

Tử cục như vậy, Thẩm Cẩm Vinh có thể phá sao? Từ Bích Quân có thể phá sao?

Từ Bích Quân không biết, nhưng nàng rõ ràng chính mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, một quyển sách có thể hủy diệt không chỉ có chí hướng của một mình nàng, còn có ngàn ngàn vạn vạn nữ tử chí hướng nơi đây.

Từ Bích Quân bình tĩnh đứng dậy tới, sửa sang lại một chút quần áo trang dung vừa rồi có chút hỗn độn, đơn giản mà thu thập đồ đạc, gỡ trường kiếm trên tường xuống, bước nhanh ra ngoài. Từ Bích Quân lấy cớ cùng quân gác cổng nói muốn đi ra ngoài một chuyến, quân gác cổng không chút nào nghi ngờ, để nàng rời đi.

Nhưng Từ Bích Quân mới vừa đi đến cửa quân doanh cửa, liền nghênh đón đội cưỡi ngựa đường xa mà đến người, người xuống ngựa, biểu tình nghiêm túc.

“Muội muội, chúng ta cuối cùng tìm được ngươi.”

Tác giả có lời muốn nói: Nữ hoàng chi lộ thực gian nan a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN