Xuyên Tạc Cổ Tích
Gióng
Tiếng vó ngựa phá tan màn đêm, người dân thôn Lầm hoảng hồn tỉnh giấc từ khắp các nhà rồi đồng loạt nhìn ra thôn.
Một đoàn xe ngựa bập bùng ánh đuốc gấp gáp tiến nhanh vào thôn rồi dừng lại, có tiếng phụ nữ rên la thảm thiết trong cỗ xe ngựa lớn nhất.
Vào giữa thôn, đoàn người dừng lại, tên lính đi đầu la to: “Ở đây ai là bà đỡ đẻ? Có người sắp sinh rồi!”
Nghe thế, một người phụ nữ trẻ khoảng chừng 25 tuổi mở cửa ra ngoắc tên lính và nói: “Tôi là bà đỡ đây! Đưa người vào nhà nhanh!”
Tiếng rên la vẫn không ngừng, rèm xe ngựa mở ra, người đàn ông cao to lực lưỡng bế vợ mình đi vội vào nhà bà đỡ.
Bà đỡ xem sơ tình hình rồi quay đầu quát khẽ: “Con Tấm nấu cho dì ấm nước sôi!”
Trong nhà có hai cô bé, đứa lớn tên Tấm khoảng 7 tuổi, đứa nhỏ tên Cám khoảng 5 tuổi. Hai đứa đang tròn xoe mắt đứng nhìn khách lạ vào nhà, nghe tiếng quát, Tấm dạ một tiếng rồi chạy vào gian bếp loay hoay nhóm lửa, còn Cám ngáp dài trèo lên giường ngủ tiếp.
Người phụ nữ mang bầu nằm rên la trên giường, tay nàng bấu chặt tay chồng, gương mặt xinh đẹp ướt trong nước mắt vì đau.
Bà đỡ vừa xem xét vừa hỏi người chồng: “Phu nhân mang thai bao lâu rồi?”
Người đàn ông đáp với vẻ hối lỗi: “Mới hơn 6 tháng thôi, ta định đưa nàng về nhà mẹ để tiện chăm sóc nhưng giữa đường gặp tai nạn…”
Bà đỡ gật gù: “Chắc phải sinh non rồi…”
Người đàn ông vừa giữ chặt tay vợ vừa nói với vẻ cầu khấn: “Xin bà giúp vợ ta, nhất định ta sẽ hậu tạ!”
Nhìn kiểu cách ăn mặc sang trọng của đôi vợ chồng, lại có một đoàn ngựa xe hộ tống, bà đỡ vừa mừng vừa lo, phen này nếu mẹ tròn con vuông thì nhất định được không ít tiền, nhưng nếu có chuyện gì thì sợ là khó sống.
Nhận thấy nét lo trên mặt bà đỡ, người đàn ông nói thêm: “Mong bà cố gắng, dù có lỡ xảy ra chuyện thì ta cũng sẽ hậu tạ.”
Bà đỡ thở phào rồi gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
Sáng hôm sau, ca đỡ đẻ thành công, đứa bé sinh ra chỉ nhỏ bằng nắm tay nhưng vẫn khá khỏe mạnh, bà đỡ được thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.
Nhìn đoàn người xe đi xa dần, bà đỡ cười không ngậm được mồm, bà nghĩ ngay đến chuyện mua nhà, mua đất, sắm quần áo, nội thất, xe hơi, tivi, tủ lạnh…
“Còn phải thuê người giúp việc… À không cần! Có con Tắm làm hết là đủ!” Bà đỡ thầm nghĩ rồi quay mặt đi vào nhà. Bà đâu biết rằng mình vừa đỡ đẻ ra một hoàng tử, người phụ nữ mang bầu xinh đẹp kia là một hoàng hậu còn người đàn ông to khỏe có gương mặt đẹp trai nhân hậu kia chính là vua Thạch Sanh đang trị vì đất nước.
…
Đoàn xe ngựa tiếp tục trên đường quay về hoàng cung, trong xe, vua Thạch Sanh và hoàng hậu Thiên Thanh cười hạnh phúc nhìn đứa con trai đầu lòng, đứa trẻ được chàng đặt tên là Gióng.
“Cho ta bế con chút nào!” Thạch Sanh lúc này tựa như đứa trẻ đang xin kẹo, chàng háo hức đưa hai tay ra đỡ lấy con trai từ tay Thiên Thanh.
“Ủa? Hình như con to ra phải không nàng? Lúc sáng chỉ bé bằng nắm tay ta mà sao giờ đã lớn hơn bàn tay rồi?”
Thiên Thanh cười đáp: “Thiếp quên nói với chàng, thiếp là tiên cá nên con sinh ra cũng có khả năng sẽ là tiên cá như thiếp. Cơ thể người cần khoảng 20 năm mới lớn bằng người trưởng thành nhưng cơ thể tiên cá thì lớn rất nhanh, chỉ cần được cho ăn đầy đủ là trong khoảng 3 năm sẽ lớn bằng người trưởng thành.”
Thạch Sanh nhìn con đang bật khóc oa oa và gật gù: “Đúng là ăn mau chóng lớn! Ủa mà từ khi sinh ra đến giờ con đã ăn gì đâu?”
Thiên Thanh thẹn đỏ mặt, nàng bế lại con từ tay chồng rồi kéo áo trễ xuống vai, để lộ ra cặp nhũ hoa trắng nõn thơm ngon đến mức Thạch Sanh dù đã rất quen thuộc vẫn thấy phát thèm. Gióng há cái miệng nhỏ xinh ngậm ngay một đầu ti của mẹ và bú say sưa, bàn tay nhỏ xíu của nó nghịch ngợm vỗ vỗ lên bầu ngực còn lại của mẹ, khiến cho Thạch Sanh đang ngồi cạnh cũng lên cơn ganh tỵ với con trai mình…
…
Một năm sau…
Giờ hoàng tử Gióng đã lớn bằng một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng chỉ mới biết đi và bập bẹ tập nói. Gióng ăn rất nhiều, đặc biệt là sữa, đến nỗi hoàng cung phải dành riêng một trang trại bò để lấy sữa cho Gióng uống.
Gióng có một thói quen như nhiều đứa trẻ khác là tối ngủ phải được ngậm đầu ti của mẹ, vì vậy mà Thiên Thanh và Quỳnh Nga phải thay phiên nhau ngủ với Gióng mỗi đêm, người còn lại thì hầu hạ Thạch Sanh.
Ban đầu, Quỳnh Nga rất ngượng ngùng và hơi khó chịu khi cách đêm lại bị Gióng ngậm đầu ti, cảm giác rất kích thích mà không được giải tỏa, nhưng ngoài Thiên Thanh thì Gióng chỉ chịu ngủ với nàng nên đành phải chấp nhận. Nhưng dần dần, cơ thể Gióng ngày một lớn khiến Quỳnh Nga lại cảm thấy thích cảm giác đầy kích thích này, nhiều lúc không chịu nổi sự sờ mó cắn bú của Gióng khiến nàng phải cố nhịn đến lúc Gióng ngủ rồi sang phòng Thạch Sanh để cùng chàng và Thiên Thanh làm tình tay ba.
Thiên Thanh cũng có phần giống Quỳnh Nga, chỉ khác là nàng không có nhiều cảm giác ngượng vì Gióng là con ruột nàng, nhưng cảm giác bị con ruột sờ mó hàng đêm cũng không bớt phần kích dục.
Lại một năm nữa trôi qua, Gióng lúc này đã có thể chạy nhảy, nói năng rành mạch, cơ thể nó đã lớn hơn một đứa trẻ 12, 13 tuổi, sức ăn lại càng kinh khủng hơn, giờ Gióng ăn còn nhiều hơn Thạch Sanh. Dù vậy, tâm hồn của Gióng vẫn tương đương đứa trẻ 2 – 3 tuổi.
Nữa năm sau, Gióng đã bắt đầu học đọc, học viết, Gióng dần nhận ra sự khác lạ của cơ thể mình, nó cao gần 1 mét 6 và ăn càng nhiều hơn, lớn càng nhanh hơn, mặt nó bắt đầu nổi mụn, mọc râu, cổ họng ngứa ngáy thường xuyên và còn những thay đổi bên trong cả cơ thể lẫn tâm hồn khiến Gióng cảm thấy lo lắng.
Tối đó, nằm úp mặt vào ngực mẹ Thiên Thanh, Gióng quyết định hỏi mẹ về những thay đổi trong cơ thể mình.
“Mẫu hậu, không hiểu sao gần đây cơ thể con bị bệnh lạ lắm.”
Thiên Thanh vỗ về con trai, lúc này cơ thể nàng đã nóng ran, không phải vì nhiệt độ cơ thể con trai mà vì với chiều cao của Gióng lúc này thì khi nó úp mặt vào ngực nàng, vùng phía dưới của nàng và con trai sẽ cọ vào nhau, hơn nữa nàng chỉ khoác một lớp lụa mỏng nên có thể cảm nhận được độ nóng và cứng từ dương vật con trai đang chĩa vào mu của mình. Cố nén hơi thở đang gấp dần, Thiên Thanh lo lắng hỏi: “Con thấy lạ thế nào?”
Gióng còn chưa hiểu được cảm giác của mẹ nó lúc này, thậm chí còn không hiểu tại sao con c-c lại tự động cứng lên và chỉ vào hướng âm đạo mẹ nó, chỉ biết là cảm giác này rất thoải mái. Gióng ngồi dậy, vừa kéo quần xuống chỉ tay vào con c-c đang giương cứng vừa nói: “Chỗ này của con bị lột da hay sao ấy, từ khi bị đến giờ nó có sưng lên, thường bị lúc ngủ với mẹ hoặc dì, nhưng không thấy đau mà chỉ thấy hơi nóng người và thoải mái lắm!”
Gương mặt ửng hồng của Thiên Thanh mỉm cười nhìn con c-c mới dậy thì của con trai, so ra thì kích cỡ của nó còn thua xa so với c-c của Thạch Sanh, nàng giải thích: “Không sao đâu con, đây chỉ là chuyện bình thường thôi, đợi sau này lớn lên chút nữa con sẽ hiểu.” Nói xong, nàng dỗ con ngủ rồi lẻn sang phòng Thạch Sanh để giải quyết cơn hứng tình bị đứa con trai 2 tuổi gây ra…
Năm 3 tuổi, Gióng trổ mã thành một hoàng tử khôi ngô khỏe mạnh không thua gì bố mình, thậm chí còn đẹp trai hơn hẳn bố nhờ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, tâm hồn non nớt của nó cũng phát triển nhanh hơn. Giờ đây, Gióng đã biết hưởng thụ hương thơm của mẹ và dì, biết thưởng thức gương mặt xinh đẹp, cơ thể quyến rũ và cảm nhận sự mềm mượt từ làn da của hai nàng.
Gióng đã hiểu tại sao “thanh bảo kiếm” nó lại cứng lên mỗi khi được ngủ hoặc lúc mẹ Thiên Thanh và dì Quỳnh Nga tắm cho nó, nhưng vẫn chưa biết cách làm sao để giải quyết “bệnh lạ” này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!