Xuyên Tạc Cổ Tích - Trốn Thoát Và Lên Ngôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
971


Xuyên Tạc Cổ Tích


Trốn Thoát Và Lên Ngôi



Nghỉ ngơi xong, Thiên Thanh dẫn Thạch Sanh đến một dòng sông ngầm ở sâu trong hang, Thiên Thanh hóa phép cho Thạch Sanh thở được trong nước, sau đó hai người bơi theo dòng nước thoát ra ngoài. Thoát ra khỏi hang, Thiên Thanh lại dẫn Thạch Sanh xuống thủy cung gặp cha nàng.

Thấy con gái bị mất tích trở về, vua Thủy Tề mừng rỡ khôn xiết, liền đồng ý gả con gái cho chàng và ban tặng nhiều châu báu, nhưng Thạch Sanh chỉ xin nhận một cây đàn, chàng ở lại thủy cung ít ngày rồi xin phép về lại gốc đa tìm sính lễ hỏi cưới công chúa Thiên Thanh.

Trong khi Thạch Sanh đến thủy cung, Lý Thông cũng đưa được công chúa Quỳnh Nga về hoàng cung, đức vua vui mừng ban thưởng hậu hĩnh và định ngày thành hôn cho con gái và Lý Thông.

Sau khi được cứu thoát, Quỳnh Nga vừa mừng vừa tiếc, trong lòng cứ thèm muốn cảm giác khoái lạc với đại bàng tinh, nàng đâu biết thứ tinh dịch mà đại bàng tinh xuất vào trong tử cung nàng còn là một loại chất kích dục, nó sẽ ngấm vào cơ thể và khiến nàng lúc nào cũng ham muốn tình dục đến mức bất chấp lễ nghi. Quỳnh Nga lại nghĩ đến Lý Thông, nàng thắc mắc với thân hình ốm yếu nhỏ con của gã lại có thể chém được đầu chằn tinh và lần này còn cứu được nàng khỏi đại bàng tinh, phải chăng gã mang thần lực trong người? Nghĩ đến đây, mặt Quỳnh Nga ửng hồng, đại bàng tinh đã khiến nàng sướng mê mệt, vậy nếu kẻ thắng được đại bàng tinh còn tuyệt vời thế nào nữa?

Hôn lễ đã định, còn hơn nửa tháng nữa mới cử hành, mà bản thân Quỳnh Nga thì day dứt khó chịu, chỉ muốn được động phòng với Lý Thông ngay. Tối đó, lấy cớ cảm tạ ơn cứu mạng, Quỳnh Nga sai người mời Lý Thông đến khuê phòng để hầu rượu.

Được công chúa mời, Lý Thông cười không ngậm được mồm trong suốt đường đi, trước đây, một kẻ bán rượu như gã làm gì dám mơ có ngày được lấy công chúa và trở thành vua.

Lý Thông đến, Quỳnh Nga lệnh cho tất cả nô tì ra ngoài để nàng đích thân rót rượu hầu phò mã tương lai của mình.

Lý Thông bước vào căn phòng nguy nga lộng lẫy mà mắt như dính vào Quỳnh Nga, nàng mặc chiếc yếm lụa hồng, chiếc váy dài cùng màu, khoác bên ngoài là chiếc áo trắng mỏng như không mặc, khiến Lý Thông thấy rõ bờ vai ngọt ngào và cả hai đầu ti hơi nhô lên dưới áo yếm, kèm theo đó là hương da dịu dàng phả vào mũi khiến gã càng thêm ngây ngất.

“Mời chàng ngồi.” Thấy Lý Thông thèm thuồng nhìn cơ thể mình, Quỳnh Nga nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành mời gã ngồi xuống bàn tiệc.

Lý Thông ngồi xuống, Quỳnh Nga đến ngồi ngay bên cạnh, nàng rót cho phu quân tương lai của mình một ly rượu, cảm tạ ơn cứu mạng của gã rồi hai người cùng nhau trò chuyện.

Khác với Thạch Sanh, Lý Thông là một tay chơi gái có nghề, thường dùng tiền buôn rượu để vào lầu xanh tìm kỹ nữ. Lúc đầu còn vì thân phận mà giữ lễ nghĩa với công chúa, nhưng rượu vào thì gã dần bạo dạn hơn, bắt đầu dùng miệng lưỡi ngọt ngào của mình để nịnh nọt người vợ tương lai.

Quỳnh Nga thì không thích giọng điệu xảo trá của Lý Thông, nhưng vì cơn dâm tình âm ỉ trong người mà đành chịu đựng. Hơn nữa, mùi đàn ông từ người gã toát ra càng khiến nàng thêm chờ đợi, gương mặt ửng hồng và hơi thở càng lúc càng nặng.

Nhìn gương mặt trắng hồng xinh đẹp của công chúa đột nhiên hiện lên nét ửng hồng, Lý Thông đoán là do rượu, liền nảy ra ý định ăn cơm trước kẻng. Thế là gã len lén vòng tay ra sau ôm lấy bờ eo cong của nàng để thử phản ứng.

Cảm nhận được tay Lý Thông đang ôm eo mình, Quỳnh Nga không phản ứng gì mà tiếp tục trò chuyện với phu quân tương lai của mình. Được thế, Lý Thông lại thăm dò sâu hơn bằng cách cho tay vuốt nhẹ dọc bờ eo công chúa, khiến nàng khẽ rùng mình vì kích thích.

Qua lớp vải mỏng, Lý Thông có thể cảm nhận được sự mềm mịn mát rượi của da nàng. Thấy Quỳnh Nga không có ý phản kháng, Lý Thông biết mình đã vớ được kho báu, liền bạo dạn hơn, gã lách vào trong lớp áo để chạm trực tiếp vào làn da của Quỳnh Nga, vừa xoa vừa thì thầm tán tỉnh: “Công chúa, da nàng mịn quá!”

Quỳnh Nga thẹn cúi mắt xuống, giọng nõng nịu: “Chàng… thật là… hư quá!”

Lý Thông cười, gã áp tay vào má Quỳnh Nga để nâng mặt nàng lên, hai đôi mắt e thẹn nhìn nhau rồi hai đôi môi từ từ tiến sát rồi âu yếm mơn trớn lấy nhau. Cả đầu và c-c Lý Thông như muốn nổ tung vì nụ hôn ngọt ngào quá sức tưởng tượng của gã, gã đang được ôm eo và hôn môi nàng công chúa xinh đẹp nhất nước, nàng công chúa mà biết bao vương tôn quý tộc các nước lân cận cầu thân thất bại.

Quỳnh Nga thì chẳng nghĩ nhiều, cơn dâm âm ỉ khiến nàng sẵn sàng đón nhận nụ hôn của Lý Thông, thậm chí là chờ đợi con c-c gã đút vào cơ thể mình, vì dù sao không lâu nữa nàng cũng sẽ thuộc về gã.

Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, chỉ biết khi dứt ra thì cả Lý Thông và Quỳnh Nga đều bừng bừng lửa dục.

“Ph… phu quân, thiếp… là của chàng…” Quỳnh Nga ngọt ngào gọi khẽ, tay nàng kéo áo choàng trễ xuống khỏi vai.

Thấy bờ vai trần quyến rũ của Quỳnh Nga, Lý Thông liền úp mặt vào hôn liếm, một tay gã giữ eo nàng, tay kia chui vào váy ôm lầy mông nàng.

“Ư…” Quỳnh Nga cong eo ưỡn ngực ra trước khi miệng Lý Thông hôn xuống áo yếm nàng, tay nàng vòng ra cổ và eo để tháo dây yếm.

Chiếc yếm lụa rơi xuống khiến Lý Thông chết sững, trước mắt gã là hai bầu vú nõn nà tròn trịa với hai đầu ti đỏ hồng đang nhô lên đầy kiêu hãnh. Lý Thông khen: “Nương tử, nhũ hoa của nàng đẹp quá!”

Quỳnh Nga khẽ cười thẹn thùng, khiến cho Lý Thông thích chí há miệng to hết cỡ ngoạm vào ngực nàng như muốn nuốt trọn.

“Ư…” Quỳnh Nga lại rên khẽ, đôi mắt xinh đẹp nhắm hờ đê mê. Lý Thông cứ thay phiên bú, liếm, hôn rồi cắn đầu ti khiến Quỳnh Nga kích thích vô cùng.

Sau một lúc bú vú Quỳnh Nga, Lý Thông rời khỏi ghế, gã quỳ xuống trước Quỳnh Nga rồi bắt đầu hôn từ ngón chân nàng hôn lên. Đôi chân thon dài của nàng công chúa bị đôi môi và cái lưỡi của Lý Thông xâm chiếm khắp nơi, rồi gã tốc váy Quỳnh Nga để liếm lên cặp đùi thơm mát và cực kỳ mịn màng của nàng, khiến Quỳnh Nga vừa nhột vừa thích thú.

“Ư… A… ƯM…” Quỳnh Nga không ngừng rên, hai chân nàng đang dang rộng ra, cái lưỡi phá phách của Lý Thông dần liếm sâu vào vùng đùi nhạy cảm của nàng, thỉnh thoảng lại sượt qua vùng âm đạo.

Những lần Lý Thông liếm vờn qua âm đạo mình khiến Quỳnh Nga càng thêm hứng tình, nàng vịn tay vào đầu gã và gọi khẽ: “Phu quân… liếm vào… chỗ đó của thiếp đi!”

Lý Thông cười thầm, thì ra dù là công chúa băng thanh ngọc khiết thì khi đã hứng tính cũng dâm đãng như những ả kỷ nữ nơi lầu xanh. Nghĩ xong, Lý Thông đặt môi hôn vào đôi môi dưới thơm mùi dâm hương của Quỳnh Nga.

“Ư… ư…”

Khác với sự từ tốn nhẹ nhàng khi liếm đùi Quỳnh Nga, khi vừa chạm môi vào âm đạo nàng thì Lý Thông liền như một con hổ đói, cho môi, răng và lưỡi xông xáo quậy phá âm đạo nàng một cách không thương tiếc. Răng gã cạy nhẹ phía ngoài âm đạo Quỳnh Nga, lưỡi gã thì cố vươn sâu vào trong thôn tính vùng mô mềm đang nhả đầy dâm thủy.

“Ư… ư… a… a…” Quỳnh Nga rên rỉ uốn éo toàn thân, nàng như phát cuồng trước cảm giác cái lưỡi của Lý Thông đang như một con rắn chui vào phá phách trong âm đạo mình, hai tay gã thì nhào nặn ngực nàng không thương tiếc.

Sau một lúc lâu tận hưởng hương vị trong âm đạo Quỳnh Nga, Lý Thông đứng dậy cởi đồ mình ra và bảo: “Nàng bú c-c cho ta nhé!”

Nhìn cơ thể ốm yếu của Lý Thông, Quỳnh Nga có chút thất vọng nhìn xuống dưới, chợt nàng há hốc mồm kinh ngạc khi thấy giữa hai chân gã, một con c-c đen dài với phần giữa phình to cùng cái đầu khấc nở to như đầu một cây nấm, trông rất khác so với c-c đại bàng tinh. Lý Thông lụi lại rồi ngồi lên trường, hai chân dang ra chờ đợi trong khi mắt Quỳnh Nga thèm thuồng dán chặt vào c-c gã.

“Lại đây nào nương tử”

Quỳnh Nga ngoan ngoãn bước lại đứng trước Lý Thông, gã kéo váy nàng xuống và bảo: “Nàng quỳ xuống đi!”

Nếu bình thường, kẻ nào dám bảo Quỳnh Nga quỳ xuống thì lập tức bị khép tội phạm thượng, nhưng lúc này nàng đã xem gã là phò mã của mình nên liền ngoan ngoãn làm theo.

Quỳnh Nga quỳ xuống, gương mặt xinh đẹp của nàng chăm chú nhìn vào con c-c quái dị của vị phò mã tương lai. Lý Thông cầm lấy con c-c của mình, gã quơ nhẹ trước mặt Quỳnh Nga và bảo: “Ngậm vào đi nàng!”

Mùi hôi của con c-c Lý Thông phà vào mũi khiến Quỳnh Nga sực tỉnh, nàng cong môi vờ quát nhẹ: “To gan! Chàng dám bảo công chúa ngậm cái… thứ hôi hám này à!”

Tiếng quát bất ngờ khiến Lý Thông giật điếng người, dù gì thì hai người vẫn chưa thành hôn, việc gã xâm phạm công chúa lúc này đủ khép vào tội khi quân, phải chém đầu. Nhưng rồi gã lập tức thở phào khi thấy Quỳnh Nga nhìn mình cười tinh nghịch, rồi nàng từ từ hé đôi môi xinh đẹp ngậm lấy dương vật hắn vào mồm.

Lần đầu bú c-c, Quỳnh Nga không khỏi lóng ngóng, nàng chỉ ngậm sơ rồi liếm quanh c-c Lý Thông, dù vậy cũng đủ khiến gã sướng phát điên, vì đâu phải ai cũng có diễm phúc được một nàng công chúa xinh đẹp bú c-c cho mình như gã.

Ngồi nhìn Quỳnh Nga bú c-c cho mình, Lý Thông có cảm giác như mình đã trở thành vua mà không cần chờ ngày được nhường ngôi, nghĩ đến đây gã không khỏi cười lên khoái trá.

“Chàng cười gì đấy?” Thấy Lý Thông cười, Quỳnh Nga ngước lên hỏi.

“Không có gì, ta thật hạnh phúc khi lấy được nàng…” Lý Thông dối trá đáp, rồi gã ôm lấy Quỳnh Nga, vừa hôn môi vừa đỡ nàng nằm lên giường, còn gã nằm đè lên. Hai người vừa hôn vừa quấn lấy nhau lăn vài vòng trên giường.

Sau một hồi, Lý Thông đặt Quỳnh Nga nằm ngửa trở lại, gã vịn đùi nàng dạng ra, chừa chỗ cho gã chen hông vào, con c-c trông như cây nấm đùi gà chĩa thẳng vào mép âm đạo nàng công chúa rồi từ từ chen vào trong.

“Ư… phu quân…” Quỳnh Nga bấu chặt lấy Lý Thông, con c-c của gã to kém c-c đại bàng tinh nên cũng gây cho nàng cảm giác đau thốn tương tự.

Lý Thông khá chật vật mới đẩy hết c-c vào được âm đạo Quỳnh Nga, những tưởng cũng như đại bàng tinh, Lý Thông sẽ chờ cho âm đạo mình làm quen với con c-c của gã rồi mới ra sức đ- nàng, nhưng Quỳnh Nga đã lầm, nàng hét toáng lên vì đau, không ngờ Lý Thông vừa đẩy được c-c vào l-n nàng đã liền điên cuồng ra sức đ-.

Bọn nô tì đang đứng ở ngoài nghe Quỳnh Nga hét lên liền lo lắng mở cửa chạy vào rồi đứng chết trân khi thấy phò mã tương lai đang ra sức đ- công chúa trên giường.

Thấy bọn nô tì vào, Lý Thông hơi giật mình nhưng cũng không ngừng hưởng thụ, còn Quỳnh Nga vừa đau, vừa sướng, vừa thẹn, vừa giận.

“Ra ngoài! Không được để bất cứ ai vào đây nữa!” Nàng tức tối quát hai ả nô tì trong khi bản thân thì nằm hứng từng cú đẩy c-c nóng hổi của Lý Thông.

Hai ả nô tì sợ hãi vội chạy ra khép cửa lại.

Do còn chút thẹn nên Quỳnh Nga im lặng mất một lúc, mặc cho Lý Thông cứ ra sức đ- nàng. Đến khi cơn sướng lấn át cơn đau, Quỳnh Nga lại bắt đầu rên lên: “Ư! Ư! A…”

Dù cơ thể nhỏ bé, nhưng trời sinh Lý Thông sở hữu một con c-c khỏe mạnh và dai sức, vừa vào cuộc là gã liền ra sức đ- như bão táp phong ba. Sự hoang dại của con c-c Lý Thông lại khiến Quỳnh Nga càng thêm bất ngờ, so ra hắn đ- nàng còn điên cuồng hơn cả đại bàng tinh.

“Ư! Ư! Á! Á! Phu! Quân! Của! Thiếp! Á! Á! Thiếp! Sướng!”

“Nương… tử… nàng… đẹp… lắm!”

Với cơn bão táp của Lý Thông trong âm đạo mình, chẳng bao lâu thì Quỳnh Nga đã lên đỉnh, nàng co rút người và ôm chặt gã để hưởng thụ sự khoái lạc đang trào dâng trong người mình rồi dần thả lỏng. Nhưng Lý Thông thì vẫn tiếp tục tàn phá âm đạo Quỳnh Nga, những cú đẩy c-c của gã không hề có dấu hiệu suy yếu, gã vừa đ- vừa ôm eo Quỳnh Nga kéo nàng ngồi dậy ôm hôn nàng.

Dù vừa lên đỉnh nhưng nhiệt của Quỳnh Nga vẫn còn đó, nàng ôm chặt và đáp trả nụ hôn của Lý Thông trong khi mông và ngực nàng liên tục nảy lên trước những cú đẩy c-c từ dưới của Lý Thông.

“Ưm Ưm Ưhm Ưhm Ưhm…”

Dù có con c-c trời ban nhưng cơ thể Lý Thông lại rất bình thường. Những cú đẩy c-c khủng khiếp của Lý Thông như muốn phá nát âm đạo Quỳnh Nga trong suốt mười phút, sau đó gã buông nàng ra và nằm ngửa xuống, còn Quỳnh Nga thì ngồi trên người gã, không nỡ rời âm đạo ra khỏi con c-c uy mãnh của phu quân tương lai. Mông nàng õng ẹo đẩy đưa cho con c-c của Lý Thông tiếp tục đục khoét âm đạo mình.

Lý Thông nằm nghỉ lấy sức, mắt thì nhìn gương mặt xinh đẹp dâm đãng của công chúa cùng hai bầu vú tròn căng đong đưa theo nhịp uốn éo của nàng. Sau một lúc, gã chống hai tay ra sau, chồm người dậy để tiếp tục cuộc làm tình dang dở.

“A A A A A Á Á…” Tiếng rên của Quỳnh Nga bị những cú đẩy của Lý Thông làm ngắt quãng, nàng quỳ chống tay trên người gã, ngực ưỡn ra, mắt nhắm lại tận hưởng cảm giác khi con c-c to béo, nóng hổi và ướt sũng dâm thủy của gã lấp đầy âm đạo mình.

“A A A A PHU QUÂN ƠI THIẾP A A SƯỚNG A A A!”

“Nương! Tử! Ta! Cũng! Sướng!”

“A A A A A A A A A…”

Những tiếng rên của Quỳnh Nga lớn đến nỗi hai ả nô tì đứng canh ở ngoài cũng phải đỏ cả mặt.

“Nương! Tử! Ta! Ra! Đây!”

“A A Á Á Á A Á A A…”

Lý Thông đang trong tư thế nửa ngồi nửa nằm chống tay ra sau lưng, còn Quỳnh Nga thì ngồi cong eo ưỡn ngực trên người gã, hai người bắt đầu đạt đến cực khoái. Quỳnh Nga ngửa mặt lên run rẩy, còn Lý Thông thì sững lại, con c-c nở phồng như muốn phát nổ rồi bắn tinh xối xả vào âm đạo nàng.

Con c-c Lý Thông nhỏ dần rồi rơi khỏi âm đạo Quỳnh Nga, dòng tinh dịch trắng đục theo đó chảy ngược xuống khỏi âm đạo nàng. Quỳnh Nga cười ngọt ngào với Lý Thông rồi gục xuống ngủ trên người gã…

Bấy giờ hồn trăn tinh và đại bàng tinh đi thang lang, thất thểu, tình cờ gặp nhau, bèn bàn định mưu kế trả thù Thạch Sanh. Chúng lẻn vào kho vua ăn trộm ngọc ngà châu báu rồi mang về để ở gốc đa, chỗ của Thạch Sanh. Thạch Sanh từ thủy cung về đến thì bị bắt giam vào ngục.

Ngồi trong ngục. Thạch Sanh buồn tình lấy đàn ra gẩy, Không ngờ cây đàn ấy lại là đàn thần. Gẩy đến đâu đàn kể lể đến đó, nó kể rõ đầu đuôi câu chuyện, nó tố cáo tội ác của Lý Thông, nó oán trách sự hờ hững của công chúa. Nó kêu lên, nó rền rĩ, ngân nga trong cung này đến cung nọ. Công chúa đang ngủ trên người Lý Thông, nghe tiếng đàn bỗng nghĩ tới hình ảnh lực lưỡng mà nàng thấy lờ mờ trong hang đại bàng tinh, liền xin vua cha cho gọi người gảy đàn. Vua đòi Thạch Sanh kể lại sự tình cho vua nghe, từ khi mồ côi cha mẹ, học phép tiên, kết bạn với Lý Thông, khi chém Trăn tinh, khi bắn đại bàng, cứu công chúa và bị lấp cửa hang. Khi cứu con vua thuỷ tề, khi bị hồn yêu tinh vu oan giáo hoạ.

Vua liền phái người điều tra, Thạch Sanh được minh oan, vua truyền lệnh hạ gục mẹ con Lý Thông, và giao cho Thạch Sanh được toàn quyền xử định. Thạch Sanh thương tình cho hai mẹ con Lý Thông trở về làng, nhưng dọc đường hai mẹ con gặp trận mưa giông và cả hai đều bị sét đánh chết, sau đó Lý Thông còn bị phạt đầu thai thành một con chó đen.

Kế đó, vua gả công chúa Quỳnh Nga cho Thạch Sanh, chàng thưa luôn chuyện đã hứa cưới công chúa Thiên Thanh, cả vua và vua Thủy Tề đều đồng ý, Thạch Sanh liền cử hành hôn lễ với hai nàng công chúa, tin ấy truyền đi, thái tử mười tám nước chư hầu trước đã ôm hận vì bị công chúa ruồng rẫy, nay vua gả cho một thằng khố rách áo ôm, liền cất binh mã đến hỏi tội. Vua sai Thạch Sanh ra dẹp giặc. Khi giáp trận, Thạch Sanh lại đem cây đàn của mình ra gẩy. Tiếng đàn khi khoan khi nhặt, êm ấm lạ thường, khiến cho quân địch phải xúc động, người thì bồi hồi thương con, thương vợ, kẻ thì bâng khuâng nhớ tới quê hương, không một ai còn nghĩ tới chiến đấu nữa. Thái tử mười tám nước chư hầu thấy thế khiếp sợ vội vàng xin hàng, Thạch Sanh dọn một niêu cơm nhỏ cho chúng ăn, nhưng chúng ăn mãi không hết. Chúng càng phục Thạch Sanh rập đầu lạy tạ kéo nhau về nước.

Vua liền làm lễ nhường ngôi cho Thạch Sanh. Khi lên ngôi công việc đầu tiên của Thạch Sanh là xóa thuế, phóng thích tù nhân, và khuyến khích muôn dân trăm họ theo nghề nông trang. Từ đó, nhân dân mới được yên ổn làm ăn nhà nhà được no ấm đông vui.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN