Sau một vài lời giải thích, Thẩm Sơ Hành hiểu được mục đích của người nghiên cứu.
Khi đó, hắn vẫn đang chìm trong nỗi đau và mất mát, nên tất nhiên khi người nghiên cứu hỏi nguyện vọng của hắn, hắn chỉ nói: Tôi muốn cậu ấy về bên tôi.
Người nghiên cứu: Cậu chắc chắn muốn cậu ấy trở lại? Cậu suy nghĩ kỹ đi, để cậu ấy ở thế giới khác bắt đầu cuộc sống mới cũng rất tốt, mà cuộc đời cậu cũng có tương lai xán lạn chờ cậu, cái giá để đổi lấy cậu ấy quay về đây rất lớn.”
Thẩm Sơ Hành: “Tôi muốn cậu ấy trở lại, bất cứ giá nào tôi cũng chấp nhận.”
Người nghiên cứu: “Tại sao?”
Thẩm Sơ Hành im lặng.
Người nghiên cứu: “Thân xác hiện tại của cậu ấy đã chết, không thể sống lại, cậu ấy chỉ có thể trở về với thân phận khác, cậu có chấp nhận được không?”
Thẩm Sơ Hành: “Chỉ cần là cậu ấy. Tôi chỉ mong cậu ấy trở về.”
Người nghiên cứu: “Được rồi, cậu muốn lấy cái gì để đổi?”
Thẩm Sơ Hành: “Tôi có thể lấy cái gì để đổi?”
Người nghiên cứu: “Để cậu ấy trở về cần rất nhiều năng lượng, nên lựa chọn của cậu cũng có hạn.”
“Thứ nhất, sức khỏe… Tính ra thì bây giờ cậu cũng chẳng khỏe mạnh gì.”
“Thứ hai, may mắn trong sự nghiệp sau này.”
Thẩm Sơ Hành: “Tôi có may mắn trong sự nghiệp?”
Người nghiên cứu: “Cậu có, hơn nữa… còn có rất nhiều.”
Thẩm Sơ Hành suy nghĩ hồi lâu trước khi từ chối lựa chọn này.
Người nghiên cứu: “Thứ ba, tình yêu của người khác dành cho cậu.”
“Tình yêu ở đây được hiểu theo nghĩa rộng, chẳng hạn như tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu; kể cả sự tôn thờ, ngưỡng mộ, trìu mến… và nhiều loại tình cảm khác.”
“Không có cái này, các mối quan hệ của cậu sẽ rất qua loa.”
Thẩm Sơ Hành: “Còn lựa chọn nào khác không?”
Người nghiên cứu: “Các lựa chọn khác không đủ năng lượng mang cậu ấy trở về.”
Thẩm Sơ Hành: “Vậy chọn cái thứ ba đi.”
Người nghiên cứu: “Cậu chắc chắn? Nếu vậy thì khi cậu ấy trở về, cậu ấy sẽ không yêu cậu nữa, cũng sẽ không đối xử với cậu như trước đây.”
Thẩm Sơ Hành im lặng hồi lâu.
Thẩm Sơ Hành: “Chắc chắn.”
…
Ánh mắt của Vân Ngạn dừng lại hai chữ “chắc chắn” một lúc lâu.
Tài liệu chỉ ghi lại vài thông tin quan trọng của cuộc trò chuyện, nhưng khi Vân Ngạn nhìn thấy hai chữ này, cậu có thể hình dung ra vẻ mặt Thẩm Sơ Hành lúc đó.
Buồn bã, thê lương, còn cả loại bướng bỉnh được ăn cả ngã về không.
“Sao ngốc quá vậy…”
Trong phòng im lặng, Vân Ngạn t.hở dốc, cố gắng xoa dịu nỗi đau trong lòng, những mọi thứ trước mắt lại bị nước mắt làm nhòe đi.
Cậu đọc lại lời giải thích của người nghiên cứu về “tình yêu”, cuối cùng xác nhận, lựa chọn này đã loại bỏ tất cả nền tảng “tình yêu” trong cuộc đời Thẩm Sơ Hành.
Cho nên, mẹ và ông ngoại của hắn luôn thờ ơ với hắn.
Cho nên, Trần Viên mới nói quan hệ của họ không tốt, thậm chí còn hơi sợ hắn.
Cho nên, không ai theo đuổi hắn, không ai chủ động làm quen hắn.
Cho nên, dù hắn có vẻ ngoài xuất chúng cũng không ai chú ý tới hắn, ngay cả khi biết hắn rất anh tuấn, nhưng vì không có “tình yêu” chống đỡ, nên sẽ không cảm thấy “tán thưởng” hay “yêu mến” linh tinh.
Không ai yêu, không ai nể, không ai phục… Bởi vậy hắn chỉ có thể duy trì mọi mối quan hệ bằng lợi ích và tính toán, nên tất cả các mối quan hệ của hắn đều rất lạnh nhạt.
Điều tàn nhẫn nhất chính là bản thân hắn có thể cảm nhận rõ tình yêu là gì, nhưng không một ai đáp lại.
Hắn sống trong sa mạc nhân tình. Đứng ở trung tâm sa mạc, cho dù hắn có hò hét xin giúp đỡ về bất cứ phương hướng nào, cũng chẳng có bến đỗ, chẳng có điểm dừng.
Nhìn lời giải thích đó, như có người cầm dao nhỏ chậm rãi rạch từng vết vào tim Vân Ngạn, đau đến khó thở.
Nhưng may mắn thay, ở trang cuối cùng, cậu nhìn thấy thời gian thực của “không có tình yêu” – mười năm.
Thẩm Sơ Hành đã đánh đổi tình yêu người khác dành cho hắn trong cả cuộc đời này, nhưng cuối cùng bọn họ chỉ lấy đi mười năm.
Cho nên, Trần Viên nói từ năm ngoái bắt đầu có người thích Thẩm Sơ Hành, nói gần đây quan hệ của anh ta và Thẩm Sơ Hành cũng tốt lên không ít.
Cho nên, mẹ Thẩm hối hận vì đã từng thờ ơ với Thẩm Sơ Hành, cho nên mới trân trọng tình cảm Thẩm Sơ Hành dành cho mẹ và ông ngoại như thế, nhưng dường như bà không biết nên ứng xử như nào mới tốt, cho nên lúc ở chung mẹ con hai người nhìn mới kỳ lạ như vậy…
Tuy rằng không biết tại sao, nhưng giờ phút này Vân Ngạn chỉ cảm thấy biết ơn và may mắn.
May mắn thay, loại tra tấn này cuối cùng cũng kết thúc, may mắn thay cậu đã trở về bên hắn, may mắn thay, họ vẫn còn có thể yêu nhau, họ vẫn còn tương lai.
Trời đã sáng, Vân Ngạn tính thời gian Thẩm Sơ Hành thức, gọi điện thoại cho hắn.
“Ngạn Ngạn?” Giọng nói của Thẩm Sơ Hành trầm trầm dịu dàng: “Sao mới sáng sớm em đã gọi cho anh vậy?”
Rõ ràng cậu đã dùng thời gian rất dài, rất dài để ổn định cảm xúc, nhưng khi nghe được giọng nói của Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn lập tức đỏ mắt.
Vân Ngạn ngáp, giả bộ buồn ngủ che giấu giọng nói khàn khàn: “Mới vừa tỉnh ngủ, nhớ anh.”
Đầu bên kia im lặng, Vân Ngạn nghe tiếng cười khẽ của hắn.
Trái tim như được ai đó xoa nhẹ.
“Chào buổi sáng.” Vân Ngạn vô thức cong khóe miệng.
“Ừm.” Giọng nói Thẩm Sơ Hành vang lên bên tai cậu: “Chào buổi sáng.”
Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, không có nội dung chân chính gì, nhưng lại khiến thân thể đang run rẩy của Vân Ngạn dần dần bình tĩnh rồi thả lỏng.
Giọng nói của Thẩm Sơ Hành rất có năng lực trấn an người khác, sau khi cúp điện thoại, Vân Ngạn phát hiện mình sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Hôm nay, lần đầu tiên Vân Ngạn để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến việc đóng phim, ngay cả đạo diễn cũng nhìn ra trạng thái của cậu không tốt.
May mà tiến độ lúc trước rất nhanh, hôm nay suất diễn của cậu không nặng, sau khi miễn cưỡng quay xong suất diễn buổi sáng, đạo diễn không sắp suất diễn buổi chiều để cậu nghỉ ngơi cho tốt.
Sau bữa trưa, Vân Ngạn tẩy trang, không rời đi, thừa dịp buổi chiều Diệp Lạc có cảnh nên đi tìm Mạc Lâm.
Hai người đi đến chỗ không người, ngồi trên bậc thang trong cung điện trống trải, cùng nhìn không trung mênh mang.
“Bây giờ, cậu biết mình là ai chưa?” Mạc Lâm lên tiếng trước.
Vân Ngạn gật đầu: “Nhưng tôi còn rất nhiều câu hỏi.”
“Cậu nói đi.”
“Anh biết chuyện Thẩm Sơ Hành trao đổi đúng không?” Vân Ngạn thấy Mạc Lâm gật đầu, hỏi tiếp: “Thời gian vốn là cả đời, tại sao lại thành mười năm?”
Mạc Lâm thở dài, nói: “Bởi vì nguyện vọng của hai người, người phụ trách thí nghiệm, à, anh ấy là tiền bối của tôi, hai người gây cho anh ấy phiền phức rất lớn.”
“Phiền phức?”
“Đúng vậy, cậu không phát hiện ra à? Thẩm Sơ Hành dùng tình yêu của người khác dành cho mình đổi cậu trở về, còn cậu chỉ muốn có người khác yêu hắn, đây là hai chuyện đối nghịch nhau, vốn chẳng thể nào đạt được nguyện vọng của cả hai hết.”
Tất nhiên Vân Ngạn biết, nhưng cậu chỉ mơ hồ nhận ra, có lẽ chuyện mấu chốt nằm ở đây.
Nhưng…
“Nếu nguyện vọng của chúng tôi đối nghịch nhau, tại sao tiền bối của anh vẫn đồng ý?”
“Bởi vì anh ấy yếu lòng.” Mạc Lâm nhìn cậu, tức giận nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ không tự tìm phiền phức vậy đâu.”
Vân Ngạn: “…”
“Cậu thấy tư liệu được đánh số rồi chứ?” Mạc Lâm hỏi: “Thẩm Sơ Hành là số 43, cậu là số 44, chậc, hai số này thật xui xẻo, nhưng hai người vẫn có được kết cục tốt nhất, cho nên mới nói, không thể mê tín.”
“Lúc cậu vừa mới chết, linh hồn ở trạng thái không ổn định, giá trị tình yêu và giá trị hối hận của Thẩm Sơ Hành bùng nổ luôn, cho nên tiền bối tìm anh ta trước, đồng ý với anh ta rồi mới tìm tới cậu.”
“Dòng chảy thời gian lúc nói chuyện với linh hồn không giống với dòng thời gian của thế giới thực, nên hai người không cảm thấy sự chênh lệch về thời gian, nhưng đối với tiền bối thì cũng có trước có sau, anh ấy đã đồng ý với Thẩm Sơ Hành, đâu thể quay về kêu Thẩm Sơ Hành sửa lại, hơn nữa, có lẽ Thẩm Sơ Hành cũng chẳng còn gì muốn sửa gì khác, nguyện vọng và trả giá đối với Thẩm Sơ Hành mà nói, chẳng còn lựa chọn nào khác nữa cả.”
“Cho nên, khi cậu nói nguyện vọng ra, ngay từ đầu tiền bối còn từ chối, nhưng chắc là… bị cảm động, nên anh ấy vẫn đồng ý.”
Vân Ngạn nhớ lại giọng nói trò chuyện cùng mình lúc đó, khi cậu nói hy vọng có người yêu Thẩm Sơ Hành, quả thật giọng nói kia muốn cậu đổi cái khác, nhưng không biết tại sao sau đó lại đồng ý.
Chắc là như Mạc Lâm nói, anh ta yếu lòng.
Hiện tại Vân Ngạn vô cùng biết ơn vì anh ta đã mềm lòng.
“Nếu đã đồng ý với cậu, thì anh ấy phải nghĩ cách thôi, phiền phức ở đây này.” Mạc Lâm tiếp tục giải thích: “Sau khi trở về anh ấy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tới tìm tôi thương lượng, sau đó bọn tôi đưa ra phương án cuối cùng.”
“Nguyện vọng của cậu là có người yêu Thẩm Sơ Hành, chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cậu vẫn là ứng cử viên thích hợp nhất. Bởi vì Thẩm Sơ Hành rất đặc biệt, người giống như này, cậu làm bạn với anh ta lúc anh ta yếu ớt nhất, nên rất khó để ai khác bước vào lòng hắn, có thể nói là phù du. Hắn càng trưởng thành càng lớn mạnh, càng khó có cơ hội ấy.”
“Chúng tôi muốn chọn một người yêu anh ta, tiếp cận anh ta, chiếm được tình yêu của anh ta, quả thực rất khó, ngoài việc dùng năng lượng trả giả của cậu, tiền bối còn phải bỏ ra rất nhiều tâm sức, kinh doanh thua lỗ rồi còn gì.”
“Cho nên chúng tôi chọn lách luật, để cậu trở về làm người yêu của chồng mình.”
“Cho nên tiết kiệm được năng lượng trả giá của cậu.”
“….Khoan đã.” Vân Ngạn ngắt lời hắn: “Vậy chẳng phải là tôi dùng chính năng lượng trả giá của mình để đổi bản thân trở về?”
Mạc Lâm cong khóe miệng: “Nào có đơn giản vậy?”
Hắn nói tiếp: “Để thực hiện được cái này cần phải có máy chuyển đổi năng lượng, một khi xác định thì không thể sửa năng lượng đã rút ra và năng lượng đã trao đổi, nói cách khác, hai người chấp nhận trả giá thì nhất định phải trả, hơn nữa, năng lượng của Thẩm Sơ hành chỉ có thể dùng cho cậu, tiền bối nghiên cứu mức độ hy sinh vì tình yêu, không phải là tự mình cứu mình.”
Vân Ngạn giật mình, gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Tuy rằng không thể dùng năng lượng của cậu đổi cậu trở về, nhưng chúng tôi có thể thay thế cái khác có hiệu quả tương tự.”
“Dùng năng lượng trả giá của Thẩm Sơ Hành đổi cậu trở về, sau đó lấy năng lượng trả giá của cậu thêm vào “người khác yêu cậu ấy”, giảm bớt cái giá Thẩm Sơ Hành phải trả, rút ngắn thời gian không nhận được tình yêu của người khác.”
“Nhưng không thể không nói…” Mạc Lâm nhìn cậu: “Sau lần đó sinh mệnh của cậu không đủ dài, tổng giá trị năng lượng không đủ triệt tiêu toàn bộ, cho nên, anh ta cần phải trải qua khoảng 5 năm không có tình yêu. Đồng thời cậu còn một nguyện vọng nhỏ khác, để anh ta quên cậu, chúng tôi suy xét chút, quyết định thực hiện nó.”
“Bởi vì trong khoảng thời gian cậu vắng mặt, trạng thái tinh thần của Thẩm Sơ Hành rất bất ổn. Trước khi cậu xuất hiện, dù anh ta đã trải qua biến cố tương tự nhưng vẫn rất kiên cường, nhưng từ khi cậu rời đi, anh ta gần như suy sụp.”
“Anh ta rất yêu cha mẹ mình, nhưng giữa họ không đủ thân thiết, từ nhỏ anh ta đã quen với cô đơn, nhưng cậu đến, khiến anh ta không còn cô đơn nữa.”
“Chưa từng được nếm mùi tình cảm thân thiết yêu thương thì sẽ chẳng biết cô đơn là thứ gì. Nhưng một khi đã nếm trải, nếu tước đi những cảm giác thân mật ấm áp ấy nó sẽ trở thành đòn trí mạng. Chưa kể, khi đó anh ta biết rằng những gì mình phải đối mặt là sự cô đơn vô cùng vô tận trong tương lai.”
“Tiền bối vẫn luôn âm thầm chú ý đến anh ta, cũng sợ hãi trước dao động trạng thái tinh thần của anh ta, cho nên sau này, chúng tôi quyết định xóa đi ký ức theo lời cậu nói, quay về thời điểm chưa gặp cậu có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
“Xóa ký ức của anh ta cũng cần sử dụng một ít năng lượng, sau đó chúng tôi dùng một phần khác để chữa trị cho thân thể anh ta, vốn dạ dày của anh ta không tốt, chuyện này cậu cũng biết, uống thuốc cũng thấy buồn nôn, lúc trạng thái tinh thần không ổn càng khó chịu muốn chết. Vấn đề này không lớn lắm, nhưng khổ là, chậc, tiền bối không chịu nổi nên chữa cho anh ta chút.”
“Vốn thời gian rút còn 5 năm, nhưng dùng đây dùng đó một ít, nên cuối cùng tăng lên thành 10 năm, đúng lúc, kiếp sau cậu chết không sai lệch lắm, 28 tuổi, bạn cùng lứa thì dễ nói chuyện hơn mà!”
Vân Ngạn: “…” Anh nói rất đúng.
“Hừ…” Mạc Lâm thờ phào: “Bài toán số học coi như xong rồi, cậu cũng thấy, trên thực tế cậu phải trả giá nhiều hơn anh ta, cậu có thấy không công bằng không?”
Vân Ngạn cúi đầu cười ra tiếng, lắc đầu.
Từ góc độ thu chi năng lượng, thời gian trả giá của Thẩm Sơ Hành được giảm bớt, còn nhận được nhiều hơn, Vân Ngạn trở lại, hắn cũng có được tình yêu.
Vân Ngạn trả giá nhiều đến thế, nhưng ước nguyện để Thẩm Sơ Hành yêu người khác lại chẳng được thực hiện, còn để cậu thế vào đó.
Nhưng mà… thu chi năng lượng không phải là thứ Vân Ngạn muốn suy xét.
Đó là chuyện của người nghiên cứu.
Đối với Vân Ngạn mà nói, cậu còn một ước nguyện lớn hơn nữa, chưa bao giờ nghĩ có thể thực hiện được, đó là có thể sống, yêu đương với Thẩm Sơ Hành, bên hắn đến hết đời này.
Trả giá? Nhận được?
Cậu lười tính toán.
Đạt được kết quả như hiện giờ đã đủ để cậu cảm ơn trời cao.
“Cảm ơn.” Vân Ngạn nói tiếp: “Giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến tiền bối của anh, tôi rút lại mối nghi ngờ trước kia, anh ta là thần, là thần của chúng tôi.”
Mạc Lâm trợn trắng mắt: “Thần cái gì mà thần, chẳng qua chỉ là một người có tâm thánh mẫu thôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Vân Ngạn thấy được trên mặt anh ta hiện lên tia tưởng niệm ấm áp.
Hai người im lặng chốc lát, Vân Ngạn chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi Mạc Lâm: “Tôi… Ngày Kiều Tư Dụ qua đời, Thẩm Sơ Hành có sốt cao không?”
“Có.” Mạc Lâm nói: “Tiền bối nói với tôi, ngày đó mưa to xối xả, sau khi trở về sốt tới hơn 40 độ, may mà mạng lớn, vài ngày sau thì hạ sốt, sao vậy?”
Ánh mắt Vân Ngạn hơi lóe, cúi đầu, không nói gì..
Thì ra… Thẩm Sơ Hành vô cớ sốt cao là vì chuyện này.
Thì ra… Khi Thẩm Sơ Hành sốt cao nắm chặt tay, là vì miếng ngọc kia.
Tài liệu thí nghiệm của số 43 có ghi ngày.
Ngày đó đúng là ngày cha của Thẩm Sơ Hành qua đời, cũng là ngày hắn mất đi Kiều Tư Dụ.
Số phận thật trớ trêu, vĩnh viễn chẳng muốn hắn yên ổn trải qua ngày này.
Nhưng sau này sẽ không thế nữa.
Vân Ngạn thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy: “Tôi đi xin nghỉ.”
“A?” Mạc Lâm cũng đứng lên: “Cậu muốn đi về?”
Vân Ngạn gật đầu, cong khóe miệng: “Tôi muốn gặp anh ấy.”
“…” Vẻ mặt của Mạc Lâm có hơi vi diệu, lấy tấm card từ trong túi ra đưa cho cậu.
“Đây là cái gì?” Vân Ngạn nghi ngờ, nhìn thì phát hiện ra đây là thẻ phòng của một khách sạn 5 sao ở đây.
Mạc Lâm có hơi mất tự nhiên vuốt tóc: “Cái kia… Thẩm Sơ Hành kêu tôi đưa cho cậu, anh ta ở đấy chờ cậu.”
“… Cái gì?” Vân Ngạn mở to hai mắt: “Sao lại…:
“Anh ta mới đến sáng hôm nay.” Mạc Lâm nói: “Trước kia không kích hoạt ký ức cho cậu, bởi vì anh ta không cho…”
“Sao anh ấy lại…” Vân Ngạn chưa nói xong liền nhận ra, bản thân có thể nghĩ tới việc đi tìm Mạc Lâm, sao Thẩm Sơ Hành có thể không nghĩ ra được?
“Đi gặp anh ta đi, tôi đi xin nghỉ giúp cậu, dù sao tôi cũng là nhà đầu tư duy nhất, chắc chắn đạo diễn sẽ đồng ý.”
Vân Ngạn nhìn chằm chằm thẻ phòng, ngơ ngẩn nói: “… Cảm ơn.”
Mạc Lâm lắc đầu cười, như thể cảm thấy thú vị.
“Phu phu hai người, quả thực rất giống nhau.”
Vân Ngạn muốn cười, lại cảm thấy mũi chua xót, cuối cùng nói cảm ơn, cầm tấm thẻ phòng, chạy như bay ra bên ngoài.