Vân Ngạn chạy một mạch vào khách sạn, cậu muốn bình tĩnh lại chút, nhưng cậu không cách nào kiểm soát được bước chân của mình.
Đứng trước cửa phòng, Vân Ngạn thở hồng hộc gõ cửa, giờ cậu mới nhớ ra mình có thẻ phòng, cậu bị sự ngốc nghếch của mình chọc cười.
Nhưng chờ hắn ra mở cửa cũng rất tốt.
Rõ ràng trước đó không lâu bọn họ còn ôm nhau ngủ, nhưng giờ đứng trước cửa, Vân Ngạn thấy như đã qua cả đời, như cửu biệt trùng phùng.
Cửa phòng mở ra, như thể quay về gặp cố nhân.
Thẩm Sơ Hành đứng trong phòng nhìn cậu, ánh mắt khẽ run, muốn chạm vào cậu, rồi chần chừ* rụt ngón tay lại.
*QT để chỗ này là Gần hương tình khiếp, mình search baidu thì câu này dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của những kẻ tha hương trở về quê, về nhà, càng đến gần càng mất bình tĩnh.
Anh còn do dự điều gì?
Nghi vấn thoáng qua trong nháy mắt, Vân Ngạn không thể chịu được nỗi lòng xao động, lao tới, dùng chân đóng cửa lại, đẩy Thẩm Sơ Hành vào bức tường ở cạnh cửa, ôm cổ hắn, hung hăng hôn hắn…
Môi lưỡi quấn quýt, tâm tư tích lũy trong lòng cả hai đời cũng tuôn ra, cảm xúc hỗn loạn khiến hai người run rẩy kịch liệt, lúc đầu Thẩm Sơ Hành là người bị động, nhưng sau đó cánh tay hắn ngày càng siết chặt eo cậu, như muốn cậu hòa vào xương máu hắn, rồi lại cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.
Một lúc lâu sau, nụ hôn kết thúc, hô hấp của Vân Ngạn không ổn định, trán kề trán với Thẩm Sơ Hành, khàn giọng nói: “Em về rồi.”
Nghe ba chữ này, mí mắt Thẩm Sơ Hành run run.
Vân Ngạn phát hiện, Thẩm Sơ Hành nhìn cậu thật sâu, đôi mắt đen láy cất giấu sự thâm tình kinh người, nhưng hắn không nói lời nào.
“… Sao thế?” Vân Ngạn khẽ nhíu mày, dùng tay nhẹ nhàng vu.ốt ve gương mặt hắn: “Anh đang nghĩ gì vậy?
Thẩm Sơ Hành nhắm mắt lại, nắm chặt đầu ngón tay.
Lúc hắn biết Vân Ngạn không thuộc về thế giới này, nỗi khủng hoảng một ngày nào đó hắn sẽ mất đi cậu luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
Lần trước Mạc Lâm đến nhà xem bói cho hai người, ám chỉ Vân Ngạn không phải người của thế giới này, lúc đó Thẩm Sơ Hành cho rằng đó là lời nói không có căn cứ, nhưng sau này hắn không tin cũng phải tin.
Đồng thời, hắn nghĩ rằng, Mạc Lâm có thể biết được vậy cũng có thể cởi bỏ nỗi nghi hoặc và bất an trong lòng hắn, vì vậy, lúc Vân Ngạn không biết gì, hắn đã liên hệ với Mạc Lâm.
Hắn muốn biết nhiều chuyện hơn, nhưng trước sau gì thái độ của Mạc Lâm cũng rất mơ hồ, nói mấy chuyện ma quỷ gì mà “Vân Ngạn là người được trời chọn, việc tiếp theo không thể đoán trước” linh tinh, càng nói trông Mạc Lâm càng giống mấy tên thầy bói lừa gạt.
Thẩm Sơ Hành luôn cảm thấy còn có điều gì đó ẩn giấu sau những lời nói mơ hồ của Mạc Lâm, nhưng dù hắn có hỏi thế nào cũng không thể tìm được đáp án.
Cho đến khi hắn mơ một giấc mơ.
Giấc mơ cách thời gian hắn đi tìm Mạc Lâm rất xa.
Sau cái đêm say rượu đó, Vân Ngạn vui vẻ dọn vào phòng hắn, ban đêm hai người luôn ôm nhau ngủ. Lúc đầu Thẩm Sơ Hành không ngủ được, khi Vân Ngạn ngủ say rồi, hắn dựa vào ánh trăng ngắm khuôn mặt đang ngủ của cậu.
Mấy năm nay giấc ngủ của hắn chưa bao giờ ổn, mất ngủ là chuyện bình thường, giờ đây, có Vân Ngạn trong lòng đã trở thành niềm an ủi của hắn trong đêm dài tăm tối.
Dần dần, hắn phát hiện, sau sự dè dặt ban đầu, ôm Vân Ngạn luôn khiến hắn cảm thấy thư thái và bình yên.
Vì vậy một đêm nọ, có lẽ trước khi ngủ tiêu hao quá nhiều thể lực, có lẽ bởi vì dáng vẻ ý lại của người trong ngực khiến hắn cảm thấy yên tâm… Lần đầu tiên hắn ngủ được một giấc sâu.
Lâu lắm rồi hắn mới ngủ ngon được vậy, hắn thức vào rạng sáng, cùng tỉnh lại với hắn là giấc mơ ngắn ngủi nhưng rõ ràng…
Hắn mơ thấy có người đến gần mình, vòng tay ra sau cổ đeo cho hắn sợi dây chuyền mặt ngọc.
Hắn rũ mắt, cảm giác được hơi thở ấm áp thân mật của người đó, nghe được trái tim đập thình thịch của mình.
Hắn nhận ra miếng ngọc đó, là miếng ngọc của Vân Ngạn, nhưng lúc hắn ngẩng đầu, hắn nhìn thấy gương mặt không phải của Vân Ngạn!
Gương mặt ấy rất đẹp, cho dù sau khi tỉnh lại hắn vẫn nhớ rất rõ.
Chỉ là gương mặt ấy không phải của vân Ngạn,
Hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn cảm thấy gương mặt trong mơ rất quen thuộc, dễ dàng khơi dậy một vài cảm xúc vi diệu trong lòng hắn, đáng sợ hơn chính là, cảnh cuối trong giấc mơ, người nọ buộc chặt dây chuyền sau đó nhìn hắn cười.
Nụ cười đó khiến lòng hắn hoảng hốt, trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng đó là Vân Ngạn.
Nhưng hắn không dám nghĩ vậy.
Nếu nhận lầm, đó sẽ là loại vũ nhục đối với Vân Ngạn.
May mà Vân Ngạn chưa thức, nỗi bất an trong lòng hắn càng lớn, nhưng hắn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, trước mặt Vân Ngạn vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau ngày đó, lúc Vân Ngạn không ở bên cạnh, hắn đi tìm bác sĩ tâm lý của mình.
Sau một loạt phân tích và thôi miên không mấy thuận lợi, bác sĩ tâm lý nói với hắn, miếng ngọc kia có thể là mỏ neo trong lòng hắn, lúc hắn nhìn thấy miếng ngọc, tiềm thức sẽ sinh ra khuynh hướng nào đó, khiến hắn đưa ra quyết định kết hôn với “Vân Ngạn”.
Chẳng trách lúc trước hắn cũng không rõ vì sao bản thân lại đưa ra quyết định như vậy.
Sau khi kết hôn, giờ Vân Ngạn không còn đeo miếng ngọc ấy nữa, thậm chí lúc hắn hỏi cậu, chính cậu còn có hơi mờ mịt, rõ ràng cậu không biết gì về sợi dây chuyền này.
Hiện tại, mặt ngọc xuất hiện trong giấc mơ của hắn, làm cho sự thật càng thêm rối rắm.
Cuối cùng Thẩm Sơ Hành quyết định đi tìm Mạc Lâm.
Khi gọi cho Mạc Lâm, hắn vào thẳng chủ đề, hỏi anh ta có biết chuyện miếng ngọc hay không, rốt cuộc miếng ngọc ấy thuộc về ai.
Lần này Mạc Lâm không nói lung tung nữa, trực tiếp hỏi hắn: “Anh mơ thấy?”
Kể từ đó, cánh cửa sự thật từ từ mở ra.
Mạc Lâm nói với hắn, người trong mơ là Vân Ngạn, nhưng tất cả sự thật vẫn bị che giấu sau lớp sương mù, hắn không biết tiếp tục thăm dò sẽ khám phá ra được điều gì, vậy nên hắn quyết định tự mình đi trước, bảo Mạc Lâm đừng nói cho Vân Ngạn.
Lúc này, không đến mấy ngày nữa là Vân Ngạn phải ra ngoài quay phim.
Một ngày sau khi Vân Ngạn rời khỏi, Thẩm Sơ Hành nhận được thứ dùng để kích hoạt ký ức từ Mạc Lâm.
Sau khi dùng theo hướng dẫn, ký ức xuất hiện không suôn sẻ mấy, vì hắn luôn mất ngủ, hơn nữa càng muốn ngủ thì chứng mất ngủ càng trầm trọng.
Sau đó, vì để khôi phục ký ức, hắn chỉ có thể điên cuồng làm việc, cho đến khi cực kỳ mệt mỏi mới đi ngủ, chỉ khi chìm vào giấc ngủ say ký ức mới xuất hiện.
Lúc trước hắn không tin Mạc Lâm, nên không trả thiết bị kích hoạt lại cho anh ta, mà đem nó vào phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, cho đến khi đoạn ký ức đầu tiên xuất hiện, hắn mới xác nhận được hiệu quả, lúc đó mới trả lại cho Mạc Lâm.
Vậy nên, lúc Vân Ngạn muốn thiết bị kích hoạt, Mạc Lâm chỉ có thể kéo dài thời gian.
Do chứng mất ngủ nghiêm trọng, hắn chỉ nhớ lại tất cả mọi chuyện sớm hơn Vân Ngạn một ngày, khi biết được nội dung trao đổi trong miệng Mạc Lâm là cái gì, hắn lập tức điều máy bay đến thành phố Vân Ngạn đang ở.
Khi đó, hắn còn tưởng Vân Ngạn chưa biết gì, hắn còn do dự có nên nói mọi chuyện cho Vân Ngạn biết hay không.
Dù sao thì những thứ ấy quá nặng nề, Vân Ngạn, đã từng là Kiều Tư Dụ, thấy được quá khứ khó khăn của hắn, tất cả những thứ đó, đều là thứ hắn cố gắng che giấu trước mặt người mình yêu.
Huống chi, Kiều Tư Dụ vì cứu hắn nên mới chết ở những năm tháng rực rỡ nhất.
Hắn không muốn Vân Ngạn trải qua nỗi đau của cái chết lần nữa, cũng không muốn Vân Ngạn biết quá khứ khó khăn của mình, hắn còn sợ, sợ rằng sau khi Vân Ngạn biết được những thứ này, phát hiện đã từng trả giá quá nhiều, cảm thấy không đáng giá.
Vì hắn Vân Ngạn đã trả giá quá đắt. Vân Ngạn đổi cả mạng sống để hắn tồn tại, trả giá sức khỏe cả đời chỉ hy vọng hắn hạnh phúc.
Còn hắn thì sao?
Hắn không muốn để Vân Ngạn sống cuộc sống rực rỡ của riêng cậu, hắn chỉ muốn giam cầm cậu bên cạnh mình, thậm chí ngay cả trả giá cũng chẳng trả hết.
Hắn biết, cuộc sống của Vân Ngạn rất phong phú, mặc kệ là gặp loại người gì, cậu cũng có thể trải qua trong hạnh phúc, không giống với hắn, hắn âm u, nhàm chán, thiếu thốn và ích kỹ, Vân Ngạn nói yêu hắn, nhưng hắn không biết bản thân có gì để được yêu.
Hắn dựa vào cái gì hưởng thụ ánh sáng của Vân Ngạn? Dựa cái gì để bên cạnh Vân Ngạn cả đời này?
Giống như trước đây cũng tốt, hắn chỉ hy vọng có thể bảo vệ Vân Ngạn, hèn hạ hưởng thụ hơi ấm hắn trộm được, sống hết cuộc đời này.
Nhưng Thẩm Sơ Hành không ngờ tới, hắn ngồi máy bay cả đêm tới, còn chưa đáp đất, Mạc Lâm nói với hắn, Vân Ngạn đã biết hết tất cả.
Hắn biết chắc Vân Ngạn cũng sẽ thăm dò, hắn cũng biết bản thân không thể trách Mạc Lâm, hắn cảm nhận được nỗi bất an và hèn nhát trong lòng mình.
Hắn rất mong được gặp Vân Ngạn, rồi lại sợ hãi nhìn thấy chút ít bất mãn trong ánh mắt cậu.
Còn hiện tại, Vân Ngạn ở trước mặt hắn, ở trong lòng hắn, vừa gặp mặt Vân Ngạn đã không chút do dự hôn hắn, nhưng hắn vẫn thắc mắc.
Hắn thắc mắc, liệu bản thân có đáng giá không?
“… Có đáng không?” Hồi lâu sau, Thẩm Sơ Hành hỏi ra miệng, giọng nói khàn khàn run rẩy.
“Cái gì?” Vân Ngạn sửng sốt.
Thẩm Sơ Hành không nói nữa, ép mình thả lỏng cánh tay đang ôm Vân Ngạn, sau đó hắn phát hiện, bản thân không nỡ buông ra.
Vân Ngạn dời trán ra một chút, nhìn vào mắt hắn, cậu thấy được cảm giác ghét bỏ bản thân tràn đầy trong đôi mắt né tránh của hắn.
… Thì ra, anh ấy để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này?
“Anh nhìn em.” Vân Ngạn chợt hỏi.
Lông mi Thẩm Sơ Hành run rẩy, một lúc lâu sau, hắn mới nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Em yêu anh.” Vân Ngạn nói.
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành lập tức rối loạn, hốc mắt hơi đỏ: “Tại sao… lại trả giá nhiều như vậy? Anh không đáng…”
“Em yêu anh.” Vân Ngạn ngắt lời hắn, giọng nói kiên định.
Thẩm Sơ Hành nghẹn lời.
“Biết tại sao em muốn đổi có người yêu anh không?” Vân Ngạn nói: “Bởi vì lúc đó em đã chết rồi, nguyện vọng duy nhất của em là anh có thể hạnh phúc, hy vọng anh có thể bước khỏi sương mù, hy vọng vận mệnh có thể đối xử với anh tốt hơn.”
Thẩm Sơ Hành đỏ mắt nhìn cậu, không nói nên lời.
Vân Ngạn nói tiếp: “Anh có biết không? Nếu lúc đó em không chết, tuyệt đối em sẽ không nhường anh cho ai hết, bất kể là kẻ nào muốn cướp anh khỏi em, em liều mạng với kẻ đó, em sẽ bám chặt anh, để anh chỉ thuộc về một mình em.”
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành tràn đầy vẻ không thể tin.
“Anh cho rằng chỉ có anh có dụ.c vọng chiếm hữu hả?” Vân Ngạn vuố.t ve gương mặt hắn: “Anh biết có bao nhiêu người thích anh hay không, anh có biết bao nhiêu người lén nhìn anh không? Anh có biết bọn họ yêu anh nhưng không dám đến gần hay không? Nhưng chỉ có mình em đứng cạnh anh, chỉ có một mình em dám đứng cạnh anh, còn bọn họ chỉ là không dám nói ra mà thôi.”
“Vừa tiện bọn họ không dám, anh chỉ là của một mình em.”
Vân Ngạn hít sâu, nói tiếp: “Trước giờ anh không biết có bao nhiêu người thích anh đâu, em đọc tài liệu, khả năng có được tình yêu trong cuộc đời anh cực kỳ ấn tượng, nhưng lúc đó em trở về rồi, anh không chút do dự từ bỏ tất cả tình yêu, chỉ vì để một người chưa chắc đã yêu anh trở về… Anh có từng tự hỏi bản thân rằng, đáng không?”
“Nếu không có lần trao đổi đó, có thể sẽ có rất rất nhiều người thần hồn điên đảo vì anh, nhưng giờ thì không giống vậy nữa, anh chỉ có một mình em, anh cảm thấy đáng không?
Thẩm Sơ Hành hít sâu, không trả lời, dần siết chặt cánh tay, dùng tư thế cực kỳ không muốn tách ra, ôm cậu vào lòng.
“Anh cảm thấy em trả giá rất nhiều?” Vân Ngạn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, đặt cằm lên vai hắn, giọng nói có hơi run rẩy: “Có thể yêu anh, mới là điều em muốn nhất.”
“Anh cảm thấy, đáng giá không?”
Hồi lâu, Vân Ngạn cảm giác được Thẩm Sơ Hành nặng nề gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Anh yêu em.”